Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 67

Editor: Troiwfmas


Mấy chiếc phi hành khí bay ngang những con phố làm nhấc lên một trận khí tức nghiêm cẩn rạo rực.


Bên trong phi hành khí, Đường Cẩn Phong dựa vào lưng ghế, dư quang nơi khóe mắt chậm rãi từ ngoài cửa thu hồi, đối với tầm mắt nóng rực ở bên ngoài coi như không hề hay biết.


Mà trên ban công, nhìn thấy phi hành khí rời đi, Tuyên Nhược Phong thu hồi hạc giấy, tâm tình không tốt nằm ở trên giường. Nghĩ đến sắp tới chỉ sợ sẽ có một khoảng thời gian dài không được nhìn thấy Đường Cẩn Phong, trong lòng tổng cảm thấy trống rỗng, tháo bỏ băng gạc, vết thương trên cánh tay đã tốt lên không sai biệt lắm, da thịt cũng bóng loáng trắng nõn như cũ.


Tuyên Nhược Phong nhàm chán mở ra quang não, dạo lên diễn đàn, lướt lướt một lúc đột nhiên phát hiện. Biểu tình mặt xấu của Dương Mỹ Như đã bay đầy trời, tuy rằng có chút không phúc hậu, nhưng Tuyên Nhược Phong vẫn theo phong trào download xuống một cái.


Ngay thời điểm tâm tình của Tuyên Nhược Phong đang vui vẻ hắn tiếp nhận một cuộc gọi đến. Nhìn thấy khuôn mặt Thịnh Tông thở ngắn than dài, Tuyên Nhược Phong nhướng mày, tổng cảm giác có chỗ nào không đúng?!


Tuyên Nhược Phong hừ hừ, hỏi: "Làm sao vậy? Dựa vào khung cảnh này hình như...... là phòng của Vạn Thiên Sở a?"


Thịnh Tông biểu tình lập tức trở nên cứng đờ. Tuyên Nhược Phong cẩn thận đánh giá bức rèm đằng sau lưng của Thịnh Tông, lại đem ánh mắt dừng ở trên người của hắn, lúc này mới phát hiện khóe mắt của Thịnh Tông cư nhiên hiện lên tia mị thái, trên cổ còn có một dấu hôn mờ ám. Bên trong ánh mắt tràn đầy vui sướng không thể giả được, cho nên, Tuyên Nhược Phong mới cảm thấy Thịnh Tông chỉ đang ra vẻ, rõ ràng phát triển rất thuận lợi, còn bày ra cái bộ dáng thở ngắn than dài làm gì hả?! Làm như còn chưa thỏa mãn không bằng, mà hình ảnh như vậy khiến Tuyên Nhược Phong nhớ tới chuyện cũ không mấy vui vẻ.


Hơn nữa cái Tuyên Nhược Phong cảm thấy không hiểu chính là, hai người bạn tốt của hắn rốt cuộc là bên nhau từ khi nào? Hắn lại hoàn toàn không biết?


Đời trước Thịnh Tông sau khi nhận được chứng nhận tốt nghiệp Trung học, liền dứt khoát kiên quyết mà tiến vào Quân bộ, khiến lão nhân gia nhà hắn tức giận đến bệnh tim tái phát cũng không chịu trở về. Mà cái người được mệnh danh là người yêu của Thịnh Tông - Vạn Thiên Sở, khi ở trước mặt Tuyên Nhược Phong cũng chưa từng một lần tỏ ra tưởng niệm Thịnh Tông, hoàn toàn bày ra một bộ mặt không thèm quan tâm, cho nên Tuyên Nhược Phong chưa bao giờ phát hiện quan hệ tình cảm giữa hai người bọn họ.


Thịnh Tông xấu hổ cười cười, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời vấn đề của Tuyên Nhược Phong như thế nào. Tuyên Nhược Phong thấy thế bất đắc dĩ thở dài, ở trước mặt cẩu độc thân tú ân ái đáng bị tử hình a. Nghĩ đến Sư tôn cùng ái nhân lúc trước cũng luôn không coi ai ra gì, thân mật lộ liễu, đoạn thời gian đó đối với Tuyên Nhược Phong mà nói nghĩ lại quả thật là kinh hồn táng đảm, mỗi ngày nhìn người khác quang minh chính đại ba ba ba, cho dù là ai cũng đều cảm thấy không khỏe nỗi. Cho nên Tuyên Nhược Phong phi thường ghét bỏ những người có người yêu mà còn ở trước mặt hắn khoe khoang, dù vô tình cũng khiến hắn không vui tẹo nào.


"Vạn Thiên Sở đâu? Cậu ta tại sao không ở bên cạnh cậu? Cho nên nói hôm nay cậu cũng xin nghỉ học đi?" Tuyên Nhược Phong liếc liếc vài lần cũng không nhìn thấy Vạn Thiên Sở, nghi hoặc nói.


Thấy Tuyên Nhược Phong muốn đem mọi chuyện nói trắng ra như vậy, Thịnh Tông cười gượng hai tiếng, do dự gật đầu, tựa như một tiểu nương tử vừa qua cửa: "Đúng vậy, buổi sáng không thể lên lớp......"


Tuyên Nhược Phong hừ lạnh hai tiếng, Thịnh Tông lại vội vàng nói: "Cậu đừng giận a, chúng tôi cũng không phải cố ý muốn giấu cậu."


"Cậu nói cho tôi biết từ khi nào các cậu làm tới rồi tôi liền không tức giận?" Tuyên Nhược Phong bát quái hỏi.


"Nói làm tới rồi khó nghe quá nha!" Thịnh Tông biểu tình bất mãn.


......


Lại tới nữa, diễn ân ái ai xem đây.


Tuyên Nhược Phong lẳng lặng nhìn chăm chú Thịnh Tông, thẳng đến khi Thịnh Tông lạnh cả sống lưng, cuối cùng chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Được rồi tôi cùng cậu ta mới chính thức xác nhận quan hệ từ hôm qua. Tuần trước tôi tới nhà dự sinh nhật của em gái của cậu ấy, không cẩn thận uống quá chén, sau đó cậu ấy tỏ tình với tôi, tôi rất cao hứng, sau đó liền cùng cậu ấy...... Dù sao hai chúng tôi ngày hôm qua mới xác nhận quan hệ, cậu cứ biết như vậy đi." Mấy cái chuyện bị ép buộc gì gì sau đó...... Thịnh Tông sờ sờ cái mũi, tốt nhất là không cần nhiều lời.


"Không có tí gay cấn nào." Tuyên Nhược Phong lạnh lùng ngầm kết luận, hắn còn tưởng rằng này trong đó hẳn là có điểm khúc chiết ly kỳ, lại không nghĩ rằng chỉ đơn giản như thế.


Nghe vậy, Thịnh Tông lập tức tạc mao, trừng lớn đôi mắt hét vào mặt Tuyên Nhược Phong: "Cũng không phải đang đóng phim truyền hình, thích thì ở bên nhau thôi, cần gì phải làm mấy chuyện màu mè hoa lá hẹ? Còn có, nhân lúc cậu ta chưa trở về tôi muốn cùng cậu nói một chuyện. Cậu giúp tôi đưa ra một vài lời khuyên."


Tuyên Nhược Phong mày phải hơi nâng lên, sắp tốt nghiệp..., vấn đề Thịnh Tông muốn cùng hắn nói đại khái là việc đăng ký gia nhập vào Quân đội đi.


Tuyên Nhược Phong trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn hỏi: "Chuyện gì?"


"Tháng này có kỳ thi cuối cấp, sau khi nhận được chứng nhận tốt nghiệp, tháng sau tôi muốn tiến vào Quân bộ huấn luyện." Thịnh Tông cắn răng một cái, nói rõ mọi chuyện. Dù sao chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, hắn không dám nói với người trong nhà và Vạn Thiên Sở, chỉ có thể nói cho Tuyên Nhược Phong. Vốn dĩ chuyện này hắn đã muốn nói cho Tuyên Nhược Phong từ ngày hôm qua, kết quả xảy ra những chuyện đó hắn cũng quên mất chưa kịp nói.


Quả nhiên, Tuyên Nhược Phong nhíu mày: "Chuyện này ông của cậu biết không? Còn Vạn Thiên Sở nữa, cậu đã cùng cậu ta thương lượng qua chưa?" Đời trước Thịnh gia gia tức giận đến bệnh tim tái phát, tuy rằng sau đó mọi chuyện đã được khống chế nhưng cấp bậc Linh Năng lại tụt xuống, tình huống bất lợi vô cùng. Hắn không hy vọng bạn tốt của hắn lại dẫm lên vết xe đổ, gây tổn hại cho lão nhân gia.


Nhắc tới Thịnh gia gia, khí thế của Thịnh Tông lập tức xẹp xuống: "Tôi..... tôi không dám." Chuyện hắn tiến vào Quân bộ nếu như để ông biết thì việc đầu tiên chính là lột da hắn. Gia gia vẫn không hy vọng hắn tiến vào Quân bộ, không hy vọng hắn ở bên ngoài mạo hiểm, luôn căn dặn hắn, cho nên đây là một cửa ải rất khó khăn. Còn cả Vạn Thiên Sở nữa, mối quan hệ tình cảm giữa bọn họ vừa mới xác định, thời kỳ tình yêu nồng cháy của hai người còn chưa trải qua, hiện tại hắn liền chạy tới Quân bộ lưu lại một mình Vạn Thiên Sở? Bảo hắn làm sao mà mở lời được a.


Tuyên Nhược Phong không tán đồng lắc đầu: "Cậu ít nhất không nên gạt Thiên Sở, còn cả Thịnh gia gia, cậu không sợ ông cậu sẽ sinh bệnh hay sao? Cậu không sợ sẽ khiến ông cậu xảy ra tình huống xấu gì sao?"


"Tôi cũng biết a, nhưng mà ông nội của tôi tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, ông nội hy vọng tôi có thể ở trong khoa Cơ giáp chịu khó chờ đợi. Tuy nhiên tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi thi cuối kỳ xong tôi nhất định phải đi Quân bộ." Thịnh Tông không muốn người khác thay hắn quyết định tương lai của mình, cuộc đời của hắn, hắn muốn tự mình lựa chọn. Cho dù chọn sai, hắn quyết sẽ không hối hận.


Hiểu được Thịnh Tông cố chấp, Tuyên Nhược Phong thở dài: "Tôi cảm thấy trước tiên cậu cứ thử một lần xem họ có phản ứng gì. Tiền trảm hậu tấu là hành vi vô cùng đáng giận, ông của cậu mà biết nhất định sẽ bị cậu làm tức chết. Huống hồ, tôi cảm thấy tình huống có lẽ cũng không xấu như cậu nghĩ." Suy cho cùng ở đời trước, Thịnh gia gia cuối cùng vẫn đồng ý cho Thịnh Tông tiến vào Quân bộ, nếu không, Thịnh gia gia muốn đem người từ Quân bộ lôi trở về không phải chỉ là một cái nhấc tay thôi sao?


Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong nghiêm túc khuyên bảo như thế, Thịnh Tông biểu tình đầu tiên là sửng sốt, sau đó xì cười ra tiếng, đáng yêu nói: "Cư nhiên cũng có một ngày cậu giáo huấn tôi. Hảo đi, Tôi sẽ suy xét."


"Tôi cảm thấy trước tiên cậu phải nói cùng Thiên Sở." Tuyên Nhược Phong lần thứ hai nhấn mạnh.


Nhưng mà, Thịnh Tông đang rối rắm lại lâm vào bên trong mờ mịt, biểu tình hoảng hốt gật đầu. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội vàng hướng Tuyên Nhược Phong nói: "Mấy ngày này cậu đừng tới trường học."


"Phát sinh chuyện gì?"


"Gia gia gửi tin tức cho tôi nói rằng Lâm gia giống như chuẩn bị tìm tới trường học, muốn nhà trường cấp cho bọn họ một cái công đạo. Nói cái gì mà trọng tài không công bằng, mà cậu lại quang minh chính đại giết người, dù sao vẫn đem cậu vào cục cảnh sát."


Tuyên Nhược Phong nhướng mày, Lâm gia cùng Đường Minh toàn có ý tưởng đem hắn vào Cục Cảnh sát là sao?


Thịnh Tông tiếp tục mở miệng nói: "Tóm lại mấy ngày này cậu cứ ngốc ở nhà đi. Trường học bên này hẳn là sẽ không có việc gì, suy cho cùng trọng tài cũng đại biểu cho nhà trường, do đó nhà trường không có khả năng để người của Lâm gia xằng bậy. Hơn nữa video đối chiến ngày đó nhà trường chắc cũng có lưu lại cậu không cần lo lắng, trường học sẽ bác bỏ ý kiến của Lâm gia, chẳng qua..."


Thịnh Tông chưa nói hết lời Tuyên Nhược Phong vô cùng rõ ràng mà hừ nhẹ một tiếng: "Chỉ sợ bọn họ sẽ tới nhà tôi gây chuyện." Có lẽ, thời gian tới phải chịu thêm chút tổn thương da thịt thôi.


Thế giới này, hắn không nghĩ sẽ đơn giản như vậy. Hạc giấy trong tay nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc, đối với những nơi quá xa hạc giấy không thể tới được, mạng lưới tình báo của Tuyên Nhược Phong vẫn không đủ hoàn mỹ.


"Còn có, Linh Năng của Lâm Đào giống như......" Thịnh Tông do dự, nhìn thoáng qua Tuyên Nhược Phong, cũng không biết có nên hỏi hay không.


Tuyên Nhược Phong Thuận thế đem lời nói của Thịnh Tông tiếp tục: "Hắn biến thành phế nhân, Linh Năng đã mất hết đúng không?"


Thịnh Tông gật đầu như gà mổ thóc.
"Hắn vì sao không có Linh Năng tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao cũng không phải tôi làm, có thể là cho tôi không cẩn thận đánh vào huyệt đạo nào đó của hắn, sau đó biến hắn thành phế nhân cũng không chừng." Tuyên Nhược Phong nhún vai, vẻ mặt không sao cả.


"Tôi nghe Gia gia nói, người Hoa gia muốn đứng về phía cậu, nhưng mà ý kiến của Long gia bên kia lại không đồng nhất, mất đi Linh Năng là một chuyện lớn. Chỉ sợ Long gia sẽ bày mưu đặt kế Lâm gia, cho phép Lâm gia động thủ với cậu cho nên mấy ngày này, hay là cậu dứt khoát trốn ra nước ngoài đi? Hoặc là rời khỏi Lam Tinh cũng được a."


"Trốn cũng vô dụng, chuyện cần tới vẫn sẽ tới. Không đề cập tới chuyện này nữa tôi có việc muốn giờ cậu giúp." Hơn nữa, tránh ở bên ngoài mới càng thêm không an toàn, ngốc tại Long Hoa quốc, bọn họ ít nhất sẽ không dồn hắn vào chỗ chết.


"Chuyện gì?" Thịnh Tông nháy mắt đã bị dời đi đề tài.


"Tôi muốn cậu giúp tôi mua đất, tôi không tin tưởng mấy người của Cục Quản lý Đất Đai, cậu giúp tôi được không?" Tuyên Nhược Phong phải mau chóng cường đại lên.


Thịnh Tông nghe vậy, nhíu mày: " Tôi nhớ là nhà cậu hình như có tới 60 mẫu đất mà? Muốn trồng trọt, 60 mẫu còn chưa đủ?" Hơn nữa đối với Tuyên Nhược Phong mà nói một mẫu đất như vậy đã đủ rồi, hắn đến bây giờ vẫn không tin tưởng Tuyên Nhược Phong có thể thi đậu Học viện Nông nghiệp.


"Đất đai trong nhà đều đã bán cho Liễu gia." Tuyên Nhược Phong biểu tình không kiên nhẫn, hiện tại thời cơ chưa tới, hắn không muốn nhắc tới người của Liễu gia.


"Nguyên lai là Liễu thúc thúc của cậu a? Ai...... Không đúng a, nói như đất đai mà nhà bọn họ đang trồng trọt là do nhà cậu bán đi?"


Tuyên Nhược Phong gật đầu.
Thịnh Tông không thể tưởng tượng nhìn Tuyên Nhược Phong: "60 mẫu đất kia của nhà cậu đều là trung đẳng đến thượng đẳng a? Nói bán liền bán? Cậu cho thuê không phải được rồi sao, thật là đáng tiếc."


"Hơn nữa những mẫu đất đó đều dùng nữa giá bán đi." Tuyên Nhược Phong mắt trợn trắng nói.


"Nhà cậu cũng thật hào phóng a......" Đất đai thượng đẳng đối với thị trường Nông nghiệp hiện tại phải nói là chỉ có thể gặp gặp chứ không thể cầu. Tuyên Nhược Phong cư nhiên nói bán liền bán?! Rõ ràng Chỉ cần ngồi không cho thuê cũng đủ để Nhược Phong đời này không lo chuyện cơm áo.


Tuyên Nhược Phong đành phải đưa "Ân oán" giữa bọn họ cùng Liễu gia kể lại cho Thịnh Tông, nghe được nội tình trong đó Thịnh Tông kinh ngạc không thôi, thương cảm nhìn Tuyên Nhược Phong.


"Liễu gia cũng độc ác quá rồi?"


"Yên tâm, sẽ đến lúc bọn họ hối hận." Tuyên Nhược Phong lộ ra một mặt âm ngoan mỉm cười.


"Được rồi, tôi giúp cậu tìm xem, Vạn Thiên Sở hẳn là có rất nhiều chiêu trò sẽ không để cậu chịu thiệt." Thịnh Tông thật sự đồng tình với bạn tốt của mình, vỗ vỗ bộ ngực liền đem việc này nhận luôn, thế cho nên bởi vì chuyện này mà sau đó bị Vạn Thiên Sở lộng mấy ngày không xuống được giường.


Hiện tại hắn còn không biết, trong tương lai hắn liền hối hận với ý tưởng này, chỉ muốn đem gương mặt tươi cười đắc ý của Tuyên Nhược Phong xé nát.


"Cảm ơn." Tuyên Nhược Phong mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment