Chương 35: Bánh nướng
Lúc ấy Mộc Ngôn cảm thấy món đó thơm cực kì, cậu thèm đến nhịn không được chảy nước miếng. Vì không muốn để lộ ra, cậu liền vội vã rời đi, nhưng cỗ mùi hương kia vẫn luẩn quẩn trong đầu.
Cậu xuất thân nhà nông bần hàn, đừng nói gà hầm nấm, ngay cả gà cậu cũng chưa từng được ăn hẳn hoi. Khi đến tết cha mới gϊếŧ một con gà, nhưng cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể uống chút canh gà, ăn chút thịt ở xương, mấy thứ khác cậu đều không có phần.
Nhưng hiện tại cậu có cơ hội được nếm rồi, đây chính là toàn bộ con gà a. Chẳng sợ có A Thần, chẳng sợ lúc sau còn muốn chia cho dì Lâm bọn họ một nửa, mấy thứ dư lại cũng đủ để cậu ăn no.
Nghĩ đến hương vị đó, Mộc Ngôn liền có chút gấp không chờ nổi. Tuy rằng gà rừng không phải là gà nhà nhỏ, nhưng đó cũng là gà a.
Thấy nước sôi tốt rồi, Mộc Ngôn vội vàng muốn vặt lông gà. Đương nhiên cái này Mộc Thần không có khả năng cho Mộc Ngôn tự làm, Mộc Ngôn đành phải đứng ở một bên trông mong nhìn.
Lông gà rừng xử lí xong, Mộc Ngôn chỉ Mộc Thần đem thịt cắt thành từng khối, toàn bộ đều đặt trong nồi, cho thêm một ít muối, cũng đem nấm để tất cả vào, nấu cùng thịt gà.
Mộc Ngôn chưa từng nấu món này, chỉ có thể dựa theo tên để nấu. Cậu cũng biết khẳng định còn cần gia vị khác, nhưng điều kiện hữu hạn, có nấm là cậu đã rất thỏa mãn rồi.
Bệ bếp bị xây gập ghềnh, cần thiết phải có người mỗi lúc nhìn chằm chằm mới được, bằng không nồi có khả năng sẽ nghiêng hoặc là trượt xuống dưới.
Mà nhiệm vụ này liền giao cho Mộc Ngôn, Mộc Thần còn phải xử lí thỏ.
Vốn dĩ Mộc Ngôn còn tính toán làm thịt hầm cải trắng, nhưng nhìn đến chầu này đã có gà hầm nấm. Nếu cũng làm thịt hầm cải trắng thì nhiều quá ăn không hết.
Chi có thức ăn mà không có cơm là không được, vì thế Mộc Ngôn lại dùng bột dinh dưỡng làm.
Lần trước cậu làm bánh canh rồi nên lần này cậu quyết định làm bánh nướng. Như vậy không cần dùng đến dầu, còn có thể dùng luôn nồi đang hầm gà cũng được, rất tiện.
Nói là làm, Mộc Ngôn một bên nặn, một bên nhìn chằm chằm nồi gà hầm nấm, phòng ngừa nó rớt. Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là Ngũ Hào hỗ trợ nhìn chằm chằm. Như vậy cậu mới có thể càng chuyên tâm nặn bột. Mà chỉ cần cái gì liên quan đến ăn, thì Ngũ Hào sẽ phá lệ nghiêm túc và dụng tâm.
Mộc Ngôn đập vào bát đầy bột dinh dưỡng hai quả trứng gà, như vậy bột càng thêm kết dính, lúc ăn cũng ngon hơn.
Cho trứng vào bột làm ngả màu hơi vàng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Mộc Ngôn đem chia thành mấy cục bột nhỏ, sau đó cán phẳng chúng bằng tay. Rồi đem chúng dán lên mặt ngoài của nồi gà hầm. Như vậy có thể thông qua nhiệt độ nóng đem bánh nướng chín, một công đôi việc.
Đương nhiên, làm như vậy hoàn toàn bởi vì điều kiện hữu hạn, Mộc Ngôn chưa nghĩ ra biện pháp tốt khác.
" Ngôn Ngôn, đây là cái gì?" Ngũ Hào nhìn trên vách nồi dán một đám hình tròn khó hiểu hỏi.
"Đây là bánh nướng, giống kiểu lương thực chính như cơm á." Mộc Ngôn cười nói.
Sau khi gà hầm nấm nấu tốt, Mộc Ngôn lại xào củ cải. Bữa trưa coi như làm xong.
Giống như lần trước, Mộc Ngôn lại lấy ra một cái bát lớn, đem gà hầm nấm và củ cải xào chia ra một phần, lại cầm vài cái bánh nướng mang qua nhà Dương Văn Diệu. Lần đi này có cả Mộc Thần, đương nhiên đồ vật " nặng " đó như cũ là Mộc Thần bưng.
-------------------------------------------
Chương 36: Lần này mang cái gì đến vậy?
Lâm Giai Ngữ nhìn đến đồ vật ăn được này, cho dù đã gặp qua một lần, nhưng vẫn như cũ nàng cảm thấy rất kinh ngạc. Rốt cuộc bột dinh dưỡng đã ăn vài chục năm giờ lại có thể biến thành nhiều kiểu ăn khác. Hơn nữa ăn mấy kiểu này rất ngon, giống như một kẻ lưu lạc đột nhiên được ăn Mãn Hán toàn tịch*, sao có thể không kinh ngạc.
(* Mãn Hán toàn tịch: Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán , được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Trong Đại thọ lần thứ 66 của Hoàng đế thời nhà Thanh, đã mở tiệc đặc biệt trong 3 ngày với 6 bữa tiệc cho hai tộc Mãn Hán, tiến cống hơn 300 món ăn; tương truyền, Hoàng đế bị thương trong cung. Ngự thư vua viết Mãn Hán toàn tịch, trở nên nổi tiếng thời đó.) Theo wikipedia.
Lần trước Mộc Ngôn mang đồ đến đây, Dương Văn Diệu vừa vặn có việc phải ra ngoài, cho nên không thấy được.
Nhưng y cũng đã ăn, bởi vì Lâm Giai Ngữ để lại cho y một phần. Tuy rằng thời điểm ăn bánh canh đã lạnh, không có ngon bằng lúc nóng. Nhưng đối với y, lần đầu tiên ăn thứ mới lạ này, quả thực rất mỹ vị.
Mà lần này vừa lúc y ở nhà, nhìn Mộc Thần bưng một bát nóng hổi lại đây, mùi hương kia quả thực rất thơm, y chưa ngửi được mùi hương nào như vậy, đúng là làm người thèm nhỏ dãi.
" Thơm quá a, Ngôn ca ca, lần này anh mang cái gì đến vậy? Mùi còn thơm hơn lần trước, ăn ngon giống đồ ăn lần trước đúng không ạ?" Dương Oánh Oánh nhịn không được hỏi, trẻ con luôn không dễ tự chủ giống người lớn.
" Lần này là món gà hầm nấm, củ cải xào và bánh nướng. Nếu Oánh Oánh còn thích ăn bánh canh lần trước, lần sau ca ca làm cho em." Mộc Ngôn cười cười sờ đầu Dương Oánh Oánh, noi.
" Ngôn Ngôn, cháu quá khách khí, mỗi lần lại đây đều mang nhiều đồ trân quý như vậy, thật sự quá ngượng ngùng." Lâm Giai Ngữ ngượng ngùng nói, tầm mắt lặng lẽ hướng bát gà hầm nấm, âm thầm nuốt nước miếng.
Từ lần trước nàng liền biết Mộc Ngôn làm mấy đồ vật này ăn bao nhiêu ngon. Đương nhiên trân quý nhất không phải ở đó, mà là mấy thứ này chỉ có Mộc Ngôn làm, thiên hạ chỉ có một phần, còn cái gì trân quý hơn sao?
Mộc Ngôn hoàn toàn có thể dựa vào việc này mà sống tốt. Bọn họ đối với Mộc Ngôn bất quá chỉ là trợ giúp chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, nhưng Mộc Ngôn đều đặt ở trong lòng. Mỗi lần có đồ gì tốt đều sẽ mang cho bọn họ một phần. Là một đứa nhỏ tốt, sao có thể khiến nàng không thích đâu.
"Không có gì đâu ạ." Mộc Ngôn đối với việc Lâm Giai Ngữ cảm ơn, tức khắc có chút thụ sủng nhược kinh cùng vô thố, vội vàng xua xua tay, nói: "Mấy thứ này vào trong rừng là có thể tìm được, là A Thần và cháu cùng nhau tìm."
" Đây chính là muốn cảm ơn cháu. Ngôn Ngôn, mọi người từ trước tới giờ đều không biết mấy thực động vật này ăn được. Nhưng cháu lại phát hiện, như vậy công thuộc về cháu. Cháu đáng nhẽ ra không nên nói với người nào. Hiện tại cháu lại lấy nó ra chia sẻ với chúng ta, tất nhiên chúng ta phải cảm ơn cháu. Thế nên cháu không cần cảm thấy đây là gánh nặng." Dương Văn Diệu ôn hòa cười nói.
Nhưng ngay sau đó dường như y nghĩ đến cái gì, chau mày, biểu tình nghiêm túc hẳn lên. Nói điều không khác lắm với lần trước Lâm Giai Ngữ đã nói " Ngôn Ngôn, mấy nguyên liệu này đó cháu nhất thiết không cần nói cho người thứ ba. Mấy cái này ở Liên Bang rất trân quý, nếu cháu nói ra có khả năng sẽ đem đến tai hoạ."
Dương Văn Diệu nghĩ sâu xa toàn diện hơn so với Lâm Giai Ngữ, cẩn thận dặn dò Mộc Ngôn. Y nói người thứ ba, là vì giờ đây Mộc Thần ở cùng Mộc Ngôn, Mộc Ngôn có cái gì, Mộc Thần cơ bản đều biết hết. Cách để nấu mấy món ngon này Mộc Thần khẳng định cũng sẽ biết đến, mọi thứ không cách nào gạt Mộc Thần. Nhưng những người khác cần thiết phải gạt.
Mộc Thần có hay không sẽ truyền ra ngoài? Dương Văn Diệu có cảm giác Mộc Thần sẽ không làm như vậy.
" Cháu biết ạ. Mọi người mau thừa dịp giờ còn nóng mau ăn đi, để nguội ăn không ngon. Cháu cùng A Thần về trước." Mộc Ngôn nói.
"Ngôn ca ca, lần sau em đến nhà anh tìm anh chơi nha." Dương Oánh Oánh vẫy vẫy tay nhỏ, cười nói.