“Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không?” Chu tổng quản hiếm khi đích thân tới,
đáng tiếc không phải chuyện tốt lành gì. Lúc này trong tay hắn đang cầm
mảnh giấy, lải nhải càu nhàu chấp vấn: “Chữ viết xấu như vậy là cho ai
coi?”
Hoàng Linh Vũ cúi đầu quỳ trước thư án, thầm nói, chữ viết
xấu thì ta đây thật xin lỗi đó, vốn là luyện để đánh dấu vào biên lai
cầm đồ đó, đương nhiên không thể đẹp rồi.
“Viết lại.” Chu Bác Bì
nhấc cái tay mập mạp lên quét sấp giấy dày trên thư án xuống, tức giận
bừng bừng ra khỏi cửa. Hoạn thị theo sau hắn giống như cũng chẳng xem
người đang quỳ ra gì, hất cằm thật cao, bỏ đi.
Đây là lần thứ chín rồi.
Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nhặt những mảnh giấy bị rớt đầy mặt đất, bỏ đi, vẫn phải bảo lưu đến khi viết xong lần sau mới thôi.
Cũng phải nói lại, Chu Bác Bì sao lại có lòng nhẫn nại như thế không cho y
nếm nỗi đau xác thịt, nói không chừng cũng vì nể chút mặt mũi của hoàng
lão tam. Nhưng cũng phải nói lại, mấy ngày nay không thấy Mộ Dung Bạc
Nhai, xem ra hắn cũng ngày ngày đi sớm về khuya, xem ra cũng bận rộn
không nghỉ.
Được thôi, nhìn cái bộ dạng thái giám nghênh ngang
hống hách của Chu Bác Bì, lại nhìn bộ dáng rụt đầu của hoàng lão tam,
quả nhiên là__ làm người khó, làm nam nhân, càng khó a!
Tiếng
bước chân ngoài cửa đã không còn nghe được, bên ngoài trời đã tối mịt,
tên Chu Bác Bì kia trở về sẽ có mỹ nhân bóp vai ủ giường cho ngủ, còn y
thì__ quay lại nhìn chỗ sâu bên trong gian phòng chứa tủ sách cao tận
nóc này, có một cái ổ nhỏ do mấy tấm chăn mỏng chấp vá nên__ Bỏ đi, đừng nghĩ chi nhiều, làm người phải biết đủ mới có thể sống vui.
Một
khi sống sót trở về từ trong đại dương quở trách, sau khi đại não tự
động đóng băng trong lúc nghe mắng vận hành trở lại, cảm giác đói bụng
rất nhanh ập đến. Y tìm đèn lồng được nhét trong góc phòng, đốt nến lên, cầm nó dự định ra ngoài lấp bụng.
Các thị vệ luân phiên trực đêm các nơi mấy ngày nay hầu như đều đã nhận thức gia hỏa đêm đêm chạy đến
thiện phòng, thỉnh thoảng còn có người cười ha ha hỏi y có phải lại bị
phạt không được ăn cơm tối không. Tóm lại, khi y đi đến con đường nhỏ
giữa rừng trúc cạnh hồ nước, nơi nhất định phải đi qua trước khi tới
thiện phòng, hệt như trước đây, sau cổ bị thổi khí tức băng lạnh.
Y ai ai thở dài sầu khổ, quay người nâng cao đèn lồng chiếu sáng tên nam nhân luôn chơi không đủ này.
“Ngươi có thể thay đổi chút không? Có buồn ngủ gì cũng bị đánh tan hết rồi.”
Mộ Dung Sí Diệm vụng trộm kê sát vào tai y nói nhỏ: “Ngươi uống rượu không?”
Hắn nâng một vò mật đường lên, lắc lắc, bên trong vang lên tiếng nước chảy
róc rách, sau đó cười hi hi, mang vẻ mặt hài tử hớn hở vì trộm được thứ
tốt.
Hoàng Linh Vũ có chút đau đầu xoa trán, mấy ngày nay đã lãnh giáo đủ sự thiên biến vạn hóa của hắn rồi, một khi lộ ra biểu tình này, thì y đừng mơ được đi, đi rồi cũng bị hắn tha về. Lý do không phải
thưởng thức âm nhạc thì chính là ngắm trăng.
“Ta đói bụng, không thể uống rượu với ngươi.”
Mộ Dung Sí Diệm không nói hai lời, vội móc một cái bánh nướng giấu trong ngực ra, đưa tới trước mặt y như hiến bảo vật.
“Ngươi trực tiếp bỏ vào trong y phục?” Hoàng Linh Vũ kinh dị nói.
Quỷ lửa đảo đảo đầu, gật đầu.
Cũng đúng, dù sao y phục của hắn tự nhiên có hoán y nô giặt tẩy.
Mộ Dung Sí Diệm tuy quái, nhưng rốt cuộc cũng không làm ra chuyện gì quá
mức. Hay có lẽ cho dù có làm rồi, dựa vào thái độ đối với tất cả nghi
vấn đều không thích đào sâu gốc rễ của Hoàng Linh Vũ, cũng đều trở thành chuyện không liên quan không trọng yếu.
Thế là giống hai đêm
trước, Hoàng Linh Vũ ngồi trên khúc rễ cây lồi lên mặt đất, Mộ Dung Sí
Diệm vắt chân ngồi trên một cành cây đối diện y, nâng cây sáo không biết đã nghiên cứu bao nhiêu ngày, tiếp tục thổi u oán. Hoàng Linh Vũ ăn một miếng lại uống một hớp, thân thể cũng chậm rãi ấm lên.
Tiếng sáo ngắt ngứ dần kết nối lại, Hoàng Linh Vũ hơi giật mình, quỷ hỏa chơi đùa nhạc khí này liên tiếp nhiều đêm, vậy mà y không phát hiện hắn cư nhiên có trình độ như vậy. Nếu thế, tại sao Mộ Dung Sí Diệm khi bắt đầu lại
thổi khó nghe như thế? Nam nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tiếng sáo càng lúc càng ăn khớp, thậm chí uyển chuyển du dương, sau đó phát ra âm thanh ai oán như kéo đàn nhị hồ.
[Ngươi sẽ cảm thấy bi thương, là vì quá do dự thiếu quyết đoán, như vậy không tốt.]
Giống như nghe được thanh âm đã không tồn tại đó truyền tới từ sâu trong vực thẳm.
Hoàng Linh Vũ đột nhiên cầm một hòn đá lên, hung ác ném về phía Mộ Dung Sí
Diệm. Hắn tựa hồ bị dọa, dùng đuôi sáo cản được. “Ngươi làm gì vậy?” Hắn hỏi.
Hoàng Linh Vũ đứng lên, cung cung kính kính nói: “Đa tạ khoản đãi của điện hạ, ta ăn no rồi, tạm biệt!”
Mộ Dung Sí Diệm nhảy xuống, chặn trước mặt y, hỏi: “Ngay cả ngươi cũng muốn đi rồi sao?”
“Nếu còn không về thì không thể hoàn thành công việc.”
Mộ Dung Sí Diệm càng tiếp cận y. Hoàng Linh Vũ cười ngốc bắt đầu chiến
thuật địch tiến ta lùi, chỉ đáng tiếc mới được hai bước, y đã bi ai phát hiện bản thân đụng vào thân cây. Nhưng Mộ Dung Sí Diệm thì vẫn không có ý định dừng bước, bỗng nhiên hắn vươn tay ra, chống lên thân cây.
[Bản thân cẩn thận chút, người xa lạ còn có thể bảo trì chút khoảng cách,
nhưng ngươi đối với người hơi quen biết đều quá mức dung túng.]
Đoạn tay áo to rộng đó rũ xuống mặt Hoàng Linh Vũ, nếu không phải tiếp xúc
như vậy, căn bản không thể cảm nhận được chất liệu cứng chắc nặng nề của nó.
[Cẩn thận chút, như vậy không có gì tốt cho ngươi.]
Chất liệu được kết từ tơ tằm dày đặc, dày tới mức giữa các sợi tơ nhìn từ
rất gần cũng không thấy được bất cứ kẽ hở nào, chính vì độ dày như vậy
mới khiến tay áo rộng như cánh bướm trở nên rườm rà nặng nề như thế. Hơn nữa quan trọng hơn là, trong đó còn mang theo hàn khí trong đêm, nhưng
cũng là vì hàn ý đó, khiến thân thể vốn đông cứng của Hoàng Linh Vũ hồi
phục sức hành động.
Lạch cạch một tiếng, Mộ Dung Sí Diệm rũ mắt,
nhìn vò mật đường bị rớt, may là mặt đất xốp mềm, nên không bị vỡ. Nhưng dòng rượu nhạt bên trong đang chảy lên chân hắn. Chỉ hơi phân tâm một
chút, trước ngực truyền tới một cỗ sức lớn, cái bánh nướng đầy dầu mỡ đó bị đập lên siêm y trắng tinh của hắn.
Hoàng Linh Vũ khom người
xuyên qua cánh tay Mộ Dung Sí Diệm, nhặt đèn lồng của mình làm như không có chuyện gì nói: “Trời đã khuya rồi, điện hạ tự bảo trọng, tiểu nhân
trở về trước.”
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã nghe âm thanh
âm trầm theo sát bên tai, “Lá gan của ngươi thật lớn, không sợ có hậu
quả gì sao?”
Hoàng Linh Vũ đột nhiên quay lại, dùng cán cầm đèn
lồng cản hắn lại bên ngoài hai tấc, mới nói: “Tuy ta không hỏi gì cả,
nhưng cũng không phải là đồ ngốc không hề suy nghĩ cái gì. Muốn cùng Mộ
Dung Bạc Nhai đấu khí là tự do của ngươi, đừng kéo người vô tội là ta
vào.”
“Mộ Dung Bạc Nhai, Mộ Dung Bạc Nhai, thì ra là thế, hắn ngay cả tên của mình cũng để ngươi gọi như thế.”
Hoàng Linh Vũ lạnh lùng cười nói: “Tên vốn chính là dùng để gọi, nếu không ngươi muốn cất nó trong thùng phân cho nổi mốc sao?”
“Đêm khuya thanh vắng, còn dám xung đột như thế, cũng không sợ bị ta… sao?”
“Tuy không biết đoạn ngừng nguy hiểm vừa rồi của điện hạ là có ý gì, nhưng
nếu không phải có tự tin có thể tự mình giải quyết, thì sao dám nghịch
lại tứ điện hạ đại nhân?”
“Thì ra là thế, thì ra là thế, chính là cái dáng vẻ này. Bên ngoài hồ đồ, bên trong thì thanh tỉnh hơn bất cứ
ai. Bên ngoài ấm áp, bên trong thì cứng đầu như con lừa ngốc, tam hoàng
huynh chính là thích loại người như vậy.”
“…”
“Ngươi đang
kỳ quái sao? Vậy ta nói cho ngươi nghe là được, vị tam hoàng huynh thân
ái đó của ta, hắn vẫn luôn thích nhị hoàng huynh, mà ngươi chẳng qua là
một vật thay thế mà thôi.”
“Ta nghĩ điện hạ có phải đang hiểu lầm ở đâu không, nếu nam nhân thiên hạ đều thích nam nhân, vậy thì làm sao
nối dõi tông đường? Chẳng qua nếu điện hạ hy vọng như vậy, thì tùy sở
nguyện của ngài thôi.”
Mộ Dung Sí Diệm nghiêng đầu nhìn Hoàng
Linh Vũ, Hoàng Linh Vũ cũng không động đậy mặc hắn đánh giá. Rất lâu
sau, Mộ Dung Sí Diệm cười ha ha, vừa lùi lại vừa nói: “Cũng không phải
kẻ vô vị gì, mấy ngày nay nhờ ngươi ban cho, ta trải qua rất thú vị,
ngươi cứ nói cho vị Bạc Nhai đó của ngươi, đừng cho rằng hắn có thể
thoát khỏi quá khứ, thứ nên trả lại, thì hắn nhất định phải trả. Bất
luận là [Cố Ảnh], hay là tình mà hắn thiếu ta!”
Tiếp đó là một
tiếng bõm, bóng dáng quỷ lửa của Mộ Dung Sí Diệm giống như tiêu thất
trong màn đêm, nơi ánh đèn chiếu tới, chỉ thấy cây sáo bị hắn đêm đêm
chơi đùa mấy hôm nay, cô đơn trôi nổi trên mặt hồ.