Edit: Vân Tích
Beta: Dạ
***
Sở Du Nhiên nhìn bọn trẻ, cười híp mắt nói với Wales: “Hôm nay em gặp một người hát rất hay, nghe giọng hắn mà thích mê đi.”
Ánh mắt của Wales tối lại, nhưng y giả bộ không thèm để tâm, chỉ “ừ” một tiếng, tỏ ra không hứng thú gì với chủ đề này, tiếp tục ngắm nhìn Dillow chơi với đàn con.
Thấy đối phương như vậy, Sở Du Nhiên cảm thấy tình cảm giữa hai người họ hình như quá nhạt nhẽo, Wales hoàn toàn không sợ cậu bỏ nhà theo giai thì phải. Nghĩ tới đây, Sở Du Nhiên hơi bất mãn, cậu bĩu môi, học kiểu nói “mê đắm” của Sevilla, cực lực tán thưởng giọng hát của người kia, say sưa đến nỗi không them quan sát sắc mặt của Wales nữa.
Đang lúc hăng say kể lể, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh quét qua, Sở Du Nhiên tưởng như nhiệt độ xung quanh mình phải giảm xuống vài độ, lạnh tới run người.
Lại nhìn sang Wales…Sở Du Nhiên hối hận rồi, mặt đối phương không đổi sắc nhìn cậu, con ngươi màu vàng kim không thể hiện cảm xúc gì, nhưng trên thực tế một hồi giông bão đang nổi lên, hạch dị năng của đối phương xao động biểu thị mèo bự hiện tại đang phi thường tức giận, vượt xa khỏi phạm trù ghen, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sở Du Nhiên vội thay đổi thái độ, đường đường chính chính nói tiếp: “Đương nhiên, em thích giọng hát của hắn vì giọng đó giống y chang giọng anh. Nhưng mà, kể cả lúc anh không nói chuyện êm tai, thì anh vẫn còn khuôn mặt đẹp trai hơn hắn nhiều nhiều! Lúc nói chuyện với Sevilla, em còn nghĩ, quả nhiên trong cả tinh hệ này, chỉ có Wales nhà em là đẹp trai nhất thôi!”
Nhiệt độ xung quanh dần dần tăng trở lại. Sở Du Nhiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó Wales lạnh nhạt nói: “Vậy hôm khác em mời hắn tới nhà biểu diễn đi, được hát cho em nghe chính là vinh hạnh của hắn.”
“Thôi, ngoài anh ra, ai em cũng không muốn nhìn.” Sở Du Nhiên tuyệt đối không thể mời được “hắn” tới, cậu thấy Wales bình tĩnh lại, trong lòng thở ra một hơi, nguy hiểm đã được hóa giải! Sở Du Nhiên nghĩ thầm, sau này nhất định không thể nghe theo lời Sevilla, bởi vì người yêu nhà hắn là giống chó, còn nhà mình là giống mèo a! Chó mèo có bao giờ giống nhau đâu.
Wales mỉm cười nhìn Sở Du Nhiên, ánh mắt liếc cậu, sau đó gật đầu, không nói gì.
Nụ cười của Sở Du Nhiên cứng ngắc, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của mèo bự…vẫn còn rất nguy hiểm.
Sau bữa tối, đẩy đám trẻ về phòng ngủ xong xuôi, Sở Du Nhiên cầm áo ngủ, trái nghiêng phải ngó không thấy Wales, vội vàng chuồn đi tắm, tranh thủ để trước khi đối phương vào phòng thì mình đã ngủ say.
Trong bồn tắm lớn, hơi nước mịt mù. Ở chỗ xa nhất trong bồn, một nam nhân khỏa thân đang lười biếng ngâm mình, y nhìn bộ dạng lén lút cẩn thận bước vào của Sở Du Nhiên, nụ cười trên mặt lóe lên rất nhanh rồi biến mất. Sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi màu vàng kim trở nên sâu thẳm.
Sở Du Nhiên nhìn quanh, không phát hiện ra hơi thở của Wales, cảm thấy nhẹ cả người, lúc này mới bước xuống nước. Phía dưới bồn tắm đã được đặt sẵ hạch dị năng “hỏa”, cho nên dòng nước ấm áp vô cùng, lướt nhẹ bao phủ toàn thân. Sở Du Nhiên thở đều thoải mái, nằm ngoài trên thành bể, lộ ra sống lưng trơn bóng. Nghĩ lại bộ dạng khi ghen lúc nãy của Wales, khóe miệng cậu dần dần cong lên.
Ngay lúc ấy, eo đột nhiên bị xiết chặt, rồi kế tiếp, một bàn tay ấm áp bịt miệng cậu. Sở Du Nhiên sợ hết hồn, cảm nhận một thân thể trần truồng đang dính sát lấy mình, bàn tay to lớn bóp mông cậu một cái…
Sở Du Nhiên tức giận vùng vẫy một lúc, dở khóc dở cười. Con mèo hư hỏng này, không biết học đâu ra thói hù dọa người khác.
Wales thấy cậu không giật mình, hơi mất hứng nhíu mày, đè cậu xuống thành bể, âm thanh trầm thấp gợi cảm phả vào từng dây thần kinh nhạy cảm của Sở Du Nhiên: “Không sợ?”
Sở Du Nhiên kéo bàn tay đang bịt miệng mình ra: “Anh vừa lại gần em, tinh thần lực sẽ di chuyển nhanh hơn. Còn nữa, lần sau muốn dọa em thì anh nhớ ngoài che giấu hơi thở, thì cần che giấu cả mùi trên cơ thể nữa.”
Wales hứng chí, lật Sở Du Nhiên nằm ngửa ra, tiếp tục đè lên: “Mùi gì?” Ánh mắt y tràn đầy khao khát xâm lược, phảng phất như một con mèo đang vờn mồi, lại do dự không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.
Sở Du Nhiên cười, ôm cổ đối phương, để sức nặng của bản thân treo trên người Wales. Cậu học ngữ điệu của đối phương, chậm rãi nói: “Mùi giống đực. Mùi cơ thể người đàn ông của em rất đặc biệt, rất nhạt, rất dễ chịu, không nói rõ được, mà người khác cũng không mô phỏng được.”
Nhìn miệng nhỏ khiêu gợi không ngừng khép mở trước mắt, lời nói vụng về ra sức lấy lòng mình, chủ nghĩa nam nhân của Wales hoàn toàn được thỏa mãn. Ý cười trong mắt y càng lúc càng dày thêm.
Căng thẳng trong lòng Sở Du Nhiên một lần nữa lại dịu xuống, cậu nhìn sắc mặt của mèo bự có vẻ tốt lên, như thế nghĩa là dỗ xong rồi nhỉ? Aizz, cậu thật hối hận quá, biết thế không nghe theo lời của Sevilla, chó với mèo hoàn toàn không có chung suy nghĩ a!
Wales bị bộ dạng của Sở Du Nhiên làm bật cười, động tác trên tay lại không hề dừng. Y ôm Sở Du Nhiên lên, để cậu ngồi trên người mình. Dưới nước, chỗ riêng tư của hai người chạm vào nhau, nhiệt độ cực nóng khiến Sở Du Nhiên run rẩy, nghĩ tới ý đồ của đối phương, mặt cậu đỏ bừng. Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, đối phương đã một lần nữa ôm eo Sở Du Nhiên, dùng một cánh tay nhấc bổng cậu lên, sau đó mạnh mẽ nhấn xuống. Không hề có mào đầu, chỉ có trực tiếp xâm phạm. Sở Du Nhiên bị đau, rên khẽ, cảm giác thứ xấu xa dưới thân mới vào được một nửa, khóe mắt cậu đỏ bừng, lườm đối phương: “Anh thật sự là…Khốn nạn…aa…”
Wales lại ấn sâu xuống, toàn bộ đi vào bên trong cơ thể của Sở Du Nhiên, cảm giác căng chặt khiến hơi thở của y cũng loạn nhịp. Nhưng y không vội ngấu nghiến ngay, mà nâng cằm của Sở Du Nhiên, cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt ửng hồng của bạn đời, cười: “Bảo bối, chúng ta lại nói về ca sĩ kia đi, hắn tên là gì?”
Sở Du Nhiên còn chưa kịp thích ứng với thứ to lớn trong cơ thể đã bị câu hỏi này hù đến run cả người. Cậu lo lắng, khẩn trương, khiến bên trong co chặt hơn, làm nhịp thở của Wales cũng tăng tốc. Y không nhịn được, vội vã kéo cậu vào lòng, hôn thật sâu rồi mới hỏi tiếp: “Rất giống giọng của ta? Em muốn nói tới thời điểm nào?”
Sở Du Nhiên gần như sắp khóc, mèo lớn thích dằn vặt người thế này, làm cậu điên mất… “Thân ái, em muốn giải thích…”
“Bảo bối, em nói thật ngọt.” Wales cười, gạt tóc trên trán Sở Du Nhiên sang một bên, thè lưỡi liếm quanh bờ môi cậu, lâm thời đổi giọng thì nghĩ y sẽ tin ư? Xem ra y cần phải trọng chấn phu cương*, cho quả cầu lông nhà mình mở mang kiến thứ xem trong nhà này, địa vị tối cao là ai.
* Trọng chấn phu cương: khôi phục quyền uy của người làm chồng Đêm đó, Sở Du Nhiên bị lăn qua lộn lại đùa giỡn vài lần, khiến cậu sâu sắc cảm nhận được bản thân chính là con cá lọt vào tay mèo. Thời điểm được vớt từ trong nước ra, cả người cậu rã rời không còn chút sức nào. Vậy mà chuyện vẫn chưa êm. Một vòng mới lại diễn ra trong phòng ngủ, mặc cho Sở Du Nhiên khóc lóc xin tha thảm thiết. Bị mèo bự dùng móng vuốt lật nghiêng lật ngửa, dấu hôn phủ kín toàn thân, trong khoảnh khắc trước khi ngất đi, Sở Du Nhiên thầm mắng Sevilla, vương hậu điện hạ bình thường lịch sự cũng phải thốt ra lời thô tục: Cút con mẹ ngươi cái đồ trung khuyển! Ta không bao giờ tin ngươi nữa!
Ngày hôm sau, Sevilla nghe con trai nói hôm nay thầy giáo con không khỏe lắm. Hắn ngẩng đầu nhìn trời hồi lâu, sau đó lắc đầu, cảm thấy Sở Du Nhiên nhất định là quá ngoan, không làm theo lời mình khuyên, cho nên mới bị bệ hạ bắt nạt!
Phải tích cực lên, khống chế rồi lại không chế! Giống đực là không thể dung túng được, sẽ tạo thành thói quen xấu!
Nắm tay! Bạn ơi, bùng nổ đi!
——————
Quan hệ giữa hoàng gia và Nghị viện đã căng thẳng tới mức không thể hòa giải được. Vào lúc ấy, trường quân đội đệ nhất đế quốc đã viết đơn kiện Nghị viện, về tội làm bị thương ấu tể trong phạm vi trường học.
Panda rõ ràng đã lành hẳn, nhưng bé con cứ nằm lăn ra, không chịu đi học, cực kì biết cách phối hợp diễn xuất cho giống với đơn kiện của phía nhà trường. Gấu mèo mập mạp lắc lắc đôi chân ngắn ngủn, tỏ ý mình bị thương rất nặng, không thể bước ra khỏi cửa, cho nên chỉ còn cách nằm yên trong nhà, mà như vậy, còn khiến tâm lý của bé cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Trường học trình báo cáo kiểm tra sức khỏe của Panda lên – tỏ ý – ấu tể của trường chúng ta sợ hãi như vậy, hành động của các ngươi khiến chúng ta không thể nhẫn nhịn!
Phải biết rằng, tuy dị năng của Panda không cao, nhưng trí lực của bé đã đạt tới cấp S. Người này, tương lai sẽ là nhà hiền triết của nước nhà, vậy mà giờ lại bị hù dọa đến mức không dám đi học, điều này sẽ gây tổn thất nghiêm trọng tới tương lai của quốc gia.
Nói ngắn gọn, ý của Sở Hồng Vũ chính là muốn ép đối phương: Ngươi đền học trò cho ta, đền học trò cho ta, đền học trò cho ta!!
Rất có khí thế không chết không buông tha!
Nghị viện còn chưa đổ thì trường quân đội đệ nhất sẽ không rút đơn kiện. Cho nên, mỗi ngày đều có những học sinh vừa hoàn thành nhiệm vụ truy sát, cả người còn đẫm máu chạy tới Nghị viện: Chúng ta vừa mới ra ngoài tham gia huấn luyện thì các ngươi đã dám bắt nạt một học đệ* nói còn chưa sõi! Chúng ta không làm gì các ngươi đâu, chỉ mỗi ngày đều tới ngó nghiêng thôi!
* Học đệ: đàn em khóa dưới (dùng cho đàn em có giới tính nam).Vì lí do này, Nghị viện ngay cả cửa cũng không dám bước ra, hoàn toàn khác với thái độ phách lối thường ngày. Rất nhiều Nghị sĩ đã dồn dập nộp đơn xin từ chức, nhưng cũng không tránh khỏi việc ban đêm ra ngoài bị trùm bao tải dần một trận nhừ tử. Bọn họ không nhìn thấy mặt người ra tay, nhưng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên những người đó, mà thường là một tiểu đội mười người cùng đánh một lúc, cho nên có là thằng ngu cũng biết đấy chính là học sinh của trường quân đội đệ nhất.
Một người lính tốt sẽ làm nên một đội quân tốt, đây chính là quan điểm của Sở Hồng Vũ, vì thế, cách huấn luyện của ông có thể nói là huấn luyện lang sói. Mỗi học sinh trước khi tốt nghiệp đều phải dính máu, nhiệm vụ được giao đều là giết người, như thế mới đảm bảo bất cứ ai sau khi tốt nghiệp cũng có thể vào bộ đội chiến đấu. Mỗi ngày bị những học sinh này đứng ngoài cửa ngó nghiêng, đối với các Nghị sĩ giá trị vũ lực không được cao mà nói, thật sự chính là cơn ác mộng.
Sau khi một số Nghị sĩ quan trọng bị ám sát, Nghị viện đã phải thay đổi phong cách làm việc, chuyển sang hình thức cực kì cẩn thận, thận trọng từng bước. Hiện giờ bị người ta tới tận cửa đe dọa như vậy, khiến các Nghị sĩ giận tới nỗi không ngừng đá đổ bàn ghế, thậm chí còn có hai người giận đến mức ngất xỉu.
Nhưng mà, chuyện này còn chưa xong, bởi vì vú nuôi của bệ hạ – Banksy đại nhân cuối cùng cũng xuất chiêu!
Thủ tướng đại nhân khóc tu tu!
Vào lúc chạng vạng, trên phố đông người, cứ như thế, vẻ mặt sầu thảm chạy vào hoàng cung khóc tu tu!
Toàn dân đều biết, cháu nội của thủ tướng đại nhân bị thương nặng, thủ tướng đại nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin vương hậu điện hạ cứu giúp, bởi vì vương hậu điện hạ là giống cái thành niên duy nhất có tinh thần lực cấp S. Hơn nữa, vương hậu lại rất yêu thương Panda, cho nên thủ tướng đại nhân mỗi ngày đều đi mời vương hậu điện hạ chữa trị cho cháu trai.
Cảm tình của dân chúng đối với Nghị viện đã xuống đến mức thấp nhất. Một bộ phận quý tộc lúc trước còn ở trạng thái trung lập, nay thấy Nghị viện đã ở thế “nỏ mạnh hết đà”, vội vàng đứng về phía Wales, ra sức yêu cầu phá bỏ Nghị viện.
Làm ấu tể bị thương. Tội không thể tha!
Mà Banksy đại nhân, mỗi ngày đều khóc tu tu mời Sở Du Nhiên bước lên phi hành khí về nhà mình, trên phi hành khí thì lại tươi cười tán gẫu đủ chuyện với vương hậu điện hạ, đến nơi thì tiếp tục diễn bộ mặt đau khổ không thiết sống nữa, quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Sở Du Nhiên sửng sốt, thầm nghĩ Panda quả nhiên là cháu trai ruột của Banksy đại nhân, không thể nhầm được!
Mắt thấy thời điểm Nghị viện rớt khỏi vũ đài chính trị đã trong tầm tay, Wales cũng dần dần thu lại tất cả quyền hành, Sở Du Nhiên lại có chút lo lắng mơ hồ.
Các cuộc va chạm với đế quốc Cripps diễn ra ngày càng nhiều, Wales chắc chắn sẽ không để yên chuyện này. Theo tư liệu Sở Du Nhiên biết được, hai đế quốc lớn thù hận đã lâu, khoảng mấy chục năm sẽ lại bùng phát thành chiến tranh. Chiến tranh có thể diễn ra trên quy mô lớn, cũng có thể chỉ ở quy mô nhỏ, nhưng luôn luôn có người phải hy sinh. Hơn nữa, tại biên giới hai nước, trước giờ luôn trong trạng thái sôi sùng sục, bởi thỉnh thoảng lại có hải tặc đột kích tới gây rối trật tự. Con dân ở nơi này, nếu có điều kiện sẽ di dời chỗ ở về sâu trong lãnh thổ đế quốc, còn những người không có điều kiện, chỉ có thể sống cuộc đời nơm nớp lo sợ.
Sau khi cha mẹ Dillow hy sinh, Wales rõ ràng muốn báo thù rửa hận, mở mang bờ cõi thống nhất hai nước, thành lập nên một đế quốc quân sự hùng mạnh!
Sở Du Nhiên biết, một ngày nào đó, Wales sẽ đích thân tham chiến, như vậy, về an toàn của y…
Lắc đầu, Sở Du Nhiên cố gắng không nghĩ về tương lai xa xôi, chuyện trước mắt còn chưa giải quyết xong, những chuyện kia tạm gác lại để sau rồi tính.