Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Hà Nhan nghe thấy người kia gọi vị trúc mã là...
Lý Mộ
Y xuất thân từ danh môn vọng tộc, tùy tiện tìm kiếm cũng có thể thấy được hình ảnh và thông tin của y.
Thậm chí cả mùi pheromone cũng có thể tra ra được.
Pheromone mùi thạch lựu.
Hà Nhan suy nghĩ rất nhiều, một buổi trưa đều trở nên mất hồn mất vía, cậu tự hỏi sau khi trở về nhà, nên hỏi Chung Quyền như thế nào.
Nhưng rất nhanh, không cần cậu phải trở về hỏi, thì Lý Mộ đã tới tìm cậu.
Trong giây phút nhìn thấy Lý Mộ, Hà Nhan đột nhiên nhớ lại trước kia lần đầu tiên gặp được Chung Quyền, hắn đã nhận sai người.
Lý Mộ mặc dù đã dán miếng ức chế, nhưng Hà Nhan vẫn có thể ngửi được mùi tin tức tố nhàn nhạt của y.
So với mùi pheromone của cậu có vài phần tương tự, cơ hồ không có gì khác biệt.
Cho dù là chính cậu ngửi thấy, nhưng lại không thể tin được trên đời này vậy mà lại có người có mùi tin tức tố giống nhau đến như vậy.
Tin tức tố của y với Hà Nhan giống nhau như sinh ra từ một song bào thai, nhưng sau khi nhìn thấy rõ mặt Lý Mộ, cậu căn bản biết được cậu và Lý Mộ không hề có quan hệ huyết thống.
Lý Mộ lớn lên rất xinh đẹp, từ trong ra ngoài tản ra hơi thở của một Omega quý tộc cấp cao.
Khí chất y ôn nhu, cho dù là tới tìm cậu gây chuyện, cũng vẫn giữ được bộ dáng hào hoa phong nhã.
Lý Mộ không nói vì sao lại biết cậu ở đây, đại khái là kẻ có tiền muốn biết được chuyện nhỏ này cũng không có gì khó khăn.
Lý Mộ nói giữa Omega với nhau y cũng không muốn làm cậu khó xử, chỉ là y và Chung Quyền đã có hôn ước với nhau từ trước, mà y thì vẫn còn rất yêu Chung Quyền, y không sợ Chung Quyền hiện tại ở bên ngoài đã có Omega khác, y cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu chuyện này.
Nhưng người có thể kết hôn với Chung Quyền, chỉ có duy nhất một mình y mà thôi.
Y sẽ bảo vệ quyền lợi mà y nên có đến cùng.
Chung Quyền từ mười bốn tuổi đã bắt đầu tỏ tình với Lý Mộ, mỗi một năm trôi qua hắn vẫn sẽ theo đuổi y, mãi cho đến khi y 21 tuổi.
Chung Quyền yêu y bao nhiêu, y đều biết rõ.
Lý Mộ chậm rãi nói, khi nói đến những chuyện cũ của mình và Chung Quyền, trên mặt y còn thể hiện một chút hoài niệm nhàn nhạt.
Hà Nhan ngồi ở ghế đối diện, an tĩnh nghe y nói, cũng không chạm vào ly cà phê trước mặt.
Lý Mộ cho rằng tâm trạng cậu không được tốt, cuối cùng y cũng không nói nữa, ôn nhu nhìn cậu nói: “Cậu không thích cà phê sao?”
Hà Nhan lắc đầu: “Xin lỗi, tôi đang mang thai, không thể uống.”
Trong nháy mắt biểu tình trên mặt Lý Mộ trở nên vặn vẹo, hơn nửa ngày cũng chưa thể mở lời.
Hà Nhan nghĩ thầm, chắc có lẽ là cậu đã làm cho vị hôn thê Chung Quyền khó chịu.
Hà Nhan do dự một chút, hỏi ra vấn đề mà từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn bâng khuâng: “Cậu nói mỗi một năm anh ấy sẽ tỏ tình với cậu, vậy vì sao cậu lại không chấp nhận anh ấy?”
Ánh mắt Lý Mộ lập loè: “Khi đó tôi vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình.”
Hà Nhan: “Vậy trước khi cậu rõ ràng tình cảm của mình, nhất định anh ấy đã rất buồn.”
Nghe những lời nói của Hà Nhan làm sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, ánh mặt y đột nhiên trở nên sắc bén: “Cậu có ý gì, muốn nói các người mới là tình yêu đích thực sao? Muốn kêu tôi tự động rời khỏi?”
Hà Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết chuyện trước kia giữa cậu và anh ấy, nhưng hiện tại bây giờ, hai chúng tôi rất yêu nhau.”
Hà Nhan tiếp tục nói: “Nếu thật sự giống như lời cậu nói, nếu anh ấy còn yêu cậu, vậy thì hai người hãy nói chuyện một lần cho rõ ràng với nhau, sau đó hãy nói lại cho tôi biết.”
Lý Mộ nheo mắt lại: “Vậy là ý gì? Có vẻ như cậu rất tự tin anh ấy sẽ không thể rời khỏi cậu?”
Hà Nhan đứng dậy: “Tôi chỉ biết, cho dù hiện tại hay tương lại, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi anh ấy.”
Hà Nhan rũ mi: “Chính là nếu anh ấy muốn quay lại với cậu...” Thanh âm cậu đột nhiên ngừng lại.
Lý Mộ tinh tường nhận ra vẻ đau xót xuất hiện trên gương mặt của Hà Nhan, giống như nếu chuyện này thật sự xảy ra, cũng đủ tra tấn cậu.
Đây là một Omega đã hoàn toàn hãm sâu, cũng giống như y...
Nhưng mà y cũng không còn cách nào khác, y chỉ có thể làm như vậy.
Hà Nhan cuối cùng cũng không nói tiếp, nếu như chuyện này thật sự xảy ra sẽ như thế nào.
Có lẽ chính cậu cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hà Nhan nâng mắt lên: “Tuy rằng nói như vậy sẽ có lỗi với cậu, nhưng mà tôi sẽ không buông tay.”
Ngữ khí Hà Nhan vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng từng câu từng chữ cậu nói ra khiến người khác không thể hoài nghi tính chân thật của nó.
Cho dù trở thành loại người cậu ghét nhất, chấp mê bất ngộ, thì cậu cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
...
Chung Quyền đem núʍ ѵú cao su từ miệng Nhị Nguyệt lấy ra, giọng điệu như người cha già dạy dỗ con gái, hắn nói bé được một tuổi rồi, đã là con gái lớn rồi nên không thể ăn neinei nữa.
Nhị Nguyệt đã nghe hiểu được lời người lớn nói, sau khi nghe Chung Quyền nói vậy liền trở nên mềm oặt bò lại đu lên người hắn, nãi thanh nãi khí nói: “Muốn! Con muốn mà Hương hương!”
Sắc mặt nghiêm túc của người cha già sụp đổ trong một giây, hắn ôm con gái không kiên định nói: “Muốn thì muốn thôi, uống nhiều thì mau lớn chứ gì.”
Chung Quyền lại chơi cùng con gái, một lúc sau nhìn lại đồng hồ, hình như đã vượt quá thời gian Hà Nhan tan làm lâu rồi.
Sao em ấy vẫn còn chưa trở về, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chung Quyền đem Nhị Nguyệt giao cho bảo mẫu, hắn mặc áo khoác đi ra cửa muốn đợi Hà Nhan về, mới đi nữa đường đã thấy cửa mở ra, sắc mặt Hà Nhan có chút tái nhợt đi vào.
Hà Nhan nói: "Em làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao.”
Hiện tại nhìn thấy mặt Chung Quyền, trái tim của Hà Nhan lại trở nên đau nhức, cậu dời tầm mắt, nói không có gì, chỉ là làm việc có chút mệt mỏi, muốn vào nhà nằm nghỉ một chút.
Chung Quyền vừa nghe cậu nói đã không tin, hắn gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình đến, muốn y lại xem Omega của mình đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó hắn âm thầm gọi điện thoại cho vệ sĩ mà hắn đã phái đi theo bảo vệ Hà Nhan.
Chung Quyền cũng không phải là kẻ ngốc, hắn làm chuyện dụ dỗ vợ người ta, đương nhiên muốn điều tra rõ ràng Hà Nhan là ai, chồng cậu ở đâu, còn có thể trở về tìm cậu nữa hay không.
Chung Quyền kêu vệ sĩ theo dõi những người khả nghi muốn tiếp cận cậu, sau đó lập tức báo cho hắn biết.
Vệ sĩ nói hôm nay Hà Nhan gặp Lý Mộ.
Trong lòng Chung Quyền trầm xuống, gương mặt xuất hiện sự tức giận mãnh liệt.
Nhưng hắn càng giận mình nhiều hơn, nói cho cùng Hà Nhan phải chịu những tủi thân như vậy, tất cả là do hắn không xử lý chuyện này cho tốt.
Nhưng kêu hắn ra tay tàn nhẫn với Lý Mộ, hắn không làm được.
Dù sao chính hắn cũng đã từng thích Lý Mộ nhiều như vậy, lỡ như hiện tại làm ra chuyện gì tuyệt tình không thể cứu vãn, về sau nếu nhớ lại hắn có thể sẽ hối hận hay không?
Lại nói Chung Quyền cũng điều tra được trước kia hắn xác thực đã từng qua lại với Hà Nhan, bọn họ làm ở cùng một tòa nhà.
Từng làm chung một dự án, nhưng cũng không biết giữa bọn họ có quan hệ như thế nào.
Mà chồng của Hà Nhan đã chết vào một năm trước, vậy hiện tại đứa con cậu đang mang trong bụng là của ai?
Chẳng lẽ là của hắn thật sao? Có thể xét nghiệm ADN không ??
...
Sau đó bác sĩ tới làm kiểm tra cho Hà Nhan, y nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.
Chờ bác sĩ đi rồi, Chung Quyền vào phòng, thấy Hà Nhan đang nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, tóc cậu hình như có chút dài, dưới ánh đèn trông nó thật mềm mại.
Chung Quyền đi qua ôm cậu, hắn hít sâu ngửi mùi hương từ tóc Omega, sau đó hắn thỏa mãn thở dài một hơi, hắn thật sự rất thích mùi rượu trên người Omega, mỗi một lần ngửi vào làm hắn phê pha như dùng thuốc phiện.
Lúc này Hà Nhan quay đầu lại nhìn hắn, mí mắt cậu có chút phiếm hồng.
Chung Quyền luống cuống: “Sao lại khóc rồi? Ai làm em không vui hả?……” Là hắn, hay là Lý Mộ nhỉ?
Hà Nhan đột nhiên nói: "Anh thích tóc em dài sao?” Tóc Lý Mộ cũng dài, pheromone cũng là mùi thạch lựu, cái tên khốn kiếp này từ lúc bắt đầu đã nhận sai người!
Chung Quyền còn đang phê pha nói: “Thích em, cho nên mới thích hết tất cả những thứ thuộc về em.”
Hà Nhan xoay người đè ở trên người Chung Quyền, cậu ngồi lên hông hắn, dùng tư thế này áp chế Alpha, không chút lưu tình nói: “Cái đồ lừa đảo!”
Chung Quyền: “Anh không có!”
Hà Nhan không để ý lời hắn nói, hung hăng cắn một ngụm thật sâu vào cổ hắn, một lượng lớn pheromone của cậu cũng theo đó mà đi vào.
Chung Quyền: Ủa, còn có thể đánh dấu thêm lần nữa sao?
Đôi mắt thỏ con hồng hồng buông hắn ra: “Anh là của em.”
...
Hà Nhan vậy mà có thể đánh dấu hắn.
Điều này làm Chung Quyền vẫn chưa thể tiếp nhận được. *Là ổng tưởng ổng bị đánh dấu hai lần bởi hai người khác nhau ó*
Tuy rằng hai tin tức tố không giống nhau cùng chung một cơ thể, nhưng lại không hề sinh ra cảm giác bài xích nào.
Chuyện kì lạ này cũng có thể xảy ra sao, đương nhiên là không có khả năng, cho dù có rất ít trường hợp Alpha bị đánh dấu nhưng chuyện này cũng không thể xảy ra được.
Vậy trước kia người đánh dấu hắn là ai, thật sự là Hà Nhan sao?
Một tin tức tố hoàn toàn bất đồng, cũng có thể đánh dấu hắn?
Má nó, cái chuyện vô lý gì nữa đây.
Rốt cuộc hắn cùng Hà Nhan có quan hệ gì, Hà Nhan thật sự đã nhận sai người sao? Chẳng phải chồng của Hà Nhan đã chết rồi ư? Vì sao lại thành ra như thế này?
Thật ra cách nhanh nhất bây giờ, là trực tiếp đi hỏi Hà Nhan.
Nhưng lúc này, thám tử tư lại gửi cho hắn một cái bệnh án, là của Hà Nhan.
Hà Nhan đã từng đi khám bệnh ở khoa tâm thần, hơn nữa cậu còn được chuẩn đoán mắc chứng bệnh ảo tưởng.
Nhưng bởi vì mang thai, nên lúc đó không thể uống thuốc được.
Nếu là bị mắc loại bệnh này, như vậy thì khả năng nhận sai người là rất lớn.
Lần đầu tiên Chung Quyền cảm thấy bực bội vì mình không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước kia, hắn cảm thấy tất cả giống như bị sương mù che khuất, không sao nhìn rõ được.
Nếu hắn hỏi Hà Nhan, có khi nào cậu sẽ chịu đã kích lần nữa hay không, sau khi nhớ ra mọi chuyện sẽ rời bỏ hắn?
Chung Quyền không thể mạo hiểm như vậy được, hắn chỉ còn cách tự mình gian nan kiểm chứng.
Nhưng còn chuyện đánh dấu này, hắn nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng.
Hắn gọi bác sĩ gia đình, đem pheromone của hắn và Hà Nhan đưa đến bệnh viện phân tích, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có kết quả.
Trong lúc đó hắn cũng hỏi bác sĩ, có thể biết được đứa con trong bụng có phải của hắn hay không.
Bác sĩ khϊếp sợ liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như vừa nghe được một bí mật của gia đình hào môn, y nghiêm túc nói có thể, giai đoạn thích hợp nhất để kiểm chứng là khi thai nhi vào khoảng 16 tuần, lúc đó có thể tiến hành bằng biện pháp chọc nước ối.
•••
Có lẽ mấy ngày nữa trời bão, cho nên là tôi mới siêng năng được cỡ này.
Nói chứ nhờ mọi người cmt với bắn sao chíu chíu cho tui giúp tui có động lực như vậy aaaaaaaaa
Cmt+ bắn sao chíu chíu chíu nữa đi mọi ngườiiii