Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 37

Hả?

 

Khúc Hà Tinh hơi ngửa đầu ra sau, nhìn Tạ Diệc Thanh chăm chú một lúc rồi cười nói: "Anh thích nghe em gọi như vậy à?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Không được sao em?"

 

"Được thì được" Khúc Hà Tinh tựa vào vô lăng, tay xoa cằm, "nhưng em đã lớn thế này rồi, gọi anh trai nghe ngượng chết đi được."

 

Chỉ có trẻ con mới gọi như vậy, từ hồi cấp ba cậu đã không xưng hô gọi kiểu anh trai đó nữa rồi.

 

"Anh không để ý." Tạ Diệc Thanh liếc cậu một cái, một tay lại đặt ra sau lưng cậu.

 

Khúc Hà Tinh: "Đứng nói chuyện không đau lưng, anh gọi em một tiếng anh trai thử xem!"

 

"Anh lại không nhỏ hơn em." Tạ Diệc Thanh nói đầy lý lẽ, "Gọi em là em trai thì còn tạm được."

 

"Vậy anh gọi đi." Khúc Hà Tinh khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Tạ Diệc Thanh thấy bộ dạng giận dỗi của em thật đáng yêu, bèn đưa tay véo má em một cái. "Gọi Diệc Thanh là được rồi."

 

"Diệc Thanh." Khúc Hà Tinh gọi một tiếng, thấy sao cũng gượng miệng, bèn tự mình đổi sang một cách xưng hô vừa thân mật lại vừa dễ gọi.

 

"Anh ơi" Khúc Hà Tinh nói, "Mình về nhà được chưa? Em đói rồi."

 

Trái tim Tạ Diệc Thanh như hẫng đi một nhịp, bàn tay đang đặt bên hông em bất giác siết chặt, khiến Khúc Hà Tinh khẽ kêu lên.

 

"Anh, nhẹ một chút, đây là eo em, bằng thịt chứ không phải bằng sắt đâu!"

 

Lực trên tay Tạ Diệc Thanh nới lỏng ra, anh ôm chặt em vào lòng, khẽ thở dài: "Sao em lại đáng yêu như thế."

 

Tim Tạ Diệc Thanh tê rần, tình yêu trong lòng nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài, giống như một ly nước có ga vừa được lắc mạnh, uống vào vừa sảng khoái vừa tê dại, khiến người ta không thể ngừng lại.

 

Khúc Hà Tinh có thể cảm nhận được sự xúc động của Tạ Diệc Thanh, cánh tay anh hơi run rẩy, lúc ôm cậu rất dùng sức, thậm chí còn siết đến mức cậu hơi đau.

 

Khúc Hà Tinh hé miệng, nhưng cuối cùng không lên tiếng ngắt lời, cứ để mặc cho Tạ Diệc Thanh ôm chặt lấy mình. Một lúc lâu sau, hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua lớp áo, nóng rực.

 

Vốn định cứ để Tạ Diệc Thanh ôm, muốn ôm đến khi nào thì ôm, chỉ là...

 

Khúc Hà Tinh nhích người ra sau, muốn đứng dậy nhưng lại bị Tạ Diệc Thanh ấn trở lại vào lòng, không cho cậu động đậy.

 

Cậu nhún vai một cái, không cho động thì đành chịu vậy.

 

Khúc Hà Tinh quay đầu, để hơi thở của mình liên tục phả vào cổ Tạ Diệc Thanh, tinh nghịch nhìn những sợi lông tơ trên gáy anh dựng đứng cả lên, lúc này cậu mới hài lòng, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

"Anh trai ơi~" Khúc Hà Tinh kéo dài giọng, nghe vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, rõ ràng là đang muốn trêu người nào đó: "Sao anh lại không có chút bản lĩnh nào vậy?"

 

Thái dương Tạ Diệc Thanh nổi gân xanh, anh hít sâu một hơi, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên mông Khúc Hà Tinh một cái, giọng khàn đi: "Bé cưng à, nếu chưa có ý định đi xa hơn thì em nên tém lại một chút đi."

 

Khúc Hà Tinh đột nhiên bị vỗ như vậy, cả người cứng đờ, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại. Cậu mà phải sợ sao? Đáng lẽ Tạ Diệc Thanh mới phải lo lắng chứ!

 

"Tạ tổng mới phải tém lại một chút đó." Khúc Hà Tinh khẽ hừ, người ở trên lúc nào cũng thoải mái hơn, chỉ cần nhập cuộc là ổn, ngược lại người kia mới càng...

 

Tạ Diệc Thanh ngạc nhiên vì cậu không còn né tránh chủ đề này nữa, trong lòng không khỏi buồn cười, anh nhướng mày hỏi: "Anh cần tém lại cái gì?"

 

Gừng càng già càng cay, về khoản mặt dày, cuối cùng Khúc Hà Tinh vẫn thua Tạ Diệc Thanh, cậu đỏ mặt không nói lời nào.

 

Tạ Diệc Thanh bật cười thành tiếng, hôn lên gò má ửng hồng của em một cái. "Tối nay em muốn ăn gì?"

 

"Gì cũng được." Khúc Hà Tinh nói, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Tạ tổng đã có... kinh nghiệm chưa?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Anh chưa."

 

"Hả?" Khúc Hà Tinh kinh ngạc, mắt trợn tròn, có chút không tin, cậu nhíu mày: "Anh ba mươi rồi, không thể nào chưa từng yêu đương chứ?"

 

"Trước đây anh rất bận, không có thời gian." Tạ Diệc Thanh ngẫm nghĩ một lát: "Sau đó thì gặp em."

 

Khúc Hà Tinh bĩu môi. "Vậy mà vừa nãy anh thành thục thế."

 

"Dù gì anh cũng lớn hơn em nhiều tuổi" Tạ Diệc Thanh đặt cậu trở lại ghế phụ, nói tiếp, "cho dù có ngại ngùng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, trông đương nhiên sẽ thành thục hơn em một chút."

 

"..." Khúc Hà Tinh im lặng một lúc. "Em có cảm giác anh đang mỉa mai em trẻ người non dạ."

 

Tạ Diệc Thanh vừa định mở miệng phản bác, Khúc Hà Tinh đã lập tức nói tiếp: "Nhưng em chắc chắn hiểu biết hơn anh."

 

Những chuyện linh tinh khác không bàn đến, nhưng Khúc Hà Tinh đã xem vô số phim, kiến thức lý thuyết phong phú, có cái gì mà chưa từng thấy qua?

 

Thấy Tạ Diệc Thanh vừa cụp mắt, Khúc Hà Tinh đã biết ngay anh đang nghĩ lệch đi đâu, cậu liền chu đáo giải thích nguồn kiến thức của mình: "Em xem rất nhiều phim người lớn."

 

Mấy giây sau Tạ Diệc Thanh mới hiểu ra phim người lớn trong miệng cậu là gì, cuối cùng không biết nên cười hay nên nhíu mày, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

"Em xem mấy thứ đó làm gì?" Tạ Diệc Thanh trưng ra vẻ mặt như thể con ngoan nhà mình bị người xấu dụ dỗ.

 

"Học hỏi chứ sao" Khúc Hà Tinh nói, "Anh chưa xem bao giờ à?"

 

Tạ Diệc Thanh lắc đầu, Khúc Hà Tinh không tin, bèn thẳng thắn thừa nhận: "Em xem nhiều lắm."

 

Bầu trời đột nhiên lóe lên một tia chớp tím, theo sau là một tiếng sấm rền. Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, những giọt mưa đập vào cửa kính xe, phát ra từng tiếng lách tách giòn giã.

 

Khúc Hà Tinh quay đầu nhìn ra ngoài, hạ cửa sổ xe định đưa tay ra hứng chút nước mưa thì bị Tạ Diệc Thanh từ chối không chút do dự.

 

"Bệnh vốn đã chưa khỏi hẳn." Giọng Tạ Diệc Thanh nghiêm nghị, như đang dạy dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm: "Không được chơi nước."

 

Khúc Hà Tinh bĩu môi, vừa đóng cửa sổ xe lại đã nghe Tạ Diệc Thanh nói: "Sau này em cũng không được xem... phim người lớn nữa."

 

Cái này không cho, cái kia không được, tâm lý nổi loạn của Khúc Hà Tinh bỗng trỗi dậy. Cậu quay sang nhìn Tạ Diệc Thanh đang chăm chú lái xe, khẽ cười một tiếng. "Được thôi, nhưng lúc em muốn xem, anh có quay cùng em không?"

 

"..."

 

Thật ra Khúc Hà Tinh không quá ham hố mấy chuyện này, nhưng cậu chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc và bất lực của Tạ Diệc Thanh, thú vị biết bao.

 

Tạ Diệc Thanh nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa: "Cái gì cơ?"

 

Khúc Hà Tinh ngồi ngay ngắn, mắt không nhìn ngang liếc dọc. Nói bừa đương nhiên rất sướng, nhưng cậu cũng biết giữ thể diện, không dám nhắc lại lần thứ hai.

 

May mà suốt quãng đường sau đó Tạ Diệc Thanh không nói gì nữa, cứ im lặng lái xe, im lặng cho đến tận lúc về đến nhà Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh đi thẳng vào phòng ngủ thay đồ, vừa cởi xong quần áo, đột nhiên bị người phía sau ấn nhào vào trong chăn.

 

Cậu ngơ ngác một lúc, không thể tin nổi mà hét lên một tiếng: "Tạ Diệc Thanh, anh phát điên gì vậy?"

 

Chỉ tiếc là người cậu đang bị trùm trong chăn, giọng nói bị giảm đi quá nửa, không những không nghe ra chút khí thế hùng hổ nào mà thậm chí còn có phần đáng yêu.

 

Tạ Diệc Thanh cũng nằm lên giường, lật Khúc Hà Tinh lại, lướt nhẹ qua mặt cậu. "Em muốn quay cái gì?"

 

Lúc này Khúc Hà Tinh có hơi chột dạ, sao cậu lại quên mất người này có chút máu b**n th** trong người. Nhưng đã đến nước này rồi, tỏ ra sợ sệt thì mất mặt quá.

 

Khúc Hà Tinh suy nghĩ một lúc, ánh mắt đảo một vòng trên người Tạ Diệc Thanh, sau đó nhướng mày cười: "Ừm... muốn xem Tạ tổng đeo đồ chơi trông như thế nào, được không ạ?"

 

Nói xong, Khúc Hà Tinh thầm "ừm" một tiếng trong lòng.

 

Được, cái này hay, vẫn gỡ gạc được.

 

Tạ Diệc Thanh không nói gì, chỉ nhìn Khúc Hà Tinh cười hai tiếng, rồi đè hai tay cậu l*n đ*nh đầu, cúi xuống hôn cậu.

 

Khúc Hà Tinh nhíu mày, có chút không vui.

 

Lúc này mới thấy được lợi ích của việc tập gym, lúc đánh nhau có thể chiếm thế thượng phong, đứng ở thế bất bại.

 

Bây giờ cậu đang rất thua thiệt.

 

Tuy vóc người tương đương với Tạ Diệc Thanh, nhưng thân hình cậu tương đối mảnh khảnh, còn người đang hôn cậu thì quanh năm tập gym, nhìn là biết tràn đầy sức mạnh.

 

So sánh cả hai, bất kể là nhìn bề ngoài hay thực tế, Tạ Diệc Thanh đều mạnh hơn cậu không ít.

 

Khúc Hà Tinh không thể chống cự, cuối cùng đành bỏ cuộc, mặc cho Tạ Diệc Thanh ôm mình hôn hít sờ mó.

 

Cậu dường như biến thành một viên kẹo, chỗ nào cũng ngọt, chỗ nào Tạ Diệc Thanh cũng muốn nếm thử một chút.

 

Cuối cùng, Khúc Hà Tinh thở dài một hơi, giọng yếu ớt: "Anh trai ơi, mai em còn phải đi làm nữa? Anh ra tay có chừng mực chút, đừng để lại dấu."

 

Lúc này toàn thân Khúc Hà Tinh đều ửng lên một lớp phấn hồng, trông quyến rũ vô cùng, Tạ Diệc Thanh yêu thích không nỡ buông tay.

 

Da cậu trắng, chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể để lại dấu. Nếu cậu không nói câu này, trong lòng Tạ Diệc Thanh còn đầy thương tiếc, không muốn làm em đau.

 

Nhưng câu nói này của Khúc Hà Tinh đã thức tỉnh anh.

 

Khúc Hà Tinh vừa đẹp người vừa đẹp nết, chỗ nào cũng tốt, cực kỳ thu hút người khác.

 

Ví dụ như tên Bạch Li chướng mắt kia, rồi lại đến Thẩm Ước, và cả những cư dân mạng gọi Khúc Hà Tinh là "vợ yêu" trên xiaohongshu.

 

Trong mắt Tạ Diệc Thanh lóe lên một tia u ám, khi hôn xuống lần nữa, anh không còn kiềm chế như lúc nãy, quyết tâm phải để lại vài dấu vết trên người cậu.

 

Như vậy, sẽ không còn ai đến tranh giành người với anh nữa.

 

"Anh nhẹ thôi!" Khúc Hà Tinh đẩy người đang đè lên mình.

 

Lúc Tạ Diệc Thanh tiếp tục di chuyển xuống dưới, Khúc Hà Tinh vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi cậu nhận ra thì đã muộn.

 

Cậu liếc nhìn người đang quỳ ở cuối giường, khẽ thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại.

 

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Khê Khê cào cửa bên ngoài, có lẽ nó đói rồi. Trước khi ra ngoài đã không cho nó ăn, về đến nhà lại nán lại trong phòng ngủ lâu như vậy.

 

Khúc Hà Tinh đưa tay xuống, đẩy nhẹ đầu Tạ Diệc Thanh một cái. "...Khê Khê đang kêu kìa!"

 

Tạ Diệc Thanh không buông miệng, giọng nói nghe không rõ ràng: "Muộn một chút không sao."

 

Khúc Hà Tinh không nói gì nữa, thỉnh thoảng có những âm thanh vụn vặt lọt ra rồi lại nhanh chóng biến mất.

 

Đợi đến khi mọi thứ sóng yên biển lặng, đã qua thêm nửa tiếng nữa.

 

"Anh đi xem Khê Khê đi." Khúc Hà Tinh nằm trên giường không còn chút sức lực nào, giọng vốn đã khàn giờ càng trở nên nghiêm trọng hơn.

 

Tạ Diệc Thanh kéo chăn quấn chặt lấy cậu, rồi rót một ly nước vào mới quay người ra ngoài chăm sóc chó.

 

Mục đích ban đầu khi mua chú chó này là để lấy lòng Khúc Hà Tinh, nhưng bây giờ xem ra hại nhiều hơn lợi, đến lúc quan trọng cũng không biết yên phận.

 

Tạ Diệc Thanh sa sầm mặt đổ thức ăn cho chó, rồi chọc vào đầu nó một cái, dạy dỗ: "Lần sau mà còn không biết điều như vậy nữa, đừng trách anh đem mi đi vứt."

 

Dọa nạt xong chó nhỏ, cũng không biết nó có hiểu hay không, Tạ Diệc Thanh đứng dậy trở vào phòng ngủ với Khúc Hà Tinh.

 

"Em khó chịu không?" Tạ Diệc Thanh bước vào, thấy Khúc Hà Tinh vẫn nằm im không nhúc nhích như lúc nãy, trong lòng có chút lo lắng.

 

Hai người họ ở bên nhau thời gian quá ngắn, anh sợ Khúc Hà Tinh không chấp nhận được về mặt tâm lý, sợ rằng tiến triển quá nhanh.

 

Khúc Hà Tinh lườm anh một cái, rồi lại lắc đầu. "Em sắp chết đói rồi."

 

"Nấu cơm không kịp nữa rồi." Tạ Diệc Thanh cúi xuống hôn lên môi cậu. "Gọi đồ ăn ngoài được không em?"

 

Khúc Hà Tinh nhíu mày: "Anh súc miệng chưa?"

 

"..." Tạ Diệc Thanh im lặng.

Bình Luận (0)
Comment