Tinh Tế Độc Sủng: Vô Tình Nuôi Nhi Thê

Chương 23

Xe dừng ở trước một cây cột đá của biệt thự nhỏ, cách mỗi mười thước đều có một cột đá, biệt thự có một sân nhỏ, diện tích cũng vừa phải. Bên trong sân có những cây tùng đại thụ treo đầy ruy băng và đồ trang trí lấp lánh. Tiếu Tiếu đoán, đó là biểu tượng cho cây thông Noel, nhưng thế giới này đã không có lễ Giáng Sinh rồi!

Đi theo bà nội vào biệt thự, người máy quản gia bên trong có ngoại hình như một thân sĩ phương Tây, biểu hiện cũng giống như thân sĩ.

- Tiếu Tiếu, đến đây, hãy chọn phòng mà con thích.

Tất cả các phòng đều ở trên lầu hai, tổng cộng chỉ có bốn phòng.

Tiếu Tiếu chọn một phòng hướng về phía mặt trời cũng là phòng duy nhất có cửa thông lên sân thượng. 

- Ánh mắt không tệ.

Bà nội có vài phần tính cách trẻ con hơn tuổi của mình nhưng lại khiến bà tăng thêm vài phần hài hước cùng thông tuệ. Lúc nào bà cũng tán thưởng trẻ nhỏ, cũng muốn từ những việc nhỏ nhặt để hiểu thêm về chúng. Nhưng bà rất keo kiệt, tất cả những gì bà làm chỉ đem cho những đứa trẻ bà thích, đối với những đứa trẻ bà không thích thì một lời khen ngợi bà cũng không muốn cho. 

- Cám ơn bà khích lệ.

Tiếu Tiếu cầm vạt váy hai bên kéo nhẹ ra rồi nhún chân, tạo thành kiểu chào hết sức thục nữ, đây chính là lễ nghi cô học được ở chương trình đào tạo trên tinh võng. Các lễ nghi này cũng không phải có trong chương trình học chính mà do cô tự chọn, Thanh Linh có nói ngoài thời gian học trong chương trình học chính thì cũng phải tự mình học thêm kiến thức nên cô mới chọn học.

Cô học được rất nhiều thứ nhưng không theo một quy tắc nào cả, gặp hay thì học, nhưng thỉnh thoảng cũng cần dùng đến, hiệu quả cũng không tệ!

- A, thật là một tiểu thục nữ tao nhã.

Bà nội Âu Dương vui mừng tán thưởng:

- Như vậy, tiểu thục nữ, bà đi giúp con xả nước ấm trước, con tắm rửa sạch sẽ sau đó chúng ta cùng ăn cơm chiều nha. 

- Vâng. 

Tiếu Tiếu dừng một chút, lại nói:

- Xả nước, tắm bồn, con có thể tự làm. Bà nội cũng đi tắm nước ấm đi, hôm nay rất lạnh!

Thanh Linh đã dạy, giáo trình trên tinh võng cũng đã dạy: Khi người khác đối tốt với mình thì mình cũng cần đối tốt lại với họ. 

Đương nhiên, lời nguyên bản của Thanh Linh chính là:

- Phải học xem người khác có ý tốt hay không có ý tốt, ý tốt có thể nhận sau đó đáp lễ lại nhưng không có ý tốt thì phải đề phòng, sau đó tìm cơ hội phản kích lại.

Đoạn sau của bài học Âu Dương Thanh Linh còn chưa chuẩn bị dạy Tiếu Tiếu, dù sao thì cô bé còn quá nhỏ, chỉ cần ngoan ngoãn tiếp nhận đã là rất tốt rồi. 

Mà chương trình học lễ nghi trên tinh võng là dành cho độ tuổi từ mười tuổi trở lên vì mười tuổi đã đủ để đảm nhận một phần trách nhiệm đối với hành vi của bản thân mình. 

Tiếu Tiếu không hiểu những điều đó, mà Âu Dương Thanh Linh cũng không nghĩ tới Tiếu Tiếu có thể học giao thiệp, lễ nghi này nọ nên cũng không nghĩ tới việc nhắc nhở cô bé. Kết quả chính là, Tiếu Tiếu nhìn thấy những thứ mới lại, chưa từng học qua nhưng cũng rất thú vị nên đem tất cả những thứ đó học hết. 

Dù sao thì cô cũng ở trên khu biến tốc, học rất nhanh.

Từ lúc bắt đầu học đã hai tháng, trong thời gian này cô học rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều khá lộn xộn. 

......

Bà nội làm giống như lời mình nói, bà dạy Tiếu Tiếu thế nào là chơi đùa. 

Nơi này có khu vui chơi, đương nhiên là không có quá nhiều trò để chơi vì đó chỉ là một cái sân nhỏ. 

Có rất nhiều trẻ con, chúng làm người tuyết, xây thành tuyết và ném tuyết, ... Còn một số nơi khá xa dùng để dạy trượt tuyết và một khu đã đóng băng dành cho người đến trượt băng. 

Đương nhiên, tại những nơi như thế này, khi những đứa trẻ vui đùa thì người lớn cũng không bỏ qua cơ hội xã giao, làm quen với nhau. 

Nơi dùng bữa khá đầy đủ tiện nghi, từ không gian đến âm nhạc đều không thiếu thứ gì, tất cả đều khiến cho những người khách đến đây cảm thấy thoải mái. Có thể đến đây du lịch thì cũng đều là người có thân phận và giàu có.

Tiếu Tiếu được bà đưa đến nơi vui chơi, bà cầm một ly rượu vừa xã giao vừa đứng bên ngoài cổ vũ cô. Có thể vì ánh mắt cổ vũ của bà khích lệ, cũng có thể là chỉ ứng phó, Tiếu Tiếu đi vào trong khu vui chơi đầy trẻ con... Nhưng kết quả là cô phát hiện ra mình không biết chơi thế nào. 

Tiếu Tiếu lẳng lặng quan sát những đứa trẻ bên cạnh một lượt sau đó quyết định đi chơi một trò chơi mà cô có thể chơi được một mình. Đó chính là làm người tuyết!

Làm người tuyết không khó cũng không tốn nhiều sức, nếu làm xong nhanh cô có thể thử đi chơi những trò khác. Cho nên cô đi đến một vị trí khá xa với những đứa trẻ khác, vẽ ra một địa bàn thật lớn để tự chơi đùa. 

Nhìn biểu hiện của cô như vậy những đứa trẻ khác sẽ biết đây là chỗ của cô và tự động né tránh, không đến gần. 

Sau đó cô bắt đầu làm người tuyết, dùng những quả cầu tuyết đắp thành nhiều hình dạng, chỗ nào đắp thừa ra thì dùng ngón tay đào, sau đó dùng móng tay khắc ra hình dạng mà mình muốn. 

Cô không có thiên phú gì đặc biệt nhưng trí nhớ lại vô cùng tốt, chỉ cần những thứ cô đã từng thấy thì không thể quên. Nhưng cô thậm chí còn kiểm tra lại trong Quang Não, so sánh từng chút một với tác phẩm của mình.

Sau đó, trên địa bàn mà cô vẽ ra dần xuất hiện thêm nhiều thứ. Đầu tiên là một chiếc xe bay, hai căn phòng, còn có trạm không gian Tinh Tế. Cuối cùng, rốt cục xuất hiện một người tuyết, một người tuyết đang ngồi, trên đùi người tuyết đó còn có một người tuyết nhỏ.

Tác phẩm cuối cùng này tốn nhiều thời gian nhất, lâu đến mức bà nội đã kết thúc hoạt động xã giao của mình, lại cảm thấy thời gian Tiếu Tiếu vui chơi lần đầu tiên quá dài. Thời gian dài khiến bà lo lắng Tiếu Tiếu có thể bị lạnh hay không? Khi bà đi đến tìm, cô cũng vừa mới đem mọi thứ hoàn thành!

Mà khi đó, bên ngoài nơi làm người tuyết của Tiếu Tiếu đã vây quanh khá nhiều người, có người lớn cũng có trẻ con, người người đều vừa sợ hãi vừa thán phục không thôi.

Bà nội lách qua đám người tiến vào, khi nhìn thấy những người tuyết bên trong thì mắt bà không khỏi có chút nóng, trong lòng mềm nhũn như muốn rơi lệ. Nhất là khi nhìn đến trạm không gian Tinh Tế kia, bà không khỏi thở dài, nói không nên lời. 

Không một tiếng động, bà đem tất cả những thứ này chụp lại sau đó sẽ gửi đến người đang ở trên trạm không gian Tinh Tế kia. 

Nhất là hai người tuyết một lớn một nhỏ kia bà càng chụp kỹ càng, tất cả mọi góc độ đều có đủ, không thiếu sót bất cứ chi tiết nào.

......

Khi Tiếu Tiếu trở lại biệt thự nhỏ bắt đầu chương trình học của ngày hôm đó, tại trạm không gian Tinh Tế, Âu Dương Thanh Linh đang nhìn người tuyết mà ngẩn người. Trong lòng mềm mại, ngọt ngào, giống như được ăn mật khiến cho gương mặt vẫn luôn nghiêm túc của anh nhiều hơn vài phần dịu dàng.

Nhưng anh đã đến quân doanh, những thứ liên quan đến tình cảm cùng gia sự không thể mang vào. Ngay cả Quang Não cũng phải nộp lên trên, về sau, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng trong nửa giờ.

Cho nên, lúc này anh gần như tham lam đem hết thảy hình ảnh trong Quang Não nhập vào mắt, nhất là thân hình nhỏ nhắn, đỏ tươi đứng bên người tuyết kia.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu đáy mắt anh dâng lên tưởng niệm, chỉ muốn lập tức quay về đem cô bé ôm vào lòng, hôn xuống gương mặt nhỏ nhắn kia. 

- A, đang nhìn cái gì đây?

Người có gương mặt trẻ con cùng Cổ Lực đi tới. Người có gương mặt trẻ con nghiêng đầu liếc mắt một cái, biết rõ nhất định là không nhìn được cái gì nhưng vẫn tò mò nhìn. Mà Âu Dương Thanh Linh thấy anh ta nhìn thì cũng theo bản năng né tránh một chút.

Chính vì vậy lại khiến cho hai mắt của người có gương mặt trẻ con tỏa sáng:

- Có thứ tốt gì vậy?

Âu Dương Thanh Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:

- Nghe nói chúng ta bị phân vào đội ngũ của Dương thượng úy- Một câu khiến người có gương mặt trẻ con lập tức an phận. 

Âu Dương Thanh Linh cũng không tiếp tục nói thêm mà chỉ vỗ bả vai của anh ta rồi tìm một chỗ khác tiếp tục ngồi xem Quang Não đến ngẩn người. Cũng chỉ có hôm nay anh mới có thể xem Quang Não như vậy, từ ngày mai sẽ không thể tự do xem nữa rồi. 

Đến tận lúc đã ước định anh mới nối thông tin liên lạc với Tiếu Tiếu. 

Đúng lúc Tiếu Tiếu vừa kết thúc chương trình học hôm nay và rời khỏi tinh võng, hai người vừa liên lạc Âu Dương Thanh Linh liền lập tức giải thích với Tiếu Tiếu nơi anh đi đến. Hơn nữa còn mang theo gương mặt biết lỗi nói:

- Ba không nên giấu con chuyện này. 

Anh từng nghe những người khác nói qua, khi một đứa trẻ rời khỏi nơi thân thuộc, xa người thân của mình sẽ có cảm giác như bị bỏ rơi, sẽ khóc lóc, sợ hãi. 

Anh không muốn cô bé cảm giác mình bị bỏ rơi khi anh rời đi nên mới làm như vậy, để cô bé rời đi trước. Trong một tháng vui chơi, cô bé sẽ tiếp thu được nhiều điều mới mẻ, lý thú. Như vậy sẽ không để ý đến việc anh không có bên cạnh, sẽ không đau lòng và sợ hãi. 

Chính vì vậy anh luôn lo lắng, có lẽ một tháng sau, Tiếu Tiếu sẽ quên mất mình. Cho nên, mới nhịn không được hẹn cô bé mỗi ngày đều sẽ gọi về trong một khoảng thời gian nhất định. 

Nhưng anh không nghĩ tới, một cô bé ba tuổi lại rất hiểu chuyện, hơn nữa còn hiểu biết nhiều hơn mình. 

Mà anh cũng nhớ cô bé nhiều hơn những gì anh tưởng.
Bình Luận (0)
Comment