Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Biết Wales đích thân đến, lại được ôm Dillow trong lòng, khối đá đè nặng trái tim cậu mấy ngày qua cuối cùng cũng được dỡ xuống. Mặc dù cậu rất bất mãn với việc hai người này không để ý tới an nguy của bản thân, nhưng trong lòng cậu vẫn rất cảm động, không biết thể hiện làm sao, chỉ có thể cọ mặt vào bụng lông của Dillow. Sau đó, cậu tỉnh táo lại, lập tức tìm một chỗ an toàn trốn đi, chờ Wales tìm được bọn họ, bởi vì cậu biết, nếu lúc này hai người họ ra ngoài, sẽ chỉ làm quẩn chân Wales.
Không ngờ rằng! Lúc này, cửa phòng lại bị lực từ bên ngoài đẩy mạnh, kẻ vốn tưởng đã rời đi lại quay về. Rika sắc mặt lạnh như băng như Sở Du Nhiên, sau phút kinh ngạc thì đôi mắt ngập sát ý: Không ngờ giống cái này, lại lành lặn không tổn hại gì!
Phút nhìn thấy Rika, trong nháy mắt, từ trong không gian nút áo, Dillow lấy ra trang bị phòng hộ. Sở Du Nhiên chưa kịp thấy rõ là cái gì, chỉ thấy ánh sáng vàng rực lóe lên, một lồng kính hình cầu màu vàng trong suốt lập tức bao phủ hai người họ.
Dillow trừng trừng nhìn Rika, chỉ cần liếc mắt nhóc đã nhận ra đây chính là con hồ ly đêm đó dám trừng mắt với nhóc!
Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, nhưng Dillow không nhào ra đánh ngay. Trải qua việc Sở Du Nhiên bị bắt vừa rồi, nhóc con này đã biết kiềm chế cảm xúc hơn. Lúc này, báo nhỏ ngồi xổm dưới đất, khinh bỉ nhìn Rika, hừ, con hồ ly này hạch dị năng bị thương nặng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình người thôi. Giọng nói của nhóc con vẫn còn non nớt, nhưng lại tràn đầy khí thế bá đạo, lạnh lùng hỏi: “Quay về để chịu chết sao?”
Con ngươi của Rika hơi biến sắc, một ấu tể nho nhỏ, mà khí thế thậm chí có phần lấn lướt hắn. Cho nhóc con này mười năm nữa, hắn tin chắc thằng nhãi tuyệt đối sẽ có thành tựu kinh người. Không do dự, Rika rút súng lượng tử ra, mục đích để phá tan lồng bảo hộ, giết chết giống cái và ấu tế!
Dillow lạnh lùng nhìn động tác của Rika, kéo Sở Du Nhiên ra sau lưng mình, nhìn sóng năng lượng từng vòng từng vòng bị hòa tan trên vòng bảo vệ, mắt không hề chớp. Mà Sở Du Nhiên, nhìn bóng lưng của Dillow, cảm động đến muốn khóc. Nhóc con còn nhỏ mà đã quyết đoán như vậy, khiến cậu mơ hồ như thấy một lưỡi kiếm sắc bén trong tương lai sẽ bảo vệ đế quốc từ từ được rút ra khỏi vỏ!
Chiến hạm lần thứ hai chịu chấn động. Tinh thần lực vẫn còn bị ức chế, khiến Sở Du Nhiên lảo đảo, ngã sõng xoài, đầu đập vào lồng bảo vệ. Cậu đột nhiên cảm thấy cỗ dị năng của lồng bảo vệ có thể làm dịu tinh thần lực của mình, liền bình tĩnh lại. Thấy Rika bắn mấy phát mà lồng bảo vệ vẫn không suy suyển, Sở Du Nhiên ý thức được hai người họ tạm thời an toàn, sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm đi, cậu dường như muốn hôn mê bất tỉnh. Cấu mạnh lên đùi, Sở Du Nhiên cố ép bản thân tỉnh lại, Dillow còn là con nít, nếu cậu ngất đi, nhóc nhất định sẽ thấy bất an.
Ngay lúc này, Dillow đung đưa đuôi, chạm vào cậu, nói: “Ngủ đi, ta sẽ bảo vệ thầy.”
“Cái lồng bảo vệ này…” Sở Du Nhiên có cảm giác rất quen thuộc.
Dillow duỗi đệm thịt hình hoa mai ra, xòe rộng các ngón, tự tin nói: “Đây là lồng bảo vệ của thúc thúc, ta cũng có một cái.” Nói xong, nhóc con lấy từ trong không gian nút áo ra một chuỗi chừng mười mấy cái y hệt. Hừ, xem con hồ ly ấy có mệt chết không.
Sở Du Nhiên: “…” Hóa ra con bình tĩnh như vậy, là bởi vì tin tưởng vào Wales sao? Cái gì mà lưỡi kiếm bảo vệ quốc gia chứ, chẳng qua vẫn chỉ còn là một hài tử chưa biết đếm thôi! Sở Du Nhiên thu lại cảm động ban nãy, thầm nghĩ, khi về phải giáo dục lại đứa nhóc này mới được, đường đường là hoàng tử, ngay cả đếm cũng không biết đếm, thật mất mặt!
Đúng lúc đó, dường như cảm nhận được người kia, Sở Du Nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy một ánh sáng sắc lạnh chợt lóe, sau đó một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu. Gương mặt hoàn hảo lạnh lùng, phóng một mũi tên băng đâm xuyên qua ngực Rika, khiến đối phương đông cứng như một bức tượng. Sau đó, cả chiến hạm liền nứt đôi, hiển nhiên là do ánh sáng kia, Wales một kiếm chém chiến hạm thành hai nửa, trực tiếp phá nát phòng thí nghiệm. Rika quay đầu nhìn Wales, khuôn mặt kinh hãi, trong chớp mắt cả người hắn biến thành vụn phấn, một chút máu cũng không sót lại.
Chiến hạm rừng rực cháy, phản chiếu hình ảnh một chiến hạm dự bị đang trốn chạy. Trong chốc lát, cả chiến hạm nổ ầm ầm, lửa bốc cao vút, khiến chiến hạm nhỏ cũng bị lực xung kích này làm chấn động. Wales giơ tay, một bức tường bằng băng dày đặc che lại ngọn lửa xung quanh, dường như không quan tâm tới ngoại cảnh.
Sở Du Nhiên ngốc nghếch nhìn bóng lưng được ánh lửa rọi sáng, nhìn từng sợi tóc màu vàng của y tung bay, khí thế quanh thân vừa kiêu ngạo vừa hừng hực sát ý, phảng phất chỉ cần y khoát nhẹ tay, cả trời đất sẽ bị hủy diệt.
Khuôn mặt vốn đang tái nhợt của Sở Du Nhiên cũng trở nên hồng rực, cậu thỏa mãn nghĩ, có một người như thế, vì cậu mà bất chấp nguy hiểm, không để ý tới thân phận bản thân, sao cậu còn phải bất an? Còn có gì phải giữ? Cả đời này, có thể tìm được người một lòng một dạ với mình không dễ, cũng may mà bọn họ còn có thể gặp lại, may mà cậu mất đi kí ức, may mà lại yêu nhau, sau đó có thể nắm tay đi hết cuộc đời.
Đợi Wales quay đầu lại, Sở Du Nhiên nhìn thấy trong con ngươi màu vàng kim của đối phương, tràn đầy đau lòng và nhớ nhung. Cậu cố gắng cử động miệng, muốn nói gì đó lại bị nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể đưa tay về phía người kia, tỏ ra tội nghiệp, phối hợp với dấu tay tím bầm trên mặt, thoạt nhìn như đã bị tra tấn dã man. Bộ dạng yếu ớt như vậy khiến Wales càng giận, khí thế lạnh lẽo tỏa ra khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp, dưới đất thậm chí đã xuất hiện một lớp sương trắng bạc.
Sở Du Nhiên bị khí lạnh làm giật mình, hơi tỉnh táo lại, ngay sau đó, cả người bị ôm chặt lấy. Sở Du Nhiên cảm giác mình bị đối phương ôm đến nỗi không thở nổi. Xác nhận Sở Du Nhiên bình an vô sự, Wales không nói một lời, nắm cổ tay cậu, hai đầu ngón tay bóp chiếc vòng ức chế, răng rắc một cái, chiếc vòng vỡ tan. Mà theo đó, tinh thần lực của Sở Du Nhiên cũng bắt đầu di chuyển, khiến cảm giác mê man giảm bớt. Cậu chột dạ nuốt nước bọt, bộ dạng giả vờ đáng thương vừa rồi tuyệt đối là thừa thãi, mèo bự hiện giờ hiển nhiên rất tức giận.
Giờ phải dỗ sao đây?!
Chiến hạm dưới chân hỏng hoàn toàn, mà trên chiến hạm dự bị, Elton cũng phát hiện ra vị trí của Wales, khuôn mặt hắn không còn chút ôn hòa nào, chỉ còn điên cuồng và nham hiểm ngự trị.
“Wales! Được lắm!” Elton chỉ về phía đối diện, ra lệnh cho thuộc hạ: “Bắn nổ tung cho ta!”
Hắn vừa dứt lời, Wales dường như có dự cảm, ngước mắt nhìn lên, ôm Sở Du Nhiên. Dillow rất có kinh nghiệm, nhảy lên bả vai thúc thúc, nắm chặt vai áo. Một lồng bảo vệ đột nhiên xuất hiện, màu sắc vàng đậm, ẩn chứa sức mạnh vô song, bao trùm ba người. Wales mở miệng nói: “Tất cả nhắm mắt lại.”
Sở Du Nhiên răm rắp nghe lời, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Wales sầm mặt, dị năng màu vàng phóng ra, như một tia chớp sáng rực, bắn thẳng về phía đối diện. Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Wales thoát khỏi công kích của đạn lượng tử, đạp mạnh lên đài chỉ huy của chiến hạm dự bị, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phòng chỉ huy.
Xuyên qua màn hình, ánh mắt Wales tựa như không coi những kẻ bên trong là người sống, mà là những con mồi đang chờ bị giết chóc. Nhận thức được điều này, khiến nhiều kẻ trong chiến hạm dự bị run rẩy, một người ở bên cạnh Elton mặt tái nhợt, nói: “Điện hạ, chúng ta rút lui đi, chúng ta thực sự không phải là đối thủ của y. Nếu lát nữa quân đội tới, muốn đi cũng không được nữa rôi!”
“Phế vật! Nhiều người như vậy mà không giết nổi một kẻ mang theo hai gánh nặng sao?” Elton căm hận quát, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn dữ tợn túm lấy một tên trợ thủ, cao giọng hỏi: “Rika đâu? Rika đâu rồi?”
“Điện hạ, Rika ở đối diện chúng ta, cũng đã…”
“Phế vật! Nuôi tốn cơm!” Elton vung tay đấm lên đồng hồ đo, những vụn thủy tinh nhỏ vỡ vụn chà lên ngón tay, khiến bàn tay hắn nhuộm đầy vết máu. Rika đi theo hắn nhiều năm, dị năng thuộc loại xuất chúng, cùng hắn vào sinh ra tử, người hắn đã quen dùng vậy mà cứ thế chết đi như vậy. Elton giận run người, khớp hàm cắn chặt, thầm mắng phế vật khốn nạn. Nhưng trong thâm tâm hắn, hắn hoàn toàn hi vọng Rika đã chết, bởi chỉ có người chết mới không biết phản bội!
“Rút lui! Tăng thêm hỏa lực!” Elton cuối cùng cũng ra quyết định, tuy rằng không muốn thừa nhận tất cả bọn họ cũng không đấu nổi một mình Wales, nhưng sự thực ở trước mắt, hắn chỉ có thể nuốt mối nhục này.
Wales mặt lạnh như băng thả cơ giáp màu xanh nhạt ra, nhét Sở Du Nhiên và Dillow vào, dặn dò: “Trông thầy.”
Dillow nhanh chóng ừ một tiếng, báo nhỏ nhảy lên bục điều khiển, dùng móng vuốt nhấn mấy cái nút, trong nháy mắt một lồng bảo vệ được dựng lên xung quanh cơ giáp.
Sở Du Nhiên: “…” Các ngươi giỏi lắm, dám không coi ta ra gì. Mắt thấy Wales định đi, Sở Du Nhiên kéo y lại, nóng nảy hỏi: “Anh định làm gì?”
Wales cười lạnh: “Tìm Elton!”
“Này!” Tay Sở Du Nhiên bị Wales giật ra, sau đó cậu trơ mắt nhìn đối phương nhảy xuống, sắc mặt chuyển thành trắng bệch. Người này không phải bị chịu kích thích quá mức thành ra không bình thường chứ, định dùng thân thể máu thịt đối đầu trực tiếp với chiến hạm sao, điên rồi!
Dillow dựng đuôi, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt ngóng trông dõi theo bóng Wales. Thấy Sở Du Nhiên lo lắng, nhóc con run lỗ tay, bộ dạng già dặn an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ thầy.”
Sở Du Nhiên mở miệng: “Ngoài biết mở vòng bảo hộ, con còn biết điều khiển những thứ khác không?”
Dillow chớp chớp mắt, khinh thường nói: “Ta đang học dở.” – ý là không biết.
Ấu tể đệ nhất đế quốc đương nhiên phải hơn xa các ấu tể khác, từ nhỏ đã được tiếp xúc với cơ giáp chiến đấu ở khoảng cách gần, cho nên, Dillow đại nhân vô cùng tự tin! Nhóc con nhấn một cái nút, cơ giáp liền bay lên, phun ra tia lửa, khiến người khác không thể lại gần. Dillow quay đầu nhìn Sở Du Nhiên, ánh mắt hả hê, mau nhìn dáng vẻ dũng mãnh của ta! Giống cái, mau thể hiện sự khâm phục đi!
Sở Du Nhiên mắt không buồn chớp lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn theo Wales, thấy đối phương đóng băng toàn bộ chiến hạm của quân địch, hai mắt phát ra ánh sáng sùng bái, quá mạnh mẽ a! Quả thực giống như người Sparta! Thảo nào nhiều người ở đế quốc đều coi Wales là trụ cột tinh thần, cậu đã kiểm định và xác định người này tuyệt đối là Định Hải Thần Châm. Chỉ cần y không ngã, đế quốc là bất bại!
Dillow bất mãn liếc mắt nhìn Sở Du Nhiên, lầu bầu, phì phò không tiếp tục nói nửa.
Rất xin lỗi là Sở Du Nhiên không thấy gì…
Không lâu sau, Wales lạnh lùng bước ra khỏi chiến hạm dự bị đã bị đóng băng, trong tay túm lấy Elton đang hôn mê, ngửa đầu nhìn về phía trước. Một chiếc chiến hạm lập tức bay tới tiếp ứng, ngay sau đó trong tầm mắt xuất hiện ba chiếc. Dillow dùng móng vuốt nho nhỏ nhấn vào nút lệnh, cơ giáp đang trôi nổi trên không trung dần dần hạ xuống, đáp trên boong tàu. Wales dừng lên trên không một lát, sau đó nhảy vài lần, hạ xuống trên boong, ném Elton đã gãy tứ chi ra xa ba mét, lạnh giọng nói: “Giữ sống, đừng để hắn chết.”
Sở Du Nhiên vừa ra tới nơi, nghe được câu này, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Elton. Đột nhiên, cậu cảm thấy cả người mát lạnh, liền ngước mắt, thấy Wales đang nhìn mình, ánh mắt không lộ vui buồn, nhưng Sở Du Nhiên vẫn cảm giác được, mèo lớn đang giận dữ, rất giận dữ.
Sở Du Nhiên chăm chú nhìn Wales, bảo đảm ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho Elton. Hai người nhìn nhau mười mấy giây, Sở Du Nhiên thở dài, chủ động lại gần, ôm lấy bả vai dày rộng của Wales, thì thầm: “Em nhớ anh.”
Bởi vì Sở Du Nhiên không nghe lời mình, dễ dàng tin tưởng Elton, Wales vừa đau lòng vừa tức giận, đến lúc nghe được câu này, trái tim y tựa như bị xoa dịu, toàn thân bình tĩnh trở lại. Nhìn Sở Du Nhiên ngoan ngoãn nằm trong lòng, hơi thở thơm mát, y ôm eo Sở Du Nhiên, không để tâm vẻ mặt của người khác, bế thốc đối phương lên, lạnh lùng quở trách: “Ta đã tạo thói quen xấu cho em rồi!”
Sở Du Nhiên lẳng lặng vùi mặt vào lòng Wales, vào lúc này, cậu sáng suốt lựa chọn phương án không tranh luận, ở nơi đông người, tuyệt đối phải giữ thể diện cho quốc vương bệ hạ. Thật ra bản thân cậu cũng hiểu, có lẽ là do thói quen, cậu to gan hơn lúc trước nhiều, dưới sự bảo vệ của Wales và Sở Hồng Vũ, cậu đã quen sống đời an nhàn mà quên mất cuộc sống trước đây, mỗi ngày đều đối mặt với cái chết.
Wales ôm Sở Du Nhiên vào chiếm hạm, để quân y kiểm tra thân thể cậu. Sở Du Nhiên nghe lời, ngoan ngoãn phối hợp, cẩn thận quan sát sắc mặt của Wales, miệng thầm than, cục than quả bàng tức giận rất đáng sợ…
Quân y kiểm tra xong xuôi, báo lại là thân thể cậu không có gì đáng ngại, tinh thần lực thì cần vài ngày nữa mới khôi phục, cho nên vẫn sẽ bị đau đầu. Nói tới chỗ này, quân y cũng cảm thấy khó nghĩ. Ai cũng nói, đêm nào quốc vương bệ hạ cũng đều ngủ với Sở Du Nhiên, vậy mà tới giờ hai người này vẫn chưa hòa quyện tinh thần lực, chả lẽ chỉ ngủ đơn thuần là ngủ thế thôi à. Vậy tin tức nói vương hậu có thai là sao?
Wales nhìn Sở Du Nhiên, nhíu mày: “Cần khoảng mấy ngày?”
Quân y gật đầu, không rõ tại sao mà hạ giọng đi rất nhiều: “Giống cái tinh thần lực chưa bị hòa quyện, chỉ có thể dựa vào thời gian ngủ để bổ sung tinh thần lực.”
Wales nhìn Sở Du Nhiên, ánh mắt tối sầm lại.
Vốn đang hơi buồn ngủ, Sở Du Nhiên đột nhiên giật mình, lập tức trợn tròn mắt.
Không ổn!
Tác giả có lời muốn nói:
Dillow (cào một cái): “Nói! Có phải ngươi lấy mất quả cầu lông của ta không! Rõ ràng có một cái, sao giờ lại thiếu một cái? Mau giao ra đây!”
Mèo đen (cào lại): “Rõ ràng là do ngươi không biết đếm! Cái gì cũng chỉ biết là một! Cho nên mỗi lần đều thấy thiếu!”
Dillow (cào tiếp): “Nói hươu nói vượn, là ấu tể đệ nhất đế quốc, sao ta lại không biết đếm?!”
Mèo đen (cào lại): “Ngươi hỏi ta thì ta biết sao được? Ngươi hỏi đám độc giả của ngươi ấy, hỏi sao các nàng không dạy ngươi a!”
—————–Dillow tức giận gào rú lao qua—————–