[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 4

Chạy chỉ là nhất thời, Hứa Trác không muốn dây dưa với bọn Trí Tiết Lâm đó, vừa chạy vừa nhìn đằng sau, hiển nhiên bọn nó đã bỏ cuộc không chạy theo cậu nữa, chân Hứa Trác mới ổn định lại, bản thân liền tạc qua siêu thị, mua cái gì ăn được liền mua cả bao tời, đầy ắp xách ra khỏi siêu thị lại tạc qua tiệm thuốc, Hứa Trác nghĩ mình bị điên mới như vậy, mặc kệ bỏ qua sau đầu, tiền tiêu vặt của mẹ Triển cho cậu rất nhiều, cậu không lấy không được, nhìn đống thuốc bổ xương khớp, nhức đầu, gì gì đó mà bác sĩ giới thiệu cho cậu, cậu không thèm nghe đã gói hết luôn.

Đến khi dàn dây leo hiện trước mắt cậu, Hứa Trác đột nhiên có chút khẩn trương, còn có chút sợ hãi không hiểu lý do, cậu bước vào nhà, nhà cũ rất nát, nhìn vào là thấy hết mọi không gian, ánh mắt cậu lia tới cái bàn thờ nhỏ chễm chệ giữa căn nhà, trên cái bàn thờ là khuôn mặt kiếp trước của cậu, cái thằng cười tươi rạng rỡ trong khung ảnh đó đã xác đã mục rửa rồi, cậu bỗng nhiên rùng mình một cái, thấy cái bàn thờ này không tốt chút nào.

Bỏ qua cái bàn thờ lại thấy ngay Hứa Dật đứng lên ghế đang làm gì đó với cái nồi, tay chân nhỏ xíu của nó đương nhiên với không tới bếp cao như vậy, không biết nó đang nấu cái gì khuôn mặt rất nghiêm túc, mồ hôi cũng chảy ròng.

Hứa Trác nhịn không nổi nữa, bỏ đồ xuống, tiếng bỏ đồ lớn như vậy mà nó cũng không phát hiện, cậu bước lên bần thềm ôm thân hình nhẹ tênh của nó lên, Hứa Dật bị giật mình không hề nhỏ, trong tay vẫn cầm đũa, nó giương đôi mắt to lên nhìn cậu, Hứa Trác nhéo một phát, đúng là béo lên thật, xúc cảm rất mềm.

"Em đang làm gì đó!"

Bấy giờ Hứa Trác mới nhìn vào nồi, không biết là cái gì mà lỏng lỏng sệt sệt, hình như cháy ở dưới nồi có mùi hơi khét, cháo sao?

Hứa Dật không hỏi kinh sợ len lén nhìn cậu âm thanh dồn tan của nó phát ra: "Anh là ai vậy?"

Hứa Trác cười, ôm nó thêm một chút nữa: "Anh là bạn của Hứa Trác, đến đây thăm em!"

Hứa Dật hình như có chút gì đó lấn cấn: "Nhưng...em chưa từng thấy anh bao giờ!"

"Bạn của Hứa Trác có rất nhiều sao em thấy hết được!"

Thấy nó không nói nữa Hứa Trác đành bỏ nó xuống: "Em đang nấu cháo sao?"

Nó ngoan ngoãn đáp: "Dạ!"

"Em đói?"

"Em không đói mà dượng của em đói!"

Hứa Trác nhíu mày, bất giác nhìn vào phòng không có cửa, chính là phòng của ông ta, chẳng lẽ ốm đến nổi chết dí ở trong đó rồi sao: "Để anh nấu cho em!"

Hứa Dật ngoan ngoãn đi qua một bên ngồi xuống ghế, nhìn cậu, Hứa Trác xoa đầu nó một cái: "Ngoan!"

Cậu tắt bếp đổ thứ này đi, Hứa Dật bật lửa quá mạnh làm cháy đáy nồi, không ăn được rồi, cậu thành thục mở thùng gạo ra mới biết là sắp hết gạo rồi, e rằng mai phải mua gạo tới thôi, bỏ gạo vào nồi đổ nước chờ gạo tẻ ra, cậu đi tới lục đồ đạc mà cậu mua, nấm, thịt bò đủ thứ gì đấy, cắt ra, nồi cháo cũng được rồi, cậu thả hết thịt, nấm vào, xong xuôi rồi sắp xếp đồ đạc còn dư vào tủ lạnh, chẳng mấy chốc đã đầy ắp.

Hứa Trác bận rộn cả trưa mới sắp xếp xong, bây giờ mới nhớ ra Hứa Dật chưa ăn trưa, vội múc cháo ra để lên bàn cho nó: "Em đói rồi phải không? Anh nấu nhiều lắm, chút nữa anh mang vào cho dượng em!"

Hứa Dật bỗng nhiên nhìn cậu chầm chầm rồi nhìn bát cháo thơm phức bốc khói, không hiểu vì sao nước mắt chảy ra, Hứa Trác hoảng hốt lần nữa ôm nó, có lau thế nào cũng không hết: "Ô ô em sao vậy, đau ở đâu sao?"

Trong tiếng khóc của nó chỉ nghe nó lý nhí: "Em nhớ...anh hai!"

Hứa Trác hốc mắt cũng nóng lên, đau lòng không thôi, nếu cậu không kiềm chế cũng đã khóc lên như nó, cũng không biết phải nói gì để an ủi: "Em đừng khóc nữa, bây giờ ngày nào anh cũng đến thăm em được không?"

Hứa Dật khóc xong hỉ hết nước mũi vào áo cậu, lại cười toe toét trông hài không chịu được, con nít mà khóc xong cười là chuyện bình thường, bất thình bình má Hứa Trác bị một mặt đầy nước mắt nước mũi hôn "chóc" lên, Hứa Trác đương nhiên không chê mà cười như được mùi thả nó xuống: Em ăn đi, anh múc cháo cho dượng em!"

Hứa Dật hình như rất đói nó ngồi xuống vừa thổi vừa ăn, Hứa Trác lấy bát khác múc ra, lật đật bước vào phòng ông ta, trong phòng tràn ngập mùi hương nồng nặc của thuốc bắc hòa với thuốc lá, chai bia dưới chân Hứa Trác nhiều vô kể, chỉ thấy trên chiếc giường tăm tối ông ta nằm cong queo, hệt như bộ xương khô mục rửa, Hứa Trác đặt bát cháo lên bàn, đẩy người ông ta một cái.

"Chú ơi, dậy ăn cháo!"

Đợi hồi lâu ông ta mới quay người lại, nét mắt có chút mơ hồ, khuôn mặt bấy giờ như quả quýt sấy khô, vô cùng thảm khốc, chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn của ông ta.

"Hứa...Trác!"

Hứa Trác cả kinh, vội xoay người ra khỏi phòng, cậu tốt với ông ta như vậy đã tận tình lắm rồi, ra ngoài Hứa Dật cũng đã ăn xong, cái bát sạch bóng lưỡng, khỏi cần rửa cũng được.

"Em no chưa?"

"Em no rồi!"

Hứa Trác đi rửa bát, rồi lục thuốc bổ mà cậu mua, thấy thời gian cũng đã trễ rồi, lỡ đâu Quý Thừa lại trở chứng sang đây thì toi, căn dặn Hứa Dật một chút.

"Đây là thuốc bổ anh mua, em nhớ nhắc dượng uống thuốc nha, trưa tối một viên, mỗi thứ một loại!"

Hứa Dật không biết nó có hiểu không mà gật đầu cái rụp, hình như còn điều gì muốn nói, cậu thấy nó cứ nhìn cái bàn thờ mãi, Hứa Trác cứng đờ hỏi.

"Em muốn nói gì sao?"

Hứa Dật hồn nhiên nói: "Em thấy anh Quý Thừa lúc nào qua cũng thắp hương cho anh hai em, anh là bạn anh hai cho nên...!"

Thấy Hứa Dật không nói nữa cậu cũng đoán được nó muốn nói gì, cậu có chút không tình nguyện, thắp hương cho chính mình chuyện này thật không dễ dàng gì, nhưng Hứa Dật mặt cứ buồn bã, cậu còn cách nào khác sao, bước lại gần bàn thờ cố gắng không nhìn vào khung ảnh, đốt cây hương lên, thầm niệm rồi cắm xuống.

"Chúc cậu sống lâu trăm tuổi!"

Xong xuôi Hứa Trác liền mang cặp, mang giày bỏ chạy lẹ, ra tới cửa Hứa Dật vẫn đứng trong nhà, hình như có hơi luyến tiếc, Hứa Trác đành phải hô một câu rồi chạy đi.

"Em vào nhà đi, lạnh lắm!"

Hứa Trác đoán thời gian cực chuẩn khi cậu đang ở nhà "mới" chưa bao lâu thì Quý Thừa sang thăm Hứa Dật, tay còn sách rau củ.

Hắn thấy Hứa Dật nằm phè phỡn ôm bụng nằm trên ghế, mắt thấy Quý Thừa đến cũng không buồn dậy, Quý Thừa tưởng nó đói đến không dậy nổi, lo lắng hỏi.

"Anh xin lỗi, anh sang trễ quá, em đói lắm sao?"

Hứa Dật tươi cười mà má phập phồng nói: "Không! Em no lắm!"

Quý Thừa nhíu mày, không tin tưởng, mũi thính mới nghe mùi gì thơm thơm còn vương lại trong bếp, hắn bước tới, mắt thấy hình như hương thơm vương ra từ cái nồi này, mở nắp ra, hắn nhìn Hứa Dật bằng cặp mắt kinh ngạc, Hứa Dật nấu ăn thơm như thế từ bao giờ.

Hứa Dật nói: "Hình như vẫn còn, anh đói thì ăn đi, ngon lắm đó!"

Quý Thừa bỏ bao đồ lên bếp ngồi xuống nói chuyện vói Hứa Dật: "Em nấu sao?"

"Không, là bạn của anh hai nấu!"

"Bạn của anh hai?"

Quý Thừa cứ tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại, Hứa Dật mới ngồi dậy vẻ mặt quấn quýt kể lại: "Anh đó nói vậy mà, còn mua thuốc cho dượng, nấu cháo cho em ăn nữa!"

Hắn lông mày chao lại cực chặt có thể bẹp chết con ruồi, hoang mang cực độ mở tủ lạnh ra, đầy ắp, thuốc để trên bếp tùy tiện mở ra xem một chút, không phải là thuốc dỏm, mấy thứ này từ đâu ra? Hứa Trác làm gì có bạn khác mà hắn không biết, hay Hứa Dật đã gặp lừa đảo, nhưng lừa đảo này cũng quá rảnh rỗi rồi, Quý Thừa hỏi kĩ càng hơn.

"Em thử tả hình dáng bạn của anh em cho anh nghe đi!"

Hứa Dật liền nói: "Vô cùng đẹp trai, tốt bụng, thơm, nấu ăn ngon...!"

"..."

Quý Thừa có nghĩ thế nào cũng không ra được kẻ này là ai, mà hỏi Hứa Dật cũng không có kết quả nên đành từ bỏ, hắn mở nắp thùng gạo ra xem một chút, quả nhiên gạo đã sắp hết, ngày mai hắn phải mua ngay mới được, còn về bạn của Hứa Trác là ai, chỉ cần cậu ta không có ý xấu là được, nhưng hắn phải nhắc nhở nó một chút.

"Anh ta không biết có phải người tốt hay không, em cũng đừng tiếp xúc nhiều!"

Quý Thừa định sang đây để nấu ăn cho Hứa Dật mà thấy tất cả điều no say rồi nên nán lại chơi với nó một chút, liền bị Hứa Dật lôi về phòng Hứa Trác, hắn nhìn căn phòng một chút, như có ảo giác rằng trong này tràn ngập hơi ấm của Hứa Trác, hắn bất giác leo lên giường, ngủ luôn tới chiều tối.

Hứa Trác đi học liền giải quyết chuyện của bọn Trí Tiết Lâm ổn thỏa, thanh niên lớn rồi, mặc dù là bọn nó không tha cho cậu, cho nên cậu mới đưa ra ý kiến là, cậu và Trí Tiết Lâm đánh nhau một trận, bất kể ai thắng ai thua thì chuyện này coi như bỏ qua, Trí Tiết Lâm đồng ý, ra về cậu liền đi theo hắn đến địa điểm, cậu quá hiểu tính của Trí Tiết Lâm rồi, cậu ta chơi cũng rất được chỉ là hơi phách lối một chút, đánh nhau một hồi, tại sao Hứa Trác lại sa sút đến con đường này, chẳng phải con nít cấp một mới đánh nhau sao? Tao thộn mày cú, mày thộn tao cú, kết quả, Trí Tiết Lâm bị bầm mặt, còn cậu chân mới gãy xong bây giờ bị đá hơi ê ẩm, nhưng chuyện này lập tức được bỏ qua, cho nên cậu mới cà nhắc đi siêu thị mua gạo, rồi vác lên vai khó khăn về nhà.

Hứa Dật hình như biết cậu đến cho nên nó đứng ngoài cửa, quả nhiên khi Hứa Trác xuất hiện, trên môi không nén khỏi nụ cười, Hứa Trác mệt muốn chết, trời hơi lạnh mà mồ hôi cũng ướt đẫm áo, bỏ bao gạo xuống, véo mặt Hứa Dật một cái.

"Anh đến rồi đây!"

Hứa Dật biết người trước mặt mình không phải là người xấu như Quý Thừa nói, Hứa Dật tiến lên ôm cậu một cái.

"Anh đến rồi!"

"Mệt chết anh rồi!"

Hứa Trác tìm vào nhà, lục nước trong tủ lạnh, tu một hơi tu hết chai, xong rồi mới vác gạo vào đổ đầy thùng.

Rồi lấy thức ăn trong tủ lạnh hôm qua mua dư ra nấu cơm, Hứa Dật một bên chăm chú nhìn, nấu xong, đem vào cho ông ta, ngồi nhìn Hứa Dật ăn xong, liền đi rửa bát, tạm biệt Hứa Dật, rồi co chân chạy lẹ.

Đến khi Quý Thừa xuất hiện ở trước dàn dây leo, hắn cũng xách bao gạo tới, mệt muốn chết, cũng mở tủ lạnh tu hết nước, rồi mở thùng gạo ra...

Đệt!

Hắn cũng không có hoa mắt, ngày hôm qua chính hắn thấy gạo trong này đã hết sạch, sao bây giờ, hắn nhìn qua Hứa Dật ngồi rung đùi rồi nhìn hắn khó hiểu, Quý Thừa cảm thấy có chút mờ mịt.

"Đừng nói em đã ăn cơm rồi nha?"

Hứa Dật hồn nhiên trả lời: "Bạn anh hai nấu cơm cho em rồi!"

Lại là bạn anh hai? Cậu ta là thằng nào? Hắn tin rằng chuyện này không hề đơn giản, chắc chắn cậu ta đang để mắt tới Hứa Dật, bán lấy nội tạng? Buôn người qua biên giới?

Quý Thừa ngồi bổ não một chút, nhìn bao gạo mình vác muốn đứt hơi, rồi nhìn thùng gạo đầy ắp bản mặt như cá chết.

Thằng nào hớt tay trên của hắn mà để hắn biết được hắn sẽ trọng thưởng huy chương người xấu việc tốt.

____________
Bình Luận (0)
Comment