Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 47 : Bánh rán thiếu hồ tiêu

Ngũ Hào thấy bánh rán hành làm xong, cố nén nước miếng sắp chảy ra, thúc giục Mộc Ngôn : " Ngôn Ngôn, cậu mau nhìn tiến độ nhiệm vụ có gì biến hóa không đi."

Mộc Ngôn khó hiểu nhìn Ngũ Hào, bánh rán hành của cậu chẳng phải còn thiếu hồ tiêu sao? Đây không tính là bánh rán hành hoàn chỉnh đi?

" Nhìn thử đi, nói không chừng hệ thống sẽ chấp nhận đâu?" Ngũ Hào ôm tâm lí may mắn nói.

Mộc Ngôn đành phải mở giao diện hệ thống ra, nhìn tiến độ nhiệm vụ không có chút nào biến hóa. Cậu thật ra không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, rốt cuộc phần bánh rán hành này có điểm khác với công thức hệ thống cho. Nhưng Ngũ Hào lại cảm thấy thất vọng.

" Nhìn thế này thì có vẻ phải làm giống y nguyên theo công thức đấy mới được." Ngũ Hào thở dài một hơi, quả nhiên không thể ôm tâm lí may mắn.


Song Ngũ Hào lại nghĩ đến một vấn đề, nói: " Ngôn Ngôn, nếu thật sự phải làm theo y nguyên công thức, thì bột mì cũng không thể dùng bột dinh dưỡng thay thế đi?"

Mộc Ngôn nghe vậy, hơi sửng sốt, bởi vì vấn đề này cậu đúng thật là không nghĩ tới.

" Tôi cũng không biết, hiện tại còn chưa có tìm được lúa mì." Mộc Ngôn có chút lo lắng, nếu bột dinh dưỡng không được dùng để thay thế bột mì, vậy phải thật cần thiết tìm được lúa mạch. Nếu tìm được lúa mạch mà số lượng không nhiều, thì lại phải trồng thêm, thời gian hoàn thành nhiệm vụ cũng bị kéo dài.

" Ừm, đợi tìm được hồ tiêu rồi làm thử đi, có khi sẽ được tính?" Ngũ Hào không tự tin lắm nói, may mắn mới thấy chốc lát đã tan biến, nó cũng không dám tồn tại tâm lí nhờ vào may mắn nữa.

" Được rồi, trước tiên lại đây nếm thử bánh rán hành đã, để nguội ăn không ngon." Mộc Ngôn tiếp lời Ngũ Hào. Đối với sự tình về sau, từ từ mới tốt, hiện tại cậu cũng không bị ép buộc, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian để tìm nguyên liệu nấu ăn, nói không chừng ngày mai liền có thể tìm thấy lúa mì nha.


Mộc Ngôn vẫn rất lạc quan, đối với sinh hoạt tương lai tràn ngập hi vọng.

Ngũ Hào cũng là đứa phổi bò, giây trước còn lo lắng, giây sau cũng chỉ có bánh rán hành. Sau khi cho bánh rán hành vào miệng, đầu của nó tràn đầy mùi vị bánh, sớm đã không nhớ lúc nãy lo lắng cái gì.

" Ngon quá đi, Ngôn Ngôn, bánh rán hành ăn ngon hơn cái bánh nướng kia." Ngũ Hào một bên miệng phồng bánh, một bên nhịn không được giơ ngón cái khen ngợi.

Tuy rằng Mộc Ngôn không nhìn thấy được cái tay nhỏ duỗi không nổi ra khỏi lông mao của nó, nhưng đồ mình làm được công nhận và khen ngợi thì chính là việc khiến tâm can suиɠ sướиɠ.

" A Thần, anh ra đây nếm thử món bánh rán hành em mới làm này." Mộc Ngôn bưng một cái đĩa đựng bánh rán hành đã cắt thành miếng vừa ăn, tung tăng chạy đến bên người Mộc Thần.


Mộc Thần cầm lấy một miếng, khẽ cắn một ngụm. Bánh rán hành được chiến lâu, vỏ mỏng giòn giòn, chỉ cần cắn một cái là miệng đã ngập tràn mùi vị. Có hương mỡ lợn rừng, có hương thanh mát của hành hương, hai cái trộn lại với nhau rất hợp. Đối với người từng ăn thì món này đúng là mỹ vị, huống chi với người chưa từng ăn.

" A Thần, thế nào?" Mộc Ngôn chỉ thấy Mộc Thần im lặng nhấm nháp không nói gì, nhịn không được hỏi.

Dù đã nhận được lời khen ngợi từ Ngũ Hào, nhưng không biết gì sao, cậu chính là cũng muốn được A Thần chấp thuận..

Mắt Mộc Ngôn trông mong nhìn hắn, làm Mộc Thần mềm lòng đến rối tinh rối mù. Bàn tay to khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Mộc Ngôn, bên miệng mang theo nụ cười ôn nhu sủng nịch, thanh âm trầm thấp từ tính nói: " Rất ngon."
Được khen, Mộc Ngôn hiển nhiên cực vui vẻ, tiếp tục hỏi: " Vậy anh cảm thấy chúng ta có thể dùng bánh rán hành làm món đầu tiên mở quán không?"

" Bánh rán hành dễ làm, ngon, được." Mộc Thần đơn giản đưa ra lý do và câu trả lời ủng hộ.

Lúc Mộc Ngôn làm bánh hắn có thấy, tuy mỡ được lấy ra từ động vật, nhưng săn bắt động vật đối với hắn không khó, cho nên không lo thiếu mỡ.

Thực tế, hắn không muốn Mộc Mộc mở một quầy hàng, vì phải làm nhiều bánh rán hành, Mộc Mộc sẽ rất mệt, mà hắn luyến tiếc.

Nếu Mộc Mộc muốn kiếm tiền, thì nhiệm vụ này nên do hắn đảm nhận chứ không phải Mộc Mộc. Hắn thấy Mộc Mộc thích nấu ăn, giúp Mộc Mộc mở quán ăn nhỏ chỉ là mong Mộc Mộc được hạnh phúc.

" Thật tuyệt, chờ chúng ta tìm được hồ tiêu, liền có thể chính thức mở quán." Mộc Ngôn rất vui vẻ, nhịn không được ôm cánh tay Mộc Thần xoay vòng vòng, Mộc Thần cũng dung túng tùy ý cậu ôm. Thẳng đến khi Mộc Ngôn đã choáng, Mộc Thần mới buồn cười ôm lấy cậu, nụ cười bất đắc dĩ lại sủng nịch.
" Vui vậy sao?" Tâm tình Mộc Thần cũng bất tri bất giác bị Mộc Ngôn ảnh hưởng, vui vẻ nói với cậu.

Dù không nhớ trước khi mất trí nhớ bản thân là người như thế nào, nhưng hắn biết " Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời". Hắn kì thật không thích nói chuyện, cũng không thích cười. Hắn tin rằng bản thân trước kia chính là như vậy, nhưng bây giờ lại xuất hiện ngoại lệ.

Bất cứ khi nào hắn đối mặt với Mộc Mộc, hoặc là ở bên Mộc Mộc, khóe môi hắn sẽ bất giác nhếch lên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nhiều lên. Nếu bị người quen nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. 

Không biết là may mắn hay xui xẻo khi hắn rơi xuống hành tinh này. Nhưng, hắn có thể khẳng định rằng, dừng chân tại nơi này, gặp được Mộc Mộc, tuyệt đối là điều may mắn nhất của hắn, không gì sánh nổi.
" Vâng, như thế sau này sẽ có nhiều người có thể được ăn bánh rán hành hơn." Nhiêm vụ hệ thống yêu cầu cũng có thể tiến hành bước đầu tiên, Mộc Ngôn trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu. ( là nhiệm vụ truyền bá văn hóa mỹ thực)

" Muốn mọi người đều được ăn sao? Không sợ bọn họ học được, về sau không tới mua của em nữa thì sao?" Mộc Thần vui đùa nói, đương nhiên việc này không có khả năng phát sinh.

Vô luận như thế nào, càng rực rỡ, thì người đỏ mắt ghen tị càng nhiều. Người cố gắng bắt chước vô số, khó tránh khỏi. Huống chi ở trên tinh cầu lạc hậu này không thể đăng kí độc quyền.

Nhưng Mộc Ngôn cũng không quá để tâm, thậm chí còn cực vui vẻ: " Không sao đâu, nếu mọi người đều có thể học được nó, thì sẽ càng có nhiều người có thể thưởng thức được mỹ thực và trân trọng giá trị của món ăn."
Nhìn Mộc Ngôn nở nụ cười rạng rỡ, trái tim Mộc Thần lại lần nữa rung động, tê tê, ngứa, rất muốn tiến lên cắn cậu một ngụm.

Khi hắn vừa mới tỉnh dậy, Mộc Ngôn xanh xao vàng vọt, là thiếu niên nhỏ thiếu dinh dưỡng, rõ ràng đã 16 tuổi, nhưng thoạt nhìn cùng lắm chỉ là đứa bé 10 tuổi.

Trải qua nhiều ngày, khuôn mặt nhỏ dần dần trở nên trắng nõn, có chút thịt, muốn xoa nắn.

Bộ dáng cũng càng thêm thanh tú, cộng thêm nụ cười rạng rỡ luôn thường trực bên môi khiến cả người cậu trở nên bừng sáng, bất tri bất giác thu hút sự chú ý của mọi người.

Mộc Ngôn theo thường lệ chia một nửa số thức ăn đưa đến nhà Lâm Giai Ngữ. Nhưng sự việc vừa mới xảy ra khiến Lâm Giai Ngữ vẫn còn lo lắng những lời đồn đãi của thôn dân.

" Ngôn Ngôn, đối với những lời nói bên ngoài cháu không cần để ý tới, những người đó chính là không ăn được thì đạp đổ. Mấy thứ này đều do cháu cực cực khổ khổ tìm ra, chú dì cùng lắm là cho cháu chỗ dừng chân, cháu không cần quá để trong lòng. Đấy chẳng phải coi chúng ta là người ngoài sao?" Lâm Giai Ngữ nghiêm túc nói, " Dì biết cháu là đứa nhỏ tốt bụng, có cái gì cũng muốn chia cho nhà này một phần. Nhưng không phải cháu đang muốn mở một quầy hàng sao, về sau chú dì đến quán cháu mua là được. Cháu không cần phải lúc nào cũng phí tâm phí lực mang đến cho chúng ta."
Như thế, mấy cái thôn dân cũng sẽ không có lý do gì để chỉ trích Ngôn Ngôn. Hơn nữa, luôn tiếp nhận lòng tốt của thiếu niên cũng làm cho bọn họ thật băn khoăn bối rối.

Mộc Ngôn nghe vậy có chút sốt ruột, muốn nói cái gì đó, lại bị Mộc Thần giữ chặt, đánh gãy.

"Chúng tôi đã biết." Mộc Thần đáp thay Mộc Ngôn, sau đó mang Mộc Ngôn rời đi.

" Tại sao vậy? Là do em sao?" Mộc Ngôn khó hiểu, vẻ mặt cũng mang theo nỗi buồn mà chính mình không biết.

Mộc Thần quay đầu, cùng Mộc Ngôn mặt đối mặt, nghiêm túc nhìn đôi mắt cậu, nói: " Không phải vì em không tốt, bọn họ rất thích em, không muốn gây phiền toái cho em nên mới như vậy, em không cần để trong lòng."

Mộc Thần không biết cách an ủi người khác, nhưng hắn vẫn an ủi Mộc Ngôn theo cách vụng về của mình.

Mộc Ngôn liền lạc quan trở lại, nếu Mộc Thần nói dì Lâm là vì muốn tốt cho cậu, mà không phải bởi vì bản thân cậu không tốt, vậy chuyện này Mộc Ngôn liền buông xuống. Chỉ cần khi quán mở, đưa cho nhà dì Lâm nhiều thêm chút là được.
Tiếp đến, Mộc Ngôn toàn tâm toàn ý đi rừng tìm hồ tiêu. Nếu trong công thức có nhắc đến, vậy chứng tỏ thế giới này có tồn tại hồ tiêu, chỉ cần tìm được nó thì bánh rán hành trên cơ bản đã hoàn chỉnh.

Sau khi có mục tiêu, Mộc Ngôn vào rừng thì đều sẽ tập trung chú ý mấy loại thực vật giống hồ tiêu. Nhưng đã mấy ngày tìm kiếm lại không có kết quả.

"Hồ tiêu rốt cuộc đang đâu vậy?" Mộc Ngôn có chút phiền muộn.

Không có hồ tiêu thì không thể làm bánh rán hành, không thể làm bánh thì không thể thăng cấp, không thể thăng cấp thì không có công thức nấu ăn mới, không có công thức thì không được ăn món ngon, thật quá đau buồn.

Tuy vậy, nhưng mấy ngày nay không phải là không có thu hoạch. Bởi vì sử dụng thuật giám định nhiều, thanh thuần thục đã đầy, nên giám định thuật lên cấp, giám định được nhiều vật hơn.
Mộc Ngôn không phải ngày nào cũng có thể vào rừng tìm nguyên liệu. Dù sao cậu cũng chỉ là một ca nhi, thể lực hữu hạn. Trên cơ bản thì vào rừng một lần, cậu liền phải ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chờ thể lực khôi phục mới đi tiếp được.

Mộc Thần lại khác, thân thể hắn cường tráng, cho dù ở trong rừng ngốc ba ngày ba đêm cũng không thấy mệt. Bởi vậy khi Mộc Ngôn nghỉ ngơi ở nhà, hắn sẽ một mình đi rừng rậm, lúc trở về thường xuyên mang theo không ít thực vật kì quái cho Mộc Ngôn giám định.

Mà mấy hôm nay, Mộc Thần càng thường xuyên mang về các loại thực vật có hạt nhỏ giống hồ tiêu, vì Mộc Ngôn nhắc tới hồ tiêu mãi.

----------------------------------------

Chương 48: Thanh tiến độ đi lên

Những thực vật này đó bị mang về tuy bộ dáng rất giống, nhưng màu sắc lại loè loẹt. Màu đen, màu vàng còn xem như bình thường, chứ những cái màu xanh biển, màu tím, thậm chí là màu hồng, trông rất quỷ dị, đôi khi Mộc Ngôn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy chúng.
Nhưng nhớ đến bắp còn mọc trên cây, Mộc Ngôn nghĩ rằng hồ tiêu lớn lên ở địa phương này cũng sẽ kì lạ, trên đời này cái gì cũng có thể. Cho nên mỗi lần Mộc Thần mang đến loại nào thì cậu đều sẽ giám định tất cả, đáng tiếc vẫn chưa tìm được hồ tiêu.

Mộc Thần cũng không cảm thấy chán nản gì, mỗi lần trở về vẫn mang một đống lớn đủ loại thực vật có hạt nhỏ theo. Thậm chí những thực vật không thành chùm như hồ tiêu cũng mang về, rất có loại tư thế " Thà 'gϊếŧ' nhầm còn hơn bỏ sót".

Thế mà loại tìm kiếm này thật sự có hiệu quả.

" Hồ tiêu đỏ, thuộc họ Hồ Tiêu ( Piperaceae), thuộc chi Piper( cũng có nghĩa là hồ tiêu), ăn được." Nghe thấy thanh âm mình tha thiết lâu nay, Mộc Ngôn nhất thời không kịp phản ứng.

Mộc Ngôn ngơ ngác nhìn thực vật giống quả đậu bắp trong tay, thứ này một chút cũng không giống hồ tiêu ở thế giới trước. Tiêu này có vỏ bên ngoài, hạt màu đỏ bên trong. Nếu không có giám định thuật, cho dù loại hồ tiêu này có đặt trước mặt cậu, cậu cũng không thể nào nhận ra.
Cho nên, đây chính là hồ tiêu mà cậu luôn tìm kiếm?

Quả nhiên, ở thế giới này không có gì kì quặc nhất, chỉ có cái kì cục hơn mà thôi.

Tuy rằng cái tiêu này trông khác với tiêu ở chỗ cậu, nhưng hương vị lại giống nhau.

Mộc Ngôn cảm thấy rất hào hứng, bởi vì cuối cùng cậu cũng có thể làm được bánh rán hành hoàn chỉnh, hơn nữa cũng có thể thử xem bột dinh dưỡng có thay thế bột mì được không.

" A Thần, tìm được hồ tiêu rồi." Mộc Ngôn đưa tay tới trước mặt Mộc Thần, trên lòng bàn tay lộ ra một cái dây màu đỏ.

" Thật tuyệt, chúc mừng em." Mộc Thần cười cười xoa đầu Mộc Ngôn. Lại lần nữa nhìn thấy nụ cười nở trên môi cậu, hắn lập tức cảm thấy việc mình làm là đáng giá.

Mấy ngày nay vì tìm hồ tiêu mà khuôn mặt nhỏ của Mộc Ngôn luôn nhăn lại khiến hắn đau lòng, quả nhiên Mộc Mộc vẫn nên cười là hợp nhất.
Chỉ cần Mộc Mộc luôn tươi cười, hắn nguyện ý làm bất cứ thứ gì!

Sau khi chia sẻ niềm vui cùng Mộc Thần, Mộc Ngôn liền bắt đầu thử nghiệm sử dụng bột dinh dưỡng và hồ tiêu làm bánh rán hành.

Hồ tiêu vừa mới hái xuống chưa thể sử dụng được luôn, cần phải sấy khô rồi xay thành bột. (?)

Hai người họ lột hạt tiêu ra, sau đó Mộc Ngôn dùng lửa và chảo để sấy khô hồ tiêu(?), cho đến khi hồ tiêu giòn rồi, hai người dùng cán bột nghiền hồ tiêu và gom chúng vào một lọ nhỏ để sử dụng.

Cách làm bánh rán hành vẫn giống như trước, chỉ khác là có thêm tiêu ở bước rắc muối. Chờ đến khi bánh rán hành ra nồi, mang theo hương vị có chút cay cay của tiêu, quá hấp dẫn.

Mộc Ngôn đưa cái bánh ra khỏi nồi đầu tiên cho người có công lớn nhất - Mộc Thần, khen thưởng hắn tìm được hồ tiêu, làm Ngũ Hào đỏ mắt không thôi.
Quên đi, do Mộc Thần tìm được hồ tiêu, Ngũ Hào đại nhân nó sẽ hào phóng cho hắn ăn cái đầu tiên. Ngũ Hào một bên âm thầm nuốt nước miếng, một bên kiêu ngạo nghĩ trong lòng.

"Ăn ngon không? Hương vị so với lúc trước thế nào ạ?" Mộc Ngôn chờ mong nhìn Mộc Thần, chờ hắn đánh giá.

Mộc Thần cẩn thận nhấm nuốt, gật gật đầu, không tiếc lời, nói: " Ngon lắm, thơm và đậm vị hơn."

Bánh rán hành có thêm hồ tiêu mang theo một hương vị cay tê, không quá cay nồng nhưng làm thơm ngon hẳn.

Được khẳng định, Mộc Ngôn cảm thấy rất hạnh phúc.

" Ngôn Ngôn, mau nhìn xem thanh tiến độ có thay đổi gì không đi?" Ngũ Hào không muốn Mộc Ngôn đem tâm tư đặt lên người đàn ông đó, vì thế vội vàng nói xen vào.

Mộc Ngôn đưa mấy miếng bánh còn lại cho Mộc Thần, sau đó quay lại bên cạnh nồi, rồi mở giao diện hệ thống, nhưng thanh nhiệm vụ trên đó vẫn bất động, khiến sự hưng phấn vừa rồi của cậu có chút sứt mẻ.
" Vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Xem ra bột dinh dưỡng không thể thay thế bột mì." Ngũ Hào không khỏi thở dài một hơi.

" Không sao đâu, chúng ta tìm được hồ tiêu rồi, lúa mì chắc chắn cũng sẽ tìm được." Mộc Ngôn nói, nói cho Ngũ Hào nghe, đồng thời cũng là nói cho chính mình.

Mộc Ngôn cán tổng cộng năm cái bột bánh,mới chiên có một cái, vì thế cậu tiếp tục làm nốt. Tuy rằng tiến độ nhiệm vụ vẫn như cũ không thay đổi, nhưng bánh rán hành được làm từ bột dinh dưỡng ăn rất ngon.

Lần này Mộc Ngôn chỉ làm cho cậu, Mộc Thần và hệ thống ăn. Cậu nhiều nhất cũng chỉ ăn được một cái, Ngũ Hào tuy thích ăn, nhưng nó cũng không ăn được quá nhiều, vậy nên phần lớn bánh rán hành đều là của Mộc Thần. 

Mộc Thần thân là một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân cường tráng, lượng cơm ăn sẽ không ít.
Với Mộc Ngôn thì điều này cũng bình thường, sau tất cả, ở nơi đó của cậu thì lượng cơm ăn của hán tử luôn nhiều hơn ca nhi.

Hán tử là sức lao động chính, ăn nhiều là đương nhiên.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người một hệ thống hiếm có cùng nhau ngồi phơi nắng nhàn nhã ở trong sân. Ánh mặt trời ấm ấp chiếu lên, thoải mái, dễ chịu. Cuộc sống sinh hoạt như vậy mặc kệ là đối với Mộc Ngôn hay Mộc Thần mà nói, đều rất khó được thích ý.

Mộc Thần cảm giác cỗ ấm áp trong bụng tụ lại ngày càng nhiều, không ngừng trào dâng khắp cơ thể theo kinh mạch. Mỗi lần dâng trào, thân thể đều sẽ trở nên phi thường nhanh nhẹn thoải mái, ngay cả chỗ thường xuyên ẩn ẩn đau dường như được vuốt phẳng, làm dịu nhẹ.

Hắn luôn cảm thấy bản thân nên có cái gì đó trong bụng, có thể là vì lần này bị thương quá nặng cho nên nó biến mất.
Về phần đó là cái gì, Mộc Thần không nhớ ra được, nhưng hắn cũng không vội vàng, luồng khí khó giải thích này làm dịu đi tất cả đau đớn của hắn, không ngừng ôn dưỡng kinh mạch, làm thân hắn trở nên ngày càng tốt.

Vào buổi tối trước khi đi ngủ, Mộc Ngôn theo thói quen mở giao diện hệ thống. Chưa kịp nhìn kĩ thì đã nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Ngũ Hào: " Ngôn Ngôn, thanh tiến độ nhiệm vụ thay đổi."

" Hả?" Mộc Ngôn phát ra âm thanh nghi hoặc.

" Ngôn Ngôn, cậu mau nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ đi, nó tăng lên rồi." Ngũ Hào vui vẻ nói.

Tuy rằng chỉ tăng thêm có một chút, nếu không nhìn kĩ cũng khó nhận ra, nhưng nó là ai a, chính là Ngũ Hào vĩ đại, điểm này tất nhiên không thoát khỏi ' hỏa nhãn kim tinh' của nó.

Mộc Ngôn theo lời nhìn về phía tiến độ nhiệm vụ, quả nhiên gia tăng một chút rồi, duỗi tay bấm vào, tiến trình từ 0/100 biến thành 1/100, chứng minh một cái bánh rán hành đã hoàn thành.
Nhưng hôm nay cậu rõ ràng dùng bột dinh dưỡng 5 làm bánh rán hành, hơn nữa thời điểm mới làm xong một cái bánh cậu có nhìn hệ thống nhiệm vụ, căn bản không có sự biến hóa này, vậy hiện tại là sao?

Ngũ Hào hiển nhiên cũng nghĩ ra vấn đề tương tự, nhưng một người một hệ thống không tìm được câu trả lời.

" Ngôn Ngôn, nếu không ngày mai cậu làm nhiều thêm chút bánh rán hành, dựa theo các bước hôm nay làm, đến lúc đó chúng ta nhìn xem liệu có sự thay đổi nào với nhiệm vụ này không." Ngũ Hào đề nghị.

" Được." Mộc Ngôn gật đầu, tính toán sáng mai liền làm bánh rán hành cho bữa sáng, ừm, làm thêm canh nấm đi, bánh rán hành kết hợp với canh nấm, hẳn là cũng không tệ đâu.

Cứ như vậy nghĩ đến bữa sáng ngày mai, Mộc Ngôn dần dần chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Ở trong mộng cậu tìm được lúa nước, tìm được lúa mì, còn có rất nhiều các loại cây trồng khác. Mỗi ngày cậu đều có thể chế biến nhiều món ăn ngon, có thể làm bánh bao và cháo cho bữa sáng, giữa trưa ăn nhiều món phong phú, buổi tối còn được ăn vặt. Mỗi người đều rất hài lòng, sau đó mọi người càng ăn càng béo, càng ngày càng béo, cuối cùng tất cả đều trở thành những quả bóng béo ú, thậm chí không thể cử động được.
Mộc Ngôn cuối cùng là bị bản thân trong mộng béo như quả cầu dọa tỉnh, sau đó nhìn đến tay chân nhỏ nhắn của mình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật tốt quá, may chỉ là mơ. So với thân thể tròn vo không cử động được, cậu vẫn là thích như bây giờ, tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng ít nhất hành động linh hoạt.

" Ngôn Ngôn, chúng ta có định làm bánh rán hành không?" Ngũ Hào vẫn đang suy nghĩ về nhiệm vụ.

" Ừm, lập tức làm thôi." Mộc Ngôn ném giấc mộng ra khỏi đầu, sau đó rời giường sửa soạn, bắt đầu làm bánh rán hành.

Từ khi bắt đầu làm, một người một hệ thống vẫn luôn chặt chẽ chú ý biến hóa nhiệm vụ, thẳng đến khi chiếc bánh đầu tiên ra nồi, nhiệm vụ mới lại biến đổi một chút, trị số cũng biến thành 2/100.

" Không đúng, ngày hôm qua chúng ta cũng làm như thế này, nó có thay đổi gì đâu a?" Ngũ Hào cũng Mộc Ngôn lúc này đầy mờ mịt.
" Ngôn Ngôn, cậu thử làm thêm một cái xem." Ngũ Hào tiếp tục nói.

Mộc Ngôn theo lời lại làm một cái khác, kết quả lúc này thanh nhiệm vụ không thay đổi gì.

" Cái quái gì đang xảy ra, nhiệm vụ chết tiệt này không có gợi ý gì cả." Ngũ Hào thở phì phì mắng, lại không nghĩ tới nhiệm vụ này là một phần của nó, đây chẳng phải là tự mắng mình sao.

" Ngũ Hào đừng nóng giận, tuy rằng không biết chuyện này là như nào, nhưng ít nhất dùng bột dinh dưỡng thay thế bột mì cũng được hệ thống chấp nhận." Mộc Ngôn an ủi Ngũ Hào.

So với sự gắt gỏng của Ngũ Hào, Mộc Ngôn lạc quan hơn nhiều. Còn tưởng rằng không được dùng bột dinh dưỡng, lúa mì lại không thấy đâu, hiện tại đã biết, may mắn, nếu không không biết nhiệm vụ này sẽ bắt đầu khi nào.

Bây giờ đã có hi vọng, cho dù nó mỏng manh, nhưng làm nhiều bánh rán hành sớm muộn nhiệm vụ cũng sẽ hoàn thành.
Hơn nữa, vì bột dinh dưỡng được dùng, vậy sự tình quán ăn nhỏ liền có thể đưa lên đầu.

Mộc Ngôn tâm tình suиɠ sướиɠ tay chân lanh lẹ làm nốt đống bánh còn lại, thanh tiến độ lại gia tăng một chút, càng khẳng định suy nghĩ của cậu.

" A Thần, mau ra ăn sáng." Làm xong bánh rán hành, Mộc Ngôn đi đến phòng Mộc Thần, hô vào bên trong.

--------------------------------------------

* Bánh rán hành . CRE : NHUNGCOOKING[ĐM/Edit] Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang - Chương 47 + 48
CHU: Chào mọi người, toi đã quay lại rồi đây. Việc thi học kì đã xong được hơn một tuần, kết quả cũng rất tốt. 

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha.

Bình Luận (0)
Comment