Chap 56: Chap Này Không Tên
'Trần Thanh. Dậy đi...'
'cho em thêm 5 phút nữa' Trần Thanh đưa bàn tay mình ra khỏi chăn.
'được rồi! 5 phút sau em phải dậy đi học đấy. Trễ rồi!'
"ưm... Nhẹ. Một chút..."
.
.
"đừng... Nháo nữa... Ah..."
'dậy đi dậy đi. Trễ giờ rồi!' Ách Hân kéo chăn ra khỏi con sâu ngủ kiam
'ưm... Được rồi!' Trần Thanh cuối cùng cũng ngồi dậy, cô vươn vai rồi đi vào nhà tắm.
Đứng đánh răng mà mắt nhắm mắt mở vì còn buồn ngủ.
" Tôi... Sắp...ra rồi....ưm..."
Trần Thanh mở mắt ra, nhìn vào gương rồi tự vỗ nước mặt mình
'mình đã gây tạo nghiệp rồi! Thanh ơi. Xem mày đã làm ra chuyện gì nè!'
'em đi học đây...' Trần Thanh đeo cặp vào rồi đi ra ngoài
'ừm. Đi học vui vẻ nhé!'
Cô leo lên chiếc xe đang chờ phía ngoài, rồi ngã người ra ghế đầy sự mệt mỏi.
'yên tâm... Tôi sẽ không bảo cô chịu trách nhiệm, nhưng mà... Cô phải nghe lời tôi, nếu không. Tôi sẽ nói chuyện này với cô ta'
'cô nghĩ chị ấy tin cô? Thật biết đùa mà!'
'bỏ cái thái độ đó đi. Cô nhìn xem.' Phạm Hồng chỉ tay về phía góc tường, Trần Thanh như đứng hình. Chợt cô nuốt nước bọt
'cô...'
'biết điều đi. Cái video đó tôi sẽ đưa cho cô ta bất kỳ lúc nào mà tôi muốn. Cho nên hãy ngoan ngoãn mà nghe lời tôi đi!'
.
.
'ây, đúng là tức điên lên đi được' Trần Thanh không kiềm được cảm xúc nên đấm vào ghế
'cô chủ. Có chuyện gì sao?' tài xế hỏi
'Không. Anh lo mà lái xe đi'
'dạ. Nhưng mà cô chủ có muốn đi ăn sáng không?'
'Không, mau chạy đến trường luôn đi!'
'dạ.'
Cô không ngờ cô ta lại gian manh đến vậy, đặt cả camera để quan sát cô và Ách Hân, nhưng mà nghĩ lại... Có phải là cô ta hay không?
'à. Cho tôi hỏi là...'
'chuyện gì vậy cô chủ?' tài xế nhìn lên gương chiếu phía trên.
'Nhà của ba tôi. Ông ấy có đặt camera sao?'
'camera sao ạ! Hình như là có'
'ở đâu?'
'Sân vườn, sân thượng, phòng sách, phòng khách và phòng của ông chủ.'
'vậy... Còn mấy căn phòng kia là không có'
'tôi không chắc nữa, nếu cô cần thì tôi sẽ gọi điện hỏi ông chủ'
'thôi được rồi được rồi! Không cần đâu.'
_________
'mục đích của cô ta là gì? Nhưng mà tại sao cô ta lại làm vậy chứ!'
'còn hâm doạ mình đủ điều. Phải làm sao đây???'
'ai có thể lên giải bài này? Cheonjang Ba?' giảng viên Toán đang hỏi lớp thì đột nhiên Trần Thanh đứng dậy.
'ơ dạ... Chuyện... Gì ạ?' Cô làm vẻ mặt ngây thơ vô số tội hỏi lại...
'lên giải bài này. Nhanh lên...'
'dạ... Dạ...'
_____
Giờ ra chơi...
'nè cậu. Lúc đó nhớ đem theo cái máy nhé!'
'bố tớ còn vừa mới mua thêm một cái. Bảo đảm chạy bền hơn cái cũ nữa'
'vậy hả? Vậy cậu đem đi đem đi, tớ bảo đảm với cậu là sẽ có rất nhiều trò hay lắm đó!'
Trần Thanh nhìn xung quanh thấy mọi người bàn tán với nhau mà cô vấn không biết là bàn tán về chuyện gì nữa...
'này này. Chuyện gì mà bàn tán ghê vậy?' Trần Thanh chen vào đám đông để hỏi.
'cậu mới đi đâu về vậy? Đầu giờ giảng viên chủ nhiệm đã thông báo rồi kia mà!'
'mà... Thông báo cái gì mới được?'
'cậu chỉ biết ngủ, không để tâm đến chuyện gì cả...'
'cậu ta là vậy rồi! Kể lại cho cậu ấy nghe đi!'
'thôi vậy... Chuyện là vầy, nhà trường tổ chức buổi dã ngoại ở rừng, cuối tuần này sẽ bắt đầu đi.'
'vậy à? Có bắt buộc không?'
'nghe nói còn lấy điểm thực tế môn xã hội, chắc là bắt buộc.'
'trời. Tớ nghe thôi là thấy mệt mỏi rồi!' Trần Thanh nằm dài ra bàn
'cô chỉ biết ngủ. Mau tránh ra đi còn để bọn tôi bàn nữa.'
'ừ đi đi!'
'phũ thật.' Trần Thanh đành về chỗ ngồi của mình rồi ngủ tiếp.
Chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì lại chợt nhớ ra điều gì đó.
'này, có cho phép dẫn người nhà theo không?'
'cậu tưởng mình là con nít à? Dẫn theo làm gì?'
'tớ chỉ hỏi vậy thôi.' cô bĩu môi, không cho thì thôi chứ. Thôi ngủ tiếp vậy.
.
.
'này Mèo Con. Dậy đi!' Dackson đi qua chỗ Trần Thanh ngồi xuống kế cô
'dậy dậy' cậu lây mạnh người cô làm Trần Thanh không tài nào ngủ được
'để yên cho bà ngủ. Tránh ra đi!'
'mau dậy đi!" Dackson kéo cô dậy
'chuyện gì? Oáp...'
'trời, mà nè. Giảng viên Ahn đó, cô ta sẽ cùng đội với cậu vào một cuộc thi trong buổi dã ngoại. Lớp đã đại diện cậu rồi'
'GÌ?' Cô dường như đã tỉnh cả ngủ, to mắt nhìn Dackson, hai tay đặt lên vai cậu ta hỏi lại.
'cậu... vừa nói cái gì?'
'tớ vừa nói là giảng viên Ahn sẽ cùng đội với cậu.' Dackson chậm rãi nói lại từng chữ làm cô xanh cả mặt như vừa bị hù ma.
'KHÔNGGGG........'
__________
Để đây và ko nói gì thêm