Uông Mộc Nhan mơ mơ màng màng nằm mơ, mơ thấy mình của nhiều năm về trước.
Khi đó, so với lúc bây giờ thì tính tình cậu rất cáu kỉnh, tuổi trẻ hừng hực đều không đủ để hình dung tính khí nóng nảy của cậu.
Lần đó trong buổi tụ họp, Omega ngồi ở bên cạnh cậu có tám nhảm với cậu.
“Tiểu thiếu gia Mộc Nhan ơi, có phải cậu thích người đó không?”
Trong mắt Uông Mộc Nhan, bàn bên cạnh kia có hai người đang bầu bạn với nhau, ghét đến ngứa cả răng.
Cậu sốt ruột, hỏi.
“Ai cơ?”
Omega bên cạnh theo ánh mắt cậu nhìn sang, khẽ trêu chọc.
“Chính là đàn anh Lương đó.”
“Nói bậy nói bạ!” Uông Mộc Nhan cầm ly nước, hung hăng đập xuống mặt bàn, “Tôi thà thích cái chày gỗ còn hơn thích anh ta!”
Náo nhiệt bên này đã thu hút hai người ngồi kia.
A Nguyên hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Omega đang khua môi múa mép sợ hết hồn, vội vàng xua tay, khẩn trương giải thích.
“Không… không có gì, chỉ là trò chuyện một chút mà thôi.”
Nhưng Uông Mộc Nhan lại không hề khẩn trương giải thích.
“Cậu ta vừa hỏi tôi về tiêu chuẩn bạn đời.”
“Vậy hả?” A Nguyên bị gợi lên hứng thú, y hỏi tiếp, “Mộc Nhan thích kiểu người nào thế?”
“Cao ráo, đẹp trai, đối xử tốt với tôi!”
Uông Mộc Nhan trợn mắt nhìn Lương Huân Thần nói năng hằn học.
A Nguyên vẫn duy trì nụ cười, hỏi tiếp.
“Phạm vi như vậy cũng rộng quá rồi, nói cụ thể xíu đi.”
Trong ánh mắt của Uông Mộc Nhan chỉ có gã Alpha xấu xa không chịu để ý tới mình.
Cậu giận quá mất khôn, miệng lưỡi cũng xấu xa.
“Dù sao thì tôi cũng không muốn tìm đối tượng làm nghiên cứu khoa học, vừa buồn tẻ vừa nhàm chán, đúng kiểu tôi ghét nhất!”
———
Ghét nhất!Trên giường, Uông Mộc Nhan chợt tỉnh lại, ngơ ngẩn ngồi dậy.
Bên gối cậu còn có dấu vết của một người khác đã lưu lại.
Uông Mộc Nhan mang dép, vừa ngáp vừa đi tìm ông chồng Alpha của cậu, nhưng ở phòng bếp lại đụng phải bé Đoàn tràn ngập sức sống.
“Ba, chào buổi sáng!”
Đoàn Đoàn nhỏ nhảy nhót tung tăng, Uông Mộc Nhan cũng cười theo.
“Chào buổi sáng, Đoàn Đoàn!”
Phòng bếp bên kia truyền ra tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo, sau đó là thanh âm của Lương tiên sinh xa xa truyền tới.
“Dậy rồi?” Lương Huân Thần dường như đang rất bận rộn, “Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng.”
“Ò.”
Uông Mộc Nhan còn làm người khác lo lắng hơn là bé con Đoàn Đoàn nữa, cậu đi tới đi lui, lẩn quẩn hơn cả buổi mới chịu ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Đoàn Đoàn thấy rất phấn khích, miệng nhỏ nhai thật nhanh. Bé phấn khích đến nỗi cầm nĩa mà khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.
“Cô Khả Khả nói là tuần tới muốn bọn con dẫn ba tới nhà trẻ.”
“Vậy sao?” Lương Huân Thần lúc này mới ngồi xuống, nhìn bé con nhà hắn lấy trong cái cặp ra một phong thư được gói bằng giấy nâu [1].
“Vâng, có một lá thư bên trong ạ.” Đoàn Đoàn phấn khích lắc chân.
【Đại hội thể thao dành cho cha mẹ và con cái 】
“Ba lớn và ba đi được hông?”
Ước mong của anh bạn nhỏ vừa đơn giản vừa ngọt ngào.
“Hai ba nhất định sẽ đi, giành lại hạng nhất cho Đoàn Đoàn nha.”
Uông Mộc Nhan nhìn bộ dáng đáng yêu của bé không kiềm được mà xoa khuôn mặt mềm mại của bé con.
Lúc này đây, trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh của ‘Đại hội thể thao”, hoàn toàn quên mất giấc mơ khi nãy.
Giấc mơ đáng sợ lại chân thật kia.
———
[1] Nguyên văn “牛皮信纸”, mình tra gg thì nó ra tên quốc tế là “Brown packing paper” hoặc theo nguồn khác là “giấy kraft”. Suy đi tính lại để tên tiếng anh thì kỳ quá (vì mình chưa tìm ra 1 tên gọi thuần Việt nào cả) nên mình đã dịch sang tiếng Việt theo nghĩa đơn giản.