Bọn họ trì hoãn buổi lễ, cuối cùng cũng chuẩn bị chu toàn.
Mặc dù Lương Huân Thần đã âm thầm phê bình Omega nhà mình đối với việc lựa chọn lễ phục.
Trong phòng ngủ, Uông Mộc Nhan mặc lễ phục đứng trước gương tán thưởng.
Năm đó lúc cậu kết hôn cảm thấy bản thân mặc âu phục rất khó nhìn, nên liền mặc lễ phục kiểu Trung Hoa. Không ngờ mới trôi qua mấy năm, thiết kế của lễ phục kiểu phương Tây ngày càng dễ nhìn hơn.
“Em mặc bộ này không ra thể thống gì hết.” Lương tiên sinh cảm thấy rất không hài lòng, hắn nhìn chằm chằm Omega mình sau lưng bị hở lộ ra xương bả vai thanh tú, nhíu chặt chân mày, “Ba cái y phục này mặc vào nhất định sẽ bị viêm khớp vai.”
Lộ nhiều như vậy, nhìn không đẹp mắt chút nào.
Uông Mộc Nhan cười híp mắt, cậu quay đầu nhìn Lương Huân Thần đang ngồi ở trên giường lắc đầu.
“Nhưng mà em thích lắm luôn.”
Ánh mắt cậu sáng ngời lấp lánh, tựa như viên kim cương lóng lánh nhất, khiến người khác đều muốn đem toàn bộ điều tốt đẹp hiến dâng cho cậu, Lương Huân Thần cũng không nhịn được thở dài.
“Thích cũng không được, nhiều người nhìn như vậy… Không được.” Lương Huân Thần chỉ một bộ lễ phục khác đang được trải trên giường, đó là Uông Mộc Nhan chọn để phòng hờ, kiểu suit hai hàng khuy[1] không thể kín đáo hơn, “Bộ này tốt hơn, ít nhất không hở hang.”
[1] Nguyên văn: “复古双排扣”: Theo QT thì là “Phục cổ song bài khấu”, mình có đi hỏi một chị trong nhóm chat thì chị giải thích: song bài khấu là hai hàng cúc, phục cổ là retro. Chị bảo để suit cũng được và mình đã biến tấu theo ý trên. Ngoài ra mình còn tìm được từ tiếng Anh cho cụm phục cổ song bài khấu là “Double-breasted” nhưng xét thấy để tiếng Anh vào thì hơi khó hiểu. Mọi người có thể lên gg tra cụm tiếng Anh này sẽ ra hình ảnh tương đương nhé. Nếu mọi người có góp ý gì về chú thích thì cứ tự nhiên nhé.Uông Mộc Nhan tiến đến gần hắn, nhào vào lồng ngực Lương tiên sinh, cậu nhấc chân ngồi lên đùi Lương Huân Thần, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai người yêu.
Cậu cố ý tủi thân thủ thỉ: “Anh cảm thấy em mặc thứ này rất khó coi sao?”
Lương Huân Thần không nói gì, tên nói dối nhỏ vẫn như cũ cười híp mắt.
Lúc này cậu đang vùi người vào trong ngực người yêu, nghiêm túc giương mắt nhìn vào sâu trong đôi mắt đối phương.
“Sao vậy?” Lương Huân Thần bị nhìn mà tim run rẩy.
Tên hư hỏng nhỏ cong môi, cố ý cười nhếch.
“Hôn em chút đi.”
Lương Huân Thần bất động, làm bộ như không nghe thấy, nhưng cánh tay đang ôm tên nói dối nhỏ lại chặt thêm.
“Vì sao không hôn em?” Uông Mộc Nhan dùng ngón tay chọt vào ngực Lương Huân Thần, “Anh giữ em lại làm gì, trách nhiệm ư?”
“Tôi…”
“Không phải là anh thấy em đáng thương cho nên mới không ly hôn em đấy chứ? Em không muốn anh tỏ ra đồng cảm gì cả, anh thành thật nói cho em biết, có phải anh miễn cưỡng sống với em, miễn cưỡng tổ chức buổi lễ này, trên thực tế căn bản là không bằng lòng… Ưm.”
“Nói bậy bạ gì đấy.” Lương Huân Thần đã hiểu rõ tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa của tên hư hỏng nhỏ này rồi, không thể làm gì khác ngoài việc phải hôn bịt miệng.
“Tôi chỉ là…” Bàn tay Lương tiên sinh kề sát cánh hoa mềm mại của hoa dành dành, nóng đến mức làm sau lưng Uông Mộc Nhan khẽ run, hắn nhẹ nhàng cắn rái tai mềm nhũn của người trong ngực, “Không muốn em mặc cho người khác nhìn… Đều là của tôi.”
Lời tuyên bố của Lương tiên sinh làm cho khuôn mặt Uông Mộc Nhan ửng đỏ, cậu ngượng ngùng vùi mặt vào cần cổ Alpha, hồi lâu mới cất giọng khe khẽ.
“Thứ kia… chỉ mặc cho anh nhìn thôi được hay không?” Cậu vừa dứt lời liền bị mùi hương bạc hà làm cho mê man đầu óc.
Uông Mộc Nhan bị Alpha cậu chôn ở trong chăn, lòng bàn tay đối phương kề sát đầu vai và thắt lưng cậu, chỗ da nào cũng nóng ran.
Hoa dành dành cùng bạc hà quyện chung một chỗ, nồng nàn, lạnh lẽo.
“Tên hư hỏng nhỏ như em thật đáng ghét!”
Lương Huân Thần giận đến ngứa răng, gặm một cái lên khuôn mặt mềm mại của đồ hư hỏng.
“Á! Anh không thích thì thôi…” Uông Mộc Nhan đầu óc xấu xa cố tình trêu chọc hắn, “Anh còn bắt nạt em.”
Cậu cố tình giả bộ vừa tủi thân vừa đáng thương, dường như muốn khóc thành tiếng.
“Thì là muốn bắt nạt em mà.” Lương Huân Thần nắm lấy cái eo nhỏ xoa nắn, vuốt ve người đang nóng ran, hắn xúc động, “Tôi rất muốn biết cuộc sống trước kia của em và
‘anh ta’ ra sao đấy.”
Hắn ngày càng nhớ nhiều chuyện hơn, nhưng vẫn là không rõ ràng lắm, hắn không có nói cho hoa dành dành của hắn biết, nhưng tình yêu trong lòng một ngày lại nhiều thêm một ngày.
Uông Mộc Nhan đột nhiên sững sờ, cậu trước giờ luôn là lo được lo mất, tình tình thì ngày càng kỳ quặc lại thiếu kiên nhẫn, lời nói dối của cậu tựa như quả bom được giấu nơi lồng ngực, khiến cho cậu phải làm dáng vẻ kệch cỡm dò xét sự thật lòng thật dạ của Lương Huân Thần, xem xem có thật lòng đối đãi với gia đình của bọn họ hay không.
Trong lòng Uông Mộc Nhan áy náy, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, êm dịu.
“Em xin lỗi…” Uông Mộc Nhan nhón người hôn vào tim Lương tiên sinh nhà cậu, “Khiến anh phải chịu thiệt rồi, sau này em sẽ cố gắng để xứng đáng là Omega tiên sinh của anh.”
Uông Mộc Nhan ngu ngơ quấn chặt trên người người ta không buông tay, định dụ dỗ người kia hôn cậu.
“Em sẽ giam cầm anh luôn!” Uông – tên nói dối nhỏ lớn tiếng tuyên bố, “Biết chưa?”
Lương Huân Thần ôm chặt cậu, được được được, em nói sao thì vậy đi.
————-
Buổi lễ bọn họ có hoa tươi, có tiếng reo hò, có phù dâu nhí đáng yêu Đoàn Đoàn, có người nhà chúc phúc, có lời thề ước ngọt ngào, vẫn không ngớt.
Lương Huân Thần của chưa kịp tặng cho Omega nụ hôn nhỏ thì hoa dành dành đã cười đến rơi lệ ngất xỉu trong ngực hắn.
Các hoạt động phía sau bị buộc phải gián đoạn, Lương Huân Thần chỉ kịp kính nhờ một nhà đại ca chào hỏi khách khứa hộ rồi ôm hoa dành dành đi bệnh viện.
“Đường huyết của Uông tiên sinh hơi thấp, hẳn là không ăn uống thật tốt cộng thêm phiền muộn kích động, thân thể anh ấy bây giờ cần phải bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, Alpha tiên sinh cần quan tâm nhiều hơn.” Bác sĩ trực ban cười ra tiếng, an ủi, “Không cần quá lo lắng, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”
“Ba lớn ơi.” Đoàn Đoàn nhỏ mặt đầy lo lắng nằm sấp ở trên giường nắm tay ba Nhan Nhan, “Khi nào ba tỉnh ạ?”
“Không có việc gì đâu.” Lương Huân Thần lau mồ hôi trên trán, an ủi bé con của hắn, “Ba rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”
————–
Lúc Uông Mộc Nhan tỉnh lại thì thấy mình đang nắm tay một Alpha, một lớn một nhỏ hai người mặt tương tự nhau khẩn trương nhìn cậu.
“Tỉnh rồi?”
”Ba ơi!”
Uông Mộc Nhan thấy lạ lùng xoa trán, cậu đang từ từ hồi tưởng chuyện khi nãy, càng nghĩ càng thấy đau đầu: “Em ngất xỉu? Chắc là do sáng nay bận quá quên ăn điểm tâm… Lần này toang rồi, một nhà chúng ta đều chạy vô đây, còn làm tiệc rượu cái gì nữa.”
Cậu quay người định xuống giường lại bị Lương Huân Thần cản lại.
“Sao vậy?” Uông Mộc Nhan thấy kỳ lạ trừng mắt nhìn, “Anh cản em lại làm gì?”
“Động tác nhẹ chút.” Lương Huân Thần vừa nói vừa cúi người xuống mang giày cho cậu.
Bé Đoàn Đoàn ngược lại là dáng vẻ vui mừng đắc chí, bé nhích người lại gần ba Nhan Nhan hớn hở nói: “Chú bác sĩ nói Đoàn Đoàn sẽ được làm anh trai đó!”
Cả người Uông Mộc Nhan sững sờ, cậu khó tin sờ bụng mình, nhìn về phía Lương tiên sinh của cậu.
“Thật sao?”
Lương tiên sinh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, cười ra tiếng, hắn ngẩng đầu hôn bé con còn đang nằm trong cái bụng bằng phẳng của Nhan Nhan.
“Thật.”
—————-
Bé con ngoài muốn đến bên bọn họ, cũng giống như Lương tiên sinh đột nhiên khôi phục trí nhớ.
Ngày đó Uông Mộc Nhan đang chọn quần áo sơ sinh làm bằng vải bông cho bé con trong bụng, cậu vừa tan làm trở về nhà liền bị Alpha đang bồn chồn ôm lấy.
“Làm sao vậy?”
Lương tiên sinh hôn cái chụt vào gò má của cậu, lại hôn thêm một cái nơi mí mắt.
“Tôi muốn cho em xem một thứ.” Hắn dắt tay hoa dành dành, đi vào phòng nghe nhìn, tìm được đĩa CD lúc bọn họ kết hôn.
“Xem cái này làm gì?”
Lương tiên sinh không nói gì, chỉ lẳng lặng chiếu phim sau đó nhanh chóng tua đến cuối.
“Hết rồi kìa còn xem gì nữa?” Uông Mộc Nhan khó hiểu, nhưng nhìn Lương tiên sinh cố chấp tua nhanh.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, từ trong bông tuyết xuất hiện một người, đó là dáng vẻ của Lương Huân Thần, còn mặc âu phục kết hôn.
Uông Mộc Nhan thông qua màn hình nhìn hắn, hắn cũng cười đáp lại.
Lương tiên sinh đó cười có dịu dàng lẫn ngọt ngào.
“Hôm nay là ngày vui của tôi… Tôi đã bị một Omega lừa gạt kết hôn nhưng mà em ấy rất đáng yêu, tôi vô cùng yêu em ấy.”—————
Hô hấp Uông Mộc Nhan gần như dừng lại, cậu gian nan quay đầu, nhìn về phía Lương tiên sinh đang đứng yên lặng bên cạnh mình.
“Anh…”
“Tôi biết em ấy lừa gạt tôi kết hôn, cũng biết em ấy không muốn bé con của chúng tôi…” Lương tiên sinh đang mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập dịu dàng, “Tôi biết em ấy sợ chuyện nói dối bị bại lộ, sợ tôi vứt bỏ em ấy. Nhưng mà tôi không hề để ý những chuyện kia, tôi chỉ muốn lần nữa cho em ấy một buổi hôn lễ, trịnh trọng nói yêu em ấy.”
Lương Huân Thần tiến tới ôm hoa dành dành của hắn.
“Tôi một chút cũng không ghét em, thật ra tôi đã sớm rung động.”
Có lẽ là từ ngày ấy em gọi tên tôi, có lẽ là từ khi khuôn mặt em va vào ánh mắt của tôi, có là từ khi em hốt hoảng nói em và tôi là bạn đời, có lẽ là từ khi nước mắt em nóng hổi vây lấy lòng bàn tay tôi….Lương tiên sinh quý trọng hôn nhụy hoa hoa dành dành.Tôi quên đi rất nhiều, nhưng không hề quên tôi chỉ thích em.Là tôi nói dối, ra là vì đã sớm cuồng si em.—— Chính văn hoàn ——