Khúc Hà Tinh ngồi bên cửa sổ, ngước mắt nhìn ráng chiều rực rỡ ngay trước mặt, tâm trạng đang chùng xuống cũng khá hơn nhiều. Cậu giơ điện thoại lên, chụp bừa một tấm cũng thấy rất đẹp.
Khi đến nơi, trời đã tối hẳn. Trên bầu trời, những vì sao hiện lên vô cùng rõ nét. Khúc Hà Tinh tìm một nhà trọ tên là Thiên Đóa.
Bà chủ là người dân tộc thiểu số, mặc trang phục cầu kỳ tinh xảo, trông rất đẹp. Lúc nói chuyện, bà có giọng địa phương nhưng tính tình lại rất hiền hòa. Thấy cậu bước vào, bà lịch sự chào: "Xin chào."
"Xin chào" Khúc Hà Tinh đáp, "Xin hỏi ở đây có những loại phòng nào ạ?"
Lúc cậu cất lời, bà chủ rõ ràng đã sững sờ trong giây lát.
Bà chủ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Khi người khách này vừa bước vào, trong lòng bà đã thầm kinh ngạc, mỹ nữ này cao thật!
Váy dài họa tiết caro hồng phối cùng đôi bốt nhỏ, gương mặt trang điểm tinh tế, mái tóc dài ngang vai buông xõa sau lưng, quả thực là một cảnh tượng hút mắt. Không ngờ vừa cất lời, mỹ nữ lại là một chàng trai.
May mà bà vẫn giữ được bình tĩnh, không quá thất lễ. Sau khi hoàn hồn, bà giữ vẻ mặt như thường để giới thiệu các loại phòng cho cậu... khách hàng này.
Cuối cùng, Khúc Hà Tinh chọn một căn phòng có cửa sổ nhìn ra một con suối nhỏ. Buổi tối có thể vừa uống trà, vừa tĩnh tâm lắng nghe tiếng suối róc rách, chắc chắn sẽ rất dễ chịu.
Lúc cầm thẻ phòng chuẩn bị lên lầu, Khúc Hà Tinh bị bà chủ gọi lại. Cậu dừng bước, quay đầu hỏi: "Sao thế ạ?"
Bà chủ cất cao giọng nói một câu, có lẽ là tiếng địa phương nên Khúc Hà Tinh không hiểu, cậu đành đứng yên tại chỗ chờ bà chủ giải thích.
"Chờ một chút, để chúng tôi xách đồ lên giúp ngài" bà chủ nói. "Nhà trọ không có thang máy."
Khúc Hà Tinh không mang nhiều hành lý, chỉ có vài bộ quần áo và đồ trang điểm, chẳng nặng là bao. Cậu từ chối ý tốt của bà chủ, tự mình xách hành lý lên lầu tìm phòng.
Nội thất trong phòng đều làm bằng gỗ, cửa sổ bốn phía vừa rộng vừa sáng, chỉ cần liếc mắt là có thể thu trọn khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài.
Lúc này trời đã tối, tuy không nhìn thấy bầu trời trong xanh nhưng có thể thấy được con suối nhỏ bên dưới.
Ven bờ suối trồng đầy những bông hoa nhỏ đủ màu sắc đang nở rộ. Dọc bờ được lắp những dải đèn màu vàng ấm, có rất nhiều người đang thả đèn hoa đăng, không khí vô cùng ấm cúng.
Khúc Hà Tinh thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, rồi dời chiếc ghế tựa ra cạnh cửa sổ, ngắm nhìn dòng người qua lại bên dưới. Một lát sau, có tiếng hát vọng lại, bài hát Sơn Khâu được cất lên khiến lòng người trống trải, kỹ thuật hát rất tốt.
Cậu muốn xuống dưới đi dạo, nhưng thay đồ xong lại thôi. Hai ngày nay khá mệt rồi, với tính cách của cậu, có lẽ đi được nửa đường lại chẳng muốn đi nữa.
Hay là để hai hôm nữa vậy, vẫn còn nhiều thời gian mà.
Khúc Hà Tinh thay quần áo, nằm lên giường, cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiện một tin nhắn: Chào mừng quý khách đến với thành phố Y...
Khúc Hà Tinh không đọc hết, lúc thoát ra thì lướt qua ứng dụng bản đồ trong điện thoại, cậu mím môi.
Cậu đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không tắt định vị mà Tạ Diệc Thanh đã cài cho mình.
Tuy cậu không biết tại sao Tạ Diệc Thanh lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, nhưng nếu việc này có thể khiến anh vui thì cứ bật vậy.
Việc bật định vị đối với cậu cũng chẳng là gì. Cậu hiểu cái cảm giác lo được lo mất ấy chẳng dễ chịu chút nào, thôi thì cứ chiều theo ý anh.
Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ dần nhỏ lại. Ngay lúc Khúc Hà Tinh sắp chìm vào giấc ngủ, điện thoại ting lên một tiếng. Cậu cầm lên xem, là tin nhắn của Tạ Diệc Thanh.
【Tinh Tinh.】
【Em vẫn ổn chứ?】
Khúc Hà Tinh khẽ nhíu mày. Chắc hẳn Tạ Diệc Thanh đã sớm phát hiện định vị của cậu ở thành phố Y, vậy mà đến giờ này mới nhắn tin, không biết đã do dự bao lâu mới gom đủ can đảm để hỏi một câu.
Cậu không muốn để người khác lo lắng, cuối cùng vẫn trả lời một tin: Em vẫn ổn.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Khúc Hà Tinh đã ăn mặc chỉnh tề định ra ngoài đi dạo.
Hôm nay, cậu mặc lại đồ nam sau một thời gian dài, áo màu trắng gạo kết hợp với quần xám, trông vô cùng dịu dàng.
Trước khi ra cửa, lúc nhìn mình trong gương, ý nghĩ đầu tiên của Khúc Hà Tinh lại là kinh ngạc và bất ngờ.
Trước đây, cậu chưa từng nghĩ rằng mình không những sẽ mặc váy, mà thậm chí còn ngày ngày diện những chiếc váy xinh đẹp đủ kiểu.
Cậu chưa bao giờ dám nghĩ như vậy.
Ngày trước, khi phát hiện ra mình thích trang phục nữ hơn, cậu chỉ cảm thấy rất sợ hãi. Môi trường sống luôn dạy rằng, con gái thì nên mặc váy, con trai thì phải để tóc luôn, con gái thích búp bê Barbie, thích màu hồng, còn đồ chơi của con trai đều là Ultraman và Iron Man.
Nếu có ai đó vô tình đi ngược lại, chắc chắn sẽ trở thành kẻ khác người trong mắt tất cả mọi người.
Là con trai, Khúc Hà Tinh không chỉ có xu hướng tính dục là nam, mà ngay cả gu ăn mặc cũng thiên về váy vóc và giày cao gót, thích những thứ tinh xảo và xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với định nghĩa về con trai trong mắt mọi người.
Lúc đó cậu còn nhỏ, phải giấu thật chặt những bí mật này, chỉ sợ một ngày nào đó bị phát hiện, người ta sẽ coi cậu là kẻ b**n th**. Nói gì đến chuyện được như bây giờ, cậu có thể đường hoàng để tóc dài, mặc váy ra phố mà không sợ bị người qua đường nhìn ngó.
Ngay cả khi vừa mới sống lại, cậu cũng không làm được điều này. Thế mà chỉ vài tháng sau, cậu lại làm được rồi.
Khúc Hà Tinh nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ra ngoài ngắm cảnh.
Trên phố có rất nhiều quán ăn sáng, có thể nói là vô cùng đa dạng. Khúc Hà Tinh chỉ mua vài món đơn giản rồi vừa đi vừa ăn.
Con phố ban ngày và ban đêm hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Người dân ở đây có lẽ rất thích hoa. Những bông hoa nhỏ rực rỡ ven suối mọc um tùm, cành hoa rủ xuống mặt nước, dòng nước như khoác lên mình những bông hoa trên bờ, khiến cả con suối trở nên muôn màu muôn vẻ.
Ngoài những khóm hoa ven suối, trên bệ cửa sổ của hai dãy nhà bên cạnh cũng bày đủ loại hoa, khiến người ta nhìn không xuể, cứ ngỡ như đi lạc vào một thế giới của các loài hoa.
Buổi sáng cuối tháng Mười, không khí thoáng chút se lạnh. Bàn tay Khúc Hà Tinh lạnh như băng, cố chịu một lúc, cậu quyết định không làm khó mình nữa, mua một ly trà sữa nóng cầm tay để sưởi ấm.
Những con ngõ ở đây trông có vẻ giống nhau, nhưng thực ra bên trong lại ẩn chứa những điều kỳ diệu riêng. Khúc Hà Tinh tạm thời quên đi những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chuyên tâm thưởng thức phong cảnh trước mắt.
Đi mỏi chân, cậu ghé đại vào một quán nhỏ, nếm thử món ăn vặt đặc sản địa phương, mì một sợi.
Khúc Hà Tinh có rất nhiều thời gian, cậu gọi một bát và phát hiện ra món mì này quả đúng như tên gọi của nó, trong bát chỉ có đúng một sợi mì.
Rất thơm và ngon, gia vị cũng cho rất đầy đặn, giá cả phải chăng, rất đáng để thử.
Ăn xong bát mì bước ra, cậu ngẩng đầu thấy ánh nắng xuyên qua những tầng mây màu vàng ấm chiếu xuống, viền mây như được dát một lớp vàng, trông vô cùng đẹp mắt.
Ở đây, *hiệu ứng Tyndall rất thường thấy, thường xuyên đến mức chỉ cần ngẩng đầu lên là nhất định sẽ thấy.
Khúc Hà Tinh lang thang ở đây cả ngày trời mà vẫn không đi hết được những con phố này. Mỗi lần cảm thấy sắp hết đường, cậu lại phát hiện ra những cửa hàng mới lạ, hấp dẫn người ta bước vào xem.
Cậu lại là người không đủ kiên nhẫn, mỗi lần tự nhủ phải về nghỉ ngơi rồi mà đều không về được.
Mãi cho đến khi trời tối hẳn, lòng bàn chân và cả mắt cá chân đều truyền đến cảm giác đau âm ỉ, Khúc Hà Tinh mới lưu luyến trở về nhà trọ.
Bà chủ nhà trọ đang ngồi sau quầy thu ngân, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Khúc Hà Tinh, cười hỏi: "Về rồi à? Ăn cơm chưa?"
Khúc Hà Tinh lắc đầu, cậu vẫn chưa kịp ăn. Cậu đi dạo cả ngày không thấy mệt, đến lúc quyết định không đi nữa, phải về nghỉ ngơi thì mới nhận ra cơ thể đã mỏi rã rời.
Đặc biệt là đôi chân, vừa nóng vừa đau. Cậu thực sự không muốn đi thêm một bước nào nữa, lúc nhìn thấy tên nhà trọ suýt nữa thì mừng phát khóc, cuối cùng cũng đến nơi rồi!
Đây chính là hậu quả của việc lười rèn luyện, chỉ đi dạo một chút thôi mà đã mệt lả.
Bà chủ nhà trọ mời Khúc Hà Tinh: "Chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, hay là ăn cùng luôn nhé?"
"Thôi ạ" Khúc Hà Tinh cười từ chối, "Cháu cảm ơn, mọi người cứ ăn đi, chúc mọi người ngon miệng."
Thực ra lúc này cậu cũng khá đói, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ một giấc.
Lượng vận động của ngày hôm nay bằng cả nửa năm trước của cậu cộng lại. Bình thường lười rèn luyện, không mệt mới là lạ. Ngoài ngủ ra, cậu chẳng muốn làm bất cứ việc gì khác.
Bà chủ cũng không nài ép nữa, nói một câu được thôi rồi quay người đi ăn cơm cùng gia đình.
Là món thịt kho tàu, Khúc Hà Tinh đã ngửi thấy mùi thơm.
Về đến phòng, cậu tắm qua loa rồi ngã vật ra giường, chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, Khúc Hà Tinh bị đói đánh thức. Buổi trưa tuy đã ăn một bát mì, nhưng dù sao cũng đã đi bộ lâu như vậy, đói cũng là chuyện bình thường.
Cậu vốn định xuống lầu ăn khuya, nhưng nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm, có lẽ bà chủ nhà trọ vẫn chưa nghỉ.
Khúc Hà Tinh gọi điện cho quầy lễ tân, nhờ mang một chút đồ ăn lên phòng. Kết quả là cậu vừa ngồi dậy khỏi giường đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, quả nhiên là bà chủ nhà trọ.
Bà bưng đồ ăn đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn Khúc Hà Tinh, nói: "Mời cậu dùng bữa, ăn xong cứ gọi tôi là được."
"Nhanh vậy sao?" Khúc Hà Tinh kinh ngạc, từ lúc cậu gọi điện đến lúc bà chủ mang cơm lên, tổng cộng chưa đến năm phút, nấu mì gói cũng không nhanh được như vậy.
Giọng bà chủ rất dịu dàng: "Lúc nãy cậu bảo chưa ăn gì, nhưng thấy cậu mệt quá nên tôi không khuyên cậu ăn rồi hãy ngủ. Vì vậy, tôi đã để dành phần cơm cho cậu."
"...Cháu cảm ơn." Khúc Hà Tinh vô cùng cảm kích, không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có thể nói liền mấy tiếng cảm ơn.
Đúng là chu đáo, Khúc Hà Tinh thầm cảm thán trong lòng, đây là bà chủ nhà trọ thần tiên phương nào vậy, tốt bụng quá đi mất!
Bà chủ nói: "Cậu khách sáo quá, tối nay cậu ngâm chân rồi hãy ngủ, như vậy sẽ dễ chịu hơn."
Khúc Hà Tinh sững sờ, lẩm bẩm: "Cháu cảm ơn."
Là những món ăn rất nhà làm, trông không bắt mắt lắm nhưng bù lại hương vị rất ngon. Khúc Hà Tinh ăn sạch đồ ăn, thoải mái thở ra một tiếng, ngả người trên ghế sofa.
Nằm yên một lát, cậu dọn dẹp bát đũa, tự mình mang xuống cho bà chủ, sau đó trở về lấy một chậu nước nóng để ngâm chân.
Chẳng trách lại có những cửa hàng chuyên ngâm chân, đúng là thoải mái thật, Khúc Hà Tinh cảm thán, giá mà ngày nào cũng được thư giãn như thế này thì tốt.
Suy nghĩ một lúc, Khúc Hà Tinh cẩn thận chọn ra chín tấm ảnh đã chụp mấy ngày nay, đăng lên xiaohongshu.
Mấy ngày nay cậu không cập nhật xiaohongshu, rất nhiều fan đã vào hỏi thăm tình hình.
Hình vừa đăng lên đã có rất nhiều bình luận. Khúc Hà Tinh chọn vài bình luận để trả lời, giải thích rằng lý do mình không có ở tiệm là vì đi ra ngoài giải khuây, không có chuyện gì cả, mong mọi người đừng quá lo lắng.
Lâm Du nhắn một tin báo cáo tình hình của tiệm hai hôm nay. Khúc Hà Tinh thấy ảnh đại diện của cậu ta đã thay đổi, không còn là tấm hình đen thui không nhìn ra gì như trước nữa.
Đã đổi thành một tấm ảnh hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, ngón áp út của cả hai tay đều đeo nhẫn.
Khúc Hà Tinh mím môi, thoát khỏi khung chat, chuyên tâm ngâm chân.
Trong lòng thầm cảm thán một câu: Thật dễ chịu quá đi~
......
Chú thích:
*Hiệu ứng Tyndall là hiện tượng ánh sáng bị tán xạ bởi các hạt nhỏ trong môi trường không đồng nhất, làm cho tia sáng hiện lên rõ ràng trong không khí hoặc chất lỏng.