”Tôi chính là người… kết hôn với cậu?” Lương Huân Thần khó khăn lặp lại lời Uông Mộc Nhan, hắn cảm thấy khó tin, cơ hồ so với việc khi tỉnh lại, phát hiện mình biến thành Omega còn khó tiếp nhận hơn.
Bởi vì đối với hắn, xem ra so với việc kết hôn với Uông Mộc Nhan, thì bị đổi giới tính lại chẳng hoang đường bằng.
“Tôi làm sao có thể kết hôn với cậu?” Đầu Lương Huân Thần nhói đau, hắn không nhịn được xoa trán.
“Làm sao có thể?!”
Lương Huân Thần hô hấp dồn dập, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn nơi ngón tay trái kia, chiếc nhẫn màu bạc tựa hồ biến thành một vòng xoáy đáng sợ, trong giây lát cuốn lấy hắn chìm vào bóng tối.
“Huân Thần? Lương Huân Thần!”
Uông Mộc Nhan thấy Alpha vừa tỉnh lại đột nhiên ngất đi bị dọa đến khóe mắt đỏ au, cậu la đến khàn giọng, trong thanh âm cũng mang theo nức nở.
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi! Anh đừng dọa em mà Huân Thần…”
——–
”Tâm trạng bệnh nhân không ổn định, người thân không được để cho anh ấy chịu thêm đả kích nào khác.. Vết thương bên ngoài đã khôi phục rất tốt, chỉ là trí nhớ có phần rối loạn, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra, sau đó chụp CT não [1], chẩn đoán xem bệnh lý có biến đổi hay không, chúng tôi sẽ phán đoán bệnh trạng rồi cho phương án chữa trị hiệu quả nhất.”
Uông Mộc Nhan nghiêm túc lắng nghe, gần như muốn đem mỗi chữ khắc sâu vào trong đầu: “Tôi đã biết, vậy anh ấy bây giờ…”
“Bệnh nhân trước mắt đã bình phục, nếu đã tỉnh lại, cũng không còn gì quá lo lắng.” Bác sĩ vừa nói vừa trấn an, “Bệnh nhân còn chưa khỏi hẳn, người thân cũng đừng ngã xuống.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Uông Mộc Nhan lại hỏi không ít vấn đề liên quan đến sức khỏe của Lương Huân Thần, tất cả chuyện lớn nhỏ đều được cậu ghi nhớ trong lòng.
“Cảm ơn bác sĩ, cực cho anh rồi.”
“Không có gì, hôm nay tôi hết ca tối rồi, ngày mai tới lúc kiểm tra sẽ quay lại.” Ngay cả bác sĩ cũng tỏ vẻ quan tâm, mỉm cười, “Lương tiên sinh nhất định sẽ khỏe lại, đừng nhọc lòng quá.”
“Tôi biết, cảm ơn bác sĩ.” Uông Mộc Nhan tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, lễ phép nói lời từ biệt, “Bác sĩ nghỉ ngơi cho tốt, hẹn gặp lại.”
Uông Mộc Hiên nhìn tiểu thiếu gia ngày thường trong nhà kiêu ngạo ngất trời, thế mà hôm nay bày ra dáng vẻ hiểu chuyện, trong lòng không biết dâng lên tư vị gì.
Nếu như vì kẻ Alpha không có lương tâm đó, gã làm sao để cho em trai bảo bối nhà gã khiêm nhường như vậy.
Uông Mộc Nhan không biết nội tâm phức tạp của anh trai mình, cũng không buồn để tâm nhiều vậy. Từ ngăn kéo cạnh giường lấy ra một quyển sổ nhỏ, buồn bực cúi đầu viết viết, vẽ vời một chút.
Uông Mộc Hiên thấy kỳ lạ, cau mày bước tới, nhưng phát hiện em trai mình cũng không chịu ngẩng đầu lên, trong miệng còn lảm nhảm.
“Làm cái gì thế?”
“Anh đừng có làm gián đoạn em!” Uông Mộc Nhan nóng nảy đáp lời, lại tiếp tục động bút, anh cả cậu không còn cách nào, chỉ có thể chờ em trai mình dừng bút, mới lập tức kéo quyển sổ lên.
Bên trong chữ viết chằng chịt, tất cả đều là chữ viết của Uông Mộc Nhan.
“Viết cái gì…” Uông Mộc Hiên muốn hỏi, nhưng thanh âm lại kẹt lại ở cổ họng.
[Trở mình: Cần phải trở mình đúng giờ, từ đó giảm bớt bộ phận chịu áp lực, đồng thời phòng ngừa bộ phận bị hoại tử. (Cánh tay anh ấy bị gãy xương, lúc trở mình phải cẩn thận, không được động đến.]
[Vệ sinh: Dùng nước ấm lau, chú ý giữ cho da dẻ sạch sẽ, giúp cho mạch máu dễ lưu thông hơn (nước ấm không thể quá nóng, cỡ 40 độ C là được.)]
[Xoa bóp: Xoa bóp từ bắp chân đi lên, phòng ngừa mạch máu phía dưới bị tắc nghẽn, khớp đầu gối với mắt cá phải hoạt động nhiều một chút…]
“Không có gì đâu, anh à..” Uông Mộc Nhan có chút ngượng, khẩn cầu anh trai đem sổ ghi chép trả lại cho mình, “Đừng xem mà, có được không?”
“Tên đó bây giờ ngay cả chồng [2] em cũng không chịu thừa nhận! Em còn vì hắn làm những điều này?” Uông Mộc Hiên trong lòng kiềm nén đến phát điên, cũng không biết phải nói gì cho phải, “Em còn lo hắn sống hay chết?”
“Anh à…”
Uông Mộc Nhan thở dài, mệt mỏi bao quanh cả người, người yêu khi tỉnh lại đã quên mất mình, khiến cho cậu mừng rỡ cùng đau thương, sức lực sắp cạn kiệt, cậu dùng sự khủng hoảng miễn cưỡng chống lại sự tỉnh táo. (?)
“Anh ấy bây giờ sở dĩ bị thương, nằm ở trên giường bệnh, cũng là vì khi đó lấy thân mình cứu em, nếu như không phải nhờ Lương Huân Thần, người bây giờ nằm trên giường bệnh cũng chính là em trai anh!”
“Mộc Nhan..”
“Em chính là không có lương tâm, cũng không quan tâm anh ấy quên mất chuyện gì mà không quản sống chết của anh ấy. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù anh ấy không phải Alpha của em, không phải cha của con trai em, anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng! Em chiếu cố anh ấy là vì nợ anh ấy, những chuyện khác không có liên quan.”
“Hơn nữa, chuyện năm ấy…” Uông Mộc Nhan sốt ruột đến đầu óc rối bời, cố gắng khuyên nhủ anh trai mình, bất đắc dĩ ám chỉ, “Vốn dĩ là do em không biết xấu hổ, thừa dịp anh ấy mất đi ký ức, bày kế lừa anh ấy ở chung một chỗ với em… Anh ấy hận em, là em đáng đời.
Vốn dĩ, Uông Mộc Nhan em chính là thừa nước đục mà thả câu.
Omega trong lòng Lương Huân Thần cho tới bây giờ cũng không phải là cậu.
Mình đê tiện, không trách được kẻ khác.
—-
[1] Chụp cắt lớp vi tính (Computed Tomography Scan – CT Scan) (đối với sọ não) là phương pháp dùng tia X để chụp hình ảnh đầu và mặt, kết quả chụp sẽ cung cấp thông tin về mắt, xương mặt, khoang chứa khí trong xương gần mũi (xoang), tai trong. Chụp CT sọ não là phương pháp được dùng để đánh giá các bệnh lý có triệu chứng thường gặp là đau đầu.
[2] Nguyên văn là “爱人” nghĩa là người yêu cũng nghĩa là vợ hoặc chồng, tùy vào ngữ cảnh mà mình sẽ chọn từ cho phù hợp nha.