Trình Bình biết, có người từ khi sinh ra đã phải chịu sự giáo dục tẩy nảo.
Hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng thứ mà mình được nghe, đem tất cả của mình dâng hiến cho người đã nuôi dưỡng mình trưởng thành, quan hệ của Mộ
Dung Sí Diệm và Mạc Xán không nằm ngoài thứ này.
Nhưng nếu có một ngày, hắn phát hiện bản thân bị lừa, hai mươi năm từ khi nhớ chuyện tới nay hoàn toàn chỉ được xây dựng trên dối gạt và lợi dụng, không có yêu
thương cũng không có thân tình, tín nhiệm và ỷ lại mà bản thân đã cống
hiến, bị người ta hoàn toàn không trân trọng ném bỏ, vậy hắn sẽ làm sao?
Hận.__ Nhân tình trong đời, không ngoài điều này.
“Ngươi là sợ hắn trong lúc xúc động sẽ hạ thủ quá nặng, tương lai sẽ hối hận?
Nhưng Mạc Xán này làm quá phận như thế, hơn nữa còn rất nhiều chuyện ác
chưa bị vạch trần, tin rằng Mộ Dung Sí Diệm cho dù giết nàng ta, tương
lai cũng sẽ không có khả năng hối hận.” Trình Bình hỏi.
“Không
phải vì sợ hắn hối hận, mà là vì hắn đã có chọn lựa rồi. Lần này khi
thấy Mạc Xán, hắn không tiếp cận cũng không xa cách, chỉ xem nàng ta như người xa lạ. Đây chính là nguyện vọng của hắn đi, ân thù gì đó, trong
hai mươi năm quá khứ đều coi như đã san bằng, sau này không còn có quan
hệ gì nữa.”
Trình Bình hiểu rõ nói: “Khó trách cho tới bây giờ cũng không nghe hắn hỏi tới tình hình của Mạc Xán.”
“Tóm lại, chuyện này chúng ta cứ gánh toàn bộ, đừng để dính tới Sí Diệm.”
“Ta hiểu.” Trình Bình cười cười. “Ngươi đây là muốn đem hắn bỏ dưới cánh bắt đầu bảo hộ rồi sao?”
Hoàng Linh Vũ chần chừ nói: “Tạm thời cứ như vậy trước đi, dù sao còn có một
tầng quan hệ với huynh trưởng hắn, sau này an bài hắn thế nào, có lẽ Mộ
Dung Nam Cẩn và Mộ Dung Bạc Nhai còn có cách nghĩ tốt hơn. Ngươi cứ đi
lo chuyện của mình trước, ta đi xem Mạc Xán.”
Trình Bình lại kéo y lại tỉ mỉ đánh giá, nửa ngày sau mới nói: “Thời gian này khí sắc không tồi, vốn ta còn sợ ngươi bị mệt.”
Hoàng Linh Vũ nhún vai nói: “Ngươi không nghĩ thử xem Trác Kiếm là người của
ai, ngay cả người như Tiền quản tiền đều có thể bị hắn tìm được, thì
chuyện này hắn còn không nghĩ tới sao? Mấy ngày nay thực sự khiến ta
nhàn chết rồi, chỉ có thể rảnh rỗi đi qua tìm Mạc Xán giải sầu thôi.”
“Nàng ta thật đáng thương, rơi vào cảnh ngộ trở thành công cụ giải sầu cho ngươi, thực là thảm vô nhân đạo.”
Khi lên trên xe, Mạc Xán đang nằm trên đó, hai mắt mở trừng nhìn thẳng nóc
xe. Kỳ thật nàng ta vẫn còn đang sốt, thương thế cũng vẫn nặng, nhưng
chính là không chịu mở miệng. Từ sau khi bị Hoàng Linh Vũ nhìn sạch sờ
sạch, nàng tựa hồ đã nảy sinh tâm tình bình vỡ thì không sợ bị đập, bất
cứ ai tới đổi dược, giúp đi ngoài cũng đều có thể miễn cưỡng phối hợp.
Hoàng Linh Vũ vén chăn phủ trên hạ thể nàng ra, nhìn quanh một lần, phát hiện trên băng lại bị thấm máu, thầm thấy kỳ lạ. Màu máu này rõ ràng là mới, nhưng vết thương đã được Nhạc Huy may lại, sau đó còn bôi dược thảo,
chắc không tới mức hiện tại còn chưa khép miệng. Chẳng lẽ là Mạc Xán vừa rồi có động tác gì lớn tác động làm chấn rách vết thương?
Khi
nhìn lại nữ nhân này, phát hiện nàng nghiêng mặt đi nhìn vách xe, trên
da phần cổ toàn là màu sắc ám đỏ. Hoàng Linh Vũ hồ nghi suy đoán, có
phải vì động tác quá mức kịch liệt, cho nên huyết dịch tuần hoàn tăng
mạnh mà khiến trên cổ có ấn đỏ.
Nhưng y rất nhanh đã đánh tan suy nghĩ này, vì lúc này y mới chú ý thấy nơi chảy máu rõ ràng không phải
là vị trí bị thương, mà là…
Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười, kiếp trước y cũng từng hóa trang cho xác chết, may may vá vá cũng từng làm
qua, tạm thời tính là kiêm chức. Nhưng cũng chưa từng ngờ tới bản thân
còn có ngày phải phục vụ nữ nhân tới chu kỳ. Y cười trầm vài tiếng,
xuống xe, đi tìm một vị y vụ binh nói: “Đi thu thập nửa bồn tro than tới đây, lại đi tìm thêm vài túi gạo nhỏ dài mà các binh sĩ đeo bên eo,
ngâm qua rượu nóng rồi giao cho người trên xe.”
Y vụ binh hoàn
toàn mờ mịt, Hoàng Linh Vũ cười nói: “Ngươi chưa thành thân sao? Chưa
thấy qua chu trình nguyệt sự của nữ nhân gia sao?” Y cũng chưa có thành
thân, nhưng thường thức cơ bản mà nữ nhân cổ đại dùng vải bố bọc tro
than xem như băng vệ sinh thì cũng biết tới.
Nói đến rõ ràng như
vậy, sắc mặt người đó liền biến đổi. Nói cũng kỳ quái, những binh sĩ này tiếp xúc nhân thể rất nhiều, nếu là khi băng bó đổi dược thay y cho
người khác giới cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng một khi đề cập tới
nguyệt sự, thì liền biến thành rùa rút đầu, ai nấy đều ở một bên chơi
trò biến đổi biểu tình.
“Cũng không cần giúp nàng ta thay, nàng ta tự thay là được.” Hoàng Linh Vũ nói.
Nào biết y vụ binh đó vốn không phải là vì chuyện này mà biến sắc mặt, hắn
chỉ lúng túng nói: “Ta còn cho rằng nàng ta chắc đã mãn kinh rồi chứ,
sao hóa ra vẫn còn chưa hết a…”
Vấn đề này vô cùng bất ngờ, Hoàng Linh Vũ xém chút thổ máu tại chỗ, y vỗ vai y vụ binh nói: “Vị huynh đệ
này, ngươi rất có tiền đồ, có cơ hội thì giao lưu nhiều với Nhạc Huy
đi.” Còn về Mạc Xán ở trong xe sau khi nghe thấy có ngất xỉu nữa hay
không, thì không phải là phạm vi mà Hoàng Linh Vũ có thể quan tâm.
“Thì ra ngươi còn biết khi nữ nhân nguyệt sự thì nên xử lý thế nào. Thật
khiến người kinh ngạc, rõ ràng chưa từng thấy ngươi có giao lưu với nữ
nhân nào.” Một thanh âm bất chợt vang lên sau lưng. Hoàng Linh Vũ lập
tức ngây ra, khi còn chưa kịp hồi thần lại, trên vai đã bị gác lên.
Y vụ binh đối diện đó chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc, liền quay người bỏ đi làm chuyện của mình.
Hoàng Linh Vũ che trán nghĩ, đây là ảo giác sao? Chắc là ảo giác đi. Lúc này, Mộ Dung Bạc Nhai nên ở trong Sài Đô làm công tác chuẩn bị sau cùng,
điều phối lương thảo cung ứng.
Đúng vậy, cánh tay gác trên vai
chỉ là ảo giác của mình, nghe tiếng nói của hắn cũng là ảo giác, còn về
chuyện nhìn thấy hắn đang đứng bên cạnh mình, còn bộ dáng cười hi hi đó… chắc cũng là ảo giác luôn… đi?
Mộ Dung Bạc Nhai thấy dáng vẻ của Hoàng Linh Vũ, mệt nhọc bôn ba suốt mấy ngày toàn bộ không cánh mà bay, làm sao cũng cảm thấy rất đáng. Hắn để truyền lệnh binh dẫn đường ly
khai, nhìn xung quanh thấy vẫn có rất nhiều binh sĩ tới tới lui lui, hơi có chút không cam tâm nói: “Ai, bốn phía đều có nhiều người như thế,
muốn lập tức cùng ngươi hành phòng trung chi lễ, chỉ sợ không mấy thuận
tiện.”
“Phòng trung cái đầu ngươi!” Hoàng Linh Vũ tức giận mắng: “Ngươi không ở Sài Đô chạy tới đây làm gì.”
“Ai ai ai, mưu sát thân phu cũng không phải mưu sát như vậy a.” Mộ Dung Bạc Nhai che lỗ tai, vẻ mặt ủy khuất, “Thấy ta tới đây, ngươi cũng không
thể cao hứng một chút, thật không thú vị.”
Hoàng Linh Vũ hít sâu
một hơi, trấn định một chút, mới bình tĩnh nói: “Đồng chí Mộ Dung Bạc
Nhai, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta__ Ngươi không ở Sài Đô chạy
tới đây làm gì!” Câu cuối cùng ấy lại nâng cao lên tám độ.
“Oa,
sư tử hà đông, được kiến thức rồi!” Mộ Dung Bạc Nhai nhe răng khè miệng, tự lầm bầm báo oán, mắt thấy Hoàng Linh Vũ không buông không tha muốn
truy cứu trách nhiệm, mới an ủi nói: “Ta đương nhiên đều đã an bài xong
xuôi phòng vụ trong Sài Đô rồi mới đi ra.” Lại lầm bầm: “Sao ngươi lại
đối với ta như thế, lẽ nào bình thường đều không tưởng niệm ta một chút
hay sao?”
Hoàng Linh Vũ tỉ mỉ đánh giá hắn, mới bao lâu không
gặp, quả nhiên đã nhiều thêm hai quầng mắt thâm đen, cỗ cao hứng khi mới gặp trôi qua, rõ ràng đã lảo đảo muốn ngủ, xem ra trình độ bận rộn đến
thổ huyết là thế này đây.
“Ai….” Hoàng Linh Vũ không biết làm sao, sờ sờ đầu hắn coi như an ủi.
Chẳng qua Mộ Dung Bạc Nhai rất nhanh lại nén không được vui vẻ, thật ra hắn
sao có thể nén được, sau khi gặp được Hoàng Linh Vũ, quả thật là muốn
trưng toàn bộ nụ cười trong mấy năm nay ra hết. Hắn cũng không quan tâm
xung quanh còn có các binh sĩ, ôm thắt lưng Hoàng Linh Vũ, hỏi: “Ta bảo
Lộ Thị Tửu mang ‘tín vật định tình’ tới, ngươi có nhận được chưa?”
“Tín vật định tình?” Hoàng Linh Vũ kỳ quái nói, “Ngươi có bảo hắn mang ‘tín vật định tình’ gì tới đâu?”
“Đài sen a, hái sớm nhất trong năm nay.”
Hoàng Linh Vũ nhịn không được ôm quyền dọng lên cằm hắn, nói: “Ngươi lấy đài
sen làm tín vật định tình cũng không chịu nói sớm! Nếu như vậy, sai
không phải ở ta, bản thân ngươi và đệ đệ ngươi định tình đi.”
“A?”
“Đài sen đó đều để đệ đệ ngươi ăn rồi, ta vừa ngủ dậy, hắn còn đeo theo la
tâm sen rất ngọt, còn muốn ăn. Ta thấy hắn rất vừa ý ‘tín vật định tình’ của ngươi, các ngươi ghép thành một đôi, chính là vừa đúng ‘huynh dụ đệ công’….”
Mộ Dung Bạc Nhai nhăn hết mặt lên: “Bỏ qua cho ta đi, thật buồn nôn…”