Đây là lần thứ hai Dương Lực tự mình nghênh đón Hoa Tranh.
Lão gia cũng không có gì thay đổi, đè mũ lại không nhanh không chậm bước xuống thang cuốn trong dòng khí lưu, anh có chút sốt sắng, chờ đối phương đi vào mới tiếng lên chào hỏi.
“Ngài trở về rồi.” Dương Lực hơi khom người, anh thay một bộ trang phục quản gia hoàn toàn mới, trong cổ áo sơ mi thêu viền hoa phức tạp.
Hoa Tranh không nói gì, hắn gỡ bao tay ra, đầu ngón tay thành thạo lướt qua cổ Dương Lực, dừng trên hầu kết quản gia trẻ tuổi, sau đó nhẹ nhàng khều vòng cổ lục lạc.
“Keng” một tiếng, Hoa Tranh lộ ra chút nụ cười: “Bé ngoan.”
Hai má Dương Lực khô nóng, ngay cả trên lưng cũng chảy ra chút mồ hôi, anh không nhịn được đưa tay ra, nắm lòng bàn tay Hoa Tranh, lại nhanh chóng thả ra, thấp giọng nói: “Hoan nghênh ngài trở về.”
Hoa Tranh “nhìn” anh nửa ngày, thở dài: “Tôi đã trở về.”
Chuyện phát sinh vào thời kỳ động dục đặc thù của Dương Lực trước dó, Hoa Tranh không chủ động nhắc, Dương Lực cũng không tiện hỏi.
Lúc đó pheromone cả người anh đều hỗn loạn, ký ức vụn vặt lại không hoàn chỉnh, nhưng chỗ mấu chốt thì vẫn nhớ rõ, đương nhiên sau đó nghĩ đến chuyện không biết xấu hổ mình làm ra, quản gia trẻ tuổi liền hận không thể chui vào trong phòng cách ly trốn mất biệt một lần nữa.
Dương Lực không biết rốt cuộc lão gia có tâm tư gì, rõ ràng là khiến cho mình động tình với hắn, rồi lúc mấu chốt lại không “ký kết” với mình, chắc là ghét mình nhỉ… thời kỳ động dục đặc thù cũng là lão gia hỗ trợ mới qua nổi.
“Rốt cuộc hắn có thích mình không ta?” Dương Lực không nhịn được lầm bầm lầu bầu.
Trần nữ sĩ ở một bên như là nghe chuyện đáng sợ gì đó, vẻ mặt mịt mờ nhìn anh: “Cậu đang nói gì?”
Mặt Dương Lực hơi đỏ, khẽ khàng nói: “Tôi muốn biết là, rốt cuộc lão gia có thích tôi hay không…”
Trần nữ sĩ trừng mắt: “Hắn mù, cậu cũng mù theo hả?”
Dương Lực: “…”
Trần nữ sĩ tức giận nói: “Hôm nay cậu quét tước phòng hắn, đừng quên sửa sang lại tủ mũ áo.”
Việc sửa sang lại tủ mũ áo thường thì sẽ không để người ngoài làm, đương nhiên Dương Lực là một ngoại lệ, bằng không lần trước anh cũng không có cách nào trộm được một cặp bao tay của Hoa Tranh.
Mấy vật phẩm bên người của lão gia từ trước đến giờ luôn cộp mác cá nhân, mỗi lần Dương Lực bước vào đều có thể ngửi được mùi vị pheromone của Hoa Tranh nồng nặc.
Anh sửa sang lại tủ bao tay, cặp bao tay mình trộm lần trước đã giặt sạch, tình cờ liếc mắt nhìn một cái vẫn nhiễu loạn tâm hồn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, vòng da dường như lại thêm mấy sợi, xem ra chính là chuẩn bị cho Dương Lực.
Quản gia trẻ tuổi thực sự là vừa thẹn vừa nóng người, cuối cùng cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, nhanh chóng khép tủ, chỉ là không biết sao, quỷ thần xui khiến, Dương Lực lại không nhịn được một lần nữa mở ngăn tủ bao tay ra.
Anh chọn rất lâu, tìm một cặp bằng da màu trắng, vuốt ve một hồi, cẩn thận từng li từng tí một bỏ vào trong túi.
Lúc đang chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Anh đang làm gì?” Giọng điệu Hoa Tranh lạnh nhạt không gợn sóng.
Dương Lực đột nhiên xoay người, nhìn thấy lão gia xõa tung mái tóc dài màu trắng bạc, không có biểu cảm gì dựa vào trên cửa.
“…” Dương Lực không nói được một câu nào.
Anh biết rõ đối phương không nhìn thấy, cũng không thấy bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần Hoa Tranh đứng ở đằng kia, là đã có thể làm cho anh không chỗ giấu thân.
Hoa Tranh không nhận được hồi đáp, nhưng dường như hắn cũng không ngại, hắn ngồi dậy, từ từ đi về hướng quản gia của mình.
Dương Lực theo bản năng lui một bước, lưng anh đã kề sát tới hộc tủ.
Hoa Tranh đi tới trước mặt anh, khoảng cách gần đến độ chỉ cần anh thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn được cằm đối phương.
“Đã lần thứ hai.” Hoa Tranh thấp giọng nói, hắn đưa tay ra, dán vào lồng ngực Dương Lực, Dương Lực không nhịn được co rụt một chút, đầu ngón tay thon dài trắng nõn có chút ngạo mạn đẩy vạt áo ra, sau đó luồn vào túi áo bên trong, chậm rãi rút cặp bao tay màu trắng kia ra.
Dương Lực xấu hổ mặt mày đỏ ửng, muốn rỉ cả máu, hận không thể nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Hoa Tranh lại không chịu dễ dàng buông tha anh.
Tay người đàn ông vẫn còn trong vạt áo anh, dán vào da thịt, trượt tới gần đầu v*, cuối cùng không nhẹ không nặng nhào nặn thưởng thức, mãi đến tận khi nó sung huyết đứng thẳng.
“Tự anh nói xem.” Hoa Tranh tiến đến bên tai Dương Lực, hắn ngậm lấy vành tai căng máu của đối phương, “Tôi nên trừng phạt anh thế nào?”
Lần này hai người bọn họ đều không ở thời kỳ động dục.
Nhưng thực sự cũng không có gì đáng lo, omega và alpha thành niên chỉ cần trước đó từng có tiếp xúc da thịt, coi như không phải mức độ “ký kết”, thì cũng rất dễ sản sinh phản ứng với pheromone của đối phương, cho nên kỳ thực nói trắng ra là, pheromone lựa chọn “chân mệnh thiên tử” vô cùng đơn giản thô bạo, lần thứ nhất mấy người không thành công không sao cả, linh hồn luôn có thể chỉ dẫn hai người tới lần thứ hai.
Dương Lực nhẫn nhịn khổ cực, Hoa Tranh há lại không phải thế, mặc dù tám năm nay đã trưởng thành, nhưng chỉ cần đối mặt Dương Lực, tính tình lại trở nên trẻ con.
Hắn muốn nhìn ánh mắt mê luyến của người kia.
Muốn Dương Lực cưng chiều lại yên lòng phục tùng mình.
Muốn bắt nạt anh khóc, lại muốn nhìn anh cười với mình.
Phòng chứa quần áo nhỏ hẹp, độ dung chứa cũng có hạn, Hoa Tranh một thân ăn mặc chỉnh tề, Dương Lực lại không may mắn như vậy.
Anh bị yêu cầu cởi hết quần áo, thân thể trần truồng, da thịt màu chocolate phối với thảm len trắng như tuyết trên sàn nhà, ngây thơ lại sắc tình.
Hoa Tranh đưa tay ra, đầu ngón tay móc lấy vòng cổ đối phương, nhẹ nhàng kéo anh đến trước mặt.
Hắn cúi đầu, ra lệnh: “Hôn tôi.”
Dương Lực nỗ lực ngẩng đầu lên, đôi môi anh no đủ mà nóng bỏng, lại e lệ chỉ dám nhẹ nhàng thăm dò chạm nhẹ vào, Hoa Tranh nhíu mày, đầu lưỡi cạy kẽ răng đối phương ra.
Trước đã nói, khác với bề ngoài lạnh nhạt cấm dục, nụ hôn của Hoa Tranh luôn luôn nồng tình mật ý, thời gian lâu, Dương Lực luôn hoài nghi lượng hô hấp của đối phương rốt cuộc tốt bao nhiêu.
Một nụ hôn kết thúc, hơi thở Hoa Tranh chỉ khẽ rối loạn, Dương Lực thì lại kẹp chặt đùi, chỉ lo đối phương phát hiện phản ứng của mình.
Chỉ tiếc, anh có phản ứng hay không, Hoa Tranh căn bản không cần dùng đôi mắt để xem.
Lão gia đi chân trần, nhẹ giẫm lên dương v*t cương cứng của Dương Lực.
Dương Lực không kịp chuẩn bị rên rỉ một tiếng.
Hoa Tranh cũng không buông tha anh, người đàn ông ấy có chút ác liệt giẫm đè một chốc, mãi đến tận khi cảm thấy lòng bàn chân dính chút tinh thủy dinh dính.
“Tôi chưa cho anh bắn.” Hoa Tranh nhàn nhạt nói.
Dương Lực bị hắn làm cho hơi sợ, không nhịn được thấp giọng cầu xin tha thứ vài câu.
Hoa Tranh ra lệnh: “Lại đây, giúp tôi cởi quần áo.”
Rốt cuộc Dương Lực có thể thở ra một hơi, anh nằm một chốc, ngồi dậy cởi cúc áo sơ mi của Hoa Tranh, cũng không biết là tay anh run, hay là do tơ lụa áo sơ mi của lão gia quá trơn trượt, cái cúc thứ nhất cởi nửa ngày mới ra.
Hoa Tranh cúi đầu, hôn trán Dương Lực.
Vì vậy cái cúc thứ hai cũng khỏi cần cởi, Dương Lực mơ mơ hồ hồ lại hôn nhau với lão gia, quần áo tự nhiên không cần anh cởi nữa, lúc bị ôm lên trên giường rõ ràng là quản gia trẻ tuổi còn chưa kịp hoàn hồn.
“Sức lực ngài thật lớn…” Dương Lực thật lòng cảm khái, tuy rằng Hoa Tranh cao hơn anh, nhưng mình cũng không thấp, có thể ôm công chúa như thế lên trên giường, nhìn thế nào cũng thấy không phải việc thoải mái.
Động tác Hoa Tranh hôn anh chưa ngừng, nghe được câu này lại nở nụ cười: “Trước đây anh cũng đã từng nói lời này.”
Dương Lực bị tình triều mãnh liệt quấy nhiễu đến thần trí không rõ ràng, cố gắng nghĩ ngợi nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được mình từng nói lúc nào.
Lúc huyệt khẩu bị căng ra vẫn hơi đau, Hoa Tranh cũng không vội vã hành động.
Dương Lực mê man nhìn về phía hắn.
“Dương Lực.” Hai mắt màu hổ phách của Hoa Tranh “nhìn” người dưới thân, “Tôi muốn ký kết khế ước vĩnh hằng với anh, anh có bằng lòng hay không?”
… Loại thời khắc mấu chốt này, có ai mà nói không muốn đâu?!
Dường như Hoa Tranh biết anh đang suy nghĩ gì, bình tĩnh nói: “Anh không có động dục, tôi cũng thế, cho nên nếu như anh không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng anh.”
Dương Lực: “…”
Hoa Tranh nhíu nhíu mày, hắn ưỡn eo lên, để cho mình tiến vào càng sâu: “Trả lời?”
Dương Lực không nói gì, anh nâng nửa người trên, chủ động vụng về hôn môi Hoa Tranh.
“Ngài bằng lòng kết hôn với tôi không?” Dương Lực thấp giọng thở gấp, cẩn thận từng li từng tí một dò hỏi đối phương, “Ngài bằng lòng gả cho tôi không, lão gia?”
Hoa Tranh cũng không có vội vã đưa ra đáp án, dương v*t hắn đã hoàn toàn cắm vào huyệt khẩu của đối phương, Dương Lực chỉ cảm thấy có thứ gì đó kết ấn ở trong người, pheromone của Hoa Tranh điên cuồng tràn vào đầu óc mình.
Thậm chí anh có thể cảm giác được điểm ký ức trên hồi hải mã càng ngày càng sáng, cuối cùng vỡ vụn, đổ ập vào trong linh hồn anh.
Hoa Tranh hôn vệt nước mắt bên khóe mi anh, thấp giọng nói: “Anh quên rồi sao, thật lâu trước kia, anh đã từng cầu hôn tôi.”
“Mà câu trả lời của tôi vẫn chưa từng thay đổi.” Hoa Tranh lại trao đổi một nụ hôn quấn quýt với quản gia trẻ tuổi của mình, “Tôi yêu anh, tôi bằng lòng.”
————————END————————
———-oOo———-