Tinh Tế Độc Sủng: Vô Tình Nuôi Nhi Thê

Chương 32

- Đồ tốt.

Thấy Âu Dương Thanh Linh lấy súng ra, đối mắt Tiếu Tiếu sáng ngời. Thật ngoài ý muốn, cô không biết trong xe lăn của Âu Dương Thanh Linh còn giấu thứ tốt như vậy.

- Uhm, cái này cho em.

Âu Dương Thanh Linh đưa súng cho Tiếu Tiếu đồng thời lấy ra một khẩu súng khác từ trong tay cầm bên kia. Đúng lúc, Tiếu Tiếu hoàn thành công đoạn chuyển đổi năng lượng, hai người lập tức tìm nơi ẩn nấp.

Tầng một của cửa hàng rộng khoảng hơn hai nghìn bình*. Đây là nơi công cộng nên vị trí thích hợp để lẩn trốn không có nhiều nhưng chỉ cần chú ý tìm thì cũng có không ít. Nhưng điều phiền toái là:

*

- Những người kia nhất định có thiết bị dò sóng não.

Tiếu Tiếu nhíu mày, thiết bị kia có thể thu lấy sóng điện não của người, cho dù là một hay nhiều người, trong vòng 1000m vẫn sẽ bị dò thấy rõ ràng. Nếu bọn họ không có dụng cụ hỗ trợ chuyên dụng thì muốn tránh khỏi sự dò tìm là không dễ dàng.

Âu Dương Thanh Linh nói:

- Anh có cách.

Vừa nói anh vừa lôi Tiếu Tiếu chạy thật nhanh, rất nhanh sau đó đã tìm được một chỗ không tệ.

Đó chính là nhà kho.

Một cái nhà kho nhỏ của tầng một này rộng vỏn vẹn hai trăm mét vuông, bên trong chứa đầy hàng hóa, vô cùng chật chội, chỉ cần không bị tìm ra và tránh được sự giám sát của thiết bị dò sóng điện não thì cũng sẽ không bị phát hiện.

- Trốn chỗ đó.

Âu Dương Thanh Linh quan sát thoáng qua nhà kho sau đó đẩy ra hai cái rương rồi thúc giục Tiếu Tiếu trốn đi.

Tiếu Tiếu hơi nhíu lông mày:

- Chờ một chút, có một chỗ tốt hơn chỗ này.

Cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên sau đó đẩy Âu Dương Thanh Linh đến một vị trí rồi giẫm thẳng lên hai bên xe lăn của Âu Dương Thanh Linh. Tay cô vừa lật đã lấy ra một tua vít, mười giây sau, một tấm kim loại lớn trên trần nhà bị gỡ xuống, lộ ra một ống thông gió dẫn lên trên. Cô bám vào đu người lên, chui vào ống thông gió. Hai phút sau, Tiếu Tiếu thò đầu xuống:

- Lên đây.

Từ lúc gặp biến cố, ánh mắt anh nhìn nhìn Tiếu Tiếu vẫn giống như lần đầu tiên gặp cô, mỗi hành động cử chỉ của cô đều khiến anh kinh ngạc, thú vị, khiến anh không thể rời mắt khỏi cô. Lúc trước Tiếu Tiếu nói muốn bảo vệ anh, nhất định phải bảo vệ anh, anh vẫn cho rằng đó chỉ là một ước nguyện tốt đẹp của cô, là tấm lòng của cô dành cho anh. Vì thế anh tiếp nhận nó, cảm động và khắc sâu trong tâm khảm nhưng thâm tâm vẫn nhận định rằng cô chỉ là một đứa trẻ, còn nhỏ yếu, vẫn cần anh bảo vệ trong vòng tay.

Nhưng tới tận giây phút này anh mới biết rằng, trong thời gian anh xao nhãng cô đã phát triển nhanh đến vậy, những lời cô nói chưa bao giờ là tùy tiện. Khi cô gắng sức bảo vệ anh, trên người cô như được phủ một tầng ánh sáng, ánh sáng ấy chói lọi và đẹp đẽ vô cùng.

- Lên thôi.

Tiếu Tiếu thấy Thanh Linh không hành động gì thì lại kêu lên lần nữa.

Âu Dương Thanh Linh lập tức điều khiển xe lăn, nhẹ nhàng đi lên, cánh cửa ống thông gió bằng kim loại lập tức được nắp lại. Tiếp theo cô lại lấy ra hai chiếc kính từ trong không gian trữ vật, mỗi người một chiếc.

Âu Dương Thanh Linh nhướng mày:

- Em chuẩn bị những thứ này từ bao giờ?

- Trước kia, khi đi làm nhiệm vụ, có thứ tự mua, có thứ là chiến lợi phẩm.

Bởi vì từng làm sát thủ nên có rất nhiều đồ vật cần dùng đến, cô đều tự chuẩn bị hết.

Thứ duy nhất cô không thể tự chuẩn bị chính là súng, cũng vì tuổi cô còn nhỏ, hơn nữa đó là vật bị quản lý rất chặt chẽ.

Mà nhiệm vụ của cô tuy rằng nhìn từ ngoài vào thì không thấy có nguy hiểm nhưng đôi khi sẽ khó tránh khỏi đụng phải một số kẻ không có mắt. Chính vì vậy, đồ vật cô sưu tầm càng nhiều...

Âu Dương Thanh Linh hơi nhíu mày, sau này phải chú ý nhiều hơn đến nội dung nhiệm vụ của cô mới được.

Tiếu Tiếu đột nhiên ra dấu, Âu Dương Thanh Linh lập tức im lặng. Âu Dương Thanh Linh kinh hãi cúi đầu, kính mắt xuyên thấu giúp anh có thể nhìn rõ tình huống bên dưới. Cả tầng lầu đều xuất hiện thay đổi.

Tiếu Tiếu nằm sấp xuống, nắm lấy súng trong tay, cảnh giác quan sát.

Có sáu người đi lên từ cầu thang thoát hiểm, hai người đi đầu cầm vũ khí, hai người tiếp theo cầm thiết bị dò tìm, hai người sau cùng giống hai người đầu tiên, đều cầm vũ khí. Tất cả vũ khí họ cầm đều là súng Laser loại nhẹ, lực sát thương mạnh, tầm bắn xa, có thể so sánh với pháo huỳnh quang loại nhỏ. 

Tiếu Tiếu hơi híp mắt, thu lại tất cả tinh thần lực, Âu Dương Thanh Linh cũng híp mắt nhưng lại đem tinh thần lực phóng ra, bao bọc lấy anh cùng Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu cảm thấy tinh thần lực của Thanh Linh nên ngoan ngoãn thu mình lại, tiếp tục quan sát những người kia.

Sáu người đều là tu luyện giả thể thuật, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, sức bật mạnh mẽ. Hơn nữa tất cảđều để đầu trọc, trên đỉnh đầu có vết sẹo giống nhau như đúc, ba vòng tròn lồng vào nhau tạo nên hình tam giác.

Nhìn thấy hình tam giác tròn kia cho dù là Tiếu Tiếu hay Âu Dương Thanh Linh đều biến sắc.

Đây chính là ký hiệu của tổ chức khủng bố "Thiên Phạt". Tổ chức khủng bố này đã không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định sẽ không chết không ngừng.

"Giết?"

Tiếu Tiếu dùng ánh mắt hỏi Âu Dương Thanh Linh.

Âu Dương Thanh Linh trầm mặc gật đầu, bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Tất cả kế hoạch của tổ chức này đều sẽ không để lại người sống. Cho dù giờ bọn họ có tránh thoát được thì cũng chẳng nghĩa lý gì, bởi vì chúng nhất định sẽ cho nổ tung tòa nhà này, kết quả là họ vẫn sẽ phải chết.

Chính vì vậy chỉ có thể ra tay trước.

Sáu người chia làm hai đội, một đội đi bên trái, một đội đi bên phải. Vì có thiết bị dò tìm nên bọn chúng cũng không thèm tự tìm kiếm, chỉ là chúng vẫn cẩn thận đi đến kiểm tra nhà kho.

Đợi ba người đến nhà kho, Âu Dương Tinh Vân giơ lên một ngón tay với Tiếu Tiếu, ý nói cô một anh hai, hai người cùng nổ súng thì ba người kia sẽ không tên nào có thể chạy thoát.

Tiếu Tiếu cau mày, đưa tay cắt đứt động tác của Thanh Linh.

Chỉ trong nháy mắt ba người phía dưới đã lui ra ngoài. Âu Dương Thanh Linh nhíu mày nhìn qua Tiếu Tiếu, im lặng hỏi:

- Sao vậy?

- Để em.

Lông mày Âu Dương Thanh Linh càng nhăn lại. Đối với hành động bảo vệ quyết liệt của Tiếu Tiếu đối với anh, mặc dù anh rất vui nhưng khi thật sự gặp tình huống nguy hiểm anh không muốn đứng sau lưng cô để cô một mình đấu tranh. Anh là đàn ông, sao có thể để con gái phải mạo hiểm?

Huống chi, việc lần này không giống như trong luyện tập, đây mới là những kẻ giết người chân chính, sẽ phải gặp máu tươi đó. Tiếu Tiếu có thể ra tay thật sao?

Đáng tiếc, Tiếu Tiếu quyết tâm bảo vệ lấy anh đã không cho anh cơ hội. Ai bảo chân anh bất tiện đây? Ai bảo những người kia ngoan ngoãn đứng một bên để cho anh ngắm bắn đây?

Những người kia kiểm tra lần lượt từ trên xuống dưới, có thiết bị hỗ trợ, rất nhanh sau đó chúng đã kiểm tra đến tầng tiếp theo. Tiếu Tiếu đã mở trần ô kim loại trên trần nhà lần nữa rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Từng động tác của cô rất nhẹ nhàng, chỉ một mình cô có thể hành động tự nhiên, Âu Dương Thanh Linh phải ngồi xe lăn nên không xuống được.

- Tiếu Tiếu.

Âu Dương Thanh Linh không ngờ Tiếu Tiếu lại hành động một mình, anh tức giận kêu lên nhưng rồi lại không dám lớn tiếng.

Tiếu Tiếu không quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà kho, sau đó còn cẩn thận đóng cửa lại.

- Đáng chết.

Âu Dương Thanh Linh vỗ xe lăn, nhanh chóng điều khiển xe lăn, mười giây sau lại mở ra ô kim loại trên trần nhà, chậm rãi hạ xuống rồi lập tức theo ra ngoài.

Tiếu Tiếu đã đến lầu tiếp theo, vẫn là sáu người kia, trong lầu này có hai người trốn bị chúng bắt được. Tiếu Tiếu dùng tinh thần lực bao bọc lại chính mình, làm cho bản thân như biến thành vật chết, không thểđể thiết bị dò điện não phát ra bất cứ phản ứng gì.

- Oa ah oa ah nha... Nhìn xem này, ở đây có hai con có con.

Hai người trong số sáu người, mỗi người mang theo một người. Cùng với lời trêu chọc của một trong số hai người, một đấm đánh ra, đánh bay người anh ta tìm thấy, khiến nạn nhân bị đụng vào giá đựng đồ. Người còn lại dường như cũng bị kích thích, anh ta tung đấm đánh vào xương sườn của người anh ta tìm thấy.

- Không nghe lời thì không thể làm người khác yêu thích.

Bốn người khác đứng bên xem cuộc vui.

Tiếu Tiếu híp mắt, giơ súng lên:

- Phốc phốc phốc phốc phốc phốc.

Cùng với sáu lần bắn, tổng cộng mất hai mươi giây, mỗi phát súng đều chuẩn xác bắn trúng mi tâm.

Sáu thi thể nằm xuống, Tiếu Tiếu buông lông mày, nhanh chóng chạy tới. Đợi khi côđến trước mặt thì hai nạn nhân kia vừa mới đứng lên, ai nấy đều kinh sợ không thôi nhìn Tiếu Tiêu.

Tiếu Tiếu lạnh lùng nói:

- Muốn sống thì giết xuống dưới.

Nói xong cũng không nhìn hai người kia nữa mà lật sáu thi thể lên kiểm tra, không tìm được vật gì tốt, cô nhặt tất cả súng lên. Tiếu Tiếu ngẩng đầu bắt gặp hai người kia vẫn không nhúc nhích:

- Có việc sao?

- Không, không có.

Hai người lắc đầu:

- Tôi tên là Tây An, đây là Đông An, anh trai của tôi, việc hôm nay xin cảm ơn.

- Đợi sống mà thoát khỏi đây hẵng bàn chuyện cảm ơn hay không cảm ơn.

Hai người biến sắc, nặng nề gật đầu.

Chỉ vỏn vẹn trong chốc lát, Âu Dương Thanh Linh cũng đã đến nơi. Anh nhìn sáu người nằm trên đất mà lòng kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn không đổi, chỉ trầm mặc đi đến trước mặt Tiếu Tiếu nhận lấy một khẩu súng.
Bình Luận (0)
Comment