Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
Sở Du Nhiên đặt Dillow xuống đất. Nhóc con vừa nghe nói thúc thúc ngu xuẩn không đến, lại còn có thể ra ngoài chơi cùng Sở Du Nhiên, hưng phấn tới mức hai mắt phát sáng, đuôi dựng đứng, lỗ tai so với bình thường cũng vươn thẳng hơn. Trẻ con bản tính thích phá hoại, Dillow chốc chốc lại nhảy về phía đám cỏ dại ven đường, vừa cào vừa giật, rút được một nhánh cỏ đuôi chó thì vui sướng như lấy được chiến lợi phẩm, chạy về đưa cho thầy giáo ngốc để bộc lộ tâm trạng.
Sở Du Nhiên nhân lúc này, gửi một tin nhắn cho Wales, để y biết được cậu chuẩn bị đưa Dillow đi đâu. Gửi tin đi, đối phương phi thường bình thản nhắn lại: “Đã biết.”
Sở Du Nhiên không biết câu này còn có thể có ý tứ khác, cho nên tắt màn hình đi, sau đó cậu ôm Dillow lên, vỗ vỗ cho cỏ dính trên lông nhóc con rơi xuống, rồi nhét vào phi hành khí.
Trong hội nghị quân đội, Wales ngoắc tay với Crewe bên cạnh, trầm giọng nói: “Phái người bảo vệ bọn họ, cố gắng đừng quấy rầy.”
————————–
Trên phố D3, có duy nhất một cửa hàng điêu khắc thủ công, phía trước cửa hàng bày một pho tượng cao hơn hai mét, khí thế bất phàm. Trong tay pho tượng cầm một cái chĩa lớn, thoạt nhìn vô cùng oai phong. Toàn thân tượng thuần một sắc trắng, không có lấy một chút tạp chất hay vết cắt nào, chứng tỏ người làm ra nó chỉ dùng chính đá tảng mà điêu khắc thành. Để pho tượng đó ở ngoài, không chỉ thể hiện người thợ trong cửa hàng có tay nghề tinh xảo, mà còn thể hiện sự coi trọng của chủ tiệm với pho tượng, bởi vì pho tượng này được lau rất sạch, nhìn kỹ cũng không thấy một hạt bụi.
Sở Du Nhiên ôm Dillow bước xuống từ phi hành phí, nhìn “version” khác của Poseidon, khóe miệng cong lên, không biết nên đánh giá như thế nào. Trong giới thiệu của cửa hàng, có nói chủ quán là bạch tuộc tám chân, hình thú có rất nhiều tay, có thể đồng thời điêu khắc được nhiều thứ. Hiện giờ nhìn thấy tác phẩm này, trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩa: Lẽ nào cái loài vốn phải sống dưới nước ở thế giới này cũng có thể sinh hoạt trên cạn?
Dillow duỗi móng, chỉ vào bức tượng, kinh ngạc thốt lên: “Thầy ơi! Hắn không mặc quần áo!”
Sở Du Nhiên chép miệng, trong lòng thầm nghĩ bức tượng này thực sự không phù hợp cho thiếu nhi, ngoài mặt lại miễn cưỡng tìm thấy một khối gợn hình miếng vải trên pho tượng. Cậu nghiêm túc dạy bảo học trò: “Dillow, hắn có mặc quần, chỉ là quần này hơi ngắn thôi. Con sau này lớn lên nhất định không thể học theo hắn, đây là hành vi lưu manh!”
Dillow nghiêm túc gật đầu: “Thúc thúc ngu xuẩn cũng là lưu manh!”
Sở Du Nhiên nhìn nhóc, không hiểu ý nhóc là gì?
Dillow vứt cho Sở Du Nhiên một ánh mắt “trí nhớ của thầy kém quá”, giọng nói trẻ con vang giòn: “Ngày đó thầy nằm nhoài trên người thúc thúc ngu xuẩn ngủ, thúc thúc ngu xuẩn cũng không mặc quần áo. Cả lớp mình với đám miêu ngố sát vách kia đều biết tỏng rồi.”
Xung quanh phi hành khí của Sở Du Nhiên có rất nhiều người vây quanh, bởi vì thấy cậu không đi cùng giống đực nào, cho nên đám nam thú nhân còn độc thân đều dừng bước đứng nhìn, lòng chắc mẩm cậu cũng đang độc thân. Dù sao giống cái này xinh đẹp như vậy, nhất định không có giống đực nào có thể an tâm để cậu ôm em trai mình ra ngoài – một kẻ tóc đen, một nhóc lông đen, chỉ có thể là: anh em ruột!
Kết quả là nghe Dillow nói xong câu này, tất thảy đều kinh ngạc nhìn hai người, quả thực nếu lại gần Sở Du Nhiên sẽ ngửi thấy mùi vị giống đực, cho dù vô cùng nhạt, nhưng cũng không thể lơ là khí thế mạnh mẽ tỏa ra. Biết giống cái này chưa kết hôn nhưng đã có người yêu, nhiều nam thú nhân tiếc nuối ra mặt.
Sở Du Nhiên mím miệng, sắc mặt đỏ chót, xấu hổ đến mức chỉ hận không thể nhét Dillow vào trong túi. Cái gì mà đám sư tử hổ báo lớp sát vách đều biết, ai nói ra hả?! Nam thú nhân khi biến thành hình người không mặc quần áo là thiết lập quỷ quái gì vậy?! Còn cái đám người xa lạ tiếc nuối ra mặt kia là có ý gì?!
Nắm lỗ tai Dillow, mặc kệ nhóc con phản kháng, Sở Du Nhiên ôm thặt chặt đứa bé hư hỏng vào lòng, sau đó nhấc chân tiến vào trong cửa hàng, quyết định không nhìn xung quanh nữa!
Lúc này, ở cửa hàng đối diện chuyên kinh doanh đồ mỹ nghệ, một thanh niên mặc trang phục hoa lệ đang xem một quả cầu pha lê màu tím. Người này thân hình cao lớn, tóc nâu, con ngươi màu đen, ngũ quan vốn có thể coi là đoan chính lại bị khí chất công tử bột phá hoại, trong nét mặt mang theo vẻ tàn nhẫn.
Chủ quán đứng bên cạnh vội cười cười làm lành, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lại dùng cái khăn giấu trong lòng bàn tay chấm đi mồ hôi trên trán.
Người kia đem món đồ tung tung trong lòng bàn tay, nhìn sắc mặt khẩn trương của chủ quán, khóe miệng hơi nhếch, không chút để ý: “Món đồ này bao nhiêu tiền?”
“Các hạ, đây là bổn quán…” Chủ quán lau mồ hôi, vừa định giải thích giá trị của vật này, đã bị người kia cắt ngang, “Ta hỏi ngươi bao nhiêu tiền, lằng nhằng làm gì?”
Chủ quán mặt mày sầu não, “Cái này, mười, mười vạn…”
“Hả…”
“80 ngàn…”
“Ba ngàn! Gói cẩn thận rồi đưa tới phủ công tước Zarro, hiểu không?” Người kia dúi quả cầu pha lê vào trong ngực chủ quán, nhắc nhỏ, “Nhất định phải gói cho đẹp, đây là quà tặng mỹ nhân!”
Chủ quán vừa nghe nói là ba ngàn tinh tệ, đã chực ngất đi, đến lúc nghe được danh hiệu của công tước Zarro, mặt liền xám ngoét. Công tước Zarro yêu quý nhất chính là đứa con trai này, cho nên hắn vừa ương ngạch vừa kiêu căng. Hồi trước bị hiệu trưởng Sở đánh gãy chân mới yên tĩnh được một thời gian, ngờ đâu chân vừa khỏi, nghiệp chướng này lại ra ngoài làm mưa làm gió.
Vị tiểu thiếu gia này rất hài lòng với thái độ chịu đựng của chủ quán, vừa định bỏ đi, liền thấy người hầu đang vội vã chạy tới, sau đó ghé vào tai hắn, nói: “Thiếu gia, con vừa thấy Sở Du Nhiên vào cửa hàng đối diện!”
“Sở Du Nhiên?” Sau khi kinh ngạc, Luke lập tức cười lạnh, trong giọng nói không có chút ý tốt nào, “Không ngờ còn dám chui ra khỏi mai rùa cơ à, nghe nói gần đây Sở Hồng Vũ không ở đế tinh.”
“Ý thiếu gia là…”
Trong mắt Luke tràn đầy dâm dục, hắn không khống chế được, liếm liếm khóe môi, nhanh chóng bước xuống lầu, “Cha nợ con trả, Sở Hồng Vũ đánh gãy chân của ta, ta lại muốn con của lão.”
Sở Du Nhiên cầm thành phẩm, kiểm tra kĩ từng cái, cảm thấy tay nghề thợ làm không tồi. Chủ quán không ngừng xin lỗi, nói là trong cửa hàng gần đây bận rộn, thực sự không một ai rảnh, cho nên đành bất đắc dĩ để khách hàng tự mình tới lấy. Thấy Sở Du Nhiên là giống cái, lại mang theo một ấu tể ra ngoài, chủ quán rất hào phóng giảm giá tám phần, còn tặng thêm một tấm thẻ chiết khấu ở cửa tiệm đồ chơi sát vách. Sở Du Nhiên không nói gì, đây hẳn mới là mục đích thực sự của việc bắt cậu tự tới cửa hàng, thẻ chiết khấu mua đồ chơi cho ấu tể, thẻ chiết khấu mua vũ khí cho nam thú nhân, thẻ chiết khấu mua quần áo cho giống cái…Được lắm, rất biết cách kích thích tiêu dùng.
Sở Du nhiên ôm Dillow ra ngoài, nhóc con cực kỳ hứng thú với những thứ ven đường, đặc biệt là cửa hàng bán đồ chơi. Xoa đầu đứa nhỏ, Sở Du Nhiên nhìn tấm thẻ trong tay, cười híp mắt: “Dillow, con có thích đồ chơi không? Giảm giá ba mươi phần trăm nhá!”
Dillow cao quý ngạo nghễ quay đầu đi, lý trí nói với nhóc, như vậy là mê muội đánh mất ý chí, ấu tể trưởng thành không được chơi mấy thứ đó. Nhưng mà bản tính lại thầm thì, trong đầu không ngừng kêu gọi: Rất muốn, muốn quá đi, muốn mua quả cầu lông!!!
Vì vậy, Dillow điện hạ quay đầu lại, nói: “Nếu như thầy mua quả cầu lông cho ta, ta sẽ miễn cưỡng nhận!” →_→ Sở Du Nhiên bị dáng dấp kiêu ngạo nho nhỏ này làm cho moe đến mức cả trái tim cũng run rẩy. Cậu hoàn toàn không nhớ tới mấy lời nói hươu nói vượn của nhóc con lúc nãy tại chốn đông người, mà chỉ cảm giác, dù bây giờ Dillow có muốn cả trời thì cậu cũng phải mua cho bằng được. Không phải chỉ là một quả cầu lông sao, mua! Mua một hòm!
Thời điểm hai người vừa tới cửa tiệm, liền bị người khác cản đường.
Nhìn thấy đối phương, mặt Sở Du Nhiên hoàn toàn không có một chút biểu hiện gì khác biệt, hoàn toàn giống như thấy rác thải bên lề đường. Dillow lại vểnh tai lên, ánh mắt lộ ra cảnh giác, cơ thể căng cứng, trong nháy mắt dị năng màu vàng lập tức được triệu tập.
Luke Zarro cười híp mắt, chắn đường Sở Du Nhiên, nói: “Khó có dịp tình cờ gặp được, hay là đi ăn một bữa cơm, được chứ?”
Sở Du Nhiên nhíu mày, lòng thầm nghĩ, cái chân chó kia khỏi nhanh thật, vừa gãy chưa được bao lâu đã lớn gan muốn tìm đường chết. Nhưng mà, cậu không có hứng thú muốn dây dưa nhiều thêm với con chó ghẻ trước mặt này.
Ám vệ núp trong bóng tối vừa định lao ra, lại bị người bên cạnh mang mật danh số 3 ngăn cản. Bọn họ không thể làm lộ thân phận của Sở Du Nhiên, hơn nữa giống cái này, vốn không hề nhu nhược như vẻ ngoài.
Mỹ nhân mảnh mai bị cản đường, giống đực xung quanh đều đứng lại quan sát, chỉ lo Sở Du Nhiên chịu thiệt. Không ngờ, chưa ai kịp xông ra, đã thấy ba người đứng cản mỹ nhân đột nhiên kêu thảm một tiếng, rồi ngã sóng xoài, ngay sau đó liền bị biến trở về lốt thú – ba con chó!
Mỹ nhân ôm ấu tể, sắc mặt không thay đổi, giẫm lên người con chó lớn nhất mà đi ra khỏi vòng vây, động tác tao nhã đẹp như tranh vẽ!
Không ai ngờ tới, Sở Du Nhiên bình thường dịu dàng là thế, vậy mà không nói một lời đã động thủ. Hạch dị năng của chủ tớ nhà Zarro gần như cùng lúc bị một lực tinh thần cực mạnh va chạm, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có, hôn mê ngay tắp lự.
Sở Du Nhiên nhíu mày, một mặt cảm thán tinh thần lực của mình sau khi khôi phục quá mạnh mẽ, mặt khác lại xoa đầu nhỏ của Dillow, nghiêm mặt nói: “Con ngoan, con phải nhớ kỹ, nếu gặp phải bọn xấu, nhất định phải ra tay trước mới chiếm được ưu thế. Thời điểm đánh lén nhất định không được nhẹ dạ, bằng không người khác sẽ nhân đó mà cho con một đòn trí mạng, nhớ chưa?”
Dillow gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy cả người thầy giáo ngốc tỏa ra một luồng hào quang chói lọi, thứ ánh sáng mà nhóc không biết phải mô tả thế nào ( ′▽.)
Hai ám vệ phụ trách bảo vệ Sở Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nhìn vẻ mặt vô hại của Sở Du Nhiên, ám vệ khi nãy định ra lao ra thì thầm: “Không hổ là người bệ hạ coi trọng, đủ tàn nhẫn.”
Số 3 vỗ vai đồng nghiệp, nhắc nhở: “Ba người này khả năng cũng phải duy trì thú hình gần hai tháng mới khỏi được. Bị mất mặt như vậy, gia tộc Zarro chắc chắn sẽ không chịu giảng hòa đâu, cho nên chúng ta phải tăng cường cảnh giác!”
Chuyện xảy ra ở đây, rất nhanh sau đó đã được báo lại cho tuần cảnh. Đến lúc những cảnh sát xuất hiện, chỉ thấy Sở Du Nhiên cười thản nhiên ôm Dillow, đem quả cầu lông mới mua được cất vào nhẫn không gian. Kẻ đứng là mỹ nhân dịu dàng, cộng thêm một ấu tể “không có lực công kích”, mà kẻ nằm dưới đất lại kẻ bại hoại đệ nhất đế quốc, con trai của công tước Zarro. Vây quanh họ là một đám người hóng náo nhiệt. Một người trong đội tuần cảnh che mặt, khổ sở nhìn đội trưởng của mình, vụ này không ổn rồi, ai cũng biết công tước phu nhân là con sư tử Hà Đông, phi thường bao che cho con.
Dẫn đầu đội ngũ là một người trung niên tầm bốn chục, hắn trước tiên sai người kiểm tra vết thương của đám người Luke, sau đó nhìn Sở Du Nhiên, lịch sự hỏi, “Ba người này vì sao lại biến thành như vậy?”
Sở Du Nhiên mờ mịt lắc đầu, vô tội đáp: “Ta không rõ. Bọn họ đột nhiên đứng trước mặt ta rồi té xỉu, ta cũng không phải là bác sĩ, sao biết nguyên nhân được.