”Gấu con ở trong bụi hoa hái được một chùm hoa mộc [1], cẩn thận bỏ vào trong túi, muốn về nhà tặng cho bé con của nó..”
Trong giấc mơ của đứa trẻ dấy lên mùi mật ong ngọt ngào, Lương Huân Thần từ từ chầm chậm thanh âm, khép cuốn sách tranh lại, phủ cái chăn màu xanh da trời thêu hình đám mây lên người Đoàn Đoàn.
“Ngủ ngon nhé.” Lương Huân Thần thì thầm khe khẽ, sau đó cẩn thận đứng dậy, kiễng chân dẫm chiếc thảm màu cầu vồng, len lén ra khỏi phòng ngủ của đứa trẻ.
Hắn vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Uông Mộc Nhan đang ôm chiếc gối bông, thoắt thấy Lương Huân Thần trên tay cầm sách tranh cậu lộ ra một nụ cười có như không, mới nhỏ giọng hỏi.
“Đoàn Đoàn ngủ chưa?”
“…Rồi.”
Lương Huân Thần không thể nào hình dung được cảm giác khi Uông Mộc Nhan đang đứng trước mắt hắn.
Ngày thường Uông Mộc Nhan luôn là một người cẩn thận tỉ mỉ [1], ngoại trừ lần hắn tỉnh lại, Lương Huân Thần không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người kia lần nữa.
Cho dù là khoảng thời gian ở bệnh viện, Uông Mộc Nhan cũng bảo trì khoảng cách của mình. Cậu giống như một khối ngọc tuyệt đẹp bị đặt trong chiếc tủ kính không cách nào chạm đến, lạnh như băng và xa tầm với.
Nhưng hiện tại đây, chiếc tủ kính kiên cố đã được mở ra, Lương Huân Thần nhìn Omega mềm mại trước mắt mà không tưởng tượng nổi.
Cậu hẳn là vừa mới rửa mặt, chải đầu, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông màu xanh nhạt, cả người toàn hơi nước, trên gò má ửng hồng còn vương lại vài giọt nước ấm, Lương Huân Thần đột nhiên phát hiện đôi mắt Đoàn Đoàn rất giống Omega này, đen láy như phản chiếu cả mặt hồ, chỉ cần nhìn vào, sẽ khiến cho người ta muốn cho cậu tất cả ngọt ngào.
“Vất vả rồi.” Uông Mộc Nhan sững sờ nhìn Lương Huân Thần, trong lòng cho là Lương Huân Thần không muốn nói chuyện với mình, nói lời cảm ơn với hắn, móc từ trong ngực ra bộ quần áo ngủ sạch sẽ đưa cho Alpha trước mặt, đơn giản nói, “Đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.”
“Ừm… Cảm ơn.” Lương Huân Thần chỉ nói một câu cụt lủn, Uông Mộc Nhan ôm gối trong ngực rồi về phòng ngủ.
Lương Huân Thần cầm quần áo ngủ còn mang hơi ấm của cơ thể người kia, hắn phát hiện ngọc thạch lạnh băng cũng có thể phát ra hơi ấm.
Giống như người nào đó vậy.
—–
Lương Huân Thần chìm trong suy nghĩ miên man khi đang tắm, hắn khi thì nghĩ về tính khí thất thường của Uông Mộc Nhan, khi thì nghĩ về những hành động giả tạo của cậu, khi lại nghĩ tới việc đối phương chăm sóc mình với vô vàn rắc rối, rõ ràng nhất là dáng vẻ vừa diễn ra trước mắt hắn.
Ngọt ngào đến mức khiến lòng hắn phát hoảng.
Hắn không nên yêu mến Uông Mộc Nhan, tính khí thì nóng nảy, là Omega tự cao tự đại, vênh váo hung hăng, tuyệt đối không phải là… không phải là người mà hắn yêu.
Trong đầu Lương Huân Thần như một khối bột nhão bị nước nóng rửa mạnh, cho đến khi ra khỏi phòng tắm vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Hắn mơ mơ màng màng đi vào phòng ngủ, đột nhiên phát hiện Uông Mộc Nhan đang đắp chăn mỏng nằm cuộn tròn trên mặt đất.
“Cậu đang làm gì?” Thần trí mơ hồ của Lương Huân Thần lập tức biến mất, hắn thậm chí có chút tức giận, “Có giường không ngủ mà nằm trên đất.”
“Không sao đâu…” Người Uông Mộc Nhan khẽ động, quấn chăn càng chặt hơn, “Thời tiết đang nóng mà.”
“Đúng là thời tiết đang nóng, nhưng khí ẩm cũng rất cao.” Lương Huân Thần không muốn cùng Omega này tranh cãi, trực tiếp tiến đến nhấc người bỏ lên giường.
“A!”
Uông Mộc Nhan sợ hết hồn, rất nhanh bình tĩnh lại, chờ Lương Huân Thần buông mình ra, liền ngồi dậy, mặt nghiêm túc nhìn người kia.
“Làm sao?”
Uông Mộc Nhan mím môi, tỏ ra có chút lúng túng: “Em không thể ngủ trên giường, vì anh sẽ không muốn cùng em nằm trên một chiếc giường.”
Lương Huân Thần ngẩn người ra, lại nói.
“Không có phòng khách à? Sao lại ngủ dưới đất chứ.”
Uông Mộc Nhan ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt ảm đạm, cậu quay mặt sang chỗ khác vì không muốn đối mặt với Alpha kia, buồn bực vuốt tóc, hồi lâu chậm rãi nói.
“Vốn là có… về sau lại không có.”
“Vì sao?” Lương Huân Thần thấy mắt Uông Mộc Nhan chớp chớp, còn muốn hỏi thêm.
Mà Uông Mộc Nhan chỉ để lại cho hắn một khoảng yên lặng.
—–
Đọc tại munghaithangba.wp —–
“Lương Huân Thần, thành thật khai báo với em tại sao phòng khách lại bị phá bỏ?”
Omega kiêu ngạo nhào vào lồng ngực người yêu, ôm chầm gáy đối phương, hung hăng chất vấn hắn.
“Bởi vì, lúc bé con Đoàn Đoàn của chúng ta được 100 ngày tuổi, anh muốn làm cho nó một phòng đồ chơi coi như quà.”
Alpha vẻ mặt ung dung cười, cúi đầu hôn chóp mũi người yêu, “Hơn nữa…”
Hắn thấp giọng, nói khe khẽ.
“Không có phòng khách, thẩm phán đại nhân sẽ không thể xử phạt anh ngủ ở phòng khách.”
“Không biết xấu hổ!”
“…Vợ yêu tha mạng, ha ha ha ha.”
——
Uông Mộc Nhan vẫn nhớ lời mình đã mắng đối phương, còn nhớ khi đó cậu thở hổn hển vì ngượng ngùng, nhưng là bây giờ cậu không biết nói sao với Lương Huân Thần, trong lòng thật giống như sương giá vây quanh quả sơn trà [3], vừa rét lạnh, vừa dai dẳng lại đau đớn.
Người yêu của mình, chính là người đang ở trước mặt.
Phải hay không, cuối cùng có phải là hắn?