Hiện tại sau nhiều năm Diêm Phi Hoàng ra đi, mỗi một bước cờ hắn lưu lại đã bắt đầu phát huy tác dụng, nó đang dần dần xoay chuyển thế cờ do hoàng
đế nắm giữ. Ngay cả thái độ của các quan viên trong kinh cũng dần chuyển biến, cũng không phải không có liên quan đến sự bố trí hắn đã lưu lại
năm đó.
Mộ Dung Nam Cẩn không phải rất hiểu rõ thế giới nội tâm
của Diêm Phi Hoàng, hắn giống như một cơ thể tập hợp rất nhiều sự mâu
thuẫn.
Hắn tựa hồ không quen nhìn rất nhiều chuyện bất bình của
thế giới này, tựa hồ hắn có tầm nhìn xa vời và cao độ mà tất cả mọi
người trên thế gian này không thể thấy được, nhưng hắn không hề tích cực chen vào chuyện bất bình, càng sẽ không tích cực đi truy cầu lý tưởng
của hắn. Hắn có đủ trí tuệ để khơi nên phản loạn, nhưng lại luôn từ bỏ
những cơ hội đã rơi vào tay. Tuy hắn ảnh hưởng đến phương thức suy nghĩ
của Mộ Dung Nam Cẩn và Mộ Dung Bạc Nhai, nhưng sẽ không cưỡng bách người khác tiếp nhận quan điểm của hắn.
Diêm Phi Hoàng là cây đại thụ
chọc trời, đối với người bên cạnh mà nói, đủ để dựa dẫm ỷ lại. Nhưng mà
đại thụ cũng chỉ là đại thụ, một khi rời khỏi hắn, ra khỏi phạm vi bảo
hộ của hắn, thì hắn sẽ không chủ động vươn tay che chắn cho bất cứ ai.
Hắn giống như chỉ tiêu cực chờ đợi, hoặc đang đợi sự kiên nhẫn của mình đến cực hạn, hoặc đang đợi một bước ngoặc sắp tới nào đó__ Chẳng qua cho
đến lúc kết thúc cuộc đời, hắn không chờ đợi được bước ngoặc đó, cũng
không có đặc biệt chủ động truy cầu cái gì.
Người như vậy nhưng
lại lưu lại cả một quần thể, người trong quần thể này đều kinh qua hắn
một tay điều giáo trưởng thành. Hiện tại nhiều năm sau khi hắn tán thân
biển lửa, bọn họ nhanh chóng vùng lên, đã chiếm cứ một vùng đất trong
phân nhánh của các đại thế lực trong Bạch Y giáo.
Bọn họ tự xưng
là ‘bang người lười’ trong Bạch Y giáo, bình thường tuyệt đối sẽ không
quản chuyện gì. Nhân số không phải nhiều lắm, có điều tổng hợp thực lực
thì lại là nơi ưu tú nhất trong Bạch Y giáo. Bọn họ kế thừa tính cách
của Diêm Phi Hoàng, không tích cực chủ động tranh đoạt cái gì. Nhưng lại xuất phát từ lòng tôn trọng đối với Diêm Phi Hoàng, bọn họ sẽ tận lực
hoàn thành ý nguyện của hắn.
Nửa năm trước, Mộ Dung Bạc Nhai cầm
chiếc hộp đồng đã được mở và thư tín cất trong đó đi tìm bọn họ, chứng
minh ‘Hoàng Linh Vũ’ thật sự tồn tại, thỉnh cầu họ giúp đỡ. Vì thế bọn
họ cuối cùng cũng hành động.
Tuy vẫn không đủ để có một mảnh đất lăn lộn trong phủ đệ kín mít không lộ gió của đại hoàng tử, nhưng trạch đệ của các vị quan trọng yếu trong triều đối với họ mà nói không tính
là nhiệm vụ vô cùng gian khó gì.
Ai có thể biết từ rất sớm trước
đó, bọn họ dưới sự gợi ý của Diêm Phi Hoàng đã xâm nhập cài người vào
bên cạnh tất cả những vị quan trẻ tuổi, dò hỏi được những chuyện cũ xa
xưa hoặc vô số chuyện của gia trưởng. Cho tới hôm nay, đám người ‘phái
trẻ tuổi’ này đã trở thành lực lượng cốt cán của triều đình Đại Yến. Mà
rất đáng thương là, lực lượng cốt cán này hoặc ít hoặc nhiều đều có vài
chuyện không hy vọng bất cứ ai biết được__ chẳng hạn như tên giáp nào đó đã từng lén lút giữ làm của riêng thứ trân bảo vốn dành hiến cho hoàng
đế. Tên ất nào đó giả báo số lượng binh viên để ăn lương khống. Tên bính nào đó mắc phải chứng bất lực, đến ngay cả đứa con đang dưỡng cũng là
giống của người khác. Tên đinh nào đó lấy một nam thiếp nhưng lại đối
với bên ngoài tuyên bố đó là tiểu thư thần bí đại môn bất xuất nhị môn
bất mại (mại: bước), tuyệt không cho phép người nhìn lén… Bọn họ chỉ cần tùy tiện là có thể lật ra tội danh đáng bị chặt đầu tịch biên, thương
phong bại cốt, khiến nhân thế sỉ vả, tổ tông ảm đạm, nhân chứng vật
chứng vô cùng đầy đủ.
Nhưng các quan cao bị nắm nhược điểm chỉ
chiếm ba bốn phần mười số quan trong kinh thành, nhưng ba bốn phần mười
này lại cộng thêm số quan trong sạch vốn đã phản đối Mộ Dung Nhuệ Việt,
số lượng cũng không thể xem thường. Mà phái trung gian luôn như ngọn cỏ
đầu tường, một khi thấy Mộ Dung Nhuệ Việt bị gạt bỏ, liền sẽ theo chiều
gió mà động.
So với chuyện bị lộ bí mật, những vị quan cao chức
trọng kia thà rằng làm theo yêu cầu của họ, chỉ là áp dụng thái độ
‘không hợp tác phi bạo lực’ với Mộ Dung Nhuệ Việt.
Có sự nhiễu
loạn của họ, Mộ Dung Nhuệ Việt rất nhanh đã chuyển lực chú ý khỏi người
Hoàng Linh Vũ, giúp Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng cũng có được cơ hội giải
cứu.
___
Bắt đầu từ nửa năm trước, các văn thần trong kinh đều không hẹn mà cùng thay đổi, áp dụng thái độ không hợp tác không rõ
ràng với Mộ Dung Nhuệ Việt, hôm nay cuối cùng thay đổi vẻ ngoài, biến
thành kiểu tựa hồ như xem trọng đại hoàng tử.
Chẳng qua là, sắc mặt Mộ Dung Nhuệ Việt không được dễ coi cho lắm.
Lúc này, trong sảnh điện một tên tham tướng từ trong quân được chọn đến phủ phục bẩm tấu quân tình, một văn thần lớn tiếng phản đối. Thì ra tham
tướng cực lực tranh giành quyền lợi để nữ tướng Võ Lượng được điều về
kinh trước đó thống lĩnh đại quân đối kháng Hàn quân, mà văn thần thì
lại kiến nghị để phái võ tướng thuộc phe Mộ Dung Nhuệ Việt dẫn quân xuất chinh.
Mộ Dung Nam Cẩn nhìn tới mức chịu không nổi, sắc mặt Mộ Dung Nhuệ Việt dễ coi được mới lạ!
Thủ hạ của hắn đều là đám lâu la trộm gà bắt chó kiếm sống, còn lại vài
người thì dính dáng với chữ quân, không phải người đàm binh trên giấy
thì chính là những kẻ khư khư nếp cũ, nếu quân quyền đạt vào tay bọn họ, gặp phải đám man di của Nam Hàn thì hơn phân nữa là bại trận. Lúc đó
lại lâm thời đổi tướng, mặt mũi của phe phái Mộ Dung Nhuệ Việt đều mất
sạch, từ đó về sau trong thời gian rất dài, đều không đủ uy vọng để có
thể chen tay vào quân sự.
Chỉ nghe văn thần dưới điện nói: “Để Võ Lượng một thân nữ tử, lĩnh quân xuất chinh thành ra thể thống gì, còn
không phải để đám nam di phía nam cười rớt răng? Hơn nữa hôm trước nàng
ta vừa bị thương, sao có thể gánh được trọng nhiệm bôn ba này!”
Tham tướng khí thế bừng bừng phản kích nói: “Tặc nhân tầm thường sao có thể
tổn thương được Võ tướng quân chiến công đỉnh đỉnh? Còn không biết là do có ai đó mang dụng tâm, vì tranh đoạt quân quyền mà đả thương Võ tướng
quân!”
Người trong quân hơn phân nửa đều phản cảm với Mộ Dung
Nhuệ Việt, nhưng bọn họ không biết kỹ thuật tranh đấu lấy lui làm tiến
của triều đình. Mộ Dung Nam Cẩn muốn nháy mắt để ngăn cản hắn giành quân quyền, đáng tiếc hắn tựa hồ ngũ thể đều gục dưới điện, đương nhiên
không thể nào thấy được cái nháy mắt của Mộ Dung Nam Cẩn.
Mộ Dung Nhuệ Việt thấy tình cảnh này, không vội vã khiêm nhường nói: “Hoàn tham tướng nói rất đúng, không biết là tên tiểu nhân nào, không xem quốc sự làm trọng, đại chiến trước mắt thế nhưng lại vọng tưởng hạ sát thủ với Võ tướng quân. Có lẽ là hành vi của gian tế địch quốc phái đến thực
hiện cũng không chừng. Theo ta thấy, nhất định không thể để tặc nhân như ý, Võ tướng quân tuy thân thụ trọng thương không thể xuất chiến, nhưng
thủ hạ quan tướng do nàng bồi dưỡng cũng không ít, từ trong đó chọn ra
một hai vị tướng có chiến công có mưu lược, cùng chỉ huy quân đánh
trận.”
Văn thần vội nói: “Người Võ tướng quân bồi dưỡng tuy nhiều, nhưng không một ai có được danh vọng của Võ tướng quân!”
Mộ Dung Nhuệ Việt đáp: “Trừ Võ tướng quân ra, nước ta vẫn có hai vị thượng tướng, cũng có chiến công hiển hách, kinh nghiệm phong phú!”
Mộ
Dung Nam Cẩn nghe ra được cách làm muốn giải giáp của hắn, vội gia nhập vào chiến cục: “Hai vị thượng tướng tuy cũng có chiến công hiển hách,
nhưng tuổi đều đã gần đất xa trời, theo sau chỉ quân hiệp trợ thì được,
nhưng xung phong hiểm trận thì không đủ. Quan binh Nam triều đều là man
nhân di nhân dũng mãnh thiện chiến, hiện tại để hai vị thượng tướng đấu
trí cùng họ, còn không phải lấy kéo cắt vải để cắt cỏ cho bò ăn__ râu
ông nọ cắm cằm bà kia sao?”
Lúc này, Mộ Dung Sí Diệm vốn mặt lạnh quy quy củ củ ngồi trên tịch chợt quay đầu nhìn ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Lấy đao kéo trảm thụ mộc, ngốc…”
Thanh âm tuy nhẹ, nhưng cũng đủ để trưởng huynh ngồi phía trên hắn nghe thấy, và Mộ Dung
Nam Cẩn đối diện với nội lực cũng đã có tu vi nhất định nghe được rõ
ràng.
Hay vị huynh trưởng lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn sang, Mộ Dung Sí Diệm lại vẫn nghiêng đầu nhìn mảnh đất trống bên dưới bệ thềm hoàng
đại điện, mục quang di chuyển, cũng không biết câu nói đó của hắn là hữu tâm hay vô tâm.
Mộ Dung Nhuệ Việt nghẹn ứ bực bội càng lúc càng
đau đầu. Yêu đệ rất nghe lời này, càng lúc càng khiến hắn nảy sinh cảm
giác ra khỏi vòng khống chế.
Cuối cùng, trong sự tiến cử kiên trì của hơn nửa văn thần, số còn lại im thin thít, và cả trong tiếng phản
đối của mấy võ tướng thiểu số, nhiệm vụ xuất chinh rơi vào người phái võ tướng thuộc phe Mộ Dung Nhuệ Việt__ Đại Yến trọng văn kinh võ, phái võ
tướng tự nhiên không có thế lực lớn bằng văn thần.
Ngũ quận tiết độ sứ chuyên quản việc điều động lương thảo dưới tình trạng văn võ
trọng thần đều không có gì dị nghị, do một tên võ quan không thuộc bất
cứ phe phái nào, chỉ do hoàng đế khống chế nhận chức.
Hoàng đế
đối với kết quả này vô cùng thỏa mãn. Trong bốn hoàng tử, chỉ có Mộ Dung Nhuệ Việt là được hoàng đế yêu thích nhất. Hắn hiểu thuật đế vương,
biết thấp điệu ẩn nhẫn cũng có thể tâm ngoan thủ lạt, hắn thấu hiểu đạo
kẻ yếu là thức ăn của kẻ mạnh, sẽ không tồn tại bất cứ tâm trắc ẩn không ích lợi gì. Cho dù trong nửa năm gần đây, Mộ Dung Nhuệ Việt bị các đại
thần trong kinh vô ý hữu ý cô lập, hoàng đế vẫn vô cùng xem trọng ý kiến của hắn. Cho nên quân quyền rơi vào tay Mộ Dung Nhuệ Việt, hoàng đế
thấy rất an ủi. Bất luận thế nào, hắn tín nhiệm đứa nhi tử rất giống hắn này.