Tinh Thần Biến

Chương 457 - Quản Gia Của Mê Thần Điện

Đình viện u tĩnh, một cây đại thụ to nhưng không cao đang vươn đứng.

Tần Vũ chậm rãi đi về phía chiếc trường thương - thượng phẩm thiên thần khí - đang cắm ở bên cạnh vườn hoa, đồng thời cẩn thận quan sát niềm tự hào lớn nhất của chủ nhân Mê Thần Điện - Xa Hầu Viên. Toàn thân trường thương đơn giản là một màu đen cổ xưa. Đầu ngọn thương tỏa sáng, chỉ có lưỡi thương mang một tia màu đỏ giống tia máu, càng tăng thêm phần sát khí. Tuy nhiên, lúc này tia máu đó có hơi ảm đạm.

Vừa nhìn thấy trường thương đó, Tần Vũ đã thích nó. Hắn thích cái cảm giác bên trong sự bình đạm, cổ xưa có mang một tia sát khí.

« Thành tựu của Chủ nhân Mê Thần Điện trên phương diện trận pháp cấm chế cao đến kinh người a. » Tần Vũ mỉm cười đi đến trước cây trường thương, sau đó dùng ngón tay viết trên thân trường thương đó một chữ 'Viên' như rồng bay phượng múa.

Chữ 'Viên' vừa được viết xong, thì cây thương lập tức phát ra quang mang màu đỏ máu mờ nhạt. Tần Vũ tựa hồ đã ngửi thấy một mùi tanh máu đầy sát khí, ánh mắt nhìn trường thương không khỏi càng sáng hơn. Quang mang màu đỏ máu giây lát đã biến mất, nhưng hình dáng của cây thương đã biến đổi hẳn.

Cán thương màu ngăm đen phát tán ra ánh sáng rực rỡ, thâm thúy mê người, tựa như có thể nuốt trọn linh hồn vậy. Đầu thương tỏa sáng, độ sắc bén của nó, chỉ dùng mắt nhìn sẽ cảm nhận được một cơn lạnh lẽo ở sâu trong đáy lòng.

Ở trên lưỡi thương mỏng và dẹt đó có một đường tơ máu tươi rói. Đường tơ máu chạy dọc theo lưỡi thương, quanh co trên toàn bộ đầu thương. Sau khi Tần Vũ nhìn thấy nó, trong lòng liền dâng lên một loại xung động muốn giết người.

Tần Vũ nói thầm:

-Thiên thần khí, không biết là ta có thể luyện hóa hay không.

-Ngươi có thể luyện hóa.

Một thanh âm bỗng vang lên.

Tần Vũ giật nảy mình, quay mạnh đầu lại nhìn. Nhưng phía sau lại không có người nào. Tần Vũ không khỏi lộ vẻ khiếp sợ trên mặt:

-Gặp quỷ sao? Ta vừa nghe thấy rõ ràng có người nói mà.

-Ta ở đây.

Thanh âm lại từ bên kia truyền tới.

Tần Vũ quay đầu như chớp nhìn tới, chỉ thấy một lão gia gia dáng vẻ hiền lành đi lại. Lão giả đó tiếp tục nói :

-Thiếu niên của Tiên Ma Yêu giới, có thể cho ta biết danh tự của ngươi không?

Tần Vũ nhíu mày nhìn người trước mắt, trong lòng thấy nghi hoặc: « Y là ai? Theo như lời của chủ nhân Mê Thần Điện, nơi này có lẽ không có người mới phải, sao lại xuất hiện cao thủ này.»

Sở dĩ nói người đó là cao thủ, là vì...Tần Vũ căn bản không phát hiện được chút khí tức nào của y. Tần Vũ dám phán định, thực lực của y khẳng định mạnh đến đáng sợ. Nói không chừng chính là cao thủ cấp thiên thần của Thần giới.

Tần Vũ lập tức nói:

-Ta tên Tần Vũ, dám hỏi tiền bối là ai?

Lão giả này rút cục đến từ nơi nào? Sẽ đoạt cây trường thương thượng phẩm thiên thần khí của mình hay không?

-Ta? Ta là quản gia 'A Phúc' của Mê Thần Điện, tên gọi đó là do chủ nhân ban cho.

Lão giả hiền lành mỉm cười nói :

-Tần Vũ, ngươi hiện giờ có thể gọi ta là Phúc bá. Nếu một ngày nào đó ngươi trở thành chủ nhân của Mê Thần Điện, thì hãy gọi ta là 'A Phúc'.

Tần Vũ ngẩn người. Đại cao thủ trước mắt, không ngờ gọi là 'A Phúc'? Chủ nhân của Mê Thần Điện đã quá trêu người rồi.

Tần Vũ dò hỏi:

-Phúc bá, người sao lại ở chốn Mê Thần Điện này?

Phúc bá cười nhạt nói:

-Ta? Ta vẫn luôn sống ở Mê Thần Điện, từ trước tới giờ chưa có ly khai khỏi. Ngay cả những người Tiên Ma Yêu giới bên ngoài đến thử vận may tìm các thần khí, ta cũng thấy hết trong tầm mắt.

Tần Vũ không khỏi xấu hổ trong lòng. Xem ra tất cả những việc mình làm khi vào Mê Thần Điện, Phúc bá đều thấy rõ hết.

-Theo như mệnh lệnh của chủ nhân lúc rời đi, chỉ cần nhận được di mệnh của chủ nhân thì được coi là người kế thừa duy nhất của người. Ngươi...hiện giờ có thể coi là người kế thừa duy nhất đó.

Phúc bá buông một câu.

Tần Vũ cảm thấy choáng váng. Nhưng hắn bỗng nhớ lại chủ nhân Mê Thần Điện Xa Hầu Viên đã từng nói qua một câu -- -- « Do ngươi đã tìm thấy nơi này, lại mở được hình ảnh lưu lại của ta. Vậy ngươi chính là người duy nhất có cơ hội thu được trọng bảo của Mê Thần Điện. Đương nhiên...có thể lấy được nó hay không, còn phải nhìn vào kỳ ngộ cũng như năng lực của ngươi.»

Kết hợp lời của Phúc bá và lời lúc đó của Xa Hầu Viên. Tần Vũ hiểu ra một chuyện, có thể mở được hình ảnh kia thì được coi là người kế thừa của Mê Thần Điện. Chỉ là muốn lấy được bất cứ vật gì....thì còn phải xem năng lực của mình.

Phúc ba mỉm cười nói :

-Tần Vũ, tuy ngươi được coi là người kế thừa duy nhất, nhưng theo mệnh lệnh của chủ nhân trước khi ly khai, ngươi cần phải có đủ thực lực mới thu được hai đại cung điện mà người đã truyền lại. Đương nhiên...dù cho ngươi không có cái thực lực đó, chỉ mở được căn phòng ẩn giấu của chủ nhân thì đã có tư cách nhận cây trường thương này rồi.

Tần Vũ gật đầu. Phúc bá nói mình có thể kế thừa hai đại cung điện, chúng thế nào nhỉ ?

-Tần Vũ, trường thương này là thượng phẩm thiên thần khí. Bằng vào linh hồn tu vi của ngươi hiện giờ thì có thể luyện hóa được.

Phúc bá cười nói :

-Còn không trích huyết nhận chủ rồi luyện hóa nó?

Tần Vũ gật đầu, vươn tay phải ra nắm lấy trường thương. Lạnh thấu xương, cán thương ngăm đen men theo lòng bàn tay của Tần Vũ truyền đến một loạt cảm giác băng hàn lạnh lẽo. Tần Vũ không hề do dự, trong ngón tay một giọt máu lập tức được trích rơi ra.

-Vù...

Hấp thu giọt máu của Tần Vũ, cây trường thương lập tức nhẹ rung động. Quang mang màu đỏ máu lại một lần nữa mờ nhạt phát ra. Trên mũi thương đường tơ máu lượn quanh cũng càng thêm tươi rói.

Tần Vũ cảm nhận rõ ràng một sự liên hệ của linh hồn và trường thương!

-Thương tên 'Tàn Tuyết', là thượng phẩm thiên thần khí, cứng rắn không thể bị phá hủy, có hai hiệu ứng lớn phụ trợ Toái Thể, Phệ Linh.

Trong não Tần Vũ bỗng có một loạt tin tức liên quan tới thần thương 'Tàn Tuyết'.

Sau khi Tần Vũ hoàn toàn lĩnh ngộ được uy lực công kích của thần thương này, thì không khỏi thấy kinh hãi trong lòng: «Có thần thương này, lực công kích của ta tăng lên ít nhất mười lần a.» Tần Vũ mừng như điên:

-Có thể xưng là cứng rắn không thể bị phá hủy. Hơn nữa còn có thể nghiền nát hoàn toàn thân thể đối thủ, tăng lực công kích, đồng thời còn có hiệu ứng Phệ Linh...thật là quá lợi hại.

Phúc bá đứng bên cạnh thấy Tần Vũ như vậy liền cười lên tiếng :

-Sở hữu hiệu ứng Phệ Linh mới có thể xưng là tuyệt đỉnh bảo vật. Khi xưa chủ nhân thu thập các loại vật liệu ở Thần giới, hao phí ba năm tâm huyết mới luyện chế được thanh thượng phẩm thiên thần khí này. Thông thường chỉ hồng mông* linh bảo mới có hiệu ứng Phệ Linh. Nhưng thần thương Tàn Tuyết này cũng có, sự trân quý của nó không cần phải nói nhiều lời cũng hiểu được.

Tần Vũ hưng phấn gật đầu.

Phệ Linh !

Chính là lực thôn phệ linh hồn!

Đối với cao thủ chân chính của Thần giới, chỉ dùng công kích vật lý không thôi thì không có hiệu quả gì lớn. Tử huyệt thật sự của bọn họ là linh hồn! Chỉ có hủy diệt được linh hồn, mới là chính thức thắng lợi.

Chỉ cần trúng phải một kích của thần thương này, thì dù cho thân thể không có thương thế gì, linh hồn cũng sẽ suy yếu. Bị thần thương công kích nhiều lần, thậm chí linh hồn sẽ tiêu tán. Sức mạnh uy lực của thần thương, có thể tưởng tượng ra được.

-Toái Thể, nếu đối thủ thực lực quá mạnh, muốn đánh phá thân thể hắn cũng khó a.

Phúc ba gật đầu nói :

-Toái Thể, chỉ nhờ ấn ký tơ máu ở đầu của thần thương này nên mới có hiệu quả đó. Dù cho thân thể đối thủ cường hãn, phá không được thì cũng có thể lưu lại một cái lỗ trên người hắn.

Tần Vũ một tay nắm trường thương, múa lên hai lần, tâm trạng rất là hài lòng. Đối với trường thương, Tần Vũ sử dụng cũng kha khá.

-Phúc bá, vừa rồi người nói ta có thể luyện hóa thần thương Tàn Tuyết này. Sao người có thể đoán được như vậy?

Tần Vũ nghĩ tới một điểm, luyện hóa một kiện bảo vật nói chung phải nhìn vào linh hồn cảnh giới. Hiện giờ linh hồn cảnh giới của Tần Vũ mạnh như thế nhưng đến cả Lưu Tinh Lệ cũng không cách gì luyện hóa được.

Phúc bá cười nói:

-Luyện hóa vũ khí đích xác là trông vào linh hồn cảnh giới. Ta có thể nói cho ngươi, cảnh giới tiên nhân ở Tiên Ma Yêu giới các ngươi, là có thể luyện hóa được thần khí. Nhưng linh hồn cảnh giới phải đạt đến cảnh giới thần nhân, thì mới luyện hóa được thiên thần khí.

Phúc bá cười nhạt tiếp:

-Lúc xưa, cũng có người của Tiên Ma Yêu giới tiến vào. Nhưng đáng thương linh hồn cảnh giới của hắn thực quá yếu, đến cả độc của độc trùng Thần giới cũng chống không được. Dù cho để hắn luyện hóa thiên thần khí, hắn cũng không có năng lực đó.

Tần Vũ gật đầu hiểu ra. Nguyên là thiên thần khí cần linh hồn cảnh giới của thần nhân mới có thể luyện hóa được. Linh hồn của mình hiện giờ đã đạt đến cảnh giới 'Linh hồn kim đan', cũng chính là cảnh giới thần nhân. Nhưng vì sao vẫn không luyện hóa được Lưu Tinh Lệ nhỉ? Lưu Tinh Lệ rút cục là thứ gì đây?

Tần Vũ dò hỏi :

-Phúc bá, có khi nào thân nhân cũng không cách gì luyện hóa được bảo vật hay không?

-Có.

Phúc bá gật đầu đáp:

-Thiên thần khí, thần khí đều là do người luyện chế. Luyện hóa khá là dễ dàng. Nhưng còn có một loại vũ khí -- -- Hồng mông linh bảo. Cái này rất khó mà luyện hóa được.

Tần Vũ liền nghĩ tới ba thứ -- -- Khương Lan giới, Lưu Tinh Lệ, cùng với viên ngọc màu vàng lấy được lúc trước ở thập tứ tinh đế cấp ám tinh. Ba thứ đồ này, bản thân không thể hoàn toàn luyện hóa.

Tần Vũ vội hỏi :

-Hồng mông linh bảo khó luyện hóa được lắm ư?

-Không phải là khó luyện hóa. Hông mông linh bảo có 'linh tính', muốn luyện hóa nó, không chỉ xem năng lực, còn phải nhờ tới kỳ ngộ cùng rất với nhiều phương diện khác nữa.

Phúc bá đi theo chủ nhân Mê Thần Điện bao nhiêu năm, nên biết được rất nhiều.

-Có hồng mông linh bảo, nếu mà hữu duyên, người phàm cũng có thể hoàn toàn luyện hóa được nó. Nhưng nếu không, dù là thiên thần cũng khó mà luyện hóa được.

Phúc bá mỉm cười :

-Hồng mông linh bảo, ẩn hàm hồng mông linh khí. Muốn luyện hóa nó, một là trông vào năng lực của ngươi, hai là nhờ vào cơ duyên của ngươi nữa.

-Đương nhiên, linh hồn cảnh giới càng cao, càng dễ dàng thành công luyện hóa hồng mông linh bảo.

Phúc bá kết luận.

Tần Vũ trầm tư gật đầu. Hiện giờ hắn đã có vài phần minh bạch. Hồng mông linh bảo, vô luận là hồng mông tiên thiên linh bảo do trời đất sinh ra, hay là hồng mông hậu thiên linh bảo do con người luyện chế, đều ẩn hàm hồng mông linh khí...Không đơn giản để mà luyện hóa nó.

«Khương Lan giới là do Lan thúc luyện chế, có lẽ là hồng mông hậu thiên linh bảo.» Tần Vũ thầm nói trong lòng.

Với thực lực của hắn hiện giờ mà vẫn không cách nào mở được đệ tam tầng của Khương Lan giới. Tần Vũ tự nhiên có thể đoán ra được trong lòng.

«Về Lưu Tinh Lệ, khi ta vẫn còn là phàm nhân thì đã thu được nó vào trong cơ thể, có thể coi như là đã nhận chủ rồi. Nhưng đến bây giờ, ta vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được. Xem ra nó cũng là hồng mông linh bảo.» Tần Vũ nở nụ cười. Tuy rằng đến hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được, nhưng ở phàm nhân giới, Lưu Tinh Lệ đã nhận mình làm chủ. Hiển nhiên nó và mình có duyên. Hồng mông linh bảo, có thể bị phàm nhân luyện hóa. Điểm này quả thực là đúng.

« Đáng tiếc là viên ngọc màu vàng kia, ngay cả linh hồn chi lực đụng tới cũng bị đông kết lại. Thật là không biết phải làm thế nào mới luyện hóa được.» Tần Vũ thầm nghĩ trong lòng, rồi tức thì lắc lắc đầu không suy nghĩ nhiều thêm nữa.

Thu lại thượng phẩm thiên thần khí 'Tàn Tuyết', Tần Vũ vừa cùng quản gia 'Phúc bá' của Mê Thần Điện nói chuyện, vừa đi về nơi cái giá được bày cắm các loại vũ khí.

Phúc bá cười nhạt nói:

-Năm xưa, cái người của Tiên Ma Yêu giới mà nắm Mê Thần đồ quyển đi vào đó, đã giẫm phải một độc trùng đã chết. Ai, linh hồn chi lực yếu như vậy, mà còn vọng tưởng lấy được thiên thần khí, không phải là tìm chết sao?

Tần Vũ nhìn một mảng độc trùng đã chết trên đất. Hắn hỏi:

-Phúc bá, độc tính của độc trùng này mạnh lắm à?

Phúc bá đạm nhiên đáp :

-Không mạnh. Nếu linh hồn đạt đến cảnh giới thần nhân, tạo thành linh hồn kim đan, thì dù cho trúng phải độc của những độc trùng này, cũng mất nhiều nhất là nhất thời nửa khắc** là có thể khu được độc. Chỉ là, nếu linh hồn còn chưa ngưng kết thành linh hồn kim đan, một khi trúng phải độc đó, thì chắc chắn phải chết.

Tần Vũ gật đầu, sau đó đi tới cái giá bày thiên thần khí. Hắn dò hỏi:

-Đây đều là thiên thần khí nhỉ, nhưng phẩm bậc ra sao?

Phúc bá gật đầu đáp:

-Những thiên thần khí này, đều là thứ trang sức do chủ nhân khi xưa tùy ý luyện chế ra. Nhưng những vũ khí này là do sử dụng vật liệu bỏ đi của khách nhân lưu lại chế tác mà thành, nên đều là hạ phẩm thiên thần khí, cũng không có hiệu ứng đặc biệt nào, rất bình thường.

Tần Vũ thầm than trong lòng. Vật liệu bỏ đi mà khách nhân lưu lại? Chủ nhân của Mê Thần Điện này quả thật là quá mạnh, tùy ý luyện chế được một loạt thiên thần khí rồi quẳng ở đây làm đồ trang trí.

Phúc bá cười nhạt nói:

-Nếu ngươi muốn lấy thì hãy thu về. Bất quá ngươi không có không gian giới chỉ cấp thiên thần khí, muốn lấy cũng khó a.

Tần Vũ chỉ cười cười một cách thần bí. Hắn đi đến trước cái giá vũ khí đó, tâm ý thoáng động.

-Thu!

Giá vũ khí liền đã biến mất. Đương nhiên một hàng hạ phẩm thiên thần khí trên giá cũng đã bị Tần Vũ thu vào trong Khương Lan giới.

-Ngươi...

Phúc bá chấn kinh nhìn Tần Vũ :

-Ngươi có không gian giới chỉ cấp thiên thần khí à? Loại không gian trữ vật này cực kỳ khó luyện chế. Chủ nhân ghét nhất là luyện chế thứ đó, nên trái lại hiểu biết về luyện chế những loại này rất bình thường. Thần vương điều khiển được không gian pháp tắc, luyện chế không gian giới chỉ lại khá dễ dàng.

Tần Vũ mỉm cười. Nghề nghiệp kỹ thuật nào thì có học vấn chuyên môn của nó. Người ta đứng ở vị trí cao thủ thần vương đỉnh cao của Thần giới nên hẳn là có thể hoàn toàn nắm được không gian pháp tắc. Muốn luyện chế được không gian giới chỉ tự nhiên sẽ không quá khó. Xa Hầu Viên có mạnh hơn nữa thì cảm ngộ đối với không gian pháp tắc vẫn không bằng được thần vương.

-Phúc bá, vừa rồi người nói chủ nhân của Mê Thần Điện đã truyền lại hai cung điện. Đó là hai cung điện nào vậy?

Tần Vũ vẫn luôn băn khoăn trong lòng điều này.

-Ta biết ngươi vẫn luôn băn khoăn về điều đó.

Phúc bá quay đầu nhìn về phía sau và cung điện phía bên phải, sau đó nói:

-Tần Vũ, Mê Thần Điện tổng cộng phân thành tứ đại cung điện : Tiền điện, Trung Chuyển điện, Khí Vật điện cùng với Luyện Hỏa điện. Chủ nhân giấu gần như tất cả các bảo vật ở trong hai đại cung điện Khí Vật điện, Luyện Hỏa điện.

---------------------

*Hồng mông: loại khí nguyên thủy, thái cổ của vũ trụ

** Nhất thời nửa khắc: một khoảng thời gian ngắn, hay một lát

Bình Luận (0)
Comment