Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 48

Editor: Troiwfmas


Tuyên Nhược Phong bước nhanh xuống lầu, trước mặt liền đụng phải Tam ca.


Tuyên Nhược Tây cau mày, hơi thở ôn hòa nhiễm một tầng bực bội.


Như thế xem ra, Tam ca đối với Quý Lạc hẳn là không có nhiều hảo cảm.


Vì để ngừa vạn nhất, Tuyên Nhược Phong vẫn hỏi chuyện: "Tam ca, vừa rồi người kia là ai a?"


Tuyên Nhược Tây bước dài vượt qua, ngồi xuống ghế sô pha, xoa xoa mi tâm: "Một khách nhân của quán bar." Kể ra em trai dùng ngữ khí chất vất dường như có chút không thích hợp a?


Tuyên Nhược Phong đặt mông xuống bên cạnh Tuyên Nhược Tây: "Hắn là ai nha? Một người khách của quán bar cũng có thể ân cần đưa anh về như vậy? Hắn muốn theo đuổi anh đi?! Tam ca, anh vừa có tuổi trẻ vừa có nhiều tiền, cũng không thể tùy tiện tìm một người chắp vá a."


Tựa như một con trâu mẹ đang che chở cho trâu con, thái độ ầm ĩ vênh váo, làm Tuyên Nhược Tây không khỏi cảm thấy buồn cười: "Em lo lắng cho anh sao?"


Tuyên Nhược Phong cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là em lo lắng."


Nhìn thấy bên trong ý cười của Tam ca giống như mang theo một loại cảm xúc nói không rõ, Tuyên Nhược Phong vừa định bỏ chạy đã bị Tuyên Nhược Tây tóm chặt, bắt đầu một bài ca giáo dục.


"Hiện tại thì em đã biết, khi em muốn theo đuổi Đường tướng quân, làm ca ca như bọn anh có cảm thụ gì rồi đó?"


Tuyên Nhược Phong không tình nguyện bĩu môi, hắn biết ngay mỗi khi Tam ca tóm được cơ hội liền thích giáo dục hắn một trận. Cho nên hắn lại không thể không nghĩ tới, tại sao Tam ca so với Nhị ca càng thích thuyết giáo mà không đi làm giáo viên đi chứ?! Thái độ Nhị ca đôi khi cà lơ phất phơ, luôn hành động tùy tiện, lại cố tình trở thành một giáo viên.


"Người kia tên Quý Lạc, là Thiếu tướng hải quân một sao, cho nên anh không thể cự tuyệt hắn." Tuyên Nhược Tây ngay từ đầu cũng nhận thấy, hắn đối với Quý Lạc mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc, đôi khi lời nói của người này có thể khiến hắn động tâm một chút, nhưng đại đa số thời điểm, Tuyên Nhược Tây đối với người này kỳ thật lại không có quá nhiều hảo cảm. Cho nên hắn rất phiền não, đối phương là khách nhân quán bar, bối cảnh hùng hậu, thật đúng là không phải dân đen như bọn hắn có thể ứng phó được.


Tuyên Nhược Phong ra vẻ kinh ngạc nói: "Quý Lạc? Em từng nghe nói qua, hắn đã có vị hôn thê, vậy mà còn chạy tới theo đuổi anh? Quả nhiên tên này không phải là người tốt lành gì, Tam ca, anh về sau đừng cùng hắn lui tới."


"Đã biết, em hôm nay lại làm một bữa tiệc lớn, lại là vì Đường tướng quân?" Tuyên Nhược Tây vỗ vỗ đầu Tuyên Nhược Phong.


Nhìn Tuyên Nhược Phong hi hi ha ha pha trò, Tuyên Nhược Tây biết, Tuyên Nhược Phong căn bản không thèm nghe vào đầu, cũng lười lại cùng nó nói về chuyện Đường Cẩn Phong. Lôi kéo Tuyên Nhược Phong tiến vào phòng bếp để cho nó nấu cơm, còn chính mình thì nổi hứng ra tay giúp Tuyên Nhược Phong rửa rau.


Nhìn động tác Tuyên Nhược Phong nấu ăn thuần thục, Tuyên Nhược Tây trong lòng nghi hoặc càng ngày càng lớn, hiện tại nguyên liệu nấu ăn giá rất cao, gia đình bình thường căn bản không có tài lực thường xuyên luyện tập nấu ăn, tuy rằng nhà hắn cũng có tài lực nhất định, nhưng mà bọn họ căn bản chưa thấy qua Tuyên Nhược Phong học nấu ăn a. Lần trước bởi vì ăn đến quá no quá sướng, cho nên đem vấn đề này vứt ra sau đầu, lúc này có cơ hội, Tuyên Nhược Tây sẽ không bỏ qua.


"Tiểu Phong, trù nghệ của em là từ đâu luyện được?" Có thể đem thức ăn nấu ngon như đầu bếp, hiện tại cũng chỉ có Phủ Tổng thống mới có được nhân tài như vậy.


Kỳ thật tay nghề nấu ăn ngon của Tuyên Nhược Phong đều là từ việc nuôi nấng tiểu Bạch xà mà luyện ra, để nấu ra bữa tiệc lớn toàn đồ ăn ngon như hôm đó hắn cũng không có dùng đến kỹ năng đặc biệt gì, phần lớn là do công hiệu của mấy bao hương liệu kia.


Nghe được Tam ca còn không có ý định bỏ qua cái đề tài này, ngón tay Tuyên Nhược Phong hơi khựng lại, rất nhanh hắn nếm một ngụm canh: "Nhiều thứ tốt như vậy nấu cùng nhau, hương vị tự nhiên sẽ rất ngon." Tuyên Nhược Phong đắc ý nhìn thoáng qua Tam ca, "Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì em thiên phú cao."


Tuyên Nhược Tây liếc liếc một cái lên hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Nói cho cùng đều là vì Đường tướng quân."


Nghe được Tam ca ngữ khí ê ẩm, Tuyên Nhược Phong nịnh bợ nói: "Đường tướng quân chỉ là tiện tay, các ca ca mới là quan trọng."


Tuyên Nhược Phong lời ngon tiếng ngọt hiển nhiên làm Tuyên Nhược Tây rất chi là hưởng thụ, khóe miệng giơ lên, nói: "Coi như em còn có lương tâm."


Bữa tối để lại cho Tứ ca chút đồ ăn, sau đó sai người hầu đem hai hộp đồ ăn đưa đến học viện và quân bộ cho Nhị ca cùng Đại ca. Chẳng qua chờ được hai người đó có thời gian ăn cơm, trời cũng hoàn toàn tối đen.


Tuyên Nhược Phong lúc này không có lấy ra hộp đồ ăn đặc biệt lớn như lần trước nữa, ngoại trừ là vì Đường Cẩn Phong, chủ yếu là do hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không muốn lãng phí tiền của.


Chờ sau khi đã chuẩn bị ổn thoả, Tuyên Nhược Phong mới mang theo hộp đồ ăn đến trước Đường trạch, lúc hắn tiến vào phạm vi quan sát của nơi này, hắn đoán chừng chắc người kia cũng sắp đến rồi. Ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ bảo vệ xin lệnh Đường Cẩn Phong cho hắn tiến vào, lúc này, người hắn chờ cuối cùng đã xuất hiện.


Một chiếc phi hành khí ngừng ở trước Đường trạch, bảo vệ gắt gao chặn cửa không cho phi hành khí tiến vào, sắc mặt nữ nhân đỏ bừng, đành phải ngoan ngoãn bước xuống phi hành khí.


Trên người nữ nhân mặc một chiếc váy dài màu lam, trên váy điểm xuyến rất nhiều hạt trân châu, trong tay cầm một ví tiền màu vàng, nhìn qua đặc biệt giàu có. Dù đã không còn là nữ chủ nhân Đường gia, nàng vẫn thường xuyên tới đây, vì muốn trưng ra khí chất phu nhân làm Đường Cẩn Phong gặp nàng một lần để hai người nối lại cảm tình. Chỉ tiếc, ngay từ đầu Đường gia đã chướng mắt Vương gia, hiện tại ly hôn, Đường Cẩn Phong không có lý do gì phải phục hôn.


Vương gia đúng là gia lớn nghiệp lớn, nhưng bởi vì phong cách hành sự của bọn họ, nên người Vương gia căn bản không được những đại gia tộc có quyền có thế chân chính để vào trong mắt, tóm lại Vương gia vốn dĩ không lên được mặt bàn.


Hơn nữa, Vương Sơ Tình không biết sợ trời sợ đất. Đường Cẩn Phong đã biểu lộ thái độ tuyệt đối không phục hôn, nhưng nàng vẫn mặt dày tới xin gặp mặt không ngừng, thậm chí ở trong tối xử trí mấy nhà muốn cùng Đường gia liên hôn, những hành động này chọc cho các thế lực khắp nơi vô cùng bất mãn. Đây cũng là nguyên nhân khiến gia tộc nắm giữ quyền lực trung tâm của thủ đô Long Hoa không tán thành Đường gia cùng Vương gia lui tới, Đại tướng quân của bọn họ, Chiến thần của bọn họ, sao lại có thể bị đám người Vương gia liên lụy kéo xuống?! Người Vương gia đều không phải cái dạng tốt đẹp gì. Nhưng mà, nguyên nhân bọn họ không động vào Vương gia, trừ bỏ Vương gia nắm trong tay nền Nông nghiệp lớn nhất Long Hoa quốc ra, thì phần lớn là bởi vì Vương Sơ Tình có một vị tỷ muội tốt chơi chung với nhau.


Trong Phủ Tổng thống Long gia, vị cháu gái thứ mười - Long Tiểu Nhu - là đứa cháu gái mà Tổng thống Long Nghi yêu thương nhất. Nhưng mà, cái vị Long Tiểu Nhu này cũng không biết nghĩ như thế nào, cư nhiên ở sau lưng ủng hộ Đường Cẩn Phong cùng Vương Sơ Tình phục hôn, còn đem Vương Sơ Tình xem như là tỷ muội tri kỷ duy nhất của mình. Tổng thống Long Nghi thật sự rất yêu thích đứa cháu gái nhỏ này, cho nên đối với hành vi của Long Tiểu Nhu không hề có động thái khuyên can gì đã đành, lại còn vô cùng ủng hộ. Trừ bỏ chuyện này khiến bề ngoài Tổng thống Long Nghi có vẻ là một kẻ não tàn ra, thì những mặt khác Long Nghi vẫn rất có danh vọng.


Vì vậy, có con trai bên cạnh, lại có Phủ Tổng thống chống lưng, Vương Sơ Tình tuy rằng bị Đường Cẩn Phong cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng mà hiện tại Vương Sơ Tình vẫn tranh thủ tới để tạo cơ hội có thể quay về Đường gia. Đối với người ngoài, nàng vẫn tự cho mình là Đường phu nhân.


Nhìn thấy nữ nhân này xuất hiện, Tuyên Nhược Phong cúi đầu che đi trào phúng trong mắt cùng nhiệt độ nóng bỏng trên trán khiến hắn ẩn ẩn đau kia.


Vương Sơ Tình đương nhiên cũng thấy được thiếu niên đứng ở cửa, tầm mắt rất mau chuyển dời đến hộp đồ ăn trong tay thiếu niên. Khuôn mặt diễm lệ của Vương Sơ Tình trở nên âm trầm, gần đây nàng biết được một tin tức, có một thiếu niên không biết trời cao đất dày lợi dụng mỹ thực tìm cơ hội tiếp cận trượng phu của nàng. Mà Đường Cẩn Phong rõ ràng luôn luôn phản cảm với việc người khác vì hắn gắp đồ ăn, nhưng mà tên thiếu niên kia vì hắn gắp đồ ăn, hắn lại ăn đến ngon lành. Đối với người khác chuyện này có lẽ là một chuyện vặt vãnh, nhưng đối với Vương Sơ Tình mà nói, đây chính là cảnh báo có nguy hiểm. Ái mộ Đường Cẩn Phong nhiều năm như vậy, chỉ có nàng mới biết, Đường Cẩn Phong có bao nhiêu lạnh lùng. Trừ bỏ lần đó hạ dược ra, nàng căn bản không có biện pháp tới gần hắn, ngay cả khi dùng cơm Đường Cẩn Phong cũng tuyệt đối không cùng nàng ngồi chung một bàn. Nghĩ đến việc có một tiện nhân không biết từ nơi nào nhảy ra cư nhiên cùng Đường Cẩn Phong thân cận như vậy, Vương Sơ Tình căn bản không thể tiếp tục ngồi ngốc ở hành tinh khác nữa, vô cùng lo lắng lập tức quay trở về, vừa tới nơi đã phóng đến Đường trạch.


Mà sau khi biết thân phận thiếu niên này, Vương Sơ Tình cười lạnh, không nghĩ tới lại là người quen.


Tuyên Nhược Phong, một đứa không chỉ không có giáo dưỡng, mà còn là tiện nhân khiến cho con trai nàng thấy không thoải mái. Câu dẫn không được con trai nàng, bây giờ lại chạy tới câu dẫn trượng phu nàng? Thật đúng là không biết xấu hổ.


Cho nên một khắc khi vừa nhìn thấy Tuyên Nhược Phong kia, lửa giận trong lòng Vương Sơ Tình tạch tạch bùng cháy, không thèm nói câu nào, vọt tới trước mặt Tuyên Nhược Phong, đầu tiên là một chân đá lăn hộp đồ ăn trong tay Tuyên Nhược Phong, sau đó lại dùng Linh Năng hệ Hỏa phóng ra ngọn lửa nuốt trọn hộp đồ ăn, cuối cùng ngọn lửa trong tay còn thẳng tắp nhằm về phía khuôn mặt Tuyên Nhược Phong mà phóng đi.


Tuyên Nhược Phong không nghĩ tới Vương Sơ Tình vừa nhìn thấy hắn liền kích động như vậy, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện, đã đánh rồi. Cảm giác được dụng ý của Vương Sơ Tình khi dùng quả cầu lửa nhằm về phía khuôn mặt hắn, Tuyên Nhược Phong vội vàng dùng tay chặn lại, quả cầu lửa hung hăng nện lên cánh tay hắn, da thịt trắng nõn mềm mại bốc ra một mùi khét lẹt.


Tuyên Nhược Phong vội vàng lui về phía sau vài bước, rời xa phạm vi công kích của Vương Sơ Tình, không khách khí hô lên: "Bà dì này, bà công kích tôi làm gì?"


Vương Sơ Tình nghe vậy, lửa giận càng tăng lên, nàng nhìn già như vậy sao? Dám kêu nàng là bà dì?


Vương Sơ Tình không quan tâm lại phát ra một quả cầu lửa, hung hăng hướng Tuyên Nhược Phong phóng qua, nhưng mà lúc này vệ binh ngoài cửa sớm đã xuất động, lập tức ngăn trở Vương Sơ Tình công kích.


Hết thảy những gì xảy ra, Đường Cẩn Phong đều thu vào trong mắt, nhìn hộp đồ ăn bị đốt thành tro tàn, nhìn Tuyên Nhược Phong bị thương, Đường Cẩn Phong quyết định, thật sự không cần thiết phải cho Vương gia mặt mũi nữa.


Thanh âm bảo vệ truyền đến: "Vương tiểu thư, Đường gia không phải nơi ngài có thể tùy tiện giương oai. Tướng quân hạ lệnh, về sau ngài không được tiến vào Đường trạch nữa bước."


Tuyên Nhược Phong khóe miệng khẽ nhếch, dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Vương Sơ Tình, yên lặng thối lui đến một bên, thưởng thức vẻ mặt Vương Sơ Tình bối rối cùng chật vật.


Vương Sơ Tình quả nhiên thẹn quá hóa giận, hướng về phía bảo vệ gầm lên: "Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là Vương Sơ Tình, mẫu thân Đường Minh." Thật vất vả mới có cơ hội tiến vào Đường trạch, hiện tại, Đường Cẩn Phong lại không thèm cho nàng mặt mũi như vậy, làm trò cho binh lính Đường trạch hạ lệnh trục xuất như thế? Truyền ra ngoài, nàng chắc chắn bị người ta chê cười.


Vương Sơ Tình trước giờ cũng chưa từng nhìn thẳng vào chính mình, sớm đã biến thành trò cười cho thiên hạ rồi.


Bảo vệ thanh âm đạm mạc: "Đây là tướng quân ra lệnh."


"Ta muốn cùng Cẩn Phong nói chuyện."


"Vương tiểu thư chẳng lẽ không thể tự liên lạc với tướng quân?" Bảo vệ cửa nghi hoặc hỏi.


Lời này vừa hỏi ra, Vương Sơ Tình cắn chặt răng, cái gì cũng nói không nên lời, nàng kỳ thật đã sớm bị Đường Cẩn Phong cho vào danh sách đen rồi. Ngay cả những lúc có thể tiến vào Đường trạch, cũng đều là thời điểm Đường Minh có nhà.


Thiếu niên thấy thế liền cười lạnh, ngoài đứa con trai không biết cố gắng kia, Vương Sơ Tình rốt cuộc dựa vào cái gì cho rằng nàng có thể cùng Đường Cẩn Phong phục hôn? Mới vừa rồi còn là một vị phu nhân phong tình vạn chủng hiện giờ so với người đàn bà đanh đá nào có khác biệt, thiếu niên khóe miệng tươi cười muốn che giấu cũng che giấu không được.


Mà một màn này vẫn bị Vương Sơ Tình đang trong trạng thái tâm phiền ý loạn bắt được, Vương Sơ Tình hung hăng trừng mắt thiếu niên: "Cậu cười cái gì?" Một đứa hạ tiện không biết xấu hổ cũng dám cười nhạo nàng?


Thiếu niên nhìn thoáng qua hộp đồ ăn đã hóa thành tro tàn màu đen trên mặt đất, khóe miệng nhẹ phun một câu: "Tôi cười hôm nay thời tiết sáng sủa."


Vương Sơ Tình chĩa mũi nhọn hướng về thiếu niên, đem toàn bộ lửa giận phát tiết, nếu không được đánh còn không thể chửi hay sao?


"Tuyên Nhược Phong, tôi cảnh cáo cậu, về sau không cho phép cậu lại gần nhà tôi. Còn có Đường trạch, cậu không cần đến nữa. Cho rằng tôi không biết cậu có ý định gì hay sao, cũng không tự nhìn lại xem chính mình là thân phận gì, còn muốn leo lên đứng cạnh Đường gia, đồ đê tiện không biết xấu hổ. Cút!"


Đợi hạc giấy đậu ở trên vai nữ nhân, Tuyên Nhược Phong mặt không cảm xúc xoay người.


Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong rời đi, Vương Sơ Tình khóe miệng nhếch lên, trong lòng đắc ý, tâm tình rất tốt. Đừng tưởng rằng chỉ đơn giản như vậy liền xong, nàng nhất định phải để Tuyên gia gặp xúi quẩy.


Vương Sơ Tình không biết rằng, sau khi Tuyên Nhược Phong xoay người rời xa phạm vi quan sát của Đường trạch, khóe miệng tươi cười càng ngày càng đậm, càng ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng hóa thành vô cùng vô tận sát ý.


Mà Vương Sơ Tình trong lòng đắc ý không được bao lâu, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, Đường Cẩn Phong xuất hiện ở trước mặt nàng.


Vương Sơ Tình chạy chậm tiến lên, cười chào hỏi: "Cẩn Phong......" Nàng biết mà, Đường Cẩn Phong không thật sự tuyệt tình như vậy, nếu không cũng sẽ không xuất hiện lúc này.


Tầm mắt Đường Cẩn Phong từ tro tàn màu đen trên mặt đất thu hồi, ánh mắt thâm thúy càng trở nên lạnh lùng hắc ám: "Vương Sơ Tình, mời cô về sau không cần xuất hiện ở Đường gia, tôi đời này sẽ không cùng cô phục hôn."


Vương Sơ Tình nghe vậy đầu tiên là biến sắc, ngay sau đó hốc mắt liền đỏ ửng, bộ dáng lã chã chực khóc, cùng vẻ hung ác vừa rồi đuổi Tuyên Nhược Phong đi khác nhau một trời một vực.


"Cẩn phong, em cũng biết em lúc ấy đã sai, nhưng em cũng là thân bất do kỷ, em cũng là vì con của chúng ta a......"


"Đủ rồi, Vương Sơ Tình, ở trước mặt tôi diễn kịch cũng vô dụng, nếu cô cứ dây dưa không thôi, tôi sẽ xin lệnh khiến cô vĩnh viễn không gặp được hai đứa nhỏ của cô." Đường Cẩn Phong tuấn dung lạnh băng, hắn nói những lời này là vô cùng nghiêm túc. Nếu Vương Sơ Tình vì hai đứa nhỏ, thế thì cô ta cũng sẽ vì hai đứa nhỏ này mà không đến quấy rầy hắn nữa.


Vương Sơ Tình nháy mắt trắng bệch, phẫn nộ gầm nhẹ nói: "Anh không thể làm như vậy?"


"Tôi có thể!" Đường Cẩn Phong ngữ khí lạnh như băng sương, "Vì hai đứa nhỏ cô cũng đừng xuất hiện ở chỗ này, muốn thấy chúng nó thì hẹn chúng nó ra ngoài gặp mặt là được."


Đường Cẩn Phong là người nói một thì không có hai, Vương Sơ Tình cắn răng tức giận, nàng biết Đường Cẩn Phong quả thật dám làm như thế.


Vương Sơ Tình mặt mày xám tro ngồi trên phi hành khí nhanh chóng rời đi, không dám dây dưa nhiều, trong lòng lại suy nghĩ đến biện pháp khác. Nhi tử không được tích sự gì, vậy trước tiên chỉ có thể đem nữ nhi gọi trở về, so với đứa anh trai song sinh, thì đứa em gái vẫn được trượng phu quan tâm hơn, có lẽ nữ nhi sẽ có khả năng giúp nàng cầu tình.


Tuyên Nhược Phong cắn cắn ngón tay, màn kịch này rất thú vị, cánh tay hắn bị thương cũng không vô ích.


Vương Sơ Tình không hề phát hiện, trên cổ nàng ta chậm rãi hiện ra những điểm đỏ lớn nhỏ không đồng đều.

Bình Luận (0)
Comment