Tinh Thần Biến

Chương 564 - Tranh Luận

Mười ngón tay ngắn dài đều đeo kim sắc chỉ sáo.

Nét mặt Âu Nghiệp Tử mỉm cười, mười ngón tay giống như gảy đàn, nhẹ nhàng phất lên, chỉ thấy từng đạo kim sắc chỉ mang bắn ra, sau đó lấy Âu Nghiệp Tử làm trung tâm, trên dưới trái phải trước sau, các phương hướng đều tràn đầy kim sắc chỉ mang.

Kim sắc chỉ mang hình thành nên một cái lồng kim sắc hình lập phương.

Âu Nghiệp Tử đột nhiên nổi lên cách mặt đất gần hai mét, đúng vào trung ương của cái lồng kim sắc, cái bàn đá màu nhũ bạch cũng lơ lửng trước mặt.

Âu Nghiệp Tử mỉm cười phất tay, trước mặt liền xuất hiện gần trăm khối vật liệu.

"Xa xỉ!" Tần Vũ nhìn thấy cảnh này không nhịn được thốt lên.

"Tần Vũ huynh, sao thế?"

Hoàng Phủ Lưu Thuỷ đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi: "Sao huynh lại nói xa xỉ?" Hoàng Phủ Tĩnh cũng ngoảnh đầu nhìn Tần Vũ.

Gần trăm khối vật liệu đó không chỉ cực kỳ trân quý mà số lượng cũng rất nhiều. Tần Vũ thấy nhiều vật liệu như thế đủ để luyện chế ra năm-sáu kiện thượng phẩm thiên thần khí.

Tần Vũ hỏi ngược lại: "Tĩnh công chúa, Lưu Thuỷ, không lẽ các người thấy Âu Nghiệp Tử sử dụng quá nhiều vật liệu sao?"

"Nhiều ư?" Hoàng Phủ Tĩnh, Hoàng Phủ Lưu Thuỷ nhìn nhau một cái, trong mắt đầy mê hoặc.

Tần Vũ nín cười.

Mình nói chuyện luyện khí với hai người căn bản không hiểu luyện khí thì bọn họ làm sao mà hiểu được.

"Những vật liệu này tốt đấy, không quá nhiều đâu." Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên, Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn qua, người nói lại là Kim Kiếm thần vương "Hoàng Phủ Lôi".

Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự lên tiếng: "Tần Vũ, Kim Kiếm thần vương cũng có nghiên cứu luyện khí đấy."

Hoàng Phủ Lôi tiếp tục nói: " "Thập tuyệt luyện" thuộc về trận pháp lưu, thập phần phức tạp. Thập tuyệt chi luyện, mỗi lần luyện đều phải cẩn thận, loại phương pháp luyện chế này rất dễ xảy ra việc vật liệu bị huỷ, số lượng vật liệu Âu Nghiệp Tử sử dụng không nhiều lắm."

Tần Vũ khẽ gật đầu.

"Có thể vận dụng trận pháp để luyện khí, lại còn luyện chế ra thượng phẩm thiên thần khí, Âu Nghiệp Tử cũng rất phi thường rồi. Chỉ có điều trận pháp lưu có nhiều hạn chế, chỉ mới xem lý thuyết đã quyết định... dùng trận pháp lưu luyện khí thì vĩnh viễn không đạt tới cảnh giới của "Tượng thần" Xa Hầu Viên." Tần Vũ khàn khàn nói.

Tần Vũ giờ đây lại mang khí khái chỉ điểm giang sơn.

Kim Kiếm thần vương Hoàng Phủ Lôi hơi kinh ngạc nhìn Tần Vũ một cái, trên mặt hiện lên nét tiếu dung: "Nghe Tần Vũ điện chủ nói như vậy hình như rất tinh thông luyện khí."

Tần Vũ cũng không khiêm tốn.

Vì Tần Vũ đã chuẩn bị để tìm cơ hội công khai mình là tân chủ nhân của Mê Thần điện.

"Luyện khí. Bao nhiêu năm nay ta tiềm tu nghiên cứu cũng xem là có chút thành tựu." Tần Vũ mỉm cười nói.

"Đối với trận pháp lưu ta cũng có chút nghiên cứu, lý luận cơ bản nhất của trận pháp lưu chính là... thông qua các loại phương pháp bất đồng, tiến hành sàng lọc hết lần này đến lần khác. Sau khi các vật liệu đã được "sàng lọc" xong thì nhận định là hoàn toàn thuần tịnh, thần vương đại nhân, người thấy ta nói có đúng không?"

Kim Kiếm thần vương gật đầu thừa nhận.

"Chính xác là như thế, bất quá "Thập tuyệt luyện" của Âu Nghiệp Tử cũng đã đạt tới mức gần như hoàn mỹ. Ta tin rằng, một kiện vật liệu trải qua chục lần luyện hoá kỹ càng thì chắc chắn phải thuần tịnh rồi." Kim Kiếm thần vương hiển nhiên rất tôn sùng Âu Nghiệp Tử.

Sắc mặt Tần Vũ trở nên nghiêm túc.

"Thần vương đại nhân. Câu này của ngài ta không tán đồng." Tần Vũ nói thẳng.

"Hả?" Hoàng Phủ Lôi nhìn Tần Vũ.

Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự, Bách Hoa thần vương Hoàng Phủ Lưu Hương cũng mỉm cười đầy hứng thú nhìn Tần Vũ, bọn Hoàng Phủ Tĩnh, Hoàng Phủ Liệt Quân cũng thế.

Phản đối thần vương một cách chính diện, đúng là có can đảm.

"Trận pháp lưu, lý luận căn bản đó có một sai lầm rất lớn! Đó chính là khi luyện khí tuyệt đối không được cho rằng điều đó là đương nhiên. Cần phải hiểu rõ một điểm... bất kể là qua mười lần luyện hoá hay hai ngươi lần luyện hoá, chúng ta cũng đều không được cho rằng một kiện vật liệu đã hoàn toàn thuần tịnh."

Tần Vũ nhìn Kim Kiếm thần vương: "Có vị tiền bối đã nói với ta một câu rằng một vị thần vương mà không phát hiện được tạp chất trong một kiện vật liệu là do thực lực của ông ta chưa đủ. Thiên tôn không phát hiện được cũng do thực lực không đủ! Một kiện vật liệu vĩnh viễn không được nhận định rằng nó thuần tịnh."

"Chỉ có luôn luôn nghĩ như thế mới tìm cách truy cầu cực hạn, truy cầu cảnh giới cao hơn của luyện khí, vĩnh viễn không tự mãn!" Trên thân Tần Vũ tự nhiên có một cổ khí thế lăng lệ.

Mắt Kim Kiếm thần vương sáng lên.

"Vĩnh viễn không thấy đủ, vĩnh viễn không tin rằng vật liệu thuần tịnh. Vĩnh viễn truy cầu cực hạn, truy cầu cảnh giới cao hơn..." Kim Kiếm thần vương lẩm bẩm nói, trên mặt từ từ xuất hiện nét tiếu dung.

Hai mắt Kim Kiếm thần vương Hoàng Phủ Lôi phóng ra tinh quang, ông mỉm cười nhìn Tần Vũ: "Tần Vũ. Ta rất mong đợi cảnh ngươi luyện khí sau này."

"Cảm ơn, tin rằng không lâu sau thần vương đại nhân sẽ được nhìn thấy." Tần Vũ khẽ nghiêng mình nói.

Tần Vũ tự cao như thế Kim Kiếm thần vương chẳng hề nổi giận mà còn có chút vui mừng.

Sau đó Kim Kiếm thần vương lại yên lặng nhìn Âu Nghiệp Tử luyện khí không nói tiếp. Hai người Đông cực thánh hoàng, Bách Hoa thần vương cười với Tần Vũ.

"Oa, Tần Vũ đại ca, huynh lại dám nói như thế với đại bá?" Hoàng Phủ Lưu Thuỷ dùng thần thức truyền âm nói với Tần Vũ.

Tần Vũ mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Lưu Thuỷ ở bên cạnh: "Sao lại không dám?"

"Đại bá ông ấy rất nghiêm túc." Sắc mặt Hoàng Phủ Lưu Thuỷ có chút sợ sệt. "Ta từ nhỏ đến lớn chưa nói được bao nhiêu câu với đại bá. Đại bá rất ít khi nói chuyện, lúc nào cũng cứ lạnh băng."

Tần Vũ cười nhẹ.

Tần Vũ không cảm thấy Kim Kiếm thần vương lạnh lùng mà hắn hiểu ông ấy không thích nói chuyện. Ông chỉ thích cô độc mà thôi. Một khi ông có hảo cảm thì sẽ đối đãi với người ta rất tốt.

Luyện khí vô cùng tốn thời gian. "Thập Tuyệt luyện" còn là một phương pháp luyện khí vô cùng phức tạp, cần phải qua mười lần luyện chế. Từ khi Âu Nghiệp Tử bắt đầu luyện khí đã hơn nửa năm trôi qua.

Chúng nhân đứng quan sát có người đã rời khỏi, phần lớn thì đang rảnh rỗi tán dóc.

"Tần Vũ!"

Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên trong đầu Tần Vũ. Tần Vũ lập tức ngoảnh đầu nhìn.

Là Đông cực thánh hoàng!

"Bệ hạ. Có chuyện gì thế?" Tần Vũ lập tức lên tiếng hỏi.

Đông cực thánh hoàng mỉm cười gật đầu với Tần Vũ sau đó truyền âm nói: "Lúc ở yến tiệc ta không chú ý, vừa rồi mới cảm nhận được thiên thần chi lực trong thể nội cậu hình như đã cực kỳ tinh thuần, đạt đến cấp độ thượng bộ thiên thần rồi, chuyện gì đã xảy ra thế?"

Độ tinh thuần của thiên thần chi lực cũng có quan hệ với cảnh giới.

Linh hồn nguyên anh ở nơi sâu nhất trong đầu, rất khó tra xét. Bình thường để biết cảnh giới của người khác đều thông qua việc cảm nhận độ tinh thuần của thiên thần chi lực.

"Tại hạ đã đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên thần rồi." Tần Vũ thật thà đáp.

"Sao lại có thể? Lần trước ta thấy thực lực của cậu còn ở cảnh giới hạ bộ thiên thần mà." Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự có chút khó tin.

Đến hôm nay mới đi hỏi mình?

Tần Vũ thầm bật cười. Thực lực của bản thân được đề cao, Tần Vũ đã sớm dự liệu một khi về tới Huyễn Kim sơn sẽ bị người ta hỏi han, vì thế trong lòng hắn đã sớm có biện pháp ứng đối.

"Bệ hạ. Nghiên cứu trận pháp cũng làm cho linh hồn cảnh giới đề thăng. Hơn nữa... tại hạ có một kiện không gian thần khí, trong đó qua nghìn năm thì ngoại giới mới chỉ một năm. Tuy thấy là mới hơn hai ngàn năm nhưng thực tế tại hạ đã tu luyện hơn hai trăm vạn năm rồi." Tần Vũ trả lời.

Tại thần giới, không gian thần khí tuy ít nhưng đối với thánh hoàng mà nói cũng thường thấy.

Không gian thần khí thường thấy, nhưng không gian thần khí có thời gian gia tốc thì cực kỳ hiếm thấy.

"Bên trong ngàn năm thì ngoại giới mới chỉ một năm?" Hoàng Phủ Ngự biến sắc.

Có thể bố trí ra không gian như thế khẳng định là thần vương. Hơn nữa khẳng định là người có lĩnh ngộ một phần "Thời gian gia tốc" trong thời gian pháp tắc.

Không gian có thời gian trong ngoài không giống nhau thì không được ổn định, rất dễ tan vỡ.

Khương Lan năm xưa hao phí nhiều vật liệu với lại một đạo hồng mông linh khí mới luyện chế ra Khương Lan giới, giữ ổn định ba không gian.

"Có phải là sư tôn của cậu không?" Hoàng Phủ Ngự tra hỏi.

Năm xưa tranh đoạt chức điện chủ Lam Huyền điện, Tần Vũ cho thủ hạ dùng hai kiện thượng phẩm thiên thần khí. Từ lúc đó trở đi Hoàng Phủ Ngự đã đoán sau lưng Tần Vũ có một cao thủ.

"Không phải là sư tôn, nhưng lại là một vị tiền bối có ơn chỉ đạo tại hạ. Trong lòng tại hạ địa vị của người đó cũng như sư tôn." Tần Vũ dùng thần thức truyền âm nói.

Hoàng Phủ Ngự khẽ gật đầu sau đó không gặng hỏi nữa.

Thì ra là tu luyện hơn hai trăm vạn năm rồi, hai trăm vạn năm đạt tới cảnh giới thượng bộ thiên thần cũng có thể chấp nhận được. Có điều vẫn được xem là nhân vật thiên tài. Hoàng Phủ Ngự tán thưởng.

Đối với phi thăng giả mà nói tốc độ này căn bản không có cách nào tưởng tượng được.

Nhưng nhân vật thiên tài trong tám đại thần tốc thì có tốc độ tu luyện rất khủng bố. Đó là do huyết mạch của tám đại thần tộc vô cùng đặc biệt và kỳ lạ.

Ví như Đoan Mộc Ngọc, tuy luyện đến cảnh giới thượng bộ thiên thần có tốc độ rất nhanh, còn nhanh hơn Tần Vũ nhiều.

"Tiếp tục xem Âu Nghiệp Tử luyện khí đi." Hoàng Phủ Ngự nói rồi không hỏi nữa.

Thời gian trôi đi, Âu Nghiệp Tử trong bước "Luyện chế khí phôi" hao phí mất ba năm. Thời gian "Thối hoả" là ngắn nhất, còn "Khải linh" lại mất hơn ba ngàn năm mới bố trí xong một cái lục cấp đại trận.

Lúc lục cấp đại trận được bố trí thành công Âu Nghiệp Tử mới thở ra một hơi dài.

Lục cấp đại trận quả đúng là vô cùng phức tạp. Tần Vũ thầm lắc đầu.

Trình độ phức tạp của lục cấp đại trận khủng bố đến cùng cực. Loại đại trận này nếu bố trí trong khu vực có diện tích cả ngàn dặm thì còn dễ, hiện tại lại phải bố trí trên một kiện vũ khí nhỏ nhoi.

Phạm vi càng nhỏ thì độ khó càng tăng.

Hô!

Đoàn người đứng xem cũng thở ra một hơi. Xem người khác luyện khí tốn mất hơn ba ngàn năm đối với các cao thủ của thần giới cũng không đáng kể gì.

Hơn ba ngàn năm chỉ là một khoảng thời gian ngắn.

"Tần Vũ. Kiện vũ khí này luyện chế như thế nào?" Kim Kiếm thần vương Hoàng Phủ Lôi đột nhiên lên tiếng.

Tần Vũ khẽ gật đầu nói: "Kiện vũ khí này tiêu phí bao nhiêu vật liệu trân quý như thế nhưng luyện chế ra chỉ mới miễn cưỡng đạt tới cánh cửa thượng phẩm thiên thần khí. Xem ra Âu Nghiệp Tử sử dụng "Thập Tuyệt luyện" đến trình độ này cũng khá lắm rồi."

Tất cả đều ngạc nhiên.

"Tiêu phí nhiều như thế", "miễn cưỡng đạt tới", "xem ra" ...

Khẩu khí của Tần Vũ làm mọi người đều kinh ngạc, đây là thượng phẩm thiên thần khí do luyện khí tông sư Âu Nghiệp Tử luyện chế mà.

"Trẻ con miệng còn hôi sữa cũng dám bàn luận luyện khí?" Một đạo thanh âm bình thản vang lên.

Âu Nghiệp Tử mang trường bào vào, bình thản bước tới. Vừa rồi lúc Tần Vũ nhận xét Âu Nghiệp Tử đã giải trừ cấm chế tự nhiên đã nghe thấy, đối với lời bình của Tần Vũ ông không hề để ý.

"Vì sao không được bàn?" Tần Vũ hỏi ngược lại.

Âu Nghiệp Tử liếc Tần Vũ một cái: "Ai chẳng nói được. Nhưng người chân chính có khả năng luyện khí thì có những ai? Nghe câu vừa rồi của cậu hình như rất xem thường "Thập Tuyệt luyện" của ta. Ta muốn hỏi lại là dựa vào đâu mà xem thường chứ?"

Tần Vũ cười nhạt.

Chưa nói đến cái khác. Trong quá trình "Thập Tuyệt luyện" ông đã lãng phí mất bốn mươi tám khối vật liệu. Tần Vũ nói thẳng.

Âu Nghiệp Tử cười nhạt nói: "Luyện khí thì có hao tốn, điều này rất bình thường, ai cũng biết cả."

"Âu Nghiệp Tử, ông là luyện khí tông sư chắc phải biết... cùng là thượng phẩm thiên thần khí cũng phân ra thượng hạ. Thượng phẩm thiên thần khí cấp thấp thì ngay cả tam lưu hồng mông linh bảo cũng không bằng. Thượng phẩm thiên thần khí bình thường ngang với tam lưu hồng mông linh bảo, còn thượng phẩm thiên thần khí lợi hại có thể ngang với nhị lưu hồng mông linh bảo!" Tần Vũ nhìn Âu Nghiệp Tử.

"Thượng phẩm thiên thần khí ngang với nhị lưu hồng mông linh bảo, cái này, trên thế gian cũng chỉ có một kiện mà Tượng thần ở trong trạng thái đỉnh điểm cộng với một chút vận khí mới luyện chế ra thôi!" Âu Nghiệp Tử nói thẳng.

"Ông nói như thế chắc chắn là đồng ý với tại hạ thượng phẩm thiên thần khí có phân biệt cao thấp. Ông nói xem kiện thượng phẩm thiên thần khí này của ông có bằng được tam lưu hồng mông linh bảo không?" Tần Vũ hỏi tiếp.

Sắc mặt Âu Nghiệp Tử khẽ biến đổi: "Cũng gần được!"

Tần Vũ bật cười.

Âu Nghiệp Tử nói như thế hiển nhiên là thừa nhận kiện thượng phẩm thiên thần khí này không bằng tam lưu hồng mông linh bảo.

"Chỉ dựa vào những vật liệu kia luyện chế ra kiện thượng phẩm thiên thần khí này đã là tốt lắm rồi. Còn việc thượng phẩm thiên thần khí này có uy lực không được ở mức cao nhất là vì vật liệu không đủ tốt, không liên quan tới trình độ luyện khí của ta."

Âu Nghiệp Tử lạnh lùng nói: "Luyện chế vũ khí phải dùng "Hắc Vân thạch" nhưng tìm không thấy nên ta dùng một khối "Thiên Vân thạch' để thay thế nến mới có kết quả này."

Tần Vũ đột nhiên bật cười lớn.

Nói dóc mà không biết xấu hổ. Tần Vũ nhìn Âu Nghiệp Tử: "Dùng những vật liệu trân quý như thế mà còn bảo vật liệu không tốt. Ta hỏi ông nhé. Hai bước luyện chế thứ ba và thứ bảy của "Thập Tuyệt luyện" nếu không phải do ông sai lầm thì uy lực của kiện thượng phẩm thiên thần khí được luyện chế ra có như thế không?"

Nghe thấy mấy từ "Đệ tam tuyệt", "Đệ thất tuyệt", sắc mặt Âu Nghiệp Tử đỏ bừng, ông giận dữ chỉ tay vào Tần Vũ: "Ngươi, ngươi..."

Lúc đầu Âu Nghiệp Tử chưa phát nộ là vì chưa bị chỉ đúng chỗ hiểm.

Khi ông nghe thấy Tần Vũ nói huỵch toẹt hai chỗ sai lầm liền không nhịn được mà phát nộ.

Lúc này cả đoàn người Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự, Kim Kiếm thần vương Hoàng Phủ Lôi, Bách Hoa thần vương Hoàng Phủ Lưu Hương cùng bọn Hoàng Phủ Tĩnh, Hoàng Phủ Lưu Thuỷ... đều đứng run run nghe hai người Tần Vũ và Âu Nghiệp Tử bàn luận.

Không có nghiên cứu nhất định đối với luyện khí sao dám xen vào?

Hừ!

Âu Nghiệp Tử hất mạnh tay: "Ta không thèm tranh luận với ngươi. Cao thủ lý luận của cả thần giới này rất nhiều. Người có thể động thủ chân chính thì có mấy ai? Có bản lĩnh thì ngươi dùng cùng những loại vật liệu đó luyện chế ra một kiện thượng phẩm thiên thần khí mạnh hơn của ta đi!"

"Cùng loại vật liệu?" Tần Vũ cười to: "Không cần đâu, ta chỉ cần một nửa số vật liệu của ông là đủ rồi!"

Bình Luận (0)
Comment