Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối

Chương 29

Lương Huân Thần chợt ôm lấy người đang bất ổn kia, vỗ về nhẹ vào lưng đối phương.

Người kia vừa mới tắm rửa sạch sẽ, lại tiếp tục ra mồ hôi, thấm ướt cả áo ngủ màu trắng.

Dần dần trong không khí tỏa ra hương hoa chi tử.

Thần kinh Lương Huân Thần căng lên, yết hầu nơi cổ họng khẽ động, cả người cũng căng thẳng.

Tới kỳ rồi.

“Uông… Mộc Nhan, Mộc Nhan cậu nghe tôi nói này, tôi đi lấy ít đồ, nhé?” Lương Huân Thần sắp bị hương hoa chi tử làm cho choáng váng, hắn cố cắn chặt răng, khống chế ý niệm đang dâng trào, “Tôi đi lấy ít đồ rồi quay lại nhé?”

Uông Mộc Nhan ngu ngơ ngẩng đầu hôn mi tâm của Alpha, nhiệt độ cao khiến cho khối băng cứng trong lòng cậu tan ra, vùi vào ngực đối phương.

“Không cho anh đi!” Omega dữ dằn đầy tính trẻ con, cậu cọ tới cọ lui trên mặt Lương Huân Thần, tựa như chiếc bánh tiêu [1] được rải đường cát trắng lên.

“Mộc Nhan…” Trán Lương Huân Thần toát ra tầng mồ hôi mỏng, hắn phải cố lắm mới kiềm chế được mình không quay lại hôn cậu, ham muốn ấy quá mạnh mẽ, khiến hắn đè nén đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Lương Huân Thần thậm chí còn nghĩ rằng, hiện giờ hắn đang quang minh chính đại nắm lấy vật đang cương cứng của Omega [2], tại sao hắn không được chiếm lấy đối phương.

Hương bạc hà chậm rãi làn tràn toàn bộ phòng ngủ, chẳng qua là Lương Huân Thần đang khù khờ, đã không phát hiện ra thay đổi này.

Lương Huân Thần khuyên nhủ Omega thật lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi được, hắn lảo đảo mang thuốc ức chế chuyên dụng dành cho Omega tới, hắn khi đến gần liền bị pheromone (tin tức tố) của đối phương ảnh hưởng, cho nên cũng không có cách nào chọn đúng thuốc tiêm hay thuốc viên ngậm.

Nên hắn đã lựa chọn thuốc xịt đắt tiền nhất, chỉ cần chụp mặt nạ bảo hộ lên mũi và môi, nhẹ nhàng ấn vào van là có thể đưa thuốc ức chế tiến vào đường hô hấp của Uông Mộc Nhan.

Loại thuốc xịt này có tác dụng gây mê, có thể giảm bớt cơn đau do kỳ phát tình của Omega gây ra sau khi sử dụng thuốc.

—–

Lương Huân Thần mất trí nhưng vẫn còn lý trí, hắn dốc toàn lực kiềm chế mình và Uông Mộc Nhan tạo kết, nhưng cùng lắm là chỉ có thể vạch rõ ranh giới. Hắn một lòng muốn cùng tiểu yêu tinh này kết thúc hôn nhân, còn ích kỷ nghĩ cho mình nhiều lựa chọn khác.

Lương Huân Thần từ tận đáy lòng không muốn thừa nhận, không rõ là nếu như hắn ôm người này, hắn sẽ bắt đầu xiêu lòng, nói chung không muốn nghĩ tới.

Hắn quả là một tên xấu xa.

Lương Huân Thần sắp bị hương hoa chi tử bức điên, tròng mắt đều là tia máu, mu bàn tay nổi gân xanh, Uông Mộc Nhan run rẩy mơ mơ màng màng ngậm nút cao su trên mặt nạ nhìn hắn.

Ngón trỏ Lương Huân Thần ấn vào nút khí, chỉ cần chờ lát nữa, hắn có thể thoát khỏi khốn cảnh ngọt ngào này.

Uông Mộc Nhan ngu ngơ nhìn hắn, chợt nước mắt rơi đầy mặt.

Cậu ngoan ngoãn, không ồn ào, không nháo, yên lặng rơi nước mắt như mưa.

——

Uông Mộc Nhan đã phải dùng thuốc ức chế, Alpha của cậu vừa hay hôn mê, cậu lại vừa hay tới kỳ phát tình.

Cậu không có cách nào kiên trì ở bệnh viện chăm sóc hắn, chỉ có thể nhờ vả anh dâu mua thuốc giùm, gửi Đoàn Đoàn và Lương Huân Thần cho họ trông, sau đó vội vàng về nhà khóa cửa chặt.

Anh trai cậu lo em trai mình sợ tiêm thuốc, lại sợ uống thuốc tổn hại sức khỏe, suy đi tính lại cuối cùng mua cho cậu thuốc xịt ức chế.

Cả người Uông Mộc Nhan nóng ran, run lẩy bẩy, xiêu vẹo ngã xuống giường lớn, pheromone điên cuồng tràn ra, nhưng lại không được Alpha mình trấn an. Thời điểm Uông Mộc Nhan mơ hồ khóc nức nở đến khàn giọng, thi thoảng tỉnh táo cậu mới cắn răng với tay tới tủ đầu giường lấy thuốc xịt ức chế.

Cậu cực kỳ chật vật, vất vả lắm mới lấy được thuốc xịt đưa lên mặt, dốc toàn lực mới ấn vào van.

Cậu đã ngủ, đã ngủ ba ngày.

——

Thuốc xịt đã biến dạng bị ném xuống nền nhà lạnh như băng.

“Không muốn, không phải thứ này!” Uông Mộc Nhan vùi vào ngực Lương Huân Thần khóc nức nở.

“Không phải, không phải, chúng không phải.” Lương Huân Thần gì cũng đã quên, thậm chí quên giữ khoảng cách với tiểu nói dối, người đang run rẩy muốn được yêu chiều.

“Tôi không muốn thuốc xịt! Thuốc xịt buồn ngủ lắm! Thuốc xịt buồn ngủ! Huân Thần còn đang đợi tôi, Huân Thần đang đợi tôi…” Uông Mộc Nhan bởi vì kỳ phát tình đáng ra không còn sức lực nào mà chợt tỉnh táo.

Khó khăn bước xuống giường, cậu đi không được bao xa thì chân mềm oặt té nhào. Lương Huân Thần hốt hoảng ôm ngang còn giãy giụa không ngừng, “Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi không muốn thuốc ức chế! Huân Thần còn đang chờ tôi!”

—–

Lương Huân Thần vĩnh viễn không biết, Omega của hắn lần trước sử dụng thuốc ứng chế, chưa tới ba ngày sau, vết thương ngoài da của Lương Huân Thần dần nặng thêm, là do đông máu nội mạch rải rác [3], suýt chút nữa đã mất mạng.

Uông Mộc Nhan trong lúc rối loạn chạy tới bệnh viện, nhận được tin Lương Huân Thần bệnh tình nguy kịch.

Hô hấp cậu dần chậm lại, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

“Huân Thần! Huân Thần anh không được đi!” Uông Mộc Nhan gào khóc, lý trí bị bao bọc trong nỗi sợ, cậu nhớ về đoạn ký ức đau khổ kia, “Em đi! Anh chờ em một chút! Huân Thần!”

Uông Mộc Nhan kia ngập tràn yêu thương, hóa thành dung nham, toàn thân đều là mồ hôi, rồi ngưng kết thành dùi trống, gõ vào lồng ngực Lương Huân Thần sắp nổ tung.

Trong đầu hắn có gì đó thoáng qua.

Đó là một phòng bệnh đầy thiết bị phức tạp, hắn yếu ớt mở mắt ra, Omega từng kiêu ngạo kia giờ hèn mọn đến đáng sợ, dùng bông ướt thấm vào đôi môi khô khốc của hắn.

Hắn nghe thấy thanh âm khe khẽ.

“Huân Thần, em sai rồi, em lừa anh quá nhiều… Anh tỉnh lại trả thù em đi, anh không phải ghét nhất loại người như em sao? Anh tỉnh lại đi được không, em van cầu anh… Em sẽ tìm cho anh một Omega dịu dàng, xinh đẹp, thiện lương phù hợp với chức bà xã nhất được hay không? Anh ghét em, đời này em cũng không xuất hiện trước mặt anh nữa. Huân Thần…”

Giọt lệ vô tình rơi trên môi của Lương Huân Thần, là vị cay đắng nhất của hoa chi tử.

—-

”Tôi ở đây, tôi ở đây rồi.” Lương Huân Thần ôm lưng Uông Mộc Nhan, rốt cuộc cậu cũng ngưng giãy giụa.

Hắn tặng cho đóa hoa đáng thương kia, đóa hoa chi tử mềm mại một nụ hôn chân thành.

Lương Huân Thần làm sao có thể lừa gạt bản thân, vô luận là hắn năm 28 tuổi, hay là năm 35 tuổi cũng chỉ có một cái tên.

“Bọn họ” đều giống nhau, là một thể, đều điên cuồng muốn chiếm hữu Omega của mình.

Não bộ niêm phong tất cả ký ức ân ái của bọn họ, hắn còn bắp thịt, còn xương cốt, còn mạch đập, còn thần kinh tận lực ghi nhớ mọi thứ, dẫn dắt Lương Huân Thần, tặng hắn đóa hoa vừa mới tưới.

Tình yêu là một loại nghệ thuật diệu kỳ.

—-

[1] “糖糕”, tra gg thấy ảnh giống bánh tiêu lắm nên mình sửa thành bánh tiêu, chứ mình chả biết gọi sao.

Minh họa:

[2] Nguyên văn “持证上岗” – Hán Việt là “Trì chứng thượng cương”, tra baidu thì nó ra bộ truyện nào đó chả biết, mình cũng chả biết nghĩa luôn, ngẫm quài chả ra nên chém đoạn này một tí vì có từ “Trì (cầm) – cương”.

[3] “弥漫性血管内凝血” – Tên quốc tế là: Disseminated Intravascular Coagulation, tên tiếng Việt là: Hội chứng đông máu nội mạch rải rác – là hiện tượng hệ thống đông máu bị kích hoạt dẫn đến lắng đọng nhiều Fibrin và tiêu thụ quá nhiều yếu tố đông máu. Hậu quả là chảy máu và hình thành huyết khối gây tắc nghẽn lòng mạch. 
Bình Luận (0)
Comment