Hứa Trác bị tiếng động lớn làm tỉnh giấc, lấy tay dụi mắt, liền thấy mình đang nằm dài trên ghế, giật mình ngồi dậy, ấy vậy mà xung quanh chẳng có ai, cậu đột nhiên nổi sóng, vứt chăn chạy ra, bởi vì ngồi dậy quá nhanh mà đầu óc choáng một cái say sẩm mặt mày, Hứa Trác lặng người một chút mới đi tới nơi phát ra tiếng ồn.
Bão đã qua rồi, không còn mưa lớn nữa, mà hình như hoang tàn tất cả, Hứa Trác đứng một chốc cũng sửng người luôn.
Hàng cây xung quanh đường, đổ rạp xuống, không còn lối đi, vội vàng thấy được bóng lưng của Quý Thừa hì hục nâng một cành cây dài thòng lòng kéo lê đi, tâm trạng như bão của Hứa Trác mới chùm xuống, không hiểu sao cậu lại thở phào một hơi.
Cậu đi tới, thấy mấy người làm đường đang đậu xe tải lớn chặt cây chất lên xe, vô cùng đông, Quý Thừa đang giúp bác chủ quán dọn sạch trước cổng quán, Hứa Trác đi tới đập vào tấm lưng ướt nhèm của hắn.
"Sao không gọi tôi dậy?"
Quý Thừa bị cậu làm giật mình, trán đổ mồ hôi như mưa, trông hình như đã dậy rất sớm và làm rất lâu rồi, tự nhiên Hứa Trác cảm thấy mình như thằng ăn không ngồi rồi.
Quý Thừa kéo khóe miệng cười: "Tiếng động lớn quá làm cậu thức à?"
Má! Hứa Trác đến cạn lời.
"Sao không gọi tôi dậy?"
"Thấy cậu ngủ ngon quá không muốn đánh thức cậu!"
Hứa Trác biết nói gì đây, thật sự đau lòng thế nhờ: "Để tôi giúp cậu!"
"Được!"
Chuyển đám cành cây chắn lề, nặng kinh khủng khiếp, đột nhiên nhớ đến chiều hôm qua, như thằng điên liều mình trong cơn bão bùng lao ra đường, giờ nghĩ lại mới thấy khiếp đảm.
"Hạ Huy đâu rồi?"
"Nó gọi người kéo xe rồi!"
Hứa Trác không nói gì nữa, kéo xong đống cây lá này mất tận một tiếng, chân tay cũng muốn rã rời.
Bác chủ quán cho cậu mấy gói bánh coi như trả ơn cậu, Hứa Trác không từ chối nhận liền, vì sáng này cậu chẳng có gì bỏ bụng cả.
Xong rồi tạm biệt bác chủ quán, lái xe máy chở Quý Thừa về khách sạn.
Bởi vì trời hôm qua bão bùng cho nên hôm nay không có một tí nắng, trời âm u, gió nhiều: "Má nó! Tôi làm hướng dẫn chín tháng hơn rồi mà chưa bao giờ tìm khách rồi chở khách về như thế này!"
Quý Thừa ngồi sát rạt vào lưng Hứa Trác, còn vòng tay ôm cậu cứng ngắc: "Bởi vì tôi là người đặc biệt!"
Hứa Trác cười ha ha: "Ừ! Cậu đặc biệt thật, bạn trai!"
Nghe Hứa Trác nói xong, Quý Thừa bỗng thấy rạo rực, Hứa Trác chưa bao giờ chú ý lời nói của mình, tâm tình gì đều nói thẳng ra.
Quý Thừa bỗng nhiên hôn lên gáy cậu một cái, Hứa Trác như điện giật, cơn tê dại hệt như cỏ lau mùa thu, vừa ngứa vừa nhột.
"Cậu làm cái trò gì thế!"
Hứa Trác đánh loạn tay lái một cái, Quý Thừa liền sửng sốt réo lên: "Cậu có bằng lái không thế!"
Hứa Trác cười như điên: "Không có thời gian học, với lại xe này tôi mượn!"
"..."
Quý Thừa không dám làm càn nữa, nhìn cái màu của cậu thì hắn đoán chắc số lần cậu đi xe máy không quá năm lần.
Về đến khách sạn, trả xe máy cho người ta, người ta nhìn cậu bằng ánh mắt, "ồ mày vẫn còn sống sao?"
"Này! Hạ Huy khi nào mới về khách sạn?"
"Chắc trưa nó tới!"
Đoàn cậu dẫn ngày hôm nay chỉ đi loanh quanh ở đây, Hứa Trác thật sự cảm thấy bọn có chút xui xẻo, đi du lịch lại mắc bão.
Đến giữa trưa, đoàn về nghĩ ngơi bọn họ sẽ lên xe khách về sân bay, sau đó sẽ không liên quan tới cậu nữa.
Hạ Huy rốt cuộc cũng tới, vừa kịp đến ăn bát mỳ Quảng, Hứa Trác đếm số lượng du khách, xử lý xong xuôi tất cả cùng Quý Thừa về Đà Nẵng, không biết ngoài đó bão có nặng không, hôm qua điện thoại Hứa Trác hết pin, hôm nay mở ra, điện thoại liền bị khủng bố, bố mẹ Triển Dịch điện lo lắng cho cậu, cậu bảo không sao, trấn an một hồi bọn họ mới thôi.
Hạ Huy lái ô tô chở cậu và hắn về Đà Nẵng, Hạ Huy coi bộ giàu thật, mới vào đây có mấy ngày đã có xe đi lại.
Cậu và Quý Thừa về thành phố, đã sang nhà Hứa Dật chơi một chút, mấy ngày trước Hứa Dật thấy Quý Thừa còn mừng như điên, bây giờ thấy tiếp liền nhảy ra lên người hắn, cậu đứng chình ình đây mà nó không thèm nhìn lấy một cái, Hứa Trác lấy tay đỡ trán thở dài.
"Ầy ầy!"
Thời thế đảo lộn, mất em trai rồi.
Quý Thừa bế Hứa Dật lớn tồng ngồng lên, nhìn điệu bộ ganh tị của Hứa Trác, bị cậu chọc cho cười.
Sau đó là thời khắc đã đến, chính là sang nhà hắn chơi, mọi khi sang chơi vẫn thấy bình thường tự dưng hôm lại hồi hộp một cách lạ kì.
Hứa Trác vẫn nghĩ tới câu nói của Quý Thừa, hắn bảo mẹ hắn thay đổi, nhưng tâm trạng Hứa Trác cứ bất an, một năm trước bà vì thấy cảnh không nên thấy cho nên, luôn chán ghét cậu, dù sao cũng là mẹ của Quý Thừa, Hứa Trác chưa hề thấy ghét bà dù chỉ một chút.
Nhà hắn chìm vào bóng tối đã một năm, đột nhiên thời gian quay lại, chẳng có gì thay đổi cả, dù là ai cũng chưa từng rời đi, hệt như Quý Thừa vẫn ở đó, Hứa Trác tùy thời có thể thấy hắn học bài qua cửa sổ, thấy hắn đứng chờ trước giàn hoa giấy.
Hứa Trác nhìn lên hoa giấy sau một cơn bão, lá rơi rũ rượi, không biết bao giờ mới xum xuê như lần đầu, cậu có chút tiếc nuối, mày lớn nữa, tao không ngắt cành mày nữa đâu.
Quý Thừa đột nhiên cầm tay cậu, cầm chắc nịch, sợ tụt mất, Hứa Trác sửng sờ thấy tròng mắt Quý Thừa che giấu không nỗi mà hỗn loạn, mờ mịt, cậu liền chết trân, cậu chưa từng thấy Quý Thừa như vậy.
Quý Thừa ổn định lại rất nhanh hướng cậu nói: "Sau này cậu muốn đến nhà tôi thì sẽ gặp tôi trước giàn hoa giấy chờ cậu!"
Lời nói này hệt như Thần Hoa Giấy chứng dám cho đôi tình nhân đực rựa, chưa bước tới nói "tôi xin thề có thần hoa giấy chứng giám chúng tôi...bla bla..." nữa thôi.
Hứa Trác tự nhiên hốc mắt nóng lợi hại, câu nói chết người này làm Hứa Trác kham không nỗi, ý của hắn là không rời đi nữa, nếu cậu muốn tới thì sẽ gặp hắn.
Quý Thừa dẫn cậu vào nhà, Hứa Trác bỏ dép nhìn thử trong phòng khách chẳng có ai, cậu không nhìn thấy ai nhưng lại ngửi thấy một mùi hương rất thơm, phát ra từ nhà bếp, tai cậu loáng thoáng còn nghe được cả tiếng hát đứt quãng, chẳng có vần điệu gì hết.
"Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không duyên, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành...." "..."
Hứa Trác thật sự không hề nghe lầm, thứ đập vào Hứa Trác nữa là ánh sáng chói từ cửa kính, mà nhà hắn chưa bao giờ mở ra này, bên trên còn có tấm rèm màu mè hoa hẹ, ánh quang chíu vào làm căn phòng bừng sáng, bệ cửa còn để mấy chậu bông hoa mười giờ, chật kín cả bệ cửa.
Hứa Trác đứng hình không hề nhẹ, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ một năm này đã làm con người thay đổi, cậu nhìn Quý Thừa, hắn chỉ cười, cất giọng hét lên, như muốn Hứa Dật bên nhà cũng nghe thấy.
"Mẹ____!!!!"
Hứa Trác giật giật lỗ tai, tiếng người phụ nữ phát ra từ trong bếp rống tới.
"Quý Thừa mày rống tiếng nữa là tao vã mỏ mày!"
"..."
Hứa Trác lặng thinh, phủ đầy mờ mịt, giọng rống đầy nội lực này, chả phải mẹ của Quý Thừa sao? Tuy câu nói này hết sức nặng nề nhưng giọng nói thì chẳng có nữa điểm trách cứ, Hứa Trác ngày xưa có đánh giá mẹ hắn, mẹ hắn là một người phụ nữ truyền thống thích khuôn phép và nề nếp, Hứa Trác có chút không ngờ được.
Mẹ hắn từ bếp chạy ra, còn xách theo cái vá múc canh, trên thân mặc cái tạp dề màu hồng cách sen, nhìn thấy cậu hơi sửng người một chút, trầm giọng nói: "Triển Dịch à!"
Rồi đột nhiên lại hét lên: "Triển Dịch tới sao không nói mẹ!"
Quý Thừa tiến tới làm vẻ mặt mệt mỏi nói: "Về thì về nói làm gì cho mệt!"
Mẹ Quý Thừa lườm nguýt hắn một cái: "Con ngồi chơi đi, dì làm thức ăn sắp xong rồi, ở lại ăn tối luôn nha!"
Hứa Trác như thể tẩu hỏa nhập ma, Quý Thừa còn không nói nữa cậu liền sa vào ma đạo, không có lối thoát.
Quý Thừa âm lượng vừa đủ nhìn rèm cửa sổ bị gió làm bay phấp phới.
"Bà như thể người khác đúng không?"
Hứa Trác như khúc gỗ gật đầu, Quý Thừa nhìn vào trong bếp nói tiếp, lời của hắn hệt như gió thoáng làm bay rèm cửa kia, cũng làm Hứa Trác chấn động toàn thân.
"Bởi vì trái tim đập trong lồng ngực của bà không phải của mẹ tôi, tôi từ trước đến giờ không tin những thứ tâm linh, nhưng tính bà thay đổi càng ngày càng rõ rệt, chắc có lẽ chủ nhân của trái tim cũ là một người yêu cái đẹp, thích sống tự do, và tôi cũng thích mẹ tôi như vậy!"
Hứa Trác hồi lâu vẫn chưa thể nói được lời nào, hệt như những gì cậu nghĩ, mẹ hắn của phải thay tim, hên thật sự là có người hiến tim cho bà, Hứa Trác cảm thấy may mắn dùm hắn, không kìm được cũng cười, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Quý Thừa nói tiếp: "Tôi còn có em gái nữa, không lâu nữa sắp về rồi!"
"..."
"Là con của người đã hiến tim cho mẹ tôi, con bé liền nhận mẹ tôi làm mẹ, tôi liền có em gái!"
Hứa Trác khẽ ồ lên, cảm động không hề nhẹ, mẹ Quý Thừa nấu rất nhiều đồ ăn, ngồi nãy giờ Hứa Trác cũng bị hương thơm đầu độc vào não, thật sự thần kỳ như vậy, có thể thay đổi con người sao.
Đến khi mẹ hắn dọn cơm lên đầy một bàn, Hứa Trác vẫn cứ bất động đến khi bố Quý Thừa ra, ông nhìn cậu chằm chằm, làm cậu căng cứng cả người, may mà ông không nhìn lâu, chỉ nhìn thoáng qua chẳng nói cũng chẳng rằng.
Mẹ Quý Thừa như trẻ ra chục tuổi, cậu vẫn biết được người thay gì trong cơ thể đều bị suy giảm tuổi thọ.
Bà huyên náo bới cơm cho cậu, cả mâm bốn người chỉ mình mẹ hắn nói nhiều, hình như bố hắn cũng phát phiền, ăn một chút rồi đi, cũng hình như thấy cậu là phiền, Hứa Trác chỉ suy đoán như thế.
"Hai đứa vào phòng chơi đi!"
Mẹ Quý Thừa dọn mâm cơm, vừa dọn vừa hát, đến khi vào phòng rồi cậu vẫn còn nghe tiếng hát thoang thoảng.
"Người hãy quên em đi và đừng yêu em nữa, nếu anh không còn gì để vương vấn...!" "..."
Cậu bây giờ mới biết ý nghĩa trong lời nói hôm qua của Quý Thừa, Hứa Trác cần ngồi xuống bàn để hấp thu sự thay đổi nhanh chóng này, nhìn Quý Thừa vào phòng vệ sinh, Hứa Trác nhìn thử một chút, căn phòng chẳng thay đổi gì, chỉ có vỏ chăn được thay mới lại, bàn học Hứa Trác sờ một chút sạch loáng bóng không có một vết bụi, mới có mấy ngày dọn nhanh như vậy.
Hứa Trác ngứa ngáy tay chân tiện tay mở hộc tủ, ập vào mắt là mấy lọ thuốc không biết thuốc gì? Trước đây có thấy hắn bỏ gì trong đây đâu?
Hứa Trác đem lên một lọ xem thử, chỉ toàn ghi tiếng anh, Hứa Trác một chút cũng không hiểu, tính tò mò nổi lên đành phải lấy điện thoại tra thử, cậu lẩm bẩm.
"Thuốc nortriptyline..."
《Thuốc nortriptyline dùng để điều trị các vấn đề về tinh thần/tâm trạng như trầm cảm. Thuốc cũng có thể giúp cải thiện tâm trạng và cảm xúc hạnh phúc, làm giảm sự lo lắng và căng thẳng và tăng mức năng lượng của bạn...》
"..."
Trầm cảm?
Da đầu Hứa Trác nỗi lên một cơn tê dại, choáng váng đến nỗi mắt cũng lòa nhòa, nghe tiếng Quý Thừa mở cửa đi vào, cả người cậu như khúc gỗ nhìn hắn trân trân, lồng ngực vọt lên cơn tức kinh khủng khiếp không cách nào ngăn lại.
Quý Thừa một năm nay sống như thế nào? Hắn một thứ cũng chưa từng nói gì với cậu, bây giờ nỗi lòng muốn biết của Hứa Trác tuôn trào ra ào ạt.
__________