- La huynh, huynh có thể tự mình tới đây làm ta rất cao hứng đó.
Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên mỉm cười nói với Tu La thần vương.
Huyết Yêu vương cười yêu kiều:
- Thời gian trước ta tới Tu La hải tìm La huynh, huynh lấy lý do đang bận đóng cửa dạy dỗ đệ tử để tránh mặt, không ngờ hôm nay La huynh lại có thời gian.
Hầu như mọi người trong đại điện đều nhận ra sự giận dỗi trong lời nói của Huyết Yêu vương.
Tu La thần vương cười nhẹ đáp:
- Vũ Sát, ta thực sự là bận dạy dỗ đệ tử.
- Tên đệ tử đó hôm nay có tới đây không?
Huyết Yêu vương 'Vũ Sát' lập tức truy hỏi, lúc này Tu La thần vương đã đi tới vị trí của mình, ông ngồi xuống rồi mới đáp:
- Hắn tới rồi, đang ở ngay sau lưng ta đây.
Nói xong ông nhìn Hầu Phí.
Lập tức mọi người trong đại điện đều nhìn về phía Hầu Phí.
"Phí Phí đã trở thành đệ tử của Tu La thần vương?" Trong lòng Tần Vũ vô cùng vui mừng.
Hầu Phí nhìn Tần Vũ một cái, chẳng nói gì hết. Hai huynh đệ chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau liền biết người kia đang nghĩ gì. Vào lúc này mà hai huynh đệ nói chuyện trong đại điện thì không tiện lắm. Tần Vũ, Hầu Phí đều quyết định đợi đến khi rời khỏi đại điện mới gặp nhau hàn huyên.
- Vãn bối Hầu Phí ra mắt các vị thần vương.
Hầu Phí lễ phép chào hỏi.
- Ha ha...
Một tràng cười sảng khoái vang lên, chỉ thấy Tây cực thánh hoàng của Hỏa Diễm sơn lên tiếng bảo:
- La huynh không thích thu đệ tử, điều này bọn ta đều biết. Không rõ là lần này vì sao lại thu đệ tử thế? Có lẽ nào tên tiểu hóa tử tên "Hầu Phí" này có chỗ nào đặc biệt?
Tu La thần vương cười nhẹ đáp:
- Hôm nay là ngày Bắc cực thánh hoàng chiêu thân cho con gái, mọi người không nên bàn chuyện đệ tử của ta.
Tuy Tu La thần vương nói chuyện rất thân thiện nhưng tám đại thánh hoàng vốn hiểu rõ con người ông ta đều biết rằng Tu La thần vương đã có chút khó chịu.
Đại biểu của tám đại thánh hoàng và ba thế lực của phi thăng giả đều đã ngồi vào chỗ.
- Chư vị.
Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên, mặt tươi cười.
- Hôm nay là ngày con gái ta công khai chiêu thân. Mấy năm nay rất nhiều người muốn tham gia chiêu thân, bất quá thông qua vòng sơ tuyển thì chỉ còn lại mười tám tuấn kiệt của thần giới.
Bắc cực thánh hoàng nói rồi chỉ tay về phía hàng người bọn Tần Vũ.
Cả hàng tổng cộng có mười tám người, đằng trước là Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm, Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, phía sau cứ theo thứ tự mà sắp xếp.
Các thần vương ở phía trên đều gật đầu mỉm cười với mười tám ứng cử viên.
Khá nhiều người ở bên dưới đều có quan hệ với các thần vương. Không chỉ có năm người bọn Tần Vũ mà mười ba người kia cũng thế, có thể vượt qua vòng sơ tuyển thì người nào cũng có địa vị cao. Tối thiểu cũng phải là cấp hoàng tử.
- Khương huynh, ở đây có tới mười tám ứng cử viên, đứa con gái bảo bối của huynh không thể nào gả cho mười tám người được. Tóm lại, phải có phương pháp xét tuyển cho công bằng, nếu không bọn ta không công nhận đâu.
Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc của Lôi Phạt thành cười ha ha nói.
- Ta đồng ý với những lời Chu huynh nói. Mười tám người thì phải loại mười bảy. Phương pháp loại bỏ này phải làm mọi người trong chúng ta phục.
Nam cực thánh hoàng của Kính Quang thành cũng lên tiếng.
Lập tức, ở trên đại điện, tám đại thánh hoàng, còn có Huyết Yêu vương, Phiêu Miễu thần vương đều cười nói bàn luận, không khí rất thân mật. Còn những kẻ ở bên dưới thì lắng nghe các thần vương cười nói.
- Chư vị cứ yên tâm.
Khương Phạm cười đến đỏ cả mặt.
- Ta đương nhiên có phương pháp tuyển chọn rất công bằng. Thực tế thì mười tám người tuấn kiệt này ai ai cũng đều ưu tú, phải loại bỏ ai trong số họ ta cũng đều thấy tiếc. Ha ha... Có điều, trượng phu của con gái ta chỉ có thể là một người.
Khương Phạm cười nhìn Khương Lập ở cạnh bên.
Ở phía dưới có nhiều người nhìn Khương Lập, Khương Lập là nhân vật chính của lần chiêu thân này.
- Còn phương pháp tuyển chọn cụ thể ra sao thì ta nhường cho phu nhân của ta nói cho mọi người biết. Đương nhiên là phương pháp này sẽ làm hài lòng tất cả mọi người.
Khương Phạm mỉm cười nói, sau đó ông ngồi xuống.
Phu nhân của Khương Phạm - Thuần Vu Nhu - lập tức đứng lên.
Đám Tần Vũ, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm... đều nhìn lên Thuần Vu Nhu, muốn nghe xem phương pháp tuyển chọn như thế nào.
- Các vị.
Khuôn mặt Thuần Vu Nhu rất thân thiết.
- Ta nghĩ, con rể của ta phải thật lòng yêu thương con gái ta. Trong cuộc sống bình thường phải quan tâm chăm sóc con gái ta. Hơn nữa, cậu ta cũng phải có địa vị và thực lực tương xứng. Chư vị, ta nói có đúng không?
Những người ở bên dưới đều gật đầu, có điều mọi người đều ngầm hiểu, không ai lên tiếng ngắt lời bà.
Thuần Vu Nhu nói tiếp:
- Để xét mấy điểm trên, ta và trượng phu của mình đã chọn ra một phương pháp tuyển chọn.
Thuần Vu Nhu giơ ba ngón tay ra.
Ba món lễ vật, tương ứng với ba chỉ tiêu.
Những người ở bên dưới giật mình, sau đó đầu óc suy nghĩ rất lung, phương pháp tuyển chọn mà Thuần Vu Nhu nó rốt cuộc là như thế nào.
Trong lòng Tần Vũ cũng có suy đoán của riêng mình: Ba món lễ vật, tương ứng với ba chỉ tiêu? Bắt bọn ta dâng lễ vật rồi sau đó mới quyết định ra ba chỉ tiêu ư?
Suy nghĩ của những người ở phía dưới đều hao hao như của Tần Vũ.
- Để ta nói tường tận phương pháp tuyển chọn.
Thuần Vu Nhu mỉm cười bảo.
- Để khảo nghiệm trong mười tám người ai là kẻ thật lòng với con gái ta nhất, chúng ta đã đưa ra phương pháp để chọn chỉ tiêu đầu tiên, mỗi người trong mười tám người đưa ra một món lễ vật đại biểu cho sự thành tâm của mình.
- Chỉ nhìn món lễ vật thì làm sao mà phán đoán có thật lòng hay không?
Phiêu Miễu thần vương nhẹ nhàng hỏi.
Những người bên dưới cũng thầm gật đầu.
Lễ vật có thể phân chi mức độ quý trọng nhưng làm sao mà nhìn ra ai là người thật lòng chứ? Người có địa vị không giống nhau, nếu cùng đưa ra một món lễ vật, chỉ nhìn vào lễ vật thì làm sao nói là hai người đều thật lòng như nhau được?
Khương Phạm ở bên cạnh liền đứng lên, mỉm cười nói:
- Mọi người đừng gấp, sau đây ta sẽ giải thích cặn kẽ, nhất định mọi người sẽ cho là công bằng.
Tần Vũ thầm gật đầu.
Ở đây còn có bảy đại thánh hoàng kia với lại đại biểu của ba thế lực phi thăng giả, Khương Phạm khẳng định không nói những lời dở hơi.
Thuần Vu Nhu nói tiếp:
- Lễ vật của ai được bầu là lễ vật có thành tâm nhất, vậy thì... người đó là kẻ lấy được chỉ tiêu đầu tiên.
Khương Phạm cũng lên tiếng:
- Còn người tiến hành bình chọn lễ vật chính là... mười ba vị thần vương ở đây, bao gồm cả ta. Mọi người thấy thế nào?
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Mười ba vị thần vương ở phía trên, ngoại trừ ba vị của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, mười vị còn lại đại diện cho các thế lực khác nhau. Địa vị của bọn họ lại cao, để bọn họ bình chọn tuyệt đối không lo có vấn đề.
Mọi người ở phía dưới đều không có dị nghị.
- Món lễ vật thứ hai cũng quyết định chỉ tiêu được chọn thứ hai. Món lễ vật này dùng để kiểm nghiệm mức độ chăm chút của mọi người. Món lễ vật này không quan trọng ở mức độ quý giá mà quan trọng ở sự mới lạ, đặc biệt. Nó cũng do mười ba vị thần vương tiến hành bình chọn. Món lễ vật nào được chọn là có mức độ chăm chút cao nhất thì người dâng nó sẽ được chọn.
Thuần Vu Nhu nói tiếp:
- Còn món lễ vật thứ ba là xét thực lực, địa vị của các ứng cử viên. Món lễ vật này xét ở mức độ quý báu. Lễ vật của ai quý nhất thì người đó giành được chỉ tiêu thứ ba.
Nghe tới phương pháp phán đoán để chọn chỉ tiêu thứ hai và thứ ba xong hầu như mọi người ở bên dưới đều thở phào.
Khảo nghiệm xem mức độ chăm chút của ai cao nhất?
Điều này làm cho những kẻ có địa vị, thực lực hơi thấp có chút hy vọng.
Khảo nghiệm lễ vật của ai quý giá nhất?
Lại làm cho bọn Chu Hiển tràn đầy lòng tin.
Rất hiển nhiên... mọi người đều có hy vọng.
Khương Phạm nói lớn:
- Sau khi quyết định được ba chỉ tiêu, ba người được chọn sẽ dâng sính lễ. Ta và phu nhân của ta sẽ xem xét trên mọi phương diện để chọn ra ai là người thích hợp nhất, khi đó bọn ta sẽ tiếp nhận sính lễ của người đó, còn sính lễ của những người khác sẽ được trả lại.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Dù chọn ra được ba chỉ tiêu nhưng người được chọn cuối cùng sẽ do vợ chồng Khương Phạm quyết định.
Chu Hiển đột nhiên đứng lên:
- Dượng à, con có chuyện chưa rõ, ba món lễ vật quyết định ba chỉ tiêu nhưng nếu cả ba món lễ vật của một người đều được chọn thì làm sao?
Khương Phạm bật cười:
- Ha ha, hỏi rất hay, nếu có vị tuấn kiệt nào ở dưới mà dâng ba món lễ vật đều được chọn thì chỉ còn lại một mình... đến lúc đó vợ chồng ta khỏi phải tuyển chọn. Người đó sẽ chính là chồng của con gái ta.
Những người ở bên dưới lập tức rì rầm bàn luận.
Trong lòng Tần Vũ đã hoàn toàn hiểu rõ phương pháp tuyển chọn.
Việc tuyển chọn được chia làm ba vòng, mỗi vòng đều yêu cầu mọi người dâng lễ vật của mình, từ đó sẽ quyết định chỉ tiêu.
Sau ba vòng sẽ quyết định được ba chỉ tiêu.
Nếu có khả năng thì ta muốn giành hết cả ba chỉ tiêu. Tần Vũ thầm nhủ, hắn không muốn có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ muốn được cưới Lập nhi một cách ổn thỏa.
- Khương huynh, với món lễ vật được chăm chút nhất bọn ta còn phán đoán được qua mức độ mới lạ, món lễ vật quý giá nhất thì chẳng nói làm gì, nhưng món lễ vật thể hiện sự thật lòng thì làm sao mà bọn ta quyết định đây?
Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự mỉm cười lên tiếng hỏi.
Khương Phạm mỉm cười gật đầu.
- Điều này ta phải nói cặn kẽ, để căn cứ vào lễ vật mà quyết định ai là người thật lòng nhất, thực sự thì... có khả năng chỉ tiêu này sẽ phải bỏ đi.
Bọn Tần Vũ, Chu Hiển dỏng tai lên, chỉ sợ mình nghe lầm.
Bỏ đi?
Làm sao mà bỏ chỉ tiêu đi được chứ?
Tần Vũ không thể nào hiểu nổi.
- Để xét ai thật lòng nhất thì vợ chồng bọn ta quyết định nhờ các thiên tôn giúp!
Khuôn mặt Khương Phạm sáng bừng.
Thiên tôn?
Các thần vương đều nhìn Khương Phạm đầy kinh ngạc.
- Mọi người đừng ngạc nhiên, cửa ải này phải làm phiền mười tám ứng cử viên đi tới "Sơn Hải cung". Nếu ai có thể làm thiên tôn cảm động, nhận được lễ vật của thiên tôn thì người đó được xét là chân thành. Nếu chỉ có một người nhận được lễ vật của thiên tôn thì kẻ đó được chọn. Nếu hai người nhận được lễ vật thì mười ba thần vương chúng ta sẽ căn cứ vào lễ vật mà xét ưu điểm nhược điểm của nó rồi mới quyết định ai được chọn!
Khương Phạm mỉm cười nói.
Mọi người đều đã rõ.
Tới Sơn Hải cung hy vọng nhận được lễ vật của thiên tôn?
Thiên tôn đâu dễ gặp được như thế? Đó là những nhân vật trong truyền thuyết đấy. Rất có khả năng mọi người không nhận được lễ vật, vì thế chỉ tiêu này phải bỏ đi.
Có điều...
Lôi Phạt thiên tôn kia chẳng phải là người nhà họ Chu sao? Tần Vũ nhíu mày liếc Chu Hiển ở bên cạnh một cái, lúc này trong mắt hắn đang đầy vui mừng.