Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Jim xiết chặt nắm tay, giả vờ tỉnh táo, hỏi: “Đệ đệ của ta đang ở đâu?”
“Làm không xong việc còn dám hỏi đệ đệ đâu?” Người đi tới, khoác áo gió màu đen, che kín mặt nên không thấy rõ tướng mạo.
“Điện hạ vẫn còn là con nít! Tại sao các ngươi lại tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy!” Jim bản tính lương thiện, lại thật lòng yêu thương Dillow. Mấy năm nay làm quan hầu cận của ấu tể hoàng thất, ông một lòng một dạ không thay đổi, mấy năm nay chưa vội kết hôn, cũng là bởi tình cảm đều dồn cho Dillow. Giờ có người muốn làm tổn thương nhóc, khiến ông vô cùng đau lòng.
“Nó là trẻ con, vậy thời điểm đệ đệ rời xa ngươi không phải là trẻ con sao?” Người tới không hề muốn nghe Jim chỉ trích, gã cười lạnh, nói: “Bảo ngươi trong quá trình chăm sóc Dillow, gieo vào lòng nó mầm mống oán hận, ngươi làm cái gì rồi? Nói mấy câu không đau không ngứa, để thò đuôi cho Wales túm được đuổi ra khỏi cung, vô dụng!”
Con ngươi Jim co lại, hàn quang lóe lên trước mắt ông. Chưa kịp để ông tránh, lưỡi dao sắc lẹm đã chạm vào cổ họng. Sau đó đột nhiên, một thanh niên có gương mặt trẻ con xuất hiện trước mặt. Jim nhận ra người này, chính là ám vệ nhận nhiệm vụ bảo vệ Sở Du Nhiên, hình như thú thân là một con thỏ siêu bạo lực.
Hai người kia lập tức giao chiến với nhau. Một người khác từ phía sau lưng Jim bước ra, đưa tay mời ông, tỏ vẻ khách sáo: “Jim tiên sinh, tối nay điện hạ tìm ngài mãi, nơi này cứ giao lại cho đội trưởng là được.”
Vành mắt Jim ửng đỏ, ông áy náy nói: “Xin lỗi.” Ông cũng không biết tại sao lại nói xin lỗi lúc này, cũng không rõ nên nói xin lỗi với ai. Tuy rằng chuyện gây xích mích là do ông bị ép buộc, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật, chính ông đã làm tổn thương Dillow.
Jim bị đưa về, những người trước đây từng có tiếp xúc với ông đều bị bắt. Wales nhìn kết quả của cuộc thẩm tra thâu đêm, cười lạnh: “Hóa ra là nghị viện!”
Gây xích mích giữa Dillow và mấy ấu tể vừa chào đời, khiến huynh đệ tương tàn, chính là có ý gây mâu thuẫn nội bộ quốc gia trong tương lai. Wales rốt cục cũng nắm được cái đuôi của Nghị viện, lập tức ra sức chèn ép, quyết tâm trong thời gian ngắn, thu lại quyền hành của đám người này.
Dillow vẫn cứ đi tìm Jim, ngày nào cũng hỏi sao Jim chưa về. Lindsay thu lại cảnh đó, chiếu video cho Jim xem, khiến ông bật khóc thương tâm, không ngừng hối hận.
Hai mươi năm trước, hải tặc tập kích quê ông, một mình Jim chỉ mang theo được đệ đệ ba tuổi trốn thoát. Sau đó, do sơ sẩy của mình, đệ đệ của ông bị bắt cóc. Vốn dĩ ông đã tưởng như tuyệt vọng, không còn dám mơ tới chuyện đệ đệ còn sống. Không ngờ, một thời gian trước, có người đem cấu trúc gen của đệ đệ tới gặp ông, còn đưa cả một ống máu tươi, nói rằng chỉ khi ông hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể cứu được em trai.
Jim không nỡ tổn thương Dillow, cũng biết Sở Du Nhiên thật lòng yêu thương nhóc, nhưng bởi vì đối phương dùng tính mạng của người thân để uy hiếp, cho nên ông cũng chẳng còn cách nào. Đương nhiên, cho dù hối hận đến đâu, đã phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả.
Sau khi Sở Du Nhiên biết chuyện, bèn nhờ Lindsay sau khi giải quyết êm xuôi mọi việc, hãy đưa Jim đi thật xa, cho ông một khoản tiền để đủ sống.
Sở Du Nhiên nói vậy, khiến Lindsay hiểu được, cậu không có ý định để Jim quay lại chăm sóc Dillow. Lindsay nhướn mày nhưng không nói một tiếng nào.
Sở Du Nhiên có tinh thần lực nhạy bén, vì thế cậu đương nhiên phát hiện ra sắc mặt rối rắm của Lindsay. Cậu cười, hỏi: “Ngươi thấy ta làm vậy quá tuyệt tình ư?”
Lindsay vội lùi lại một bước, cung kính cúi đầu, nói: “Lindsay không dám.”
Sở Du Nhiên thở dài, trầm ngâm: “Ta chỉ muốn người bên cạnh các con của ta phải là người tuyệt đối trung thành, coi bọn nhỏ còn trên cả sinh mạng và tình cảm của bản thân. Gọi là quan hầu, chẳng bằng nói là tử sĩ. Ta không có ý định lưu lại bất kì nhân tố không an toàn nào bên cạnh chúng, người ta thường nói “luật pháp không thể dung tình”. Nhưng người làm cha mẹ như ta, có đôi khi còn khắt khe hơn cả luật pháp.”
Sở Du Nhiên nhìn Lindsay, nở nụ cười nhạt nhưng lại khiến Lindsay tái mét mặt.
“Thuộc hạ hiểu rõ, từ nay không dám nữa.” Lindsay gục đầu thấp hơn, vương hậu lúc này không giống với bình thường, quả nhiên, đúng như người ta nói, gà mẹ xù lông vì bảo vệ con.
Sở Du Nhiên xoa đầu Lindsay, nhẹ nhàng như xoa đầu một đứa trẻ, dịu dàng nói: “Sau này lớn hơn ngươi sẽ hiểu. Được rồi, đi làm việc của mình đi.”
Lindsay ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Du Nhiên rất dịu dàng, tựa như người ban nãy hắn thấy chỉ là ảo giác. Hắn gật đầu ngoan ngoãn, lúc này cũng ý thức được, vương hậu có tốt tính đến đâu thì lúc tức giận cũng rất đáng sợ.
Trong lúc ấy, Sở Du Nhiên đột nhiên cảm thấy điều gì đó, cậu liếc mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng thở dài, dù sao chuyện này cũng không thể che giấu mãi được, đã nghe được rồi thì cũng tốt, trẻ con cuối cùng vẫn phải học cách lớn lên.
Một bóng đen vội vàng tháo chạy về phòng ngủ của mình, nhóc còn chưa kịp tiêu hóa trọn vẹn tin tức vừa nghe, một quả cầu thịt béo tròn cối xay đen trũi đã lao như bay tới: “Meo!”
Ca ca ngu xuẩn, chiến đấu đi!
Dillow bị Asa đánh bốp lên mặt, sau đó một đệ đệ khác cắn đầu, một đệ đệ nữa đạp bụng, lập tức lẳng lặng ném bay bọn đệ đệ, rồi quật ngã mấy bé con xuống giường. Chuyện này cũng khiến Dillow điện hạ chẳng còn tí tẹo thời gian mà thương tâm đau khổ gì nữa.
—————–
Chuyện Panda bị thương, đã tạo nên một trận chiến lớn trong hội nghị đàm phán hòa bình với hoàng gia. Hơn một nửa số nghị sĩ trong Nghị viện đều bày tỏ nghi vấn với phương pháp chăm sóc trẻ em của Sở Du Nhiên. Bọn họ vin vào lý do, Sở Du Nhiên nay đã là vương hậu, nên tập trung thực hiện nhiệm vụ của hoàng gia, chuyện giáo dục trẻ em không còn phù hợp với thân phận của cậu. Hơn nữa, luật pháp bảo vệ ấu tể của đế tinh có quy định: Trẻ em bị thương, thầy giáo phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tuy rằng thời điểm đó Sở Du Nhiên không ở trường, nhưng trên danh nghĩa, cậu vẫn là người phụ trách chính của lớp.
Bởi vì đám nhỏ Asa đã chào đời, cho nên đối với tinh cầu coi ấu tể là tối cao này, rõ ràng địa vị vương hậu của Sở Du Nhiên cực kĩ vững chắc, không thể lay chuyển. Việc Nghị viện cứ cố nhắm mũi dùi vào cậu, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn muốn đối phó Wales. Dù sao, lựa chọn một kẻ không phải xuất thân từ gia tộc lớn, cha nuôi thì bị phế bỏ, cha ruột lại không tham gia chính trị, có vẻ sẽ dễ bắt nạt hơn người khác.
Panda là cháu trai bảo bối của Thủ tướng đại nhân Banksy, giờ Panda bị thương, Sở Du Nhiên thân là giáo viên chủ nhiệm khó có thể nói không liên quan tới chuyện này. Mặc kệ có truy cứu hay không, vẫn cứ là Sở Du Nhiên sai. Mà kết quả như vậy, chẳng lẽ Banksy đại nhân không oán hận chút nào ư?
Trước mặt Sở Du Nhiên như thế sẽ chỉ còn duy nhất một con đường, từ chức thầy giáo, không thể tiếp tục giúp Wales trị quốc bình thiên hạ. Thứ Nghị viện muốn chính là giống cái này sẽ chỉ còn nước thành thật làm một cái bình hoa ở nhà nuôi trẻ.
Thật ra Sở Du Nhiên có làm thầy giáo hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quyền lực của Nghị viện. Chỉ có điều, mấy năm gần đây, thế lực của Wales càng lúc càng lớn, có xu hướng lấn áp quyền lợi của Nghị viện, cho nên bọn họ muốn mượn chuyện của Sở Du Nhiên để chèn ép Wales, đòi lại một phần quyền lực từ trong tay hoàng gia. Đáng tiếc, Wales một bước cũng không lùi, hoàn toàn không có ý duy trì quan hệ hòa hoãn trên cơ sở đàm phán hòa bình.
Quyền lực là của ta!
Bạn đời của ta làm gì, cũng phải do ta quyết định!
Món nợ mưu hại cháu ta, cũng cần thanh toán!
Trong hội nghị đàm phán hòa bình với hoàng gia, bên ngoài có vẻ bình tĩnh, bên trong lại vô cùng khẩn trương, bầu không khí đã đến mức chỉ cần một lời không hợp sẽ sẵn sàng động đao kiếm. Mà đúng lúc ấy, rất nhiều thành viên Nghị viện bị tấn công trí mạng vào tinh thần lực, một số kẻ bảo thủ đứng sau giật dây thì bị ám sát trong khi ngủ, chết rất thê thảm!
Nguyên nhân tử vong của họ không phải do bị bắn, mà là bị một hung khí hình thoi dài đâm thủng tim, xuyên thẳng từ trước ra sau. Trước khi chết, họ đều chắp hai tay trước ngực làm động tác xưng tội. Hung thủ cứ giữ nguyên tư thế đó mà đóng đinh bọn họ trên tường, hung khí được đặc chế, có xẻ nhiều rãnh để dẫn máu, khiến một lượng lớn máu tươi trên cơ thể nạn nhân chảy dọc xuống theo vách tường, nhỏ giọt xuống thảm trải sàn. Đến thời điểm vụ án được phát hiện, máu trên cơ thể nạn nhân đã khô cạn từ lâu, mùi tanh nồng sực vào khứu giác nhạy cảm của các thú nhân, gây cảm giác buồn nôn kinh tởm.
Thế nhưng, toàn bộ quá trình ám sát đầy thống khổ như thế, lại không có một ai phát hiện ra.
Liên tiếp có ba nghị sĩ chết, khiến nội bộ Nghị viện cực kì bất an. Một mặt do Wales đang ra sức gây áp lực, đòi điều tra rõ ràng vụ việc, mặt khác, bọn họ dường như hiểu được người bí ẩn ra tay là ai. Wales đang đe dọa bọn họ: Hoặc là nghe lời, hoặc là chết!
Người ra tay hiển nhiên là cao thủ, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào. Cho nên một lần nữa, Nghị viện lại phải quay về điểm xuất phát, bắt đầu từ việc chỉ trích Sở Du Nhiên, nhưng mà, những người đầu tiên nhắm vào Sở Du Nhiên thì đã chết.
Mọi chuyện dường như đi vào một vòng tuần hoàn vô hạn.
Cũng chính thời điểm đó, phu nhân ngài Thủ tướng lại gửi thiếp mời Sở Du Nhiên tới nhà chơi, trong thiếp nêu rõ không chỉ mời với tư cách vương hậu, mà còn mời với tư cách thầy giáo của Panda.
Phu nhân ngài thủ tướng tuyên bố, đây đơn giản chỉ là một bữa tiệc gia đình. Điều này ngầm gợi nhắc mọi người nhớ tới vị trí của ngài Banksy đối với quốc vương bệ hạ, ngay từ khi còn bé, bên cạnh việc được Sở Hồng Vũ dạy võ, Wales còn được đích thân Banksy dạy văn.
“Trong lúc vô tình” nói chuyện với người khác, phu nhân ngài thủ tướng cũng nói: Panda từ khi được vương hậu dạy dỗ đã trưởng thành hơn, thích nói chuyện hơn, ăn được ngủ được, sức chiến đấu cũng tăng, biết đánh nhau biết phòng thủ, cực kì giỏi giang!
Thông qua chuyện này, người ta biết rằng Banksy đại nhân không bởi vì Panda bị thương mà bất mãn với Sở Du Nhiên. Đồng thời, rất nhiều phu nhân của các vị quan chức quan trọng trong đế tinh cũng thể hiện lập trường đứng về phía Sở Du Nhiên, bao gồm quân đội, tài chính, hậu cần, tình báo.
Lúc này, người bên ngoài mới hay, tất cả học sinh dưới tay Sở Du Nhiên đều có xuất thân cực kỳ cao quý. Những đời kế tục của các chức vị rường cột quốc gia gần như đều là học sinh của cậu, khiến người ta có cảm giác Sở Du Nhiên chân chính là một vị quốc mẫu uy nghi.
Đặc biệt hơn cả, phu nhân của hai đại tướng thống lĩnh phía Đông và phía Tây còn trực tiếp ra mặt chống đối Nghị viện. Bọn họ ỷ mình là giống cái, mà giống cái tùy hứng thì đã sao! Chẳng lẽ một lũ nam nhân còn muốn gây khó dễ với hai giống cái mảnh mai? Đừng quên giống cái cũng có luật pháp bảo vệ, bọn họ cũng không để lộ nhược điểm gì cho Nghị viện túm được. Còn muốn gây khó dễ với nam nhân nhà họ ư? Cũng được thôi, có bản lĩnh thì bảo bệ hạ tước quân vị đi, đến lúc có giặc thì để các ngươi đi đánh!
Cho nên, hai vị phu nhân đem theo khí thế mạnh mẽ, gây sức ép khiến Nghị viện tức điên người mà chỉ có thể trợn mắt, nghẹn họng không nói lại được gì: hừ, chỉ biết bắt nạt một giống cái mới sinh nở, khốn kiếp!
Ý tứ chính là, nếu các ngươi có bản lĩnh, sao không vỗ thẳng mặt quốc vương bệ hạ đi, quanh co lòng vòng chỉ chó mắng mèo có phải là quân tử không?
Trong một lần tổ chức tiệc của quý tộc, Sevilla đã thẳng thắn ca ngợi Sở Du Nhiên, một lần nữa khắc sâu hình tượng “Tiểu Bạch hoa” hiền lành của cậu trong lòng mọi người. Một giống cái yếu ớt như thế lại không ngừng bị bắt nạt, khiến tất cả các giống cái khác đều cảm thấy không thể chấp nhận được.
Đồng thời, chân tướng chuyện Panda bị thương cũng dần được phơi bày ra ánh sáng, không ngờ cũng là kế của Nghị viện, hòng để Thủ tướng bất mãn với Sở Du Nhiên!
Trong thoáng chốc, rất nhiều chuyện “táng tận lương tâm” do Nghị viện làm cũng lần lượt bị đưa ra ánh sáng, khiến dân chúng nổi lên làn sóng phê phán mạnh mẽ, chỉ ngắn ngủi trong vòng hai ngày, đã có người nói: Phải phế bỏ Nghị viện!
Một viên đá ném xuống khiến mặt hồ dậy sóng, có người dám mở đường, lập tức xuất hiện rất nhiều kẻ ủng hộ, càng lúc càng tăng theo cấp số nhân. Vô số con dân đế quốc đứng về phía Wales, yêu cầu phế bỏ Nghị viện.
Dòng dõi của Sở Du Nhiên cũng bị dân chúng đào ra, lúc này nhiều người mới biết, ông ngoại của Sở Du Nhiên, công tước Khalsa, vì phò tá hoàng đế đánh tan quân thù mà hy sinh, người như thế không phải là công thần thì là cái gì?
Thì ra là bởi những người có thế lực trong dòng họ của vương hậu không còn, cho nên Nghị viện mới dám bắt nạt phải không? Thấy hiệu trưởng đại nhân của chúng ta thân cô thế cô nên các ngươi xem thường hử? Fan não tàn của hiệu trưởng đại nhân – những giống đực tôn thờ bạo lực tỏ ra không phục!
Vương hậu là giống cái có tinh thần lực cấp S, sinh ra các tiểu Hoàng tử cũng đều có năng lực cấp S, cái này cũng có thể tính là công lớn, ai dám nói vương hậu không có tư cách? Vương hậu của chúng ta không phản bác lại, là bởi vì vương hậu lương thiện, như hoa thơm trong gió, có lẽ hiện giờ đang trốn ở một góc mà âm thầm rơi lệ đấy. Nghị viện chẳng qua là thấy vương hậu mảnh mai yếu mềm mới dám bắt nạt! Fan não tàn của vương hậu điện hạ tỏ ra không phục!
Dưới sự thúc đẩy của Wales, tình hình tiến triển tốt ngoài dự đoán. Sở Du Nhiên rảnh rỗi lên mạng đọc tin tức, thấy hình tượng “Tiểu Bạch hoa” của mình đi sâu vào lòng người, cũng chỉ còn nước chấp nhận số mệnh. “Tiểu Bạch hoa” thì “Tiểu Bạch hoa” đi, cho bớt chuyện.
Bởi vì Wales quyết tâm phải diệt tận gốc Nghị viện nên ra tay rất ác độc, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cả trời đất cũng muốn đảo chiều. Phải biết rằng, từ ngày bắt đầu dựng nước đã có sự tồn tại của Nghị viện, nay nói muốn phá bỏ Nghị viện cũng giống như phá bỏ nền móng quốc gia, thay đổi sang một trang lịch sử mới. Trong cả dòng chảy thời gian đằng đẵng, chưa từng có cải cách nào diễn ra chóng vánh như thứ mà Wales đang làm.
Đúng lúc Sở Du Nhiên đang hóng chuyện trên mạng, Sevilla gửi cho cậu một tin nhắn: “Hôm nay được nghỉ, có muốn dự tiệc trà chiều không?”
Thời gian rảnh rỗi, Sở Du Nhiên đều muốn giành cho con và Wales, cho nên dù rất hứng thú với lời mời này, cậu vẫn định từ chối. Hiện tại cậu đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, đi ra ngoài rất dễ đem đến phiền phức cho Wales. Cho dù cậu phải ru rú ở nhà, thì chỉ cần gia đình họ bên nhau, cậu cũng không hề thấy ngột ngạt chút nào.
Wales cảm giác được Sở Du Nhiên đang liếc mắt nhìn mình, sau đó cậu lại cúi đầu nhìn máy truyền tin, lập tức hiểu ra: “Sevilla hẹn em?”
“Vâng, em đang định bảo hắn là không đi.”
“Đi ra ngoài một lát cũng tốt.” Lời Wales nói khiến Sở Du Nhiên dừng tay lại. Y kéo Asa từ trên đỉnh đầu của mình xuống, “Em cũng nên ra ngoài giải sầu. Ở phương diện này, Sevilla nghĩ thoáng hơn em nhiều.”
Wales và Sevilla là bạn học, nên y rất rõ bản tính của hắn. Cái tên Sevilla này, từ nhỏ vô tâm nhưng lại không bao giờ chịu thiệt thòi, mà quả cầu lông nhà mình cũng là kiểu người không có tâm cơ, để họ chơi với nhau cũng không sợ Sở Du Nhiên học thói xấu. Chỉ có một chuyện khiến Wales không hài lòng lắm, đó là cái thằng bé ngu xuẩn con nhà đó cứ đòi chơi chung với Emile nhà y, còn không ngừng nịnh bợ quả cầu lông, lúc nào mở miệng ra cũng khen Emile vừa ngoan vừa nghe lời còn xinh đẹp, thật mềm mại đáng yêu…
Nhi khống thể hiện: Khó chịu!
Emile vốn là…(bỏ qua 10 ngàn chữ)
Sở Du Nhiên thấy Wales một mặt thì nói cậu nên ra ngoài chơi, mặt khác lại tỏ vẻ ta không thích Sevilla lắm, vì hắn và con trai hắn cứ nhớ mãi “khuê nữ” nhà mình. Bộ dạng ấy khiến cậu bật cười, cảm thấy đi ra ngoài một lát cũng tốt.
Vì vậy, vương hậu điện hạ quyết định để quốc vương bệ hạ ở nhà chăm ba đứa con, còn bản thân mang theo Dillow rất ngoan rất nghe lời rất hiểu chuyện đi.
Wales lạnh lùng nhìn ba bé con đang nằm sấp trên người mình, đứa thì túm tóc y, đứa cắn quần áo, trong khi đó, cháu trai thì lại rất vui vẻ tung tăng đi theo bạn đời. Y đột nhiên cảm thấy địa vị của bản thân trong nhà có vẻ không giống như mình tưởng.
Rõ ràng y phải ở vị trí cao nhất…Hình như vẫn thế thật, nhưng mà cứ có cảm giác không đúng lắm.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Wales: “Ta là chủ gia đình, địa vị tối cao!”
Sở Du Nhiên: “Ừ, cao.”
Dillow: vẻ mặt ghét bỏ
Asa: túm tóc
Emile: kề tai nói nhỏ
Caesar: là đệm dựa của tui
————Dillow đen sì ôm ba đệ đệ mập mạp chạy trốn qua đường————