Mạc Xán thấy bị bao vây, những cung tiễn này tuy lác đác, nhưng trung tâm
bắn tới cũng có thể tập trung dày đặc, có thể cắm người thành con nhím.
Nàng tuy không cam tâm, thầm nghĩ cung tiễn thủ cự ly xa như thế, còn
mình cùng Hoàng Linh Vũ lại gần như thế, nếu có thể tiếp cận Hoàng Linh
Vũ, cung binh cũng không dám xuất thủ. Thậm chí bản thân còn bắt được
con tin, có thể rời khỏi nguy hiểm.
Cầm Sắt và lão giả hút tẩu
vẫn còn đang đối kháng, nhưng chợt thấy Mạc Xán lại đánh lui Trình Bình, rút chủy thủ ra, nhắm thẳng tới Mộ Dung Sí Diệm vẫn còn chưa thể động
đậy. Mọi người tại đó, mục tiêu của Cầm Sắt và lão giả là Hoàng Linh Vũ, Trình Bình thì bị đánh ra xa ngoài hai trượng, mắt thấy không ai có thể cứu được Mộ Dung Sí Diệm, hắn chỉ có thể nằm đó không lực phản kháng
táng mạng dưới tay Mạc Xán.
Cho dù biết mục đích lần đi này của
Mạc Xán là muốn tìm nơi giấu [Tự Liên Tập] từ miệng Mộ Dung Sí Diệm,
nhưng Trình Bình vẫn không thể không lo lắng, nữ nhân này khắc trước thì nghĩ như vậy, khắc sau lại nảy ra chủ ý càng đáng sợ hơn, chỉ sợ hiện
tại cũng thật sự muốn xóa bỏ Mộ Dung Sí Diệm. Theo thế vừa tiếp đất nên
người hắn vẫn chưa thể đứng vững, còn đang lảo đảo lùi lại, cố chịu nội
lực nghịch lưu, trở tay đâm một kiếm xuống, cố gắng quay lại ngăn cản
Mạc Xán.
Nhưng chuyện chỉ trong lúc chớp lóe, nào còn kịp ngăn
cản. Bóng roi của Mạc Xán bảo vệ sau người, còn tinh lực thì tập trung ở chủy thủ trước người, Mộ Dung Sí Diệm chỉ là tiu nghỉu nhìn điểm hàn
quang trên tay nàng, giống như không mấy tin tưởng nàng cuối cùng cũng
nguyện ý hạ thủ.
Mạc Xán lạnh lùng nhìn lại, thầm nghĩ, hạ thủ
thì sớm đã hạ rồi, tại sao hắn còn tồn tại ảo tưởng? Lại nghĩ, hắn cuối
cùng vẫn là hài tử ngốc, tại sao lại cho rằng trên đời này thật sự có
người tốt tồn tại chứ? Mỗi người đều là vì mình mà sống, thỉnh thoảng
lợi dụng người khác, cũng là chuyện bình thường.
Khi mắt thấy
cuối cùng cũng sắp đâm vào thân thể Mộ Dung Sí Diệm, Mạc Xán lại thấy
Hoàng Linh Vũ động đậy. Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng động, y đẩy nạng ra nghiêng người ngã xuống, cản trước mặt chủy thủ.
Mộ Dung Sí Diệm há to miệng, phát hiện bản thân đã sợ hãi tới mức thậm chí căn bản
không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn chỉ có thể mở mắt nhìn
bóng lưng Hoàng Linh Vũ càng lúc càng lớn trước mặt, che chắn ánh quang
giữa kẽ lùm cây chiếu tới.
__
Đó là một người rất ấm áp a, nếu chết rồi, liệu có phải cũng trở thành băng lạnh không? Nếu chết
rồi, có phải cũng sẽ dần thối rữa, biến sắc, phát ra mùi thối, sau đó
hóa thành thịt rữa máu đọng xương cốt, trên đời này sẽ không còn tìm
được người như thế nữa sao?
Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy trong mắt
nóng rát, thứ nóng hổi không thể nào đè nén tràn ra, chảy xuống. Hắn
biết đây là cái gì, đây chính là tuyệt vọng.
Đắc thủ rồi__ Mạc Xán thầm nghĩ.
Phản ứng của Hoàng Linh Vũ nằm ngoài dự liệu của Mạc Xán, theo như giả định
của nàng ta, Hoàng Linh Vũ nhiều lắm là bị hành động này dọa ngốc, sau
đó việc bắt giữ có thể dễ dàng làm được. Trình Bình tuy thua nàng một
bậc công lực, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, chỉ cần Hoàng Linh Vũ
có thể hơi né tránh, Mạc Xán sẽ không có thời gian bắt sống y, nhiều lắm chỉ có thể giết chết tại chỗ.
Nhưng Hoàng Linh Vũ lại thật sự nỡ lấy mạng ra cứu người a, khó trách người bên cạnh nàng không ngừng bị y cướp đi, làm một họa thủy quả nhiên cũng cần phải bỏ ra vốn gốc. Đương
nhiên, vốn gốc này phải đủ lớn, lớn đến mức y không thể gánh vác được.
Nghĩ như thế, Mạc Xán thu hồi chủy thủ, thế roi đảo chuyển, quấn về hướng
Hoàng Linh Vũ. Bất luận Cầm Sắt hay lão giả đó, đều sắc mặt đại biến, mà Mạc Xán, thì xác thực cảm thụ được khi trường tiên quấn chặt lại, điên
cuồng cười to lên, cho dù bắt không được Mộ Dung Sí Diệm, có Hoàng Linh
Vũ trong tay cũng rất đáng giá a.
Khi Mạc Xán cho rằng đã nắm
chắc thắng lợi, đột nhiên chân đau đớn, cảm giác bị xuyên xương xuyên
thịt gần như sắp khiến nàng ném bỏ Hoàng Linh Vũ. Trừng mắt khó tin nhìn người đang nắm trong tay, tên họa thủy đáng lý ra không có một chút lực sát thương một chút nguy hại cũng không có này… trong tay nắm cây nạng
thanh đồng to bằng ngón cái, cây nạng này đang đâm vào đùi nàng, từ sau
mông xuyên thẳng qua.
“Ta đặc biệt tính toán góc độ rồi, sẽ không đâm vỡ động mạch, ngươi nên cảm tạ ta a.” Hoàng Linh Vũ cười nhạt nói:
“Chẳng qua từ chỗ đó xuyên qua… giống như bắp đùi tôn quý của quý điện
đây mọc ra một cây kim, tạo hình này tuy không mấy nhã quan, nhưng vẫn
mong ngài lượng thứ cho.”
Cổ họng Mạc Xán bị nghẹn, một lượng lớn hơi thở không thể thông qua lồng ngực, bất luận thân thể hay là tâm
linh, đau đớn kịch liệt khiến nàng hầu như quên cả hô hấp.
“A__”
Cuối cùng nàng gào lên, tiếng thét cao chói vang lên, ném trường tiên
chưa từng ly thân đi, hai tay cầm lấy chủy thủ, đâm thẳng lên người
Hoàng Linh Vũ.
Nhưng chỉ nghe một tiếng vang lớn, chủy thủ đâm mạnh lên một bản sắt.
Thanh âm của Trình Bình vang lên sau lưng nàng: “Tục ngữ có câu, người thông
minh sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai. Chúng ta đều đã biểu thị cho
ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi thế nhưng còn không biết trên người mỗi
người chúng ta đều có mặc hộ giáp sao!”
Nạng của Hoàng Linh Vũ
hơi khuấy động một chút, Mạc Xán chỉ cảm thấy da thịt đều bị khuấy trộn
lên, không còn nhẫn nhịn nổi nữa ném dao ôm chân, kêu lên thê thảm. Quá
đau đớn, nàng không còn để ý được gì nữa, chỉ cầu mau chóng đánh ác quỷ
tàn phá nhục thể nàng thành khói bụi tan biến, ngưng tụ nội lực giơ tay
đánh lên đầu Hoàng Linh Vũ.
Nhưng đáng tiếc không đến phiên nàng
đạt thành, chưởng còn đang ở giữa không, đã bị Cầm Sắt nắm chặt lại, sau đầu còn chịu thêm một tẩu thuốc của lão giả. Kinh sợ tức giận khẩn cấp
cộng thêm thân thụ trọng thương, Mạc Xán không thể chống đỡ nổi nữa,
nghiêng người ngả lên vai Hoàng Linh Vũ.
Bản thân Hoàng Linh Vũ
cũng tránh không kịp, liền cứ thế bị Mạc Xán ôm thành một cục, nặng nề
ngã lên người Mộ Dung Sí Diệm. Chỉ đáng tiếc trên người Mộ Dung Sí Diệm
cũng đồng dạng mặt hộ giáp, như vậy, gặp tai ương chính là cái ót của
Hoàng Linh Vũ. Chỉ nghe thấy một tiếng rầm, Mộ Dung Sí Diệm chỉ cảm thấy trước ngực chấn động, tiếp theo nghe Hoàng Linh Vũ kêu thảm “ai a”.
Tóm lại không sao…
Mộ Dung Sí Diệm không biết bản thân là cười hay khóc, cố gắng di động cánh tay tê dại, từ sau lưng ôm Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói: “Sau này ta
sẽ không mặc hộ giáp nữa, ngươi thích ngã chỗ nào thì ngã chỗ đó.”
___
Khi Cầm Sắt tỉnh lại, trời đại khái đã tối rất lâu. Vì trong bụng trống
rỗng, có vẻ đã lâu chưa ăn gì. Nơi này là một khách phòng độc lập, nhưng hắn biết mình không thể đi được, hơn nữa khí hải nửa điểm phản ứng cũng không có, cũng không biết là bị hạ dược gì. Hắn trấn định thả lỏng gân
cốt, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, Diêm Phi Hoàng đặc biệt phi ưng tới bảo hắn đừng để bại lộ thân phận, nhất định có nguyên nhân sâu xa trong đó.
Cầm Sắt sờ sờ cục u thiệt bự sau đầu mình, nguyền rủa lão giả cầm tẩu đó.
Thì ra lão giả cầm tẩu cũng là người bảo hộ Hoàng Linh Vũ, nhưng lão đầu
miệng đầy răng vàng đó một chút đạo đức chức nghiệp cũng không có, bản
thân hắn ít nhất còn trước tiên thỉnh ý nhân vật mục tiêu được bảo hộ có nguyện ý đi hay không, còn lão giả đó thì không nói hai lời chỉ lao tới gõ, khiến hắn cho rằng đối phương là bang phỉ gì đó.
Khi hắn xác định Mạc Xán đã không còn tính nguy hiểm gì nữa tính lặng lẽ ly khai,
lão đầu đó quay đầu tập kích hắn. Nhưng người càng thâm tàng hơn, chắc
là đối tượng được hắn bảo hộ đó, cái người tên Lục Nẫm Giác đó, nhưng
hình như tên thật lại là Hoàng Linh Vũ đó, mấy trượng cản trở hắn lại.
Cuối cùng rốt cuộc là bị ai từ sau lưng gõ một cú, trong lúc hỗn loạn
căn bản không nhìn thấy được.
A!
Cầm Sắt đại kinh. Hoàng Linh Vũ sao lại biết võ công?
A?
Hắn nghiêng đầu, đầu choáng mắt hoa nghĩ không thông.
Lại nghiêng đầu, a, nhưng quả thật là nhìn thấy Hoàng Linh Vũ dùng võ lực
cản trở mình, hai cây nạng bị y thao túng giống như mọc thêm một đôi
chân. Còn có cây nạng đó đã đâm xuyên qua xương cốt huyết nhục con
người, phải cần khí lực lớn cỡ nào.
Nếu còn có người theo hắn nói Hoàng Linh Vũ là thứ dân đen, cái gì cũng không hiểu, võ công môn ngoại gì cũng không, Cầm Sắt cảm thấy bản thân sẽ lập tức khạc đờm lên mặt
đối phương.