Ác mộng vẫn chưa kết thúc, Hoàng Linh Vũ cuối cùng chuyển lực chú ý tập
trung trên người hắn, trường đao vói qua, so so ở giữa hai chân hắn.
Trình Bình tức đến mức hầu như muốn ngất đi, trong lúc đầu choáng não mông
thì nghe thấy tù phạm đó nói: “Nếu ngươi không muốn thi thể của mình
cũng trở nên giống hắn, thì ngoan ngoãn dẫn ta tìm một nơi có thể an
thân.”
Trong câu nói này bao hàm hai tầng ý nghĩa: Đầu tiên, nếu
hắn không ngoan ngoãn nghe lời, thì hắn sẽ bị tên tù phạm cùng hung cực
ác này biến thành thi thể. Thứ hai, nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lời,
thì hắn sẽ bị tên tù phạm cùng hung cực ác này biến thành thi thể thiếu
mất bộ vị quan trọng giống như Đoàn Hầu Nhi.
_____
Có câu
là mười năm phong thủy luân lưu chuyển, còn đây mới có bảy tháng, hắn đã rơi vào trong tay kẻ lúc đầu bị hắn trừng trị. Có câu cái chết có lúc
nặng tựa Thái Sơn, có lúc nhẹ như lông hồng, chết thành thế này, không
phải là phong cách của Trình Bình hắn.
Thế là dưới tình huống
trọng thương mất máu sắp sửa ngất đi, kinh hoảng phẫn nộ đến mức muốn
thổ huyết, dưới tình trạng sau lưng bị chỉ một thanh trường đao, Trình
Bình che chặt chỗ vết thương nỗ lực chống đỡ đi đến gian nhà của thợ săn mà hắn thỉnh thoảng mượn dùng. Sau đó hắn không chống đỡ nổi nữa mà
ngất đi, khi tỉnh lại chính là tình hình này.
Hoàng Linh Vũ hiện
tại ngủ trong góc tường, nghe tiếng mưa bên ngoài, toàn thân trên dưới
đau đớn mệt mỏi. Mưa bên ngoài vừa đổ không lâu, nhưng càng lúc càng
lớn, cho dù y có độ lượng thế nào cuối cùng cũng phải tức giận, cảm thấy ông trời tựa hồ muốn đối chọi với y..
Sau khi đến gian nhà nhỏ này, Trình Bình liền hôn mê.
Y tìm được một lượng lớn cành thông lá thông bên ngoài đủ để sử dụng,
nhóm một đống lửa. Y biết những đống lửa này khẳng định sẽ dẫn tới sự
chú ý của bọn Mộ Dung Nhuệ Việt, nhưng hiện tại không quan tâm được
nhiều như thế. Hiện tại điều y phải làm, chính là nhất định phải cho Mộ
Dung Bạc Nhai cơ hội tìm được y.
Nếu Mộ Dung Bạc Nhai không từ bỏ chuyện tìm kiếm y, thì khói do ba đống lửa lớn này tỏa ra, có thể chỉ dẫn hắn tìm tới nơi này.
Có thể đạt được mục đích hay không, Hoàng Linh Vũ không dám xác định trăm
phần trăm. Mộ Dung Bạc Nhai kỳ thật cũng không có lý do phải làm gì cho
y. Tính căn nguyên cội rễ, hai người chẳng qua chỉ là người từng sống
cùng một thời gian, có lúc có thể uống rượu, có lúc có thể chuyện phiếm, có lúc có thể đánh nhau, nhưng rất ít khi tiếp xúc với tâm sự của đối
phương, có lẽ không thể tính là bằng hữu.
Nhưng y lại có chút tin tưởng, vì trải nghiệm cùng nhau chống địch, vì những sự ăn ý không cần
nói ra lời, vì địch nhân cùng chung trong ký ức.
Hoàng Linh Vũ
nhớ, khi Đoàn Hầu Nhi và Mạc Am gặp riêng Mộ Dung Bạc Nhai, trước nay
không cần phải quỳ. Thủ hạ của hắn trước giờ đều không xưng hô chữ chủ
nhân, không tự xưng là nô tài. Hoàng Linh Vũ còn nhớ,sự kinh dị khi nghe thấy tiếng tiêu sát nửa năm trước, mà sau đó, y nhìn thấy Mộ Dung Bạc
Nhai xuất hiện bên ngoài song cửa sổ dưới ánh trăng.
Có lẽ, Mộ Dung Bạc Nhai là tưởng niệm cuối cùng mà Diêm Phi Hoàng lưu lại cho y trên thế giới này, cũng là bảo đảm cuối cùng.
Y đang cược, cược chấp niệm của Mộ Dung Bạc Nhai, cũng đang cược chấp
niệm của Diêm Phi Hoàng. Nếu Diêm Phi Hoàng tận tâm tận lực dạy dỗ Mộ
Dung Bạc Nhai, vậy nhất định sẽ nói phương pháp truyền đạt tin tức cho
hắn. Chẳng hạn như ý nghĩa của ba đống lửa, chẳng hạn như ý nghĩa của
khí vị.
Nội y của Đoàn Hầu Nhi nhiễm đầy máu, bị y dùng để bao
bọc. Ngoại y của Đoàn Hầu Nhi cũng dùng bao mấy khối thịt trên thi thể.
Lúc này toàn bộ bị Hoàng Linh Vũ ném vào trong lửa.
Không bao lâu, tiếng vang nhỏ bé càng lúc càng lớn, vị thịt cháy khét cũng lan tràn trong không khí, bị gió núi thổi đi thật xa.
Người bên cạnh có lẽ cho rằng, ba đống lửa này là đống lửa của thợ săn dùng
để nướng thịt, hoặc cho rằng, mùi thịt trong gió mang tới là hương khí
thịt nướng, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai chắc sẽ biết ý nghĩa trong đó.
Ba đống lửa là tín hiệu cầu cứu trong thế giới tương lai nào đó, mùi thịt
cháy và mỡ thông sẽ là mồi nhử tốt nhất thu hút kẻ địch…
____
Chỉ là tại sao phải đổ mưa, đống lửa bên ngoài bị dập tắt, không biết khói
vừa rồi có ai chú ý thấy không, khí vị vừa rồi có truyền được tới nơi đủ xa không.
Hoàng Linh Vũ nhìn sắc trời bên ngoài gian nhà không giống sẽ sắp tạnh mưa, có chút chán nản nằm trở lại.
Trình Bình thấy Hoàng Linh Vũ không còn chú ý tới mình, cuối cùng không chịu nổi choáng váng hàn lạnh, lại ngủ mê đi.
Hắn không ngờ khi tỉnh lại, thế giới dường như đã đảo lộn, nếu không cũng sẽ không ngủ yên bình như thế.
Lần thứ hai khi hắn tỉnh lại, mưa nhỏ đi rất nhiều, trở thành rả rích rả
rích liên miên không ngừng. Trình Bình đột nhiên ngồi dậy, không ngờ lập tức đầu choáng mắt hoa, trước mặt đầy sao kim, trong tai cứ ù ù ầm ầm
như tiếng sấm, lập tức lại nằm xuống, sau đó mới hậu tri hậu giác phát
hiện vết thương của mình đã được xử lý rất tốt.
Mưa mùa hạ là mưa to, đến nhanh đi cũng nhanh, hiện tại vẫn chưa có vẻ dừng, tính ra lần ngủ này cũng không tốn bao lâu.
Đợi cơn choáng váng hơi trôi qua, Trình Bình mới ngẩng mắt tìm Hoàng Linh
Vũ. Không ngờ y lại không có trong nhà, mà đang chống gậy, tựa bên ngoài cửa dưới mái hiên cỏ rơm bên ngoài.
Ngược ánh sáng, bóng dáng
của y chiếm cứ trung tâm tầm nhìn của Trình Bình, cảm giác trái ngược
rất lâu trước đây đã cảm thụ được trên người kẻ này lúc này lại nổi lên, Trình Bình không kìm được hỏi: “Ngươi không điên?”
Thân ảnh bên ngoài cửa không chút động đậy, chỉ nhìn ra thật xa, vô cùng chuyên chú.
“Không giết ta?”
“Ngươi giết Đoàn Hầu Nhi bằng cách nào?”
“Sao ngươi đứng lên được?”
Hoàng Linh Vũ đầu cũng không thèm quay lại hỏi: “Ngươi là ngủ nhiều hun đầu
hay đã quen làm khảo tra bức hỏi, hiện tại còn nhiều lời như thế.” Giọng nói mang theo ý cười trêu chọc nhẹ nhõm.
“Lưu lại nơi này không sợ bị bọn họ tìm được?” Trình Bình không kìm được lại hỏi.
“Bọn họ?” Hoàng Linh Vũ hơi cảm thấy kỳ quái, lần này y quay đầu lại, sau đó mừng rơn, tựa hồ phát hiện thứ gì vô cùng hứng thú. “Ngươi là chỉ Mộ
Dung Nhuệ Việt hay Mộ Dung Sí Diệm? Sao lại là ‘bọn họ’? Ngươi đã không
còn xem bản thân mình là người của ‘bọn họ’ rồi sao?”
Trình Bình
nhìn y, thoáng chốc tim đập mạnh thêm, không biết tại sao, nụ cười hiện
tại của Hoàng Linh Vũ vô cùng nhẹ nhõm, so với nụ cười khổ sở hoặc trào
phúng trước đây hoàn toàn khác nhau, cho dù trên mặt vẫn đầy bụi bặm máu tanh, cũng khiến người ta cảm thấy được sự nhẹ nhõm như gió xuân, đã
xảy ra chuyện gì sao?
Bất giác hắn thống hận vết thương này, vì
nó hắn không thể biết rõ được những gì diễn ra trong lúc hắn ngủ mê, rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ chuyện gì?
Đúng lúc này, trong tiếng mưa, bên
ngoài truyền tới thanh âm trách mắng của một nữ tử: “Quả nhiên là thứ ăn trong nhòm ngoài nhà ngươi giết hầu tử!”
Nữ thanh này như cơn ác mộng, Trình Bình toàn thân chấn động, cố ngồi dậy. Thương thế của hắn
vốn nặng, người bình thường sớm đã mất đi nửa cái mạng, cho dù kiên
cường như hắn, cũng vì mất máu quá nhiều mà nhất thời choáng váng lăn
xuống đất.
Đây chính là thanh âm của Mạc Xán, không biết từ lúc
nào, thế nhưng đã đuổi tới nơi này, nhưng không biết tại sao chỉ có thể
đứng từ xa la hét, mà không thể tới gần.
Trong lòng Trình Bình
kêu khổ, có thủ vệ đó bị hắn đuổi về trước làm chứng, lại thêm vết
thương trên người Đoàn Hầu Nhi tựa hồ đều là do trường đao của hắn tạo
thành. Hơn nữa, phàm là người, đều sẽ không cho rằng tù phạm nửa sống
nửa chết sẽ giết được hầu tử. Tình thế hiện tại, tội lỗi này nhất định
là do hắn gánh.
Tiếp theo từ chỗ xa lại có một người cười nói.
“Lão nữ nhân nhà ngươi thật nhiều lời, thôi tiếp tục đại chiến ba trăm
hồi với ta đi!” Tiếng cười dài xuyên suốt không gian, âm thanh này là
của Mộ Dung Bạc Nhai.
Trình Bình nhẹ chấn động, nhưng lại không thể chống đỡ thân thể. Hắn nhìn Hoàng Linh Vũ đã đổi tư thế dựa nghiêng lên khung cửa.
Dưới ánh trời dần rõ, gương mặt nhìn nghiêng của y mang theo nụ cười nhạt,
tuy vì nghịch ánh sáng mà không thể nhìn rõ, nhưng không ngờ lại đẹp đến cực điểm, không phải là vẻ đẹp của gương mặt, mà là vẻ đẹp tràn đầy
sinh cơ và hy vọng, mỹ lệ như liệt diệm trong suốt.
Hoàng Linh Vũ chú mục nhìn bóng dáng phi nhảy trên sườn núi đó. Dưới làn mưa rả rích
không dứt, tiếng binh đao va đụng cũng rõ rệt vô cùng.
Mộ Dung
Bạc Nhai thế nhưng đã đến, còn đến nhanh như thế, lần này cược thật lớn
với vận mệnh, và y đã giành thắng lợi__ thắng lợi của y và Mộ Dung Bạc
Nhai.