☆ Chương 44 Không nói Hách Nhĩ phiền muộn bao nhiêu, tình huống hiện tại cũng vì tin tức Trương Vũ mang thai quạ đen coi như nổi tiếng toàn bộ tinh tế! Một ngày ngắn ngủi có nhóm lớn các quý tộc thành đoàn tới thăm hỏi, còn Mạc Lý trưởng lão, thật đúng là không sợ bản mặt đen thùi của Hách Nhĩ, hí ha hí hửng bắt đầu "Dạo chơi ngắm cảnh" ở phủ Bái Đức Lỗ.
"Xin lỗi, Mạc Lý trưởng lão, phía trước là chỗ ở của phu nhân, phu nhân có lệnh, không cho ai tới gần." Giữa lúc Mạc Lý trưởng lão đang hăng say đi dạo, một người hầu chắn trước mặt Mạc Lý trưởng lão.
"Gì?" Mạc Lý trưởng lão trợn tròn cặp mắt: "Có gì không coi được? Ông đây cũng không phải nhìn trộm cuồng! Hừ hừ!"
"Ha ha..." Người hầu cúc cung cười làm lành, trong lòng lại cắn khăn tay, rơi lệ, vì sao việc ngăn vị trưởng lão đại quý tộc này lại giao cho ngẫu làm chứ? Vị trưởng lão này trừng mắt thật là dữ! T_T
"Hừ hừ, không cho xem thì không xem, sao phải làm vẻ muốn khóc hả?!" Mạc Lý trưởng lão lặng lẽ nhìn chỗ bị người hầu ngăn một cái, phía trước một sân hoa cảnh, cây cối lẻ tẻ nở đầy hoa tươi, bươm bướm bay lượn, nhìn rất đẹp, nhưng lại không có ai. Mạc Lý trưởng lão âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đợi ở đây một hồi thì dựng phu kia sẽ trở về sao? Hừ, già đây không đi, chờ ở nơi này! Ông đây không tin mi không được!
"Đi, Trương Vũ, chúng ta đi ăn cơm!" Mạnh Hinh vui vẻ đỡ Trương Vũ đi tới phòng ăn, tâm tình cực kỳ tốt.
"Vâng ạ." Trương Vũ nhún vai, lại xoa xoa, thời gian ngồi có hơi lâu, cảm giác vai hơi tê tê. Nhưng mà Trương Vũ nhớ tới một vị lớn tuổi cứ đợi không đi: "Mạc Lý trưởng lão không sao chứ?"
"Không sao không sao!" Khóe miệng Mạnh Hinh nâng lên một nụ cười xấu xa: "Ông ấy không biết còn đang đợi ở xó nào nữa, khỏi phải để ý tới ông ấy~"
"À!" Trương Vũ ngẩn người gật đầu, nếu mẹ chồng nói không sao, cũng không có sao, đói bụng rồi, mau ăn mới là chính sự!"
Một lão đầu ngồi trên băng ghế, giương mắt nhìn chòng chọc vườn hoa nhỏ trước mặt không tha, không chỉ như vậy, còn căn dặn quan tùy: "Đừng bỏ qua 1 cái góc chết nào!"
Thế là tổ hai người trừng mắt liền xuất hiện như thế!
Tất cả mọi chuyện Trương Vũ cùng Mạnh Hinh không quan tâm, Trương Vũ thì không biết chuyện, còn Mạnh Hinh, hừ hừ, cho ông già đó một chút giáo huấn, ai bảo lão thích xen vào việc của người khác, cho chút chuyện làm khó dễ như thế thực sự là tiện nghi cho ổng rồi!
"Trương Vũ, con phải chuẩn bị cho tốt khi bị phơi bày." Hách Nhĩ thấy mọi người ăn no rồi, nhìn Trương Vũ trầm giọng nói. Do hiện nay không có biện pháp, sớm muộn gì thì Trương Vũ cũng sinh con, trước sau gì cũng bại lộ, tuy là thời gian có hơi sớm, thế nhưng cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, đôi khi làm cho kẻ địch trở tay không kịp cũng là một chủ kiến đả thảo kinh xà hay. Chỉ cần tin tức Trương Vũ mang thai lộ ra, như vậy thì nhất định kẻ địch sẽ có kế sách nhằm vào phủ Bái Đức Lỗ, nhất định sẽ có đầu mối, dưới tình huống như vậy, đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình, mọi thứ đều sẽ khác.
"Con biết rồi." Trương Vũ rất rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, đừng nói là vì mình, chính là vì bảo bảo Trương Vũ cũng sẽ hết sức cẩn thận, cậu biết Hách Nhĩ muốn lộ chuyện mình mang thai nhất định là có lý do.
"Vậy là tốt rồi." Hách Nhĩ xoa miệng, vẫn biểu hiện là khối băng lớn lãnh tĩnh lạnh lùng: "Đừng có quá nhiều gánh nặng trong lòng, tất cả đã có cha với mẹ con."
"Còn có Khoa Nhĩ." Mạnh Hinh nói bổ sung, cười cười: "Chúng ta đều sẽ bảo vệ tốt cho con, cho nên nhiệm vụ của con bây giờ chính là hưởng thụ cuộc sống cho thật tốt, ăn xong ngủ ngon chơi tốt, đó là nhiệm vụ của con!" Nói xong, Mạnh Hinh còn cho Trương Vũ một cái mặt quỷ, làm không khí khẩn trương trong phòng ăn bay đi một ít.
Trương Vũ cũng nở nụ cười, trong lòng cảm động nhàn nhạt, đây là người nhà của mình ở tinh tế, bọn họ vẫn luôn sẽ đứng cạnh mình, giống như Khoa Nhĩ.
"Được rồi, giờ con đi tản bộ, sau đó ngủ đi, giấc ngủ rất quan trọng đối với dựng phu!" Mạnh Hinh nâng Trương Vũ lên, cười híp mắt nói. Còn vừa tự tay sờ bụng của Trương Vũ.
"Khụ"! Hách Nhĩ mặt đen thùi lùi nhìn bà xã mình sờ bụng người khác, tuy nói đó là vợ của con trai lại còn mang thai, nhưbg Hách Nhĩ lại bày ra bản mặt cương cứng, lòng không được tự nhiên tràn đầy.
Mạnh Hinh trong lòng cười trộm chồng nổi máu ghen, nhưng nét mặt lại không lộ, Trương Vũ thì tò mò nhìn Hách Nhĩ đen mặt, có chuyện gì thế? Mạnh Hinh im lặng rụt tay sờ bụng Trương Vũ về, đỡ Trương Vũ đi ra vường hoa.
Hách Nhĩ: "....." 一一 +
Trương Vũ: "Cha sao thế?"
Mạnh Hinh: "Không sao, thời kỳ mãn kinh đến thôi."
Trương Vũ: "À!"
Trương Vũ đi không bao lâu, Hách Nhĩ liền gọi Lan Tư quản gia tới,: "Mời Mạc Lý trưởng lão tới, tôi có việc thương lượng với ông ấy."
Lan Tư rời khòi nhà ăn, quanh qua hành lang gọi vài người hầu tới hỏi Mạc Lý trưởng lão ở đâu, một người hầu: "Mạc Lý trưởng lão với đại quan tùy của ổng đang ngồi ở vườn hoa nhỏ chứ đâu."
Lan Tư quản gia không tin, Mạc Lý trưởng lão tới đó ngồi làm gì? Lan Tư quản gia suy nghĩ một chút liền đi về hướng vườn hoa nhỏ.
Vẫn chưa đi đến vườn hoa nhỏ, Lan Tư liền thấy hai "Hòn vọng phu" vừa đứng vừa ngồi giương mắt nhìn về phía vườn hoa nhỏ, không nhúc nhích. Đang poss dáng đó sao? →_→
"Mạc Lý trưởng lão, ngài đang làm gì thế?"
"Không có làm gì?" Mạc Lý trưởng lão nhìn lại thì ra là Lan Tư quản gia, cũng không thể nói là mình định rình coi thiếu phu nhân của người ta, thế là hơi lúng túng nói: "Tôi thấy phong cảnh trước mặt nhìn không tệ lắm, ông đây đang thưởng thức!" Sau đó lại nghĩ đến mình đã chờ tới trưa rồi, vẫn chưa có gặp được một cái đầu ngón tay út của người ta, lại không khỏi bộc phát oán niệm: "Sao ngay cả tự do như thế mà lão cũng không có? Chỉ coi cái phong cảnh thì mắc gì sao? Muốn đuổi tôi ra ngoài hả? Lão tử hôm nay không đi, coi ông làm sao!!"
Lan Tư quản gia: "..." Mạc Lý trưởng lão não bổ cũng thật lợi hại!? Mình chỉ là hỏi một câu lại có thể tưởng tượng ra nhiều như vậy, thực sự là...
"Lão gia có chuyện tìm ngài." Lan Tư cung kính nói.
"Có chuyện tìm tôi?" Trong lòng Mạc Lý trưởng lão đã bốc khói rồi, đây không biết là đuổi mình đi thật thôi hay gì nữa, Hách Nhĩ thực sự là không đáng yêu gì hết, mình gì cũng chưa làm, liền cứ thế mà đề phòng mình, ai! Nhớ năm đó đứa bé này dễ thương cực, bây giờ lại là một thằng đầu đá vừa cứng vừa khó ưa, tức chết đi được!
"Chuyện gì? Nói trước cho mà biết, nếu bảo tôi đi, không có chuyện đó đâu!" Mạc Lý trưởng lão có ý đồ vô lại.
"Việc đó ngài phải hỏi lão gia." Lan Tư quản gia bất vi sở động.
"Ngưng!" Mạc Lý trưởng lão nổi đoá, nhưng nên gặp vẫn phải gặp, Mạc Lý giận đùng đùng phất tay áo rời đi. Quan tuỳ đuổi theo sát.
"Không phải hướng đó, bên phải ấy!"
"...." ⊙﹏⊙||i° Thật xấu hổ~~~ Mặt của Mạc Lý trưởng lão đỏ lên chạy về phía bên phải.
"Thật là nóng tính ~~~"Lan Tư quản gia vui vẻ đi theo sau. Nếu khách không muốn mình dẫn đường, vậy thì mặc kệ người ta tự mình đi!!
Sau mấy lần suýt chút nữa đi nhầm đường, Mạc Lý trưởng lão với quan tuỳ cuối cùng cũng đi tới thư phòng của Hách Nhĩ.
Đến thư phòng rồi, Hách Nhĩ ngồi ngay ngắn ở trên ghế kiểu chờ đã lâu.
Mạc Lý ra hiệu quan tuỳ đi ra ngoài, mình cùng Hách Nhĩ đàm phán đơn độc.
"Nói cho mà biết, tôi chắc chắn sẽ không đi liền như thế, trừ phi gặp được vợ của Khoa Nhĩ!" Mạc Lý trưởng lão vừa vào cửa liền tỏ rõ thái độ, không cho gặp thì mình cũng không rời đi dễ dàng như vậy được!
"Ừm, tôi biết rồi." Hách Nhĩ vân đạm phong khinh, đương nhiên ông biết đám già này đánh chủ ý gì, hiện tại mang thai con nối dòng ở tinh tế rất khó khăn, Trương Vũ mang thai chẳng khác nào mở ra một cánh cửa, hiện ra một đường rực rỡ, sau khi nghiên cứu thể chất của rất nhiều quý tộc, bọn họ phát hiện cho dù từng mang thai em bé thì thể chất của các đại quý tộc dường như cơ hồ không có bất kỳ thay đổi nào, tinh trùng và trứng của vợ chồng đôi bên vốn có thể dung hòa, nhưng sau khi mang thai đứa bé thì hoàn toàn không cách nào tương dung, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao quý tộc chỉ có một con. Mà nếu như Trương Vũ mang thai là thật, vậy thì cậu chính là thường dân mang thai duy nhất trong mấy ngàn năm nay, điều này khiến họ trở nên phấn khời, bọn họ có thể nghiên cứu thể chất của Trương Vũ, tra thân thể cậu có gì khác với người ta.
"Trương Vũ đúng là mang thai!" Hách Nhĩ thờ ơ quăng ra tin gây sốc, trong nháy mắt Mạc Lý trưởng lão sốc lên sốc xuống, chết lặng.
"Là là thật? Tin này là thật?" Mạc Lý xác nhận nhiều lần, nhận được cái gật đầu không nhẫn nại của Hách Nhĩ, Mạc Lý quả thực cảm thấy tim ông đã chạy lên tới cổ họng rồi, ngay cả bản mặt khó ưa của Hách Nhĩ, trong mắt của Mạc Lý cũng hừng hực khí khái anh hùng!!!
"Sao không nói sớm cho chúng tôi biết!!!" Kích động một hồi, Mạc Lý trưởng lão cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng tiếp đó lại nghĩ đến mình với ngững bạn già khác bị giấu lâu như thế, cục tức trong lòng lại bùng lên, mặc dù hôm nay mình tới cũng không ôm Trương Vũ mang thai là sự thật, nhưng dù cho có một chút hy vọng Mạc Lý cũng muốn đích thân đến đây xem, bây giờ lại nghe được tin bất ngờ như thế, Mạc Lý quả là vừa kích động lại vừa bất mãn.
"Nói cho mấy người biết để làm gì? Hừ! Chẳng phải là sinh ra rồi cũng sẽ biết sao?" Hách Nhĩ xụ mặt, ông muốn giấu lâu như thế sao? Nếu không phải là thám tử ở tinh tế quá nhiều, nhất là bên trong đại quý tộc cũng có tên phản đồ như vậy, Hách Nhĩ liền không cho Mạc Lý sắc mặt hoà nhã. Ông già này cả ngày lẫn đêm khống chế hội trưởng lão, nắm vững quyền hành, ngay cả thằng phản đồ xuất hiện cũng không biết, quả là~~~
"Sao giống được!" Mạc Lý trưởng lão tức giận đến râu mép đều vểnh lên, ngón tay chỉ vào Hách Nhĩ run run rẩy rẩy nửa ngày, chỉ lòi ra được một câu nói: "Kệ, ông đây muốn gặp vợ Khoa Nhĩ, nhất định phải tự mình gặp được!!"
"Nó đã ngủ trưa rồi." Hách Nhĩ nhấp một miếng trà, nhìn Mạc Lý phẫn nộ, phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng bớt một chút: "Bây giờ gọi ông tới không chỉ là để cho ông biết tin Trương Vũ mang thai, hiện nay quan trọng nhất là làm sao để bảo vệ an nguy của Trương Vũ và đứa bé.
"Có chuyện gì?" Mạc Lý trưởng lão cũng biết Hách Nhĩ nói đúng tình hình thực tế, hiện nay tinh tế đúng là không yên ổn, không nói chiến sự tiền tuyến, ngay cả nội bộ cũng có kẻ phản bội với nội gián, làm sao để bảo đảm an nguy cho Trương Vũ thật đúng là một vấn đề, Mạc Lý trưởng lão suy nghĩ một chút: "Cậu có cách gì? Cần ông già tôi phối hợp, ông quyết định đồng ý!"
"Vậy thì tốt, tôi có một ý, không biết ý của ông như....." Hách Nhĩ nhẹ giọng nói ra kế hoạch của mình.
"Ý này được nhưng quá mạo hiểm!?" Mạc Lý trưởng lão có hơi chần chừ.
"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?" Hách Nhĩ ma sát chén trà, khóe miệng nhếch nhẹ, ánh mắt loé lên tia hung ác.
"...." Mạc Lý trưởng lão nhịn không được rùng mình một cái, mỗi lần Hách Nhĩ lộ ra ánh mắt này, đại biểu người kia sẽ phải gặp tai ương, lũ ranh con, mong các người có thể bảo trọng, A-men!!!"
===================================
J: Kể ngày khai giảng của mấy thím cho tui nghe đi J