Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 13

Editor: Troiwfmas


Đem vẻ mặt chật vật không chịu nổi của Đường Minh thu vào đáy mắt, nhìn Đường Minh hướng người khác điên cuồng phát tiết lửa giận, Tuyên Nhược Phong khóe miệng nâng lên, tâm tình rất tốt chậm rãi thu hồi hạc giấy.


Nhìn thoáng qua con đường phồn hoa phía sau lưng, khóe miệng dần dần nguội lạnh, thiếu niên chậm rãi xoay người rời đi.


Lặng lẽ đi theo phía sau một gã đàn ông trung niên, Tuyên Nhược Phong tính toán tìm một cơ hội xuống tay với người đàn ông phía trước. Gã đàn ông trung niên này thiếu hắn một món nợ máu, nếu hắn thật sự giết chết đối phương, Thiên Đạo hẳn sẽ không ngăn cản.


Người đàn ông trung niên kia tên gọi là Võ Cường, gã lớn lên có bộ dáng vừa cao to lại lực lưỡng, cả miệng là một hàm răng vàng ố tản ra mùi hôi tanh tưởi.


Chỉ cần nghĩ đến, hắn đã từng bị người nam nhân này chạm qua, trong lòng Tuyên Nhược Phong sát ý quay cuồng như muốn phá hủy lý trí mà thoát ra, làm hắn ghê tởm, làm hắn hận không thể ngay lập tức đem gã băm vằm tại chỗ.


Đời trước Võ Cường bị Đường Minh mua chuộc, hạ dược cưỡng hiếp hắn, ở thời điểm hắn biết được một màn chân tướng này, biết được nam nhân cùng mình ở trên giường kia cư nhiên không phải là Đường Minh, cuối cùng ý định dựa vào Đường Minh cũng tan theo mây gió. Sau khi biết hết thảy mọi chuyện, hắn hoàn toàn phát điên, không quan tâm bất cứ điều gì liền nhảy lầu tự sát. Hơn nữa sau này gã đàn ông đó không ngừng hướng người nhà hắn xuống tay, tựa hồ còn nhận thức tam ca, đời trước gã cũng là một kẻ trong cái đám thối tha làm thương tổn tam ca.


Cho nên, Tuyên Nhược Phong căn bản áp chế không được hơi thở hị huyết của mình, hắn vội vàng che lại cái trán, dựa vào ven tường, chậm rãi ngồi xổm xuống. Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy thiếu niên giống như đang không thoải mái mới có thể như vậy. Tình huống này làm cho Võ Cường tìm được cơ hội tiếp cận Tuyên Nhược Phong.


Gã vội vàng tiến lên đỡ Tuyên Nhược Phong: “Tiểu Phong, cậu không sao chứ?”


Tuyên Nhược Phong bất động, hắn biết Võ Cường thích loại hình thiếu niên có bề ngoài như hắn, cũng biết Võ Cường sau khi nhìn thấy hắn, liền lặng lẽ thu hồi ánh mắt dâm tà, ngược lại chăm chú theo dõi hướng hắn đang đi tới. Hắn không ngờ rằng, Võ Cường lại gan lớn đến vậy, bây giờ đã muốn hướng hắn xuống tay, quả nhiên là mồm chó không thể không ăn phân.


Nhìn gã lưng mang nợ máu, thiếu niên hạ giọng cười khẽ, có lẽ trước tiên có thể giải quyết những người này.


“Ông quen biết tôi?” Tuyên Nhược Phong dùng ngữ khí không chắc chắn hỏi.


Võ Cường thấy thiếu niên không có chút ý thức cảnh giác nguy hiểm như vậy, trong lòng tà niệm càng thêm bành trướng, hắn cười tủm tỉm lộ ra hàm răng vàng khè: “Tôi đương nhiên biết cậu, cậu là em trai của Nhược Tây, Nhược Tây thường xuyên cùng tôi nhắc tới cậu, tôi đã thấy ảnh chụp của cậu, cho nên tôi mới nhận ra cậu.”


“Nguyên lai ông quen biết tam ca a!”


Nhìn bộ dáng thiếu niên đơn thuần kinh hỉ, Võ Cường tâm tình xáo động hận không thể hiện tại liền đè thiếu niên xuống hung hăng khi dễ, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh, trước mắt bao người, hắn nhịn xuống tà niệm, ôn tồn đến gần thiếu niên. Khi biết được đối phương quen biết tam ca của mình, thiếu niên quả nhiên “mắc mưu”, cứ như vậy leo lên phi hành khí của đối phương.


Phi hành khí chạy được một đoạn, nhìn thấy quanh cảnh ven đường ngày càng xa lạ, Tuyên Nhược Phong nghi hoặc nhìn ra cửa sổ: “Võ thúc thúc, đây hình như không phải đường về nhà tôi?”


Võ Cường ôn hòa cười khẽ, thuận tiện từ trong máy giữ lạnh lấy ra một lọ nước ép trái cây đưa cho thiếu niên: “Tôi đang đi đường tắt, đúng rồi, đây là nước ép táo, uống rất ngon, cậu thử uống xem.”


Tinh cầu này trái cây đều rất trân quý, Võ Cường vì muốn xuống tay với hắn thật đúng là hao tổn hết tâm huyết, một khi đã như vậy, hắn tự nhiên cũng thấy thật hãnh diện.


“Táo? Thứ này đắt đỏ như vậy? Không cần phiền hà như thế.” Thiếu niên đương nhiên biết nước táo đã bị hạ dược, ra vẻ khiếp đảm tránh né.


Võ Cường cường ngạnh đem lọ nước đặt vào trong tay thiếu niên, cười tủm tỉm nói: “Không có gì, cậu uống đi.”


Thiếu niên thấy cũng không thể thoái thác được nữa, đem nước táo toàn bộ uống hết, qua lúc sau, quả nhiên cảm thấy cả đầu choáng váng, liền nặng nề ngủ thiếp đi.


Thiếu niên ngủ gục dựa vào lưng ghế, nhìn đến gương mặt phấn nộn kia, Võ Cường thở hổn hển, tiểu bảo bối này thật đúng là quá non nớt, hắn có nên biến nó thành một nô lệ tình dục cho mình? Võ Cường gương mặt vặn vẹo tươi cười sáng lạn.


Nhưng mà, vào lúc này, một chiếc phi hành khí từ bên cạnh vượt lên. Đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Đường Cẩn Phong nhíu mày, rất nhanh nhìn thấy dung nhan thiếu niên đang ngủ say xuất hiện trước tầm mắt, chợt lóe rồi lướt qua.


Ngay từ đầu nam nhân còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng mà, sau khi nhìn kỹ chiếc phi hành khí kia, nghi hoặc trong lòng Đường Cẩn Phong cũng không biến mất.


“Chiếc phi hành khí kia……” Giống như đã nhìn thấy ở nơi nào rồi.


Trương Thắng nghe được Đường Cẩn Phong nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Cẩn Phong: “Tướng quân, làm sao vậy?”


Đường Cẩn Phong lại cau mày click mở tư liệu quang não.


Không biết qua bao lâu, thiếu niên đã bị mang vào một nhà xưởng bỏ hoang gần tường thành khu dân nghèo, chung quanh nhà xưởng này chất đầy phế liệu, trông rất cũ kỹ tồi tàn.


Phi hành khí bay tới đâu, đất đai tro bụi chung quanh bị cuốn lên mù mịt che lấp cả đất trời, phi hành khí bay nhanh vọt qua ban công tầng trên, sau đó chậm rãi đáp xuống.

Bình Luận (0)
Comment