Tỉnh Vị Trì

Chương 18

Một chiều cuối thu, nắng tỏa rực rỡ, gió hiu hiu êm dịu.

Kinh Hồng nội điện mình mặc áo bào xanh nhạt thêu lá bạc, đầu cài trâm dài bằng mặc ngọc, vành tai đeo ngọc xanh biếc, bên hông đeo kiếm, tay cầm quạt giấy làm từ gỗ đàn hương đen, chân đi giầy đen, cực kỳ thong dong nhàn nhã bước giữa nơi phố xá sầm uất.

Sau đại chiến hơn ba tháng, triều đình đã dần yên bình trở lại, trong dân gian thì vẫn rộn lời bàn tán. Mỗi khi bước ra ngoài, lời bình luận cùng tán thưởng đều say sưa không dứt bên tai. Lạc Tự Tỉnh ban đầu thì tất nhiên cực kỳ đắc ý, sau này có chút dương dương tự đắc, đến hiện giờ, đã thành mắt ngơ tai điếc.

Khác hẳn với hình ảnh Kinh Hồng nội điện hô phong hoán vũ, muốn gì làm nấy trong tưởng tượng của dân chúng, cuộc sống hàng ngày của hắn hoàn toàn bình lặng. Vì Lạc Tự Ngộ đã nhậm chức tại Binh bộ, một mình Lâm Phó tướng thì không thể lĩnh hội và vận dụng phương pháp của hắn, nên cứ sáng sớm hắn liền tới quân doanh chỉ đạo thao luyện. Buổi sáng thì tuần tra cùng xử lý quân vụ, đến trưa thì bàn bạc với các tướng quân, nghe ý kiến của các vị. Tới chiều hắn mới có thời gian rảnh.

Hơn nữa, lúc nhàn hạ cũng không thể dạo chơi khắp nơi như xưa.

Không nhớ là bắt đầu từ lúc nào, Thiên Tốn biết được lịch trình của hắn rồi thì thường hẹn hắn ra ngoài gặp nhau bàn việc. Nhưng trên thực tế, gặp nhau cũng không thể thực sự bàn việc, chỉ có thể trêu chọc lẫn nhau, bị hắn đùa cợt nói móc mà thôi. Vậy mà Thiên Tốn vẫn không biết chán. Dần dà, hai người gặp nhau buổi chiều thành lệ, đi nơi nào thì thay phiên nhau quyết định, Lạc Tự Tỉnh cũng dần dần có hứng thú.

Lần này là hắn chọn địa điểm – một quán rượu nhỏ nằm cạnh chợ đông ở ngoài thành. Hoàn toàn đối lập với những nơi Thiên Tốn chọn, hắn luôn đề cử khu của những hàn tộc*, thậm chí là nơi của dân thường. Một mặt là muốn nếm rượu thơm món ngon, mặt khác thì có ý xấu muốn được thấy bộ dạng khó chịu không vui của hồ ly. Nhưng đáng tiếc là cho đến nay hắn vẫn chưa được toại nguyện.

*Gia tộc yếu thế

Cuối con hẻm nhỏ tồi tàn có dựng một căn nhà xiêu vẹo như sắp đổ. Giữa những vách giấy bồi đã ngả màu bày độc một cái bàn sứt mẻ, xung quanh có vài vị hán tử đang khom lưng ngồi vây lại, lớn tiếng gọi rượu.

Quả nhiên là rượu thơm không sợ ngõ sâu. Buổi chiều đã có nhiều khách đến vậy, rượu ở đây thật khiến cho người ta phải ham. Lạc Tự Tỉnh đến gần, tìm kiếm bóng dáng Thiên Tốn.

Phía sau những vị nam tử cao to đang cùng nhau uống rượu, ông lão chủ tiệm đang rót rượu vào một cái bát thô nứt, đồng thời vui vẻ nói chuyện với một vị khách rượu đến rất phấn khích. Mà vị khách rượu kia thì tuấn mỹ khác thường, ăn mặc sang trọng, cử chỉ tao nhã, nụ cười ôn hòa, vẻ ngoài không hợp với quanh cảnh xung quanh, khí tức tỏa ra lại hòa hợp lạ thường.

Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra. Cuối cùng thì cũng không thể không thừa nhận, hồ ly này bày bộ mặt giả dối kia ra thì bất luận đối với người ở tuổi tác nào, đẳng cấp nào cũng có thể được lợi.

"Lão nhân gia, cho rượu loại tốt nhất!"

Hắn sải bước đi vào, tiến thẳng tới góc nhà. Những khách nhân còn lại thấy cũng không trách, vẫn huyên náo như cũ.

"Khách quan, rượu của lão đây đều là loại tốt nhất." Ông lão đẩy cái bát thô về phía hắn, cười đến híp mắt, "Cửa tiệm nhỏ bé thế này, chưa từng được gặp quý nhân như hai vị! Mời chậm dùng! Mời chậm dùng! Lão đây xin đi lấy đồ nhắm."

Lạc Tự Tỉnh ngồi xuống, gác một chân lên băng ghế: "Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì vậy? Dỗ ông lão đến hưng phấn bừng bừng.”

Thiên Tốn mỉm cười: "Lão nhân gia hỏi thăm ta chuyện đại chiến. Đại khái chắc là nghĩ ta sẽ biết nhiều lắm."

Lạc Tự Tỉnh nhướn mày: "Ngươi đi hàng nào cũng nói chuyện này, không ngấy sao?"

"Người người đều muốn nghe, sao có thể chán? Công trạng của Kinh Hồng nội điện ta còn hận không thể kể thêm vài lần mỗi ngày đây."

"Thôi thôi, nói nữa thì diệt luôn hứng uống của ta."

Ông lão bưng rượu và thức ăn tới, nửa trách cứ nửa cảm thán nói: "Nghe chuyện này sao lại có thể mất hứng được? Chiến thắng như thế, kể suốt một trăm năm vẫn thấy thích. Rượu và đồ nhắm này xin tặng cho khách quan thôi. Kể cho lão đây nhiều chuyện như vậy, lão đã đủ khoe khoang một hồi rồi."

Thiên Tốn lắc lắc đầu, hòa nhã nói: "Lão bá buôn bán vất vả, ta nói thấy vui, lão bá nghe cũng phấn chấn, như vậy không đủ sao?"

"Sao lại có thể thế được!"

"Lão nhân gia không cần phải khách khí với hắn!" Lạc Tự Tỉnh bỗng thấy máu lên, cười nói, "Nhưng ta biết còn tường tận hơn hắn. Lão có tin hay không?"

"Tin!" Ông lão mừng rỡ, chà chà tay ngồi xuống, "Khách quan mau nói cho ta nghe một chút."

"Đó lại còn tùy xem lão bá muốn biết chuyện gì."

"Việc này triều đình nghìn năm nay chưa làm được, Kinh Hồng nội điện lại một lần đã thành công. Vị Kinh Hồng nội điện này nghe nói xuất thân từ Lạc gia... Lạc gia thì như thế nào?"

"Nói đến Lạc gia của Trì Dương, chính là danh tiếng lẫy lừng đó. Lạc gia cùng ba nhà Ninh Lê Phong đều là bốn đại thế tộc, gia trưởng là Hữu tướng quân Lạc Trình của Trì Dương, dưới có sáu trai một gái. Có lẽ lão bá sẽ muốn hỏi, nhà này so với nhà của Cao Hữu tướng quân thì có gì khác nhau? Ta sẽ nói cho ngài, khác biệt lớn nhất chính là con cháu Lạc gia người nào cũng xuất chúng. Cao Hữu tướng quân chỉ có một con trai, thật sự là không cách nào so được.”

Lạc Tự Tỉnh lắc đầu cảm khái mà mặt mày lại đầy ý cười.

Thiên Tốn buông mắt, cầm đũa chia đồ nhắm và rót rượu cho hắn.

Ông lão gật đầu thở dài: "Đúng thật, con cháu đông đảo thì thế nào cũng không thể bằng được."

"Đâu chỉ có như thế." Lạc Tự Tỉnh uống một ngụm rượu, tiếp tục nói, "Con trai trưởng nhà họ Lạc là tam phẩm Tướng quân của Trì Dương, con thứ làm tới Hình bộ Thượng thư, con thứ ba là Phó tướng Ngự lâm quân, vị thứ tư nhập cung được phong làm Tê Phong Quân rồi kiêm Lại bộ Thượng Thư. Lão nhân gia, ngày nghĩ xem có vị nào không chức cao vọng trọng? Hơn nữa Lạc gia Tứ công tử lại chính là người chủ trì việc cải cách của Trì Dương. Mọi người trong Lạc gia đều được Thánh thượng của Trì Dương cực kỳ nể trọng."

Hắn hứng chí khen các ca ca nhà mình, vẻ mặt hết sức khâm phục, lôi cuốn sự chú ý của các hán tử bên cạnh.

"Lạc gia này không đơn giản, liên tục có các vị quan lớn như vậy, hẳn không phải là một nhà võ tướng bình thường."

"Đúng thế, nên Kinh Hồng nội điện xuất sắc cũng là việc đương nhiên."

Lạc Tự Tỉnh mặt mày tươi rói, nói tiếp: "Cũng không hẳn thế. Kinh Hồng nội điện chịu ảnh hưởng sâu sắc từ cha và các huynh, văn võ đều đủ, lấy thiện làm tài."

Thật sự là nói mà mặt không đỏ thở không gấp. Thiên Tốn mỉm môi.

"Điền Sính Tướng quân cũng có phong độ của một đại tướng, vì sao chưa từng có được một chiến thắng lớn như vậy?"

"Mọi người còn không biết, Kinh Hồng nội điện đại thắng là nhờ có thiên thời địa lợi nhân hòa. Hơn nữa, ngài ấy còn có một vị đệ đệ sinh đôi tài năng tương xứng..."

Tán tụng huynh trưởng, tâng bốc bản thân, cuối cùng thì đến lượt đệ đệ. Thiên Tốn không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Lạc Tự Tỉnh đang hứng khởi kể chuyện, không thể kịp thời phản ứng lại hắn, chỉ đành tạm thời không thèm nhìn.

"Nếu Điền Tướng quân cũng được trợ lực như vậy, dĩ nhiên cũng có thể đại thắng."

"Tiểu huynh đệ nói phải lắm."

"Có điều ta đây vẫn cảm thấy Kinh Hồng nội điện thực có dũng có mưu..."

Trong quán rượu nhỏ bé rộn lên tiếng cười lớn không dứt, những kẻ ẩn mình theo dõi đều quay mặt nhìn nhau.

Thẳng đến lúc sắc trời đã sâm sẩm, nghe lời Thiên Tốn nhắc nhở, Lạc Tự Tỉnh mới dừng lời hồi phủ, dù nói còn chưa hết ý.

Giang quản sự nghêng đón: "Điện hạ, nội điện, hai ngài có định dùng bữa tối?"

"Được lắm, uống rượu cả chiều, trong bụng trống trơn." Lạc Tự Tỉnh mặt mày hớn hở trả lời.

"Chờ một chút đi." Thiên Tốn đưa mắt nhìn hắn, "Tự Tỉnh, cùng ta qua thư phòng trước."

Giang quản sự khom người: "Điện hạ, nội điện không nên để bụng trống. Để tiểu nhân đưa bữa tối đến thư phòng."

"Cũng tốt". Không hay không biết, thế mà đã thu phục Giang quản sự rồi. Thiên Tốn lắc lắc đầu, thoáng nhìn người dường như chẳng biết cảm giác gì bên cạnh.

Cuối cùng thì cũng đi vào vấn đề? Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, đi theo phía sau Thiên Tốn. Hắn cứ chờ mãi; sau đại chiến, hồ ly chẳng nhắc đến việc gì, rõ ràng là có chút kỳ quái. Hơn nữa, hồ ly có ai đi theo, có thế lực thế nào, hắn đã tò mò từ lâu rồi.

Vào thư phòng, Thiên Tốn thong thả dùng phong linh lực đóng cửa sổ và cửa chính, sau đó tới đứng cạnh án thư.

Lạc Tự Tỉnh nhìn hắn cầm nghiên mực xoay nhẹ, trên án hiện ra một cái lỗ tròn. Hắn lại đẩy nhẹ một cái, che lại cái lỗ, sau đó đi vào phòng trong. Bước qua bình phong, dưới sập mềm rành rành có một lối đi ngầm.

Lạc Tự Tỉnh trợn tròn mắt, sập mềm này hắn đã từng nằm ngủ, vậy mà cũng không thấy có gì khác thường, không ngờ phía dưới lại còn có phòng khác.

"Đến đây."

Thiên Tốn nhẹ nhàng nói.

Hai người theo lối ngầm đi xuống, khoảng một trăm bước sau, trước mắt liền mở ra một vùng sáng.

Bài trí giống như đúc với thư phòng, thật khiến Lạc Tự Tỉnh kinh ngạc. Có điều, còn khác với thư phòng ở chỗ bên trong có thêm vài người.

Lạc Tự Tỉnh đang định lên tiếng, một quầng đỏ rực đã nhào tới, một đôi cánh tay trắng như ngọc ôm choàng lấy cổ hắn.

Nhìn kỹ, thấy là một đại mỹ nhân, môi anh đào khẽ mỉm, ánh mắt đưa tình ẩn ý chăm chú nhìn hắn, gương mặt có hơi quen mắt.

"Lạc lang, cuối cùng ngươi cũng đến."

Mỹ nhân mềm mại nhẹ nói, tay xoa xoa má hắn.

Lạc Tự Tỉnh rét buốt cả sống lưng: "Đây... Đây chẳng phải là Công chúa điện hạ sao?" Vị mỹ nhân cao quý tao nhã mà yếu đuối kia chạy đi đâu? Vị mỹ nhân nhiệt tình khó cản này lại từ đâu chui ra?

"Nhận ra rồi ư? Ta vẫn biết, bất kể là tính tình của ta có như thế nào, ngươi đều sẽ nhận ra được." Trần Phi vui mừng cười, kéo hắn ôm lấy.

Mềm mại thơm hương, lại không thể hưởng thụ. Lạc Tự Tỉnh phát lời cầu cứu câm lặng về phía Thiên Tốn đang thản nhiên ngồi cười sau án thư, tên kia lại làm như không thấy, khiến hắn tức giận biết chừng nào.

"Lạc lang, ngươi nhìn đi đâu vậy? Ngươi không muốn gặp lại ta sao? Cậu đã đồng ý đem ta hứa cho ngươi rồi."

"Công chúa đừng trêu chọc ta..."

"Từ khi Lạc lang đại thắng trở về, tư thế oai hùng vẫn luôn vương vấn trong lòng ta. Ta cuối cùng cũng đã hiểu ra tại sao bao năm nay ta không muốn lập gia đình... Bởi vì ta vẫn đợi ngươi xuất hiện đó, Lạc lang..."

Lạc Tự Tỉnh cứng đờ cả người, không dám cử động gì, chỉ có thể để mặc nàng giở trò, ôm mặt mình nâng lên.

Hai đôi mắt đối diện nhau, một đôi quyến rũ phong tình, một đôi đảo trái ngó phải.

Trần Phi hờn dỗi: "Sao thế, ta đường đường là Công chúa điện hạ, gả cho ngươi vẫn không được sao?"

"Công chúa điện hạ cành vàng lá ngọc, loại người như ta sao có thể xứng đôi." Lạc Tự Tỉnh cả người đã đầy mồ hôi, trong lòng nguyền rủa hồ ly vạn lời. Đừng nói là sự thật chứ, hồ ly lại đi chọn một vị như thế này! Tuy chỉ nói là mỹ nhân nhưng hắn cũng phải chọn lựa tính tình nữa chứ! Một vị nữ tử như vậy, yêu cầu người khác lúc nào cũng trên dưới hầu hạ, phải thuận theo trong mọi chuyện, hắn làm sao mà làm được?

"Ta nói ngươi xứng thì ngươi liền xứng." Trần Phi bật cười, thật sự là đẹp như hoa xuân.

Tiếp theo liền thấy nàng liếc nhìn Thiên Tốn một cái, đôi môi mềm chạm nhẹ lên mặt Lạc Tự Tỉnh: "Ý trung nhân xuất hiện, sao có thể bỏ qua?"

Thiên Tốn lật trang sách, bình thản ung dung, im lặng ngồi yên.

Còn lại bốn người, trong đó thái độ của ba người ngồi cạnh nhau chẳng có gì biến đổi, chỉ có một người cuối cùng nhảy tới bảo vệ chính nghĩa: "Tỷ tỷ, ngươi gả đi không được thì thôi, sao lại lung tung đi phá hôn sự của người khác như thế?"

Trần Phi mặt ngọc sầm xuống, nhéo cằm Lạc Tự Tỉnh: "Ta phá hôn sự của ai? Lạc lang với ta, nam chưa hôn thú, nữ chưa gả đi, có gì không được?"

Trần Lạc chĩa một ngón tay sang bên cạnh, lời lẽ đanh thép: "Ngươi đừng có quên, hắn đã gả cho cậu rồi."

Lạc Tự Tỉnh mặt cũng đen kịt, nhưng nể việc Trần Lạc đang giải vây cho hắn, đành miễn cưỡng kiềm chế đã.

Trần Phi bất mãn buông tay, cuối cùng lại sờ sờ mặt Lạc Tự Tỉnh một lượt nữa, cắn môi nói: "Ta đây sẽ chờ đến khi Lạc lang và cậu tách ra vậy."

"Ngươi không còn thời gian nữa rồi, nếu sang năm không thành hôn, bệ hạ cũng không giữ được cho ngươi, sẽ để mẫu thân quyết định."

"... Thế nào thì cũng phải chờ tới khi không chờ được nữa mới thôi."

Lạc Tự Tỉnh chỉnh trang lại quần áo bị kéo xệch, thấp giọng nói: "Công chúa điện hạ không cần chờ ta. Chỉ cần điện hạ chưa thành được nghiệp lớn, ta sẽ không nghĩ chuyện tư tình nam nữ."

Thiên Tốn ngước mắt nhìn lên, ấm ấp cười nói: "Ngươi cũng không nhất thiết phải như thế."

Hồ ly này, muốn vạch trần hắn sao? Đối phó vỡi những nữ tử loại này thì còn biện pháp nào nữa? Vẻ mặt của Lạc Tự Tỉnh càng nghiêm túc hơn, đứng đắn nói: "Nghiệp lớn của điện hạ làm trọng, chuyện cá nhân của ta không đáng để tâm."

Trần Phi váy đỏ phấp phới, lả lướt đi đến đứng sau Thiên Tốn, mắt phượng giương lên, bỗng phát ra uy thế: "Nói đùa... Thật sao? Vậy Ngọc cô nương nơi tiểu viện ngoại thành kia là thế nào?"

Ngọc Sinh Yên? Lạc Tự Tỉnh chợt nghĩ tới bản thân mình hình như cũng đã một hai tháng nay không tới thăm nàng. Đại khái là bởi vì chiều nào cũng đi gặp hồ ly rất thú, không còn thời gian để nghĩ làm chuyện gì khác. "Ngọc cô nương chẳng qua chỉ là một vị bằng hữu của ta mà thôi."

"Chỉ là bằng hữu thôi sao?"

"Ta nghĩ việc này cùng Công chúa điện hạ cũng không có gì liên quan."

"Sao lại không liên quan? Ta chính là sẽ gả cho ngươi, sao có thể cho phép bên cạnh ngươi còn có người khác?"

"..."

"Phi." Thiên Tốn thấp giọng gọi.

Mỹ nhân một khắc trước còn kiêu ngạo bốc đồng trong giây lát lại trở lại là một vị nữ tử mảnh mai tao nhã, lộng lẫy cao quý, ngoan ngoãn cúi đầu, lẳng lặng ngồi xuống.

Thiên Tốn gấp sách lại, nhìn sâu vào mắt Lạc Tự Tỉnh: "Ta tin rằng không cần phải nhắc ngươi cũng hiểu rõ, người do Thiên Ly đưa đến thì không thể đơn giản như vậy."

"Ta biết." Lạc Tự Tỉnh gật đầu, nói, "Rượu và thức ăn ở nơi của nàng ta đều rất cẩn thận."

"Một khi đã vậy, ta liền không nói nhiều. Lúc này muốn ngươi đến là để ngươi gặp mặt nhận biết những người bên cạnh ta." Thiên Tốn chỉ một ngón tay, nam tử áo đen đeo mặt nạ xoay đầu nhìn sang, "Đây là Bôn."

"Đây là Vân Kỳ."

Nam tử mệt mỏi buồn ngủ miễn cưỡng ngước mắt lên.

"Đây là Cao Duy Thận."

Nam tử cao lớn gật đầu chào.

Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra: "Đây chẳng phải là..."

Cao Duy Thận hạ giọng nói: "Hân hạnh được nội điện nhớ rõ. Không sai, ta là con trai duy nhất của Cao Hữu tướng quân."

Vốn phải là người của Thiên Ly, sao lại ở chỗ này? Nếu đã thế, có phải trong phe Tích Vương và Hoà Vương cũng đều có thuộc hạ của Thiên Tốn không? Hơn nữa nhân vật nào cũng sẽ khiến người ta không thể ngờ tới?

Lạc Tự Tỉnh nhìn nét mặt của Thiên Tốn, trong lòng không khỏi nảy sinh chút lòng khâm phục. Hồ ly đã phải khó khăn lừa gạt nhân thế mà vẫn được đông đảo người yêu mến như vậy.

"Hai vị này thì không cần nói nữa. Trần Phi và Trần Lạc."

Thực sự là phản bội mẫu thân, theo về phe cậu sao? Lạc Tự Tỉnh lướt mắt nhìn khuôn mặt bình thản của bọn họ.

Thiên Tốn lại nói: "Bôn và Duy Thận cùng phụ trách tình báo trong triều; Vân Kỳ phụ trách điều tra liên hệ giữa Tích Vương, Hoàng Hậu và Duệ Vương với giang hồ; Trần Phi theo dõi động tĩnh của nghịch tặc; Trần Lạc tạm thời không có nhiệm vụ cố định. Năm người bọn họ thường tới đây, còn có một người bận hiếm khi gặp được. Đó là biểu huynh bên ngoại, Hộ bộ Thị lang Cao Gián Phong."

“Bọn họ là những người đắc lực mà ta trông cậy vào."

Lời hắn nói từng từ đều ôn hòa khoan thai, nhưng lại hiển hiện uy thế khí phách của người bao quát thiên hạ. Như thể hiện giờ hắn không phải đang thoải mái ngồi ở án thư, mà là đang ở Nghị Chính Điện, ngồi trên long tòa kia nhìn quanh một lượt.

Lạc Tự Tỉnh không khỏi chấn động đến tận đáy lòng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói: "Vậy điện hạ, từ nay về sau ta cũng sẽ trở thành người ngài có thể trông cậy."

Một canh giờ sau, trong mật thất bắt đầu ăn uống linh đình.

Tiếng cười sang sảng của Lạc Tự Tỉnh chen lẫn với tiếng Trần Lạc la lớn và tiếng Vân Kỳ gầm lên giận dữ, nghe ra lại hòa thuận không ngờ.

Thiên Tốn tiếp nhận thư do ám vệ trình lên, mày nhíu chặt.

Trần Phi lẳng lặng đến sau hắn, nhẹ giọng nói: "Cậu, ngài còn để hắn làm càn ư?"

"Hắn mà không làm càn thì không phải là hắn." Nhìn thư ở trong tay bốc cháy hóa thành tro tàn, Thiên Tốn thấp giọng trả lời.

"Chẳng lẽ ngài muốn trơ nhìn hắn bỏ đi? Hơn nữa nữ nhân kia để ở đó cũng quá nguy hiểm."

"Hiện nay chỉ có thể tùy theo ý hắn thôi."

"Cậu không xuống tay được, vậy để ta làm– "

"Phi, ngươi yên tâm. Việc của ta, ngươi không cần nhúng tay vào." Thiên Tốn lãnh đạm nói, quay đầu thấy Trần Phi mang vẻ mặt mất mát thì nét mặt không khỏi mềm đi. "Xưa kia không phải ngươi luôn xem ta như đệ đệ sao? Cũng đến lúc xem ta là trưởng bối rồi."

Trần Phi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn kỹ lại hắn, khe khẽ thở dài.

"Ta quá lời rồi."

"Cùng đi uống rượu đi." Thiên Tốn nhẹ nhàng cười, quàng tay ôm ngang hông nàng, trở lại bữa tiệc.

Lạc Tự Tỉnh lơ đãng nhìn thấy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó đã bị rượu thơm món ngon lôi kéo đến quên hết mọi thứ khác.

––––––––––––––––––––

Mấy ngày sau, Thương Dao bắt đầu vào đông. Gió thổi lạnh thấu xương, hoạt động trong quân doanh và trên phố xá cũng giảm đi nhiều, Lạc Tự Tỉnh liền trở nên nhàn hạ.

Tuy vậy, dù ở trong phủ cả ngày ngẩng đầu cúi đầu là gặp, Thiên Tốn vẫn không muốn thay đổi chuyện buổi chiều ra ngoài gặp gỡ, Lạc Tự Tỉnh cũng tùy theo ý hắn.

Sáng sớm hôm đó, Lạc Tự Tỉnh múa kiếm một hồi, hứng thú cạn kiệt mà đi vào thư phòng.

Thiên Tốn đang tâm đắc đọc sách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn hắn xong khẽ cười nói: "Sao vậy, không đi quân doanh thì thấy buồn chán sao?"

"Bỗng nhiên chẳng có gì để làm, đúng là có chút mất hứng. Xế chiều hôm nay định đi đâu?"

"Nghe nói gần đây có nhà mới mở tửu lâu, rượu và thức ăn đều rất khá."

"Là chỗ Lẫm Yến Lâu đang làm toàn thành sôi lên kia à? Nếu không lộ ra danh hào, chỉ sợ không tìm được chỗ ngồi đâu."

"Ta tự có cách, ngươi cứ đến giờ thì tới thôi."

Nghe được tin tốt, Lạc Tự Tỉnh xóa sạch bộ dáng thờ ơ lười nhác, tinh thần bốc lên, liên tục hô: "Tốt lắm tốt lắm! Ta còn đang nghĩ không có chỗ nào để đi. Nếu nơi này thật sự không tồi thì sau này đi vài lần."

Thiên Tốn gật đầu đáp: "Để ngươi quyết định."

Lạc Tự Tỉnh thật sự là càng nhìn hắn càng hứng chí, tiến tới thân mật đấm một cái lên lưng hắn: "Ta đây sẽ ra ngoài dạo trước một lượt, không chừng cũng có thể tìm được chỗ tốt khác."

"Đi đi."

Nhìn hắn phấn khởi phi ra khỏi cửa, nét cười nhẹ trên mặt Thiên Tốn biến mất trong nháy mắt. Mày nhíu chặt lại, mặt căm căm, tỏ rõ hiện giờ hắn không vui.

"Điện hạ, nội điện tới kho đồ." Giọng của ám vệ vang lên.

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một tiếng, ngữ điệu lại thường thường như mọi khi: "Không sao, những thứ đó đều là phụ hoàng thưởng cho hắn." Có điều, mỗi lần hắn đều đặc biệt lựa chọn những món ngự ban nho nhỏ tặng cho nữ tử kia, đủ chứng minh hắn thật sự muốn làm nàng vui lòng. "Tra ra không?"

"Dạ có. Nàng đó là người Hoàng thượng thưởng cho Tứ điện hạ. Tứ điện hạ đã đưa nàng tới biệt viện kia từ lâu, nhưng hiếm khi đến đó. Thân thế ghi lại trong giáo quán cũng rất sạch sẽ, nhưng người nhà của nàng đều đã qua đời."

"Ghi chép ư, muốn làm cho sạch sẽ dĩ nhiên là dễ dàng. Hơn nữa người nhà đều mất thì không khỏi quá trùng hợp."

"Vâng. Thuộc hạ sẽ tra lại."

"Thôi, các ngươi chỉ cần chú ý đến an nguy của nội điện là được. Về nàng kia, bản thân hắn sẽ biết rõ nhất, các ngươi cũng không cần quản."

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."

Chẳng biết vì sao, Thiên Tốn bỗng cảm thấy những sách vở trước mắt thật tẻ nhạt, khó có thể xem tiếp. Gần đây, sự dao động cảm xúc do Lạc Tự Tỉnh gây nên trong hắn ngày càng mạnh, có khi thậm chí ngay cả bản thân cũng thấy có chút mù mờ không rõ. Hắn mong đợi người này có thể cùng hắn trèo lên tới đỉnh quyền lực, chính là đối với việc đó người này lại chẳng hứng thú.

Ta cần hắn. Hắn không có ta thì lại quá mức thanh nhàn.

Những tình cảm này khiến hắn trở nên mềm lòng, cũng trở nên lo được lo mất. Tuy chỉ là thay đổi rất nhỏ, nhưng vẫn không thể cứu vớt lại được nữa.

"Điện hạ."

"Có việc gì?"

"Vị kia đã đến."

Giãn mày ra, Thiên Tốn đứng dậy ra ngoài: "Phe Tích Vương, Hoàng hậu, Duệ Vương thế nào?"

"Vị kia có dịch dung, không để cho người ngoài chú ý tới. Hơn nữa trình độ của ngài ấy đã đạt ngang với nội điện và Lạc Lục công tử, tiểu nhân không thể ẩn thân tới gần, xem chừng những kẻ khác cũng khó có thể giấu mình được."

"Ta đi gặp hắn, các ngươi cứ làm như bình thường là được."

"Rõ."

Thiên Tốn không để lộ gì mà nhìn quanh tòa lầu một lượt, tiếng người ồn ào, phía trên đã không còn chỗ trống.

Tiểu nhị cẩn trọng nói: "Công tử, thật sự là..."

"Không sao." Hắn mỉm cười, ánh mắt lướt qua nhóm người đang nhao nhao ồn ã, dừng lại trên người một nam tử ngồi cạnh cửa sổ.

Nam tử kia vẻ ngoài bình thường, ăn mặc cũng giống như người giang hồ thường gặp. Hắn vô cùng chậm rãi nâng chén rượu lên, nhấp ngụm rượu hoa quế, nét mặt lại hết sức hưởng thụ, như thể rượu kia chẳng kém gì quỳnh tương ngọc dịch.

Thiên Tốn tao nhã đi tới, cười hỏi: "Xin hỏi các hạ, chỗ này có người ngồi chưa?"

Nam tử nhìn hắn một cái; chỉ một cái liếc mắt mà cả người trông thâm trầm hơn rất nhiều.

"Mời."

Thiên Tốn ngồi xuống, gọi ít rượu và đồ ăn, thong thả mà dùng.

"Chiêu Vương điện hạ tin?"

Trong đầu vang lên một giọng nói rất nhỏ, nhưng dù xung quanh ồn ào vẫn rõ ràng từng chữ.

Thiên Tốn cười cười. Gặp mặt tự nhiên sẽ biết thật giả. Vân Vương điện hạ một mình cứu thái tử Hiến Thần, dùng một hành động đó để thu phục bề tôi cả cũ lẫn mới, tương truyền là một vị công tử tao nhã tuyệt thế. Hắn đã nghe rất nhiều lời đồn, đọc không ít tin báo về, nhìn thấy người này xong cũng phải thầm than đúng như thế, quả thật chỉ có một người thế này mới xứng với những lời đồn đại đó. Cho dù trên mặt đeo một lớp da người tinh xảo, cho dù đã nén lại khí chất, cũng không giấu được loại tham vọng đó. Hắn biết, bọn họ là cùng một loại người. Chỉ vậy là đủ.

"Phong thái của điện hạ như vậy, không ai giả trang được."

Môi hắn khẽ động, tiếng nhỏ như tự nói với mình, chìm trong tiếng om sòm ầm ĩ. Không ai đọc ra được lời từ môi hắn, cũng không ai nghe được lời hắn nói. Hắn thì vẫn bình thản hưởng thụ món ngon.

Đế Vô Cực rũ mắt nhìn xuống, lại truyền âm: "Đã vậy, ta liền nói thẳng. Điện hạ hẳn biết, trong huyết mạch hoàng thất của bốn nước kiêng kỵ việc giả mạo lẫn lộn. Bởi vậy mới có việc thử máu. Điều này bình thường dĩ nhiên là không cần."

Dứt lời, hắn chậm rãi đặt chén rượu xuống, ngửa cổ tay ra, để lộ gân mạch đen nhánh ở cổ tay.

Thiên Tốn đối với việc này cũng từng thoáng biết tới, nhướn mày, gắp miếng măng lên nếm. Để duy trì sự thuần khiết của huyết thống trong các hoàng thất, việc gả công chúa ra ngoài đã ít lại càng ít. Mà nếu có trường hợp đặc biệt nào, các thế hệ sau cũng không có tư cách kế thừa ngôi vị. Nhưng nếu ngộ nhỡ có thời điểm hoài nghi về huyết thống thì phải dùng một bí pháp để quyết định. Vân Vương lần này nhận tổ quy tông, mặc dù có thánh chỉ từ tiên đế của Hiến Thần, nhưng cũng đã bị làm khó không ít. Dùng bí pháp để thử máu đúng là biện pháp nhanh nhất. Chính là liệu Hạo Quang có tất yếu cần thử máu hay không? Điều này khiến hắn nảy sinh không ít suy tư xa xôi.

"Bắc xanh đông đen nam đỏ tây bạc, ta thật đã có nghe nói."

"Khi thử máu ta đã đặc biệt giữ lại một ít, điện hạ có thể dự phòng cho bất cứ tình huống nào cần."

Bí pháp thử máu của bốn nước tuy giống nhau nhưng lại rất đặc thù, do các quốc sư lưu trữ, ngay cả hoàng đế cũng không thể biết hết. Có được chút thuốc thử này là cực kỳ quý giá. Thiên Tốn giãn hai hàng lông mày, hơi cong môi, rót chén rượu: "Mời."

Đế Vô Cực tiếp nhận chén: "Một lời đã định."

"Vì sao lại là ta?" Một việc nho nhỏ như thế này, nhưng có thể cho hắn trợ giúp lớn lao, thậm chí có thể giúp hắn xoay chuyển tình cảnh bất lợi hiện nay. Có bao nhiêu tiền tài cùng tin tức cũng không thể đánh đổi lấy.

"Người Lạc gia tin tưởng vào ánh mắt của mình." Đế Vô Cực thản nhiên nói.

"Lạc gia...ư?"

Hóa ra là nhờ mặt mũi Lạc Tự Tỉnh sao? Thiên Tốn cười nhìn Đế Vô Cực đứng dậy chắp tay cáo từ đi xuống lầu. Được người Lạc gia tuyển chọn, thu nhận được liền thực sự không ít. Trong lúc còn đang mỉm cười, Thiên Tốn nhìn thấy Lạc Tự Tỉnh đang phấn khởi đi tới trên đường. Lúc bước qua Đế Vô Cực, người kia giật mình, tựa như có chút nghi hoặc. Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng lại một cái rồi lập tức xoay người đi vào tửu lâu.

Thiên Tốn lại gọi tiểu nhị lấy thêm chút đồ ăn, lúc nâng tay lên thì phát hiện ra trong tay áo đã có một cái bình ngọc nhỏ màu trắng từ khi nào.

Hắn lắc đầu cảm khái sự tín nhiệm của Đế Vô Cực, giương mắt liền thấy Lạc Tự Tỉnh thoải mái ngồi xuống đối diện, cầm đũa lấy đồ ăn.

"Ngươi thế mà tìm được một bàn ở đây thật?"

"Vừa may gặp được một người tốt bụng."

"Vậy sao..."

Lạc Tự Tỉnh kéo dài giọng, lộ vẻ hoài nghi.

Thiên Tốn cười nhưng không nói, cầm lấy hồ lô rượu Lạc Tự Tỉnh mang tới, rút nút ra, mùi rượu thơm nồng liền toả ra ngào ngạt.

"Đây là rượu gì? Hương thơm nức mũi lại thanh tao vô cùng.”

"Rượu mơ. Quà đáp lễ nhận được." Lạc Tự Tỉnh thuận miệng trả lời.

"A, vậy là có lộc ăn rồi." Thiên Tốn vẫn cười rất ôn hòa, không để lộ gì mà đẩy hồ lô trở lại.

Lạc Tự Tỉnh có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn hồ lô rượu, ngưng một chút, lại nói: "Thật không hiểu các ngươi nghĩ cái gì."

"Thế mà nhìn ra?"

"Người trong nhà, hóa thành bụi cũng nhận ra được. Sao không gọi ta? Đã lâu không gặp."

Trong lời nói mang chút tiếc hận, khiến Thiên Tốn không khỏi muốn trấn an hắn: "Thời điểm quan trọng như thế này, tới đây đã không dễ dàng."

"Chính vì không dễ nên mới phải thấy mặt một lần." Lạc Tự Tỉnh ngửa đầu, một hơi uống cạn hồ lô rượu, lau miệng.

Thiên Tốn có chút buồn cười mà nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Sớm hay muộn cũng lại có cơ hội gặp. Bằng khả năng của hắn, ở nơi đó nhất định có thể thay trời đổi đất." Nói ra lời rồi, hắn mới thấy không ổn. Hắn rất ít khi đánh giá người khác một cách lộ liễu như thế. Huống chi đây chẳng qua mới là lần đầu gặp mắt, nói qua nói lại có mấy câu thôi. Hắn còn đang hơi có chút hối hận, Lạc Tự Tỉnh lại đã ôm hồ lô rượu cười ha hả.

"Hắn như thế nào ta còn không biết sao? Có điều, hồ ly, lời này của ngươi rất nhiều hàm ý."

"Hưm? Hàm ý gì?"

"Coi như là cùng chung chí hướng đi."

Thiên Tốn gật đầu thừa nhận.

Lạc Tự Tỉnh lại chọn nếm đồ ăn, tiếp tục nói: "Song ta hoàn toàn không hiểu được tâm tư của loại người các ngươi."

"Có lẽ là vì có huyết mạch hoàng thất."

"Huyết mạch yêu quái sao?"

"Ngươi nhìn nhận như thế ư?"

"Chẳng lẽ không phải? Người ngồi ở địa vị càng càng cao thì càng đáng sợ, càng không có thất tình thì lại càng có nhiều lục dục."

Chuyện đó cũng không nhất thiết. Thiên Tốn nghĩ thầm như vậy, nhưng không phản bác lại lời hắn, tiếp tục mang nụ cười hiền hòa không đổi, tiếp tục hết lòng gắp thức ăn cho hắn, tiếp tục đúng lúc rót rượu cho hắn.

"Tuyết rơi." Lạc Tự Tỉnh cũng thích ý hưởng thụ, căn bản chưa từng chú ý tới ẩn ý sau những hành động đó.

Thiên Tốn nghiêng đầu nhìn sang, những bông tuyết lớn vờn trong không trung, không lâu sau trên mái nhà liền phủ một lớp trắng mỏng.

Mùa đông thực sự nay đã đến.

Ban đêm, mật thất trong thư phòng Chiêu Vương Phủ náo nhiệt như thường.

Lạc Tự Tỉnh ngồi ở góc phòng đấu cờ với Cao Duy Thận. Hai người tuy là con nhà võ nhưng về đánh cờ đều có chút tự cao, một trận kịch liệt này đã kéo dài suốt tháng. Vân Kỳ dựa vào sau án thư, mơ mơ màng màng thành lệ. Thiên Tốn cũng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, tư thế chấp bút tuyệt đẹp, đang luyện tập thư pháp. Bên cạnh hắn, Trần Lạc và Trần Phi hiển nhiên là rất hứng thú với việc hắn trao đổi cùng Đế Vô Cực hồi chiều, mười câu thì bảy câu không rời khỏi Hiến Thần.

"Cậu, nghe nói Vân Vương điện hạ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, là như thế nào?"

"Hắn có dịch dung."

"Thật đáng tiếc. Cậu, ta gả cho hắn tốt chứ?"

Lạc Tự Tỉnh đang tập trung bỗng lập tức quay đầu lại la lên: "Công chúa điện hạ, hắn đã có người rồi."

Trần Phi vốn mặt hồng thẹn thùng, đưa tình ẩn ý, bị hắn trách móc một câu như vậy sóng mắt lại càng long lanh, cực kỳ động lòng người: "Lạc lang không vui thật sao? Yên tâm, Lạc lang, đó chỉ là câu nói đùa, ta vẫn đối với Lạc lang ngươi..."

"Công chúa điện hạ, tạm thời không đề cập đến ta, hắn quả thật đã có người."

"Lạc lang, ngươi tức giận thì cứ tức giận, sao có thể đồn đãi lung tung? Vân Vương điện hạ xưa nay cực kỳ nghiêm cẩn, ngay cả thị thiếp cũng không có, làm sao có tình nhân gì được?"

"Nói tóm lại, nếu có ai có ý định với hắn, ta nhất định sẽ không bỏ qua."

"A a... Hay là... Hay là Lạc lang ngươi..."

Phụ nữ sao có thể tưởng tượng kỳ lạ đến mức ấy? Nàng thế nào mà đem một câu bình thường bóp méo thành sai hẳn? Lạc Tự Tỉnh giật giật khoé miệng, nhanh chóng nhìn quanh một vòng–

Trần Phi che miệng cười rất ranh mãnh, Trần Lạc thì há to mồm đầy khiếp sợ, Cao Duy Thận cũng nhìn hắn lom lom. Chỉ có Thiên Tốn là đang cùng Vân Kỳ nói nhỏ, chưa để ý tới.

"Các ngươi không cần hiểu lầm! Cho dù có tuyệt sắc vô song hơn nữa thì bổn đại gia đối với nam tử cũng không có hứng thú!"

"Tuyệt sắc vô song?" Trần Lạc tóm lấy điểm mấu chốt, hăng hái tràn trề mà truy vấn, "Vân Vương điện hạ quả thật là dung mạo đệ nhất thiên hạ sao?"

Cả đám này, chỉ biết chọn ý nghe. Lạc Tự Tỉnh thoáng chần chừ, gật đầu nói: "Nghe nói mấy năm trước từng thay đồ giả nữ, đến Văn Tuyên bệ hạ cùng Tề Vương điện hạ cũng phải nhìn đến ngây người."

"Trời ạ." Trần Phi kêu lên một tiếng, mày liễu cong lên, "Có thể gả cho hắn thì không biết là may mắn đến thế nào. Nếu thời thời khắc khắc đều có thể được nhìn một phong thái như vậy, cũng không uổng cả đời chỉ có một chuyện may."

Càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của vị Công chúa điện hạ này thật chẳng khác gì nam tử – tùy tiện trêu chọc hắn, tùy tiện mang hôn sự của chính mình ra nói đùa, tính tình cũng thay đổi rất nhanh, quả thực làm điên đảo cái nhìn vốn có của hắn đối với phái nữ suốt mười mấy năm qua. Để tránh lại phải nghe những câu đối đáp ngoài ý muốn, Lạc Tự Tỉnh thông minh mà duy trì im lặng.

"Tỷ tỷ, ngươi lại bắt đầu nghĩ ngợi quàng xiên. Chính vì cứ thấy một người là yêu một người nên ngươi mới không gả đi nổi."

"Ta nếu muốn gả thì còn chọn không ra người sao? Nhưng người được như Vân Vương điện hạ, không phải cứ lung tung là chọn được."

"Ngươi thật ra là ham sắc thôi."

"Sao ngươi có thể nói như vậy về tỷ tỷ của ngươi? Ta chính là nữ nhi trong sạch thanh khiết, khiêm tốn e thẹn mới đúng."

"Được rồi." Thiên Tốn lên tiếng ngắt những lời cãi lộn đã thành lệ mỗi ngày của hai tỷ đệ, mỉm cười nói, "Việc về Vân Vương điện hạ không cần nhắc tới nữa. Trao đổi giữa ta và hắn thì sau này các ngươi sẽ biết. Vân Vương điện hạ làm việc này không khác gì cứu ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ta vô cùng cảm kích. Vì vậy Vân Kỳ cùng Trần Phi cần tận lực thu thập các tin tức liên quan tới Hiến Thần, toàn lực giúp đỡ hắn. Những người khác cứ làm tốt việc của mình là được."

"Vâng, cậu."

"Rõ, điện hạ."

Lạc Tự Tỉnh cũng không hứng thú gì với chuyện giữa hai người, ngược lại là thêm một lần kinh ngạc vì thấy đám người kia bình thường thì ngả ngốn bừa bãi, đúng thời điểm thì lại nghiêm túc cẩn thận. Bọn họ họp ở đây, dường như phần lớn thời gian đều vui đùa, chỉ có một vài lúc mới có thể đứng đắn bàn việc. Chỉ trong những cuộc bàn luận ngắn ngủi đó, hồ ly lại có thể đánh giá thế cục, đưa ra phán đoán thỏa đáng nhất. Thiên Tốn quản việc hóa ra lại lơi lỏng như vậy, khiến hắn có chút khó hiểu, nhưng cũng có chút thích ý.

"Cậu, gần đây ta cảm thấy Duệ Vương điện hạ hình như có ý đồ hợp tác." Trần Lạc cân nhắc từ ngữ, nói: "Ngài cảm thấy có khả thi không?"

"Các ngươi nói xem?" Trong mắt Thiên Tốn loé lên một ánh bạc băng giá, ngữ khí lại vẫn ôn hòa.

Lạc Tự Tỉnh để ý thấy sắc mặt hắn thay đổi như vậy, liền thoáng kinh ngạc. Hồ ly trước kia sẽ không biểu hiện sự chán ghét đối với Thiên Ly rõ ràng đến thế, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

"Duệ Vương điện hạ hành sự bí hiểm, nhìn không ra ý định tranh quyền, nhưng không thể không đề phòng." Cao Duy Thận nói, "Gia phụ cùng hắn quen biết chưa lâu nhưng nay đã một lòng trung thành, cho thấy không thể khinh thường."

"Nhưng lấy một địch hai thì có nhiều bất lợi, nếu phải chống lại cả ba thì các mặt đều có trói buộc..." Trần Phi nói.

"Đúng vậy, Duệ Vương đã có ý giao hảo thì không nên ngại cùng hắn đánh lui Tích Vương và Hoàng hậu. Nếu điện hạ gặp hao tổn, môi hở răng lạnh, hắn cũng sẽ không giữ vững được bao lâu. Ta cho rằng, hắn đề xuất lần này là đã suy tính cặn kẽ rồi mới lựa chọn." Vân Kỳ trầm ngâm một hồi, nói.

Lạc Tự Tỉnh im lặng, nhìn Thiên Tốn buông mắt nhìn xuống, tay nhẹ nhàng vuốt những công văn.

"Điện hạ cho rằng..."

"Cho dù có muốn giao hảo với hắn, hiện giờ thời cơ cũng không thích hợp." Thiên Tốn lãnh đạm nói, vẫn chưa nhìn lên, "Huống chi, giữa hai người chúng ta, dù thế nào cũng không tin được nhau."

Trần Phi và Trần Lạc đều thoáng biến sắc.

"Cậu... Chúng ta cho rằng..."

"Các ngươi về nghỉ sớm đi."

"Vâng."

Tuy trong tâm mỗi người đều còn nghi vấn, không ai kháng lại mệnh lệnh của Thiên Tốn. Thư phòng trong nháy mắt liền trống không.

Lạc Tự Tỉnh đứng đậy, chậm rãi đi tới trước án thư.

Thiên Tốn lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc trong vắt.

"Ngươi và Thiên Ly từng có khúc mắc sao?" Xem lời nói và cử chỉ của Thiên Ly hay xem thái độ ngày thường của hồ ly thì quả thật không thể nhìn ra.

"Ta và hắn chưa bao giờ trở mặt với nhau, cũng chưa bao giờ giao hảo."

"Tính cách bất hòa?"

Thiên Tốn khẽ cười thành tiếng, màu mắt dần dần đen trở lại: "Sao vậy, ngươi lại như muốn xoa dịu quan hệ của huynh đệ chúng ta không bằng. Không phải ngươi đã nói sao? Trong hoàng thất chỉ có yêu quái. Mà yêu quái vốn đã không có cái gì gọi là luân lý tình nghĩa. Ta và hắn chỉ giống như hai kẻ xa lạ chung nửa huyết thống thôi."

Lạc Tự Tỉnh do dự một lúc, đưa tay lên ôm gáy: "Hồ ly, sao ta đột nhiên cảm thấy các ngươi thật đáng thương?"

"Đáng thương sao? Có lẽ vậy."

"Từ nhỏ đã không có được tình cảm đầy đủ, chẳng phải là đáng thương? Nhưng không sao, thiếu tình huynh đệ thì cũng có thể bù vào. Nếu ngươi không chê, chúng ta kết làm huynh đệ khác họ thế nào? Ta chung quy cảm thấy ở cùng với ngươi rất sảng khoái, từ nay về sau làm bằng hữu tầm thường thì thật xa lạ, vậy làm huynh đệ đi."

"Ta cũng không muốn làm huynh đệ với ngươi."

"Bổn đại gia có ý tốt, ngươi thế nhưng còn dám ghét bỏ!"

Nét cười của Thiên Tốn tỏ thêm vài phần phần sung sướng, vài phần phức tạp, khuôn mặt đẹp càng thêm rạng rỡ, khiến người ta khó có thể rời mắt. "Cái danh "huynh đệ" cũng không quan trọng, giao tình giữa ngươi với ta mới là thật."

Lạc Tự Tỉnh ngơ ngẩn nhìn, định thần lại rồi mới vỗ án cười lớn: "Lời này nói hay lắm!"

Huynh đệ của ngươi đã nhiều lắm, không cần thêm một ta nữa. Ta chỉ muốn trở thành bạn lữ duy nhất của ngươi.

*biểu huynh: anh họ

Quỳnh tương ngọc dịch: Thành ngữ chỉ rượu ngon. Tương truyền rằng cô đọng ngọc quỳnh ngọc bích thành tinh chất thì uống sẽ thành tiên:)).

*Tán nhảm cuối ngày: QT chỗ bạn Tốn cầm cái hồ lô rượu lên như sau:

Lạc tự xét lại tha trưởng thanh âm, lấy kỳ hoài nghi.

Thiên tốn nhưng cười không nói, lấy ra hắn mang đến hồ lô rượu, rút ra nút lọ, nồng đậm mùi rượu tràn đầy mở ra.

"Đây là cái gì rượu? Hương khí xông vào mũi, lịch sự tao nhã đến thực."

"Cây mơ rượu. Quà đáp lễ chi lễ." Lạc tự xét lại thuận miệng trả lời.

"Úc, đây chính là có có lộc ăn." Thiên tốn vẫn như cũ cười đến ôn hòa, cũng không trứ dấu vết mà đem hồ lô đẩy trở về.

Lạc tự xét lại có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn hồ lô rượu, dừng một chút, lại nói: "Thật không hiểu các ngươi suy nghĩ cái gì."
Bình Luận (0)
Comment