Con nít nháo một lúc thì sẽ mệt ngay, đến khi Uông Mộc Nhan lái xe về đến nhà, tiểu Đoàn Đoàn đã say giấc ngủ ở ghế ngồi.
Uông Mộc Nhan yên lặng nhìn bé con ngoan ngoãn ngủ say, đưa tay ôm đứa trẻ lên rồi khóa xe đi vào nhà.
Trên đường nán lại một hồi, trời bắt đầu tối hơn. Uông Mộc Nhan ôm con, bàn tay siết chặt, có chút căng thẳng.
Cậu trời sinh thị lực nhìn ban đêm không tốt, đến một nơi tối một chút thì tầm nhìn liền mơ hồ. Bấy giờ, sắc trời tối đen như mực, đoạn đường này gần đây đang thi công, nên không hề bằng phẳng, cậu sợ sẽ ngã rồi làm rơi con mình.
Càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm. Như dự đoán, cậu vừa đi vào ngã ba thì vấp phải viên gạch, rất may là vẫn đứng vững chỉ lảo đảo đôi chút chứ cũng không ngã xuống.
Mồi hôi lạnh toát đầy sống lưng, Uông Mộc Nhan ôm chặt Đoàn Đoàn chưa hoàn hồn thở hổn hển.
Cậu thật là vụng về, vật cản lớn thế ở trước mắt mà cũng không nhìn thấy.
Uông Mộc Nhan hồi tưởng lại mấy năm này, phát hiện mình đã rất rất lâu rồi chưa ra đường một mình vào bao đêm, ngay cả trước kia ở bên cạnh cậu luôn có chiếc đèn pin sáng lóa bây giờ cũng không biết ném ở đâu rồi.
Thực tế thì, Uông Mộc Nhan thậm chí cũng đã quên chuyện mình có tật xấu là không nhìn thấy đường vào ban đêm.
Cậu ỷ lại, không kiên cường, bởi vì có người sẵn sàng cưng chiều, yêu thương cậu.
Uông Mộc Nhan cố nheo mắt, mượn ánh đèn đường vàng mờ, cật lực cúi đầu để nhận biết con đường dưới chân.
Khi Lương Huân Thần vẫn còn yêu cậu, rất hiếm khi để cho cậu trời tối mà đi ra khỏi nhà, rất hiếm để cho cậu một mình đi đêm, luôn đi cùng cậu, nắm tay cậu, là ngọn hải đăng dẫn đường của cậu.
Đôi lúc Uông Mộc Nhan thậm chí sẽ hưởng thụ cảm giác Alpha mình yêu nắm tay mình đi trong bóng tối.
Cậu dựa vào người hắn, mười ngón tay đan xen, tham luyến sự dịu dàng ấy, thậm chí khiến cho Uông Mộc Nhan quên mất mình rất sợ bóng tối.
Nhưng bây giờ, Uông Mộc Nhan chỉ có thể cẩn thận tránh từng cái hố, duy trì bước chân chậm chạp đi trên con đường đầy cát đá cạnh công trường.
Cậu ngay cả dũng khí gọi điện cho Lương Huân Thần tới giúp cũng không có, cậu tự tạo nghiệp, thì đáng đời bị nghiệp quật, không đáng thương cảm.
——
Đi trong bóng tối thời gian như đã trôi qua rất lâu, nhưng khi Uông Mộc Nhan quay đầu, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo nơi ngã tư.
Cậu đã nghĩ đến việc dùng điện thoại di động bật đèn pin, nhưng lại không có cách nào một tay ôm bé con trong ngực.
“Nhan Nhan bảo bối, nghe điện thoại nào.”
Uông Mộc Nhan lập tức dừng lại, túi áo bên trái rung lên không phải giả, tay trái cậu đang ôm bé con, chỉ đành gian nan ưỡn ẹo tay phải.
“Ba ơi!”
Cậu sốt ruột muốn lấy nó ra, nhưng càng vội càng hoảng, bất ngờ rơi xuống đất.
Uông Mộc Nhan hoảng loạn ngồi xuống nhặt, nhưng chỉ còn màn hình đang sáng còn tiếng chuông đã dừng lại.
Uông Mộc Nhan chớp chớp đôi mắt khô khốc của mình, cảm thấy có chút tủi thân.
Cậu cọ cọ bé con Đoàn Đoàn mềm mại đang ngủ say trong ngực mình, sau đó lại lấy chút sức lực đứng lên lần nữa.
Cả người cậu hồn lạc phách xiêu, hoàn toàn không để ý tới trước mặt có người, bất ngờ va phải.
“Xin lỗi, thật xin lỗi…” Uông Mộc Nhan lảo đảo, gần như ngã ra sau, “Tôi không thấy có người.”
Người trước mặt kéo cậu với Đoàn Đoàn lại, Uông Mộc Nhan lảo đảo một chút rồi ngã vào lồng ngực vững chắc.
Mùi bạc hà mát lạnh cứ như vậy bao quanh hoa chi tử đang rũ xuống.
“Đón con lâu như vậy?” Thanh âm Lương Huân Thần ở đỉnh đầu anh vang lên, “Thật là ngu ngốc.”
“Anh…” Uông Mộc Nhan ngập ngừng, cố gắng kiềm nén nức nở nơi cổ họng, “….Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón kẻ ngốc, đón con còn có thể đón tới tối, cũng chỉ có cậu.” Lương Huân Thần có chút mất tự nhiên, chẳng qua là hắn ở nhà đợi quá lâu, nên nổi hứng đi xem một chút, cũng không phải là lo lắng cho ai hết.
Hắn lặng lẽ ôm Đoàn Đoàn đang say giấc từ trong tay Uông Mộc Nhan lên, khéo léo cõng trên lưng, đi về phía trước mấy bước, cứng nhắc dừng lại, đưa tay cho Omega đang lảo đảo theo sau.
“Nắm.”
Bệnh quáng gà thì trời tối đừng có ra ngoài, cũng biết chuốc thêm rắc rối cho người khác ghê, Lương Huân Thần nghĩ nghĩ trong lúc dắt Uông Mộc nhan về.
Omega này quả nhiên vẫn làm cho người ta ghét như vậy, đến bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Chỉ là thứ ngọt ngào này lại được bao bọc bởi một cục đường đáng ghét, à có người quên nói.
Vẫn còn chưa quên cách yêu.