Tinh Tế Trúc Mã

Chương 47

Duke háo hức đứng trước cửa phòng kí túc xá của mình. Cho đến giờ phút này, cậu vẫn cứ ngỡ mình đang trong cơn mơ. Vốn xuất thân từ vùng biên giới xa xôi, hẻo lánh, vậy mà cậu lại có thể đậu vào top 15 của trường quân sự bậc nhất Sylvia này.

Ở nơi này, năng lực là thứ chính, địa vị là thứ yếu. Nếu cậu không đứng ở thứ hạng này, có lẽ cậu đã sớm bị đám con em quý tộc khinh thị ngay từ khi bước vào cổng trường.

Nghe nói bạn cùng phòng của cậu là người đứng hạng 4. Cậu tự hỏi không biết người bạn hơn cậu 10 hạng này là dạng người gì? Hy vọng không quá khó gần…

Cậu hào hứng mở cánh hướng tới “địa ngục” mà cậu không hề biết trước.

“Tôi là Duke Monais, đến từ bộ lạc biên giới phía Tây! Xin hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn!”Giọng nam thanh niên oang oang vang như sấm rền trong căn phòng 40 mét vuông của kí túc xá.

Duke ngẩng đầu lên, ngó nghiêng trái phải. Căn phòng rộng rãi dành cho những người từ hạng 3 đến 15, gồm một phòng tắm, một phòng bếp, hai giường ngủ được ngăn cách ở giữa, với một gian chung để phục cho việc tập luyện của quân sinh. Mà lúc này cả tổng thể kiến trúc lại im ắng, không một bóng người… Duke xấu hổ quẹt mũi, cậu quyết định nhân lúc chưa có ai đến, đi thăm thú căn phòng một chút.

Ai ngờ vừa mới mở cửa phòng tắm ra, ập vào mặt cậu toàn là hơi nước. Trong làn sương mù trắng xóa, Duke phát hiện ra có người đang ngồi trong bồn tắm, mà lúc cậu mở cửa thì người ấy cũng quay qua nhìn cậu. Duke ngây ngẩn cả người, hai mắt trợn trừng phát hiện người đối diện hình như là….một cô gái?!

Nhiệt độ trên mặt tăng cao đến cực điểm, Duke tay chân luống cuống, miệng lắp bắp:”T-tôi, tôi xin lỗi! Tôi n-nhầm phòng!”Sau đó như bị ma đuổi mà chạy bay ra khỏi buồng tắm, còn nhân tiện hảo tâm đóng cửa hộ người ta.

Cậu vội vàng ôm lấy đồ đạc phi ra ngoài hành lang, tim đập bình bịch như trống dồn. Cậu dựa vào tường thở dốc, trong đầu loạn thành một đoàn, bất giác hiện lên vài hình ảnh kích thích thị giác.

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn thanh tú, nổi bật hốc mắt sâu khiến người nhìn như muốn bị hút vào đôi mắt to tròn xanh lục cùng bờ môi đỏ mọng gợi cảm. Mái tóc hồng chảy dài trên đôi vai trần mịn màng. Bọt xà phòng nổi cao che đến ngang bờ ngực gầy, khiến người ta không thể không mơ màng nghĩ tới những thứ không lành mạnh.

Aaaaaaa!!! Tôi chưa nhìn thấy gì hết, tôi chưa thấy gì hết! Duke ôm đầu gào thét trong lòng, rồi bừng tỉnh chợt nhớ ra mình có khả năng vào nhầm khu kí túc xá dành cho nữ và ca nhi, nếu không rời khỏi đây sớm thì dễ còn gặp chuyện đáng sợ hơn. Nghĩ đến cảnh bị truy sát, Duke rùng mình, hoảng sợ ôm hành lí chạy xuôi theo hành lang.

Thình lình đến ngã rẽ cũng có một người đi tới, Duke không kịp phanh lại mà tông thẳng vào người ta. Tiếng vật nặng rơi uỵch xuống chấn động cả hàng lang, cả hai đều ngã ngồi ra đất. Duke cuống quýt xin lỗi nâng người kia dậy:”T-tôi xin lỗi!! Cậu có sao không? Có đau chỗ nào kh…..”

Nhìn thấy đối phương đứng lên, Duke đang hỏi han bỗng im bặt, không thể nói gì tiếp. Thân cao xấp xỉ chỉ kém cậu vài cm, hình thể cường tráng gọn gàng đầy sức bật, gương mặt dương cương nam tính… Nơi nào giống một ca nhi? Từ khi nào ca nhi có vóc người vạm vỡ như thế này? Quá kinh ngạc trước ngoại hình của đối phương mà cậu không nhịn được buột mồm thốt lên:”Cậu là ca nhi hả??!”

Mà người kia vừa nghe cậu hỏi như vậy, liền giật mình, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau:”Cậu nói vậy là ý gì?”

Duke thấy mình nói có vẻ hơi quá đà, chỗ này khả năng là kí túc xá dành cho nữ và ca nhi, mà mình lại hỏi thế giống như nghi ngờ giới tính của người ta vậy. Phải là cậu, bị hỏi có phải là hùng nam không cũng sẽ cảm thấy tự tôn bị xúc phạm.

Cậu xua tay giải thích:”Tôi không có ý gì đâu…Chỉ, chỉ là tôi thấy trong phòng mình có một cô gái nên tôi nghĩ tôi đi nhầm kí túc xá. Tôi muốn hỏi cậu vậy để xác nhận lại thôi…”

Thanh niên tóc nâu kia nghe thế liền thở phào một hơi thật nhẹ, rồi nở một nụ cười ôn hòa nói:”Cậu không đi nhầm đâu, chúng ta đang ở tầng 10 của kí túc xá hùng nam.”

“Vậy cậu là…”Duke ngập ngừng.

Thanh niên gật đầu:”Tôi cũng là hùng nam.”

“Mà tại sao….”Duke đưa tay gãi đầu sột soạt vẻ mặt khó hiểu, lẩm bẩm:”…. Sao trong phòng tôi lại có con gái nhỉ?”

Thanh niên nhướn mày vuốt cằm:”Tôi nghĩ cậu nên nói với cô ấy là nhầm phòng rồi. Cũng có trường hợp đi nhầm kí túc xá mà.”

“Nhưng, nhưng mà…”Duke gãi đầu càng dữ dội hơn, giống như muốn cào rách da đầu của mình. Cậu vừa mới nhìn người ta tắm, bây giờ lại đuổi người ta đi, như thể bất lương nam nhân “ăn” xong con nhà người ta rồi không chịu trách nhiệm vậy 囧

Mà cậu thanh niên đứng bên cạnh thấy cậu trăn trở không thôi, quan tâm hỏi:”Sao thế? Nếu cậu không dám nói thì để tôi nói với cô ấy cho.”

“A? A, không cần đâu! Tôi tự nói là được…”Duke kinh ngạc vội vàng xua tay.

“Thật sự không cần?”Đối phương nghiêng đầu hỏi.

Duke mạnh gật đầu như giã tỏi, nam tử hán đại trượng phu chuyện nhỏ như này không nên làm phiền đến người khác. Cậu cúi đầu lễ phép nói:”Dù sao thì cũng cảm ơn ý tốt của cậu.”

“Đừng khách sáo, nhấc công chi lao. Nếu cậu cần giúp gì thì cứ gọi tôi, tìm Mạc Dương, ở phòng cuối cùng của dãy.” Thanh niên dùng WS trao đổi ID liên lạc của mình cho cậu.

“Cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng!” Duke nhìn theo Mạc Dương mãi cho đến khi thanh niên đi vào căn phòng cuối dãy hàng lang. Bất giác chợt nhớ ra căn phòng đó là dành riêng cho hạng 1 và hạng 2, biểu cảm trên mặt cậu chỉ còn lại sững sờ. Trời ạ, cậu cứ tưởng những người ở cái phòng đó phải là người kiêu ngạo, khó gần nhất cơ. Không ngờ cậu ấy lại thân thiện như vậy, Duke xúc động ôm ngực cảm thán.

A, mà cũng không thể đứng mãi ở đây được, cậu còn phải giải quyết rắc rối ở trong phòng nữa. Duke nhanh nhẹn xách đồng đồ của mình, hít một hơi sâu lấy động lực quay trở về số phòng cũ.

“Cạch” một tiếng cửa dè dặt mở ra, đầu đen bù xù như chổi sể lấp ló nhìn vào.

“Trở lại rồi đó à?”Một âm thanh trong trẻo, yểu điệu vang lên, làm Duke giật mình, tay chân loạng choạng ngã sấp xuống trước cửa ra vào.

Một đôi chân trắng ngần, mịn màng bước đến trước mặt cậu. Đầu móng chân được tu bổ sạch sẽ, phủ lên màu sơn hồng kẻ sọc trắng xinh xắn. Cổ chân nhỏ hẹp đeo một chiếc lắc bạc đính sao lấp lánh. Trừ việc các khớp chân to bất thường hơn nữ giới, người ta sẽ liên tưởng ngay đến đây là đôi chân của một thiếu nữ xinh đẹp.

Song thứ thực sự khiến Duke trợn mắt há hốc mồm, chính là dưới lớp váy ren bèo màu hồng phấn bung xòe chính là….thứ mà thằng đàn ông nào cũng có 凸 đang treo lủng lẳng giữa hai đùi thon dài… (⊙_⊙)!

“Cậu…cậu…”Duke kinh ngạc không thốt lên lời, rồi lại tự ngẫm lại đây có thể là một ca nhi thích giả gái. Dù sao thời bây giờ ca nhi có khuôn mặt thiên hướng âm nhu cũng nhiều. Chung quy vẫn là đi nhầm kí túc thôi!

“Cô gái” tóc hồng cúi đầu đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt, cánh môi hồng xinh xắn khép mở:”Xin chào ~ Cậu là Duke Monais phải không? Vừa nãy thật là bất tiện quá, không ngờ lại dọa cậu chạy xa như vậy. Xin lỗi nha~”

“Kh-không có gì… A, s-sao cậu… lại.. lại biết tên tôi?” Duke đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

Khóe môi khẽ nhếch, đối phương cười khúc khích:”Không phải cậu tự giới thiệu trước đó sao, trong nhà tắm tôi cũng có thể nghe rõ.”

Duke đỏ mặt, lúng túng ngồi dậy, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi hỏi:”N-nhưng mà… Có phải cậu đi nhầm phòng rồi không?”

Người kia nhướn mày nghiêng đầu đầy khó hiểu:”Sao nhầm được, trên thông báo cũng có ghi rõ tên cậu chung phòng với tôi mà.”

“Bạn cùng phòng của tôi tên Nora…” Duke vội lật lại thông báo trên WS.

“Nora Hughes.”Đối phương mỉm cười tiếp lời.

“A, đúng rồi…”Duke ngơ ngác, rồi sững sờ nhìn Nora từ trên xuống dưới một lượt lẩm bẩm:”…Hùng nam…?”

Bị ánh mắt nghi ngờ quen thuộc đánh giá, mắt lục híp lại, đôi chân xinh đẹp tiến đến sát Duke. Dần dần cho đến khi lưng của cậu đã dính vào cửa, mới chịu dừng lại. Mặt hai người kề cận nhau, Duke có thể cảm thấy chóp mũi cao cao gần như muốn cọ vào cằm cậu. Hơi thở ấm áp phả vào nơi yết hầu nhô ra của cậu.

“Cậu nghi ngờ tôi không phải là hùng nam ư?”Nora cao giọng hỏi.

Duke theo bản năng gật gật vài phát, rồi lại lắc đầu lia lịa. Hành động đáng yêu này khiến Nora phải bật cười:”Rốt cuộc là cậu muốn nói có hay không đây?”

“Tôi không biết!!”Duke thành thật đáp.

“Nếu nhìn bằng mắt không đủ thuyết phục…”Nora đổ người lên ngực Duke, bàn tay không quy củ vuốt ve thắt lưng của cậu,”Vậy thì dùng thân thể để chứng minh đi~”

“Cậu chỉ việc nằm đó…ngoan ngoãn để tôi đi vào bên trong của cậu, là cậu sẽ cảm nhận được “hùng” phong của tôi thôi.” Nora liếm môi đầy yêu mị.

“Bên trong?”Duke ngơ ngác hỏi.

“Đúng vậy, chính là….Nơi này nè!” Hai bàn tay tà ác trực tiếp bóp lấy cánh mông của cậu, tách ra làm hai múi xoa nắn.

“Cậu làm cái gì đấy?!!!”Duke mặt đỏ gay gắt gào lên, cậu mạnh mẽ đẩy bật người Nora ra xa. Hai cánh tay cơ bắp vòng ra ôm lấy mông của mình, dáng người vai hùm lưng gấu co ro đứng ở góc cửa hệt như con gái, à nhầm, con “gấu” nhà lành bị cưỡng hiếp. Không ngờ được bạn cùng phòng của mình lại biến thái đến thế!

Nora vừa bị đẩy ra, lập tức tỏ vẻ bi thương, gạt đi dòng lệ không có thật ở khóe mắt:”Bảo bối~Em thật là thô bạo nha, người ta mong manh thế này, sao em nỡ…” Lời hắn nói nghe có vẻ đáng thương, nhưng cách xưng hô thay đổi khiến nó sặc mùi ngả ngớn.

“Cút đi! Ai thèm tin cái tên hùng nam biến thái như cậu chứ!”Duke nghiến răng nghiến lợi quát lên.

“Ồ, cuối cùng cậu cũng chịu tin tôi là hùng nam rồi hả?”Nora khoanh tay, đứng thẳng người, nghiêm túc trở lại giống như lúc Duke mới bước vào phòng.

“Cậu! Hóa ra nãy giờ….!”Duke hai mắt trợn trừng, đời thuở nào có ai đi chứng minh thân phận kiểu này không???

Nora ngửa đầu khoái chí cười, lúc này Duke mới có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu nơi cần cổ của hắn. Tại sao tên chết tiệt này lại đẹp như vậy chứ? Đã thế hạng cũng cao hơn cậu! Làm cậu bị lừa một vố đau.

Buổi đầu nhận phòng của Duke như vậy đã kết thúc trong sự hậm hực và tiếng cười ác ma của bạn cùng phòng biến thái. Song Duke xui xẻo hồn nhiên không biết rằng những ngày tháng tiếp theo của cậu sẽ còn ác mộng gấp đôi thế này…..

————————————–

Tiểu Sa: Bé gấu Duke sẽ bị con cáo Nora ăn kiền mạt tịnh, hãy mặc niệm 1 giây cho bé…o(TヘTo)

Ngoại truyện này hoàn cảnh diễn ra chính là thời điểm trước khi nhận lớp chính thức, nên Dương với Celtic vẫn chưa thành người yêu đâu a~
Bình Luận (0)
Comment