Tina dẫn Mạc Dương và Celtic rẽ vào một nhánh của hang động. Nàng đưa hai người đi theo điểm đỏ trên màn hình của nàng, nơi này từ trường có chút bất thường, giống như có một màn chắn bao quanh, chắc hẳn con chúa đang đóng kén ở đây.
Càng đi vào sâu không còn thấy mấy dị trùng nữa mà chỉ còn những vệt máu xanh đỏ lẫn lộn cùng thịt nát rơi vãi, của người cũng có, của dị trùng cũng có, tất cả dấu tích đều hướng về một phía. Tina mặt tái xanh, che miệng, sớm biết là phải đối mặt với những tình huống như thế này, nhưng nàng vẫn cảm thấy ghê tởm dù đây chỉ là làm giả.
Quả nhiên, đúng như Tina dự đoán, cuối con đường chính là một bọc kén trắng lớn. Xung quanh chằng chịt những cột tơ thô dày bám cứng trên các thành vách. Có lẽ đây chính màn chắn mà Tina nhắc đến vừa nãy.
"Tina, cậu có xem được con trùng nhân này tiến hóa tới đâu rồi không?"Celtic quay sang hỏi.
"Ừ, để tôi lo."Tina mở máy quét nhận dạng, chức năng này chính là Dolphin đi tiên phong. Nhắc đến nàng lại thấy tự hào về em gái mình. Dù vẫn chưa được hoàn thiện về mặt dữ kiện, nhưng nó vẫn góp ích rất lớn trong việc phân tích sức mạnh của trùng nhân, tìm ra ưu nhược điểm của chúng.
"Không ổn, nó tiến hóa thành công rồi. Hiện đang trong quá trình phá xác rồi. Hay tôi gọi mấy người kia đến nhé? Tầng vỏ kén này quá chắc chắn, sát thương vật lý không thể nào xuyên thủng nó mà diệt trừ hậu họa ngay từ trong trứng nước được." Tina vừa dứt lời mặt đất liền rung nhẹ, báo hiệu con chúa đang chuẩn bị phá xác. Nàng hoảng hốt, trời ạ, này là cấp B rồi đó không đùa đâu. Kể cả Celtic với Mạc Dương điều khiển cơ giáp thuần thục vậy, nhưng hai tân sinh năm hai làm sao có thể theo kịp tốc độ của nó chứ.
"Mạc Dương, các cậu tìm được trùng nhân chưa?"Bên kia Simon cũng gọi đến.
"Bọn tôi tìm được rồi."Mạc Dương trả lời.
"Có phải con trùng nhân kia chuẩn bị phá xác rồi đúng không?"
"Sao cậu biết? Mau qua đây giúp chúng tôi đi."Tina chen miệng.
"Có mấy con dị trùng ở đây bắt đầu phát điên hướng đến chỗ các cậu. Bọn tôi đang bận ngăn chặn chúng, sợ là không qua được, mà qua đây thì cũng chả khác nào tiếp tay cho giặc."Simon cười khổ.
"Simon nói đúng đấy, lũ con đó qua đây thì khó khăn lại nhân đôi." Mạc Dương vuốt cằm suy nghĩ,"Tina, hay cậu tạo một tầng phòng hộ cô lập chỗ này đi?"
"Ở ngay đây à?"Tina hỏi.
"Không, cậu sang bên Simon cho gần. Tôi sợ nếu tầng chắn của cậu bị phá vỡ thì cũng có người giúp cậu mở ra một cái mới."Mạc Dương lắc đầu.
"Vậy còn các cậu thì sao?"Tina cảm thấy không yên tâm về hai người.
"Bọn tôi giúp nó phá xác."Celtic bình thản trả lời.
"Hả?!"Tina mắt chữ O miệng chữ A, như thể muốn đánh rớt hàm.
"Nếu mà đợi đến lúc nó tự phá xác thì lúc đó nó đã có đủ năng lượng rồi. Lúc đó chúng ta phải đối mặt với một con trùng nhân thăng cấp B hoàn thiện. Vậy còn đáng sợ hơn." Mạc Dương thay mặt Celtic giải thích cứu vớt cái cằm dưới xinh đẹp của Tina.
"Oh ok. Vậy tôi qua đó. Các cậu có việc gì nhớ gọi tôi, tôi sẽ qua."Tina nhận nhiệm vụ liền nhanh nhẹn chạy đi.
"Ừ, đi đi."Mạc Dương híp mắt cười ôn nhu. Năng lực phòng thủ của Tina mạnh miễn bàn cãi nhưng với khả năng tấn công của nàng thì cậu nghĩ nàng có chạy về cũng không giúp được gì, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của đồng đội, Mạc Dương rất vui vẻ nhận.
"Dương..."Celtic mặt xịu xuống gọi tên Mạc Dương.
"Ừ tôi đây."Mạc Dương mỉm cười quay sang nhìn Celtic. Bởi vì mặt Celtic giống như vạn năm hờn cả thế giới, nên cậu không nhìn ra sự bất thường của y.
"Lần sau đừng cười như vậyvới người khác."
Mạc Dương ngẩn người, không rõ ý tứ của y:"Tại sao? Tôi cười xấu lắm ư?"
"Không hề!"Celtic lắc đầu phủ nhận ngay tức thì, rồi hạ thấp đầu khiến cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của y, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy y nói một câu nhẹ như gió thu:"Tại vì tôi sẽ ghen..."
"....."Mạc Dương (//ω//).
Không hiểu là do bị lây nhiễm cảm xúc lẫn nhau mà đôi tai của hai thanh niên đều bốc chốc đỏ hồng, Mạc Dương là đỏ nhất, lan tới hai má, trông đáng yêu mê người.
Mạc Dương ấp úng nói:"Nhưng mà người ta tốt với mình, không cười với người ta thì sao?"
Celtic nghệt mặt ra mấy giây, lúc này trông y hoàn toàn về đúng tuổi của mình, hiển lộ khuôn mặt trẻ con ngây ngốc. Sau đó cậu thanh niên buồn rầu vò rối một đầu tóc vàng xinh đẹp thành ổ gà, từ trước tới nay việc quan hệ hữu nghị với bạn bè đều do Dương đảm nhiệm, đương nhiên không thể trông chờ cái mặt vạn năm bất biến của y đến cười.
Mạc Dương nhìn y làm động tác trẻ con như vậy liền buồn cười:"Tôi cười với mọi người nhưng lòng tôi chỉ có cậu thôi à."
Câu tỏ tình vừa thốt ra, hai người lại nhìn nhau đắm đuối rất lâu, mãi đến khi một cơn động đất rung chuyển mới đưa hai người về thực tại.
[Trùng nhân
: Mù chết mắt chó! Không thể tha thứ!]
"Chúng ta bắt đầu thôi."Celtic biến hóa khẩu súng thành một thanh kiếm dài đen ánh kim, thân kiếm được viền sáng bởi những dòng năng lượng đỏ rực tinh tế.
Mạc Dương gật đầu nhất trí, cả thân mình thoăn thoắt lao lên trước, dùng song đao cắt đứt những cột tơ dày bao quanh bọc kén giúp Celtic mở đường.
Celtic cũng thuận lợi mà tiến lên đánh vào bọc kén. Vỏ kén rất dày nên nhát kiếm đầu tiên của y không mang đến động tĩnh gì. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba, vỏ kén bắt đầu rung lên. Bên kia cũng truyền tới tiếng hỗn loạn của Tina:"Celtic, Dương, bên kia sao rồi? Lũ dị trùng bên này phát điên rồi, tôi sắp không cầm chân nổi chúng nó rồi!"
"Cố cầm cự! Là do con trùng nhân đang muốn phá xác đó."Celtic hô lên.
Mạc Dương cũng nhập cuộc cùng Celtic. Hai người nỗ lực hồi lâu, cuối cùng trên mặt kén bắt đầu xuất hiện vết nứt. Mạc Dương vừa thấy có hai sợi râu ngo ngoe vươn ra ngoài thám thính, hai người đồng thẳng tay dùng kiếm đâm vào bên trong.
Chuyện diễn ra nhanh tới mức, cậu chỉ kịp nghe thấy một tiếng éc rồi có thứ chất lỏng màu xanh chảy ra. Hai người đứng im lặng quan sát động tĩnh một lúc.
"Vậy là xong rồi đúng không?"Mạc Dương thử tách mở hoàn toàn vỏ kén, bên trong rớt ra xác của một con trùng nhân bị chém đứt gần 1 nửa, đằng sau lưng nó là một cánh bướm vẫn còn ướt sũng, nửa thân trên hình người nửa thân dưới là những chiếc xúc tua ghê người đỏ lòm.
Hai người nhìn vậy cũng tạm thời yên tâm, định bụng quay về chỗ nhóm Simon giúp đỡ. Nhưng vừa quay lưng, Mạc Dương liền nghe tiếng Athur thảng thốt kêu lên:"Chủ nhân, cẩn thận!!"
Nhưng Mạc Dương còn chưa kịp phân tích tình huống liền có một vật sắc nhọn lao vút về phía cậu, chuẩn xác đâm thủng tầng kính bảo hộ của cơ giáp. Vì chuyện xảy ra quá nhanh nên lúc cậu định thần lại thì chiếc xúc tua đã móc hậu đâm thẳng vào gáy cậu.
"A...."Mạc Dương trợn mắt cứng người, cậu có thể cảm thấy được tinh thần lực của mình đang bị hút đi, cả người bủn rủn giống như bị rút cạn máu.
"DƯƠNG!!!!!!!!!"Celtic hoảng sợ thét lớn, y ngay lập tức rút kiếm cắt đứt lìa chiếc xúc tua, con trùng nhân tuy bị gián đoạn nhưng vẫn có thể nhờ chút tinh thần lực của Mạc Dương mà bắt đầu hồi phục vết thương. Nó gồng người, lồm cồm bò ý định bỏ chạy. Nó đã cố thử gọi quân cứu viện nhưng không có kết quả, nên tốt nhất là bỏ chạy chờ thời cơ. Đáng tiếc là nó đã nghĩ quá đẹp, dù có hồi phục thì tốc độ cũng không thể sánh bằng tốc độ bắn súng của Celtic.
Một phát súng của y gọn gàng ghim thẳng vào óc nó, máu xanh bắn tung tóe trên xác kén trấng, sau đó là hàng loạt phát súng bắn vào những chỗ khác, chỉ trong chớp mắt thân thể con trùng nhân đã biến thành một tấm lưới rách không còn chỗ nào lành lặn. Celtic nghiến răng thở hổn hển, y im lặng quan sát hồi lâu thấy người nó đã không còn chỗ nào lành lặn để hồi phục nữa rồi, y mới yên tâm thu vũ khí về. Celtic vội vàng chạy đến bên người Mạc Dương. Bởi vì người điều khiển của cơ giáp đã bị mất ý thức nên cơ giáp tự động thu hồi. Bàn tay kim loại lớn của Cuồng Long nhẹ nhàng nâng cậu trên tay. Tay cơ giáp vừa đưa cậu đến cửa, Celtic liền vội vàng chạy ra ôm cậu vào buồng lái.
"Dương, Dương?"Celtic khẽ vỗ má Mạc Dương, giọng y có chút run rẩy. Dù biết vết thương này chỉ là giả nhưng mà nhìn thấy cậu bị thương, trái tim vẫn không tránh được thổn thức.
"Ưm....."Mạc Dương như ý nguyện của y mà khẽ nhíu mày mở mắt, hai mắt thẫn thờ nhìn y.
Celtic chưa từng gặp trường hợp nên nhìn cậu như vậy càng thấy sốt ruột:"Dương, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?"
"Cel...tic....Trùng nhân...."Mạc Dương khó nhọc nói một cậu, một tay túm lấy ngực áo bảo hộ của Celtic.
Celtic đau lòng vuốt tóc cậu an ủi:"Xong rồi tôi giết nó rồi. Cậu có khỏe không?"
"Tôi....mệt..."Mạc Dương nghe Celtic nói vậy, hai mày cuối cùng giãn ra. Hai mắt lại trĩu xuống.
"Vậy nghỉ đi. Chúng ta quay về chỗ bọn Tina." Celtic để cậu ngồi lên đùi, một tay y ôm lưng cậu để đầu ghé vào vai y, một tay điều khiển cơ giáp.
"Ivan, mở chế độ điều khiển tự động, trở về chỗ Simon đang đứng."Y ra lệnh cho Ivan.
"Rõ, thưa chủ nhân."
Celtic vừa đến nơi nhóm Simon cũng sắp xong, Tina liền hò reo vui sướng bởi vì nàng biết hai người đã thành công, nhưng vui sướng chưa được bao lâu, nàng liền thấy bất thường:"Celtic, Dương đâu?"
Celtic nhíu mày, giọng lộ rõ phẫn nộ:"Bị thương, đang ở chỗ tôi."
"Bị thương như thế nào? Sao lại bị thương?"Tina lo lắng.
"Kể sau. Tập trung quét sạch chỗ trùng này đi để kết thúc."
Tina thấy Celtic có vẻ không vui cũng không nói gì thêm. Phải biết yếu điểm của y chính là Mạc Dương. Dương mà có chuyện thì tốt nhất đừng vào y.
Đám dị trùng bây giờ đã thành rắn mất đầu liền biến suy yếu, Tina cuối cùng cũng có thể thu tầng chắn về nhập cuộc, chỉ mất vài phút, toàn đội đã diệt xong.
Mọi người trừ Celtic ai nấy đều thở phào khi nghe tiếng hệ thống chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ. Cả đội vài giây sau được đưa về sân tập kết. Quả nhiên, tiểu đội của họ dù nhiều tình huống bất ngờ xảy ra nhưng vẫn về đích sớm nhất với 42 phút. Mấy phút sau mấy đội khác cũng bắt đầu lục tục trở về, nhưng ai nấy đều tan tác, đội xui xẻo gặp trùng nhân C thì không may mắn thoát khỏi hi sinh hơn nửa tiểu đội, nằm bẹp trên sàn.
Cả đám vừa thất thểu trở về liền nháo nhác kêu lên với lão Khải:"Thầyyyy, thầy đùa bọn em à!!! D, C gì hả làC, B ấy chứ! Sao thầy không bảo là lũ trùng nhân đó đang giai đoạn thăng cấp?!! Làm hại bọn em tí toi đời!"
"Ha ha, còn sống trở về là tốt rồi." Lão Khải vẫn vô tư cười hềnh hệch như thể chuyện không liên quan đến hắn."Nhưng mà tổng kết lần này, tôi phát hiện ra các cậu đều chủ quan nghĩ rằng lũ trùng nhân giống như con người, đâm phát là chết đúng không?"
"Quả thật chúng có nửa cái thân người nhưng chúng không phải là người, các cậu có cắt đầu moi tim chúng nó thì vẫn sống. Hãy nhớ rằng trừ khi các cậu đập vỡ viên hạch trong người nó còn không thì chúng vẫn có thể rình rập thời cơ mà hút tinh thần lực của các cậu mà hồi phục. Đây cao nhất mới chỉ là B, nếu là A,S thì các cậu đã sớm đặt trọn gói bị thôi miên và nằm trọn vào bụng con trùng nhân rồi."
"Thưa thầy, vậy làm sao biết được viên hạch đó ở đâu?"Tina giơ tay phát biểu.
"Cái này tôi cũng không biết,viên hạch đó nằm rất tự do mà công nghệ của chúng ta thì chưa phát triển đến mức đó. Trừ cách diệt cỏ phải diện tốc gốc, đằng nào cũng chém phải chém nát."Lão Khải ánh mắt bỗng chốc trở tên sắc bén khiến nhiều học sinh ớn lạnh, sau đó lại trở về vẻ mặt bất cần đời ban đầu, vỗ tay nói,"Được rồi, dù sao hôm nay buổi đầu, các cậu làm được thế là tốt rồi, rút kinh nghiệm lần này để phát huy lần sau. Mau nghỉ chứ không cậu Celtic này sắp nhìn tôi bốc hỏa. Các cậu cũng mau đưa bạn của mình đến phòng y tế xin thuốc đi, các thương tích này sẽ gây ảo giác thần kinh khoảng một hai ngày đó."
Celtic cúi đầu chào cũng là cảm ơn lão Khải liền ôm Mạc Dương chạy như bay ra khỏi sân đấu tập hướng về phòng y tế.
Lão Khải đừng nhìn bóng lưng y dần đi khuất, mỉm cười,"Cái mặt giống mẹ, nhưng cái tính cách sủng lão bà của cha thì vẫn chẳng khác thì nào." Nói xong, hắn lại âu sầu thở dài:"Đàn anh đã có con lớn thế này mà sao tôi vẫn cô đơn hu hu TT - TT...."