☆ Chương 54 "Ông chủ đừng giận." Quản gia an ủi: "Nếu chúng ta nói không lay Lý Nhĩ Lai Đức, vậy sao không thuyết phục Lai Lạp Uy Nhĩ chứ?"
"Ý ông là sao?" Mạc Lý trưởng lão tức giận nhìn quản gia của mình, "Nếu không phải là tìm không thấy thằng nhóc kia thì ông đây còn tức đến vầy sao?"
"Ha ha......" Quản gia không để ý đến lửa giận của ông chủ nhà mình, chỉ thần bí cười cười: "Chúng ta không cần tìm được Lý Nhĩ Lai Đức, chỉ cần công bố chúng ta lại có một vị thường dân mang thai là được, lại quay hằng ngày của dựng phu này lại rồi tung ra, tôi nghĩ Lai Lạp Uy Nhĩ nhất định sẽ xuất hiện."
"Sẽ hữu dụng chứ?" Mạc Lý ngờ ngợ, nếu không phải là tin đại quý tộc tạo phản sẽ dẫn đến rối loạn dân chúng, thì Mạc Lý trưởng lão đã truy nã Lai Lạp Uy Nhĩ từ lâu rồi, hừ hừ!
"Chúng ta cứ thử là được, đúng không?"
Ngày thứ hai, tất cả dân chúng trên tinh tế đều bị một tin vui to lớn làm banh óc: Lại một vị nam thường dân mang thai con nối dòng của đại quý tộc!
Tất cả các kênh đều đưa tin này. Người chủ trì giới thiệu nói vị dựng phu này tên Lý Nhĩ Lai Đức, vốn là một bác sĩ, đã mang thai hơn 4 tháng, bởi vì thân thể tương đối kém, cho nên bây giờ tiến hành tĩnh dưỡng ở phủ của Mạc Lý trưởng lão, do đội trị liệu tốt nhất cả tinh tế chăm sóc.
Còn như sao người quý tộc này vinh hạnh như vậy, người chủ trì lại không nhiều lời, chỉ phát hình một đoạn video.
Một người đàn ông gầy gò, ngồi trên ghế dài, cũng có lẽ là bởi vì quá gầy, mặc dù mới gần năm tháng, bụng lại có vẻ lớn.
"Thân thể của vị phu nhân này thoạt nhìn cũng không quá tốt!" Một thường dân đứng ở dưới màn hình lo lắng nói, dân chúng trước mặt phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, cũng không biết bầu bạn của vị phu nhân này ở đâu, sao không chăm sóc tốt cho dựng phu nữa chứ!"
"Đúng đúng....."
"Hy vọng có thể bình an sinh ra bé cưng......"
........
Trong góc phòng một người đàn ông râu quai nón mặt không thay đổi nhìn dựng phu trên màn hình lớn, bên người có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.
"Lão gia, bây giờ có đi khỏi đây không? Nơi này không an toàn." Cô gái bên người ôm cánh tay của người đàn ông, thoạt nhìn nuột nà động lòng người, cô cười khanh khách nói bên tai người đàn ông, trong mắt người ngoài, đây là một người đẹp có nhiều hạnh phúc mỹ mãn.
"Đi thôi!" Người đàn ông nhìn cô gái một cái, ôm thắt lưng cô gái rời đi.
Một đóa hoa màu đỏ u nhiên nở rộ ở chỗ người đàn ông dừng lại, người đến người đi, một thanh niên dáng vẻ lưu manh, hát ca khúc đang hot, lơ đãng đi tới cái hẻm nhỏ này, hình như là đi lầm đường, thanh niên đá tường một cái hùng hùng hổ hổ bỏ đi, đóa hoa kia tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
"Sao vậy? Đau lòng?" Một người đàn ông ba mắt nhìn thoáng qua râu quai nón, "Hừ hừ, nếu như đau lòng thì cậu có thể mang theo người đàn ông kia đi đến tinh cầu chung với chúng ta!"
"Khỏi." Người đàn ông râu quai nón nhìn thoáng qua người đàn ông ba mắt, "Cũng không phải người quan trọng gì, hà tất tốn công sức lớn như vậy chứ!"
"Hả? Chậc chậc, nghe nói tinh tế mấy người chú trọng con nối dòng nhất, bây giờ người đàn ông kia đang mang thai con của cậu, so ngươi không động lòng chứ? Hơn nữa, nếu như cậu không thích, sinh con ra rồi thì thưởng cho mấy người chúng tôi cũng được đó! Ha ha ha."
Sau khi người đàn ông ba mắt nói xong, mấy người đàn ông xung quanh cũng bắt đầu phụ họa theo mà cười.
"....." Người đàn ông chỉ trầm mặc nhìn thoáng qua mấy người đàn ông, nhàn nhạt nói: "Nếu mấy người có bản lĩnh mang người từ quý phủ của Mạc Lý trưởng lão ra ngoài, vậy chờ tới khi đứa bé được sinh ra thì thưởng cho mấy nguời thế nào? Trái lại cũng không phải hàng gì tốt."
"À, đúng không đấy?" Người đàn ông ba mắt ý vị thâm trường nhìn người đàn ông: "Lòng dạ cậu ngoan độc quá, ngay cả người sinh con cho cậu cũng có thể máu lạnh như thế, quả là khiến người bội phục!"
"Không có gì." Người đàn ông mỉm cười: "Được rồi, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ trước đây, mấy người thương lượng coi chừng nào đi khỏi tinh tế đi!!"
Thấy người đàn ông đứng lên, cô gái nhỏ xinh nhìn thoáng qua người đàn ông ba mắt trước mặt, hai người nháy mắt ra dấu lẫn nhau, cô gái đi theo râu quai nón.
"Lão gia, không mời em vào phòng sao?" Cô gái nhếch mi, trong mắt chứa ý quyến rũ nhìn râu quai nón, râu quai nón lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Vinh hạnh của tôi."
"Lão gia không đau lòng Lý Nhĩ Lai Đức thật sao?" Người đàn ông ba mắt với mấy bên người, ngồi một bên nhìn máy quay, bên trong là người đàn ông râu quai nón đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn như tùy ý, dường như cũng không biết mình bị theo dõi.
"Đau lòng y làm gì? Chỉ là sinh đứa bé mà thôi." Người đàn ông bình tĩnh uống nước trà trước mặt, hai chân ngồi gập, ánh mắt tối tăm. "Người đàn ông đó chỉ là một thằng ngu tùy ý bò lên giường của tôi mà thôi, có gì tốt đâu mà đau lòng?!"
"Ha ha, nhìn ngài nói kìa, dù sao cũng là mang thai con của ngài đó, ngài thực sự sẽ không luyến tiếc y sao?" Tần số nhìn lay động, người đàn ông ba mắt cũng không thèm để ý, lúc đầu cameras gắn ở trên người cô gái, lại lay động cũng có gì đâu.
"Tôi cần vẫn mãi là Bối Nhĩ, những kẻ khác, bất kể là nam hay nữ, tôi đều không để ý!"
Tiếp theo chính là trầm mặc, hai người không nói gì nữa.
"Được rồi, tôi biết rồi." Giọng cô gái nghe có cảm giác như có một loại tiếc nuối, có thể là cô gái đứng lên, thế là tầm nhìn bắt đầu cao lên: "Lời tôi muốn nói, cũng đã nói xong, lão gia, ngài nghỉ ngơi thật tốt, Tạp Nhạc sẽ không quấy rầy ngài."
Người đàn ông đưa cô gái ra khỏi cửa, quay lại phòng.
"Sao có thể như vậy!" Người đàn ông cười khổ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một người con trai chỉ quan hệ một lần với mình lại sẽ mang thai con của mình, hơn nữa còn là trong thời gian nhiều sai lầm như thế.
Nếu như nói thực sự không thèm để ý đứa bé này, vậy quả là nói dối, trong xương mỗi đại quý tộc không thể xóa khát cầu đối với con nối dòng, bất kể là con người hay động vật, con là sự kéo dài của một chủng tộc thậm chí là một gia tộc. Chỉ là, thời gian này, đứa bé có thể giữ được sao? Không có ai bổ sung dị năng cho cơ thể mẹ, thế nhưng hiện thực lại rất rõ ràng đặt trước mặt của người đàn ông, hầu như là số không.
"Xem ra cần phải tăng tốc rồi!" Sau khi suy tư một lúc lâu, người đàn ông khẽ thở dài một cái.
Trong một phòng khác, người đàn ông ba mắt nhìn cô gái đi ra, gật đầu, hai người lại vào một phòng.
"Em làm tốt lắm, Tạp Nhạc." Người đàn ông ba mắt vỗ vai cô gái, dừng một chút rồi nói: "Ban nãy em hỏi hắn, em cảm thấy lời của hắn có bao nhiêu phần thật giả?"
"Em thấy chắc là chín phần thật." Cô gái mỉm cười: "Dù sao người đàn ông này vì vợ của hắn mà ngay cả quốc gia của hắn cũng phản bội, chỉ là một đứa bé nho nhỏ, sao có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ vào lúc này chứ?!"
"Ừm, em nói cũng có lý, nhưng mà," Người đàn ông ba mắt cau mày: "Dù sao người trên tinh tế quá mức coi trọng con nối dòng, nếu như nói Lai Lạp Uy Nhĩ vì con mà phản bội chúng ta đó cũng rất bình thường."
"Ha ha, tướng quân quả nhiên là người sáng suốt." Cô gái không dấu vết vỗ vỗ người đàn ông ba mắt mà nịnh bợ, còn nói thêm: "Nhưng bây giờ mọi cử động của người đàn ông này ở trong mắt của chúng ta, ngay cả hắn có bản lĩnh lên trời, chắc cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, ngài nói đúng không?"
"Ha ha, em nói đúng!" Người đàn ông ba mắt bị lời của cô gái thuyết phục, Lai Lạp Uy Nhĩ chỉ có một người, nhưng mình bên này có nhiều vệ sĩ như thế, người đàn ông này muốn chạy trốn, đơn giản là ý nghĩ hão huyền, hắn tán thưởng nói: "Tạp Nhạc quả nhiên là một nhân tài, tâm tư kín đáo hơn nữa lá gan lại lớn, không hổ là tiểu thư của gia tộc Á Tháp Tháp!"
"Tướng quân thực sự là quá khen, nếu không phải là đại nhân ngài lãnh đạo giỏi, nào có Tạp Nhạc ngày hôm nay." Cô gái bé nhỏ cúi đầu, để bày tỏ sự khiêm tốn.
Người đàn ông ba mắt quả nhiên càng thêm hài lòng: "Làm rất tốt, tôi sẽ báo công lao của em cho Ai Duy Ngang nguyên soái, tôi tin gia tộc Á Tháp Tháp sẽ vì sống còn mà càng thêm tỏa sáng!"
"Cảm ơn tướng quân." Trong mắt cô gái chứa sự hưng phấn, nhưng cũng không thất lễ mà không cúi chào người đàn ông ba mắt, lui ra khỏi phòng.
Đợi đi khỏi phòng rồi, cô gái nhếch môi cười, ánh mắt khinh miệt, thế nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh.
Lan Đặc tinh hệ, phủ nguyên soái Ai Duy Ngang.
"Tình huống bây giờ ra sao rồi?" Nguyên soái Ai Duy Ngang ngồi trên ghế lớn, ánh mắt tăm tối: "Tài liệu của đại quý tộc tên gì đó của tinh tế tới tay chưa?"
"Bẩm tướng quân, vẫn chưa." Cơ thể người đàn ông quỳ trên mặt đất run nhẹ, giữ hô hấp đáp, chờ nghiêm phạt vủa nguyên soái.
Quả nhiên, Ai Duy Ngang nổi giận, ba mắt trong nháy mắt trừng lên, dã thú bừng tỉnh, vóc người hắn béo tốt, nhưng không mất đi sự nhanh nhẹn, đá người đàn ông ra ngoài, "Đồ vô dụng! Thời gian qua bao lâu rồi? Tại sao vẫn chưa thành công?!"
"Bẩm tướng quân, tư liệu cũng không phải ở trong tay người đàn ông này, hắn tiêu hủy hết tư liệu, hắn nói trừ phi chính mắt thấy được vợ hắn, bằng không hắn sẽ không để lộ bất cứ nội dung gì trong tư liệu cho chúng ta!"
"Tại sao không tìm người giả trang?" Ai Duy Ngang tức giận, đám ngu xuẩn này, lẽ nào cũng không nghĩ cách sao?!
"Bên mình tìm người giả trang, nhưng đều bị hắn nhìn ra sơ hở......" Lời của người đàn ông càng nói càng thấp, còn một nguyên nhân khác, người đàn ông cũng không nói, mấu chốt là đại quý tộc tinh tế này cũng biết thuốc này
* tồn tại, cho nên khi có người giả vợ hắn, hắn cũng có nghi ngờ, thành ra dẫn dến kết quả chính là căn bản không cách nào giả được, cho dù cách cái quang não cũng giống như vậy.
*Thuốc cải trang như lần mà Lý Đức giả thành Lai Lạp á. "!" Hiển nhiên Ai Duy Ngang cũng nghĩ tới vấn đề này, hắn đi tới đi lui bên trong phòng: "Tiếp tục như vậy không được, binh lực của chúng ta đều đã bố trí gần tinh cầu rồi, thậm chí ngay cả hải tặc Ba Nhĩ Lạp tinh cầu đều liên hiệp, nếu như lấy không được vật trong tay đại quý tộc kia, chúng ta chỉ có thể rút lui, mặt Lan Đặc tinh hệ chúng ta phải ném đâu đây!"
"Cho nên, mấy người, tôi muốn mấy người phải trong thời gian ngắn nhất lấy được đồ, nếu không,"Ai Duy Ngang lạnh lùng nhìn người đàn ông trên đất: "Mấy người cũng đừng sống mà về!"
"Vâng, vâng, nguyên soái!" Người đàn ông sợ tới mức hành lễ rồi trốn mất trong hốt hoảng.
"Một đám nuôi tốn cơm!"
Ai Duy Ngang đuổi tất cả người hầu trong phòng ra ngoài, một mình ngây người.
"Bây giờ đâm lao phải theo lao thôi!" Ai Duy Ngang thưởng thức viên đá quý lớn trên ngón tay, ba con mắt hơi khép lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Cả đời mình đều chém giết trên chiến trường, từ một con dòng cháu giống nho nhỏ chém giết đến bây giờ lên tới chức nguyên soái, hắn hưởng thụ vinh quang và phú quý sau thành công, nhìn đồ trang trí xa hoa trong phòng, không thể mất đi! Danh lợi địa vị của mình, mọi thứ đều thuộc về mình! Ai Duy Ngang cố gắng áp chế khủng hoảng trong lòng xuống: "Tao là nguyên soái Thường Thắng của Lan Đặc tinh hệ, tao sẽ không thất bại, tao chắc chắn sẽ có cách thay đổi tất cả, chắc chắn sẽ."