Chap 90: Người Đội Lớp Thú Chính Xác Là Hắn. Y Lương Sinh
'mùa thu ở Seol thật đẹp. Đã lâu rồi em không ngắm cảnh ở đây...' Tư Nhiệt và Ahn Joon đang đứng trên toà nhà cao tầng ở Seoul.
'ừm. Mà em thích mùa thu?'
Tư Nhiệt chóng tay dựa đầu vào tường nhìn Ahn Joon.
'Không'
'chứ em thích mùa gì?'
'em thích chị cơ... Haha'
'con bé này, đừng đùa nữa.' Ahn Joon ngại ngùng đẩy vai Tư Nhiệt ra khi cô đặt lên vai mình.
'ừ phải rồi, em đâu thích chị khi nào đâu.' tư Nhiệt đứng thẳng người nhìn xa xăm
Ahn Joon nghe thấy thì có thoáng buồn.
Em ấy còn nhớ đến con bé kia sao???
'bởi vì em đã yêu chị rồi.' Tư Nhiệt nhìn Ahn Joon cười tươi.
'xạo quá.'
'em nói thiệt, không tin thì chị cảm nhận thử xem' Tư Nhiệt nắm tay Ahn Joon đặt lên ngực trái mình
'nghe thấy gì không?'
Ahn Joon ngây thơ lắc đầu
'ơ. Sao kỳ vậy ta. Em còn nghe rất rõ là đằng khác'
'em nghe gì?' Ahn Joon rút tay về.
'nó bảo là nó yêu chị mất rồi.'
'em định đùa tôi tới bao giờ đây. Con nhóc này'
'chậc chậc... Làm thế nào chị mới tin em đây' Tư Nhiệt vờ buồn bã rồi nhìn ra trời, Ahn Joon cũng nhìn theo.
Nhân lúc Ahn Joon không để ý, Tư Nhiệt khều vai cô rồi cô xoay lại. Tư Nhiệt tiến đến và hôn Ahn Joon.
Em... Em ấy... Hôn mình? Vậy là lời nói đó là thật?
'chị đã tin em chưa?' dứt nụ hôn trong sự luyến tiếc của cả hai.
'à ừm... Tôi cũng vậy' Ahn Joon nói nhỏ.
'gì cơ? Chị vừa nói gì?' Tư Nhiệt đã nghe thấy nhưng lại muốn trêu chọc người này nên hỏi lại.
'hứ. Em tránh ra đi'
'haha.'
________
'alo, tôi nghe đây' Trần Thanh vừa làm việc bưng nước vừa bắt máy.
'Trần Thanh à. Là tôi đây, Mỹ Duyên'
'ừ. Cô gọi cho tôi có việc gì không?'
'cũng không có gì quan trọng đâu, tại quán tôi vừa mới chế ra loại rượu mới. Cô có muốn uống thử không?'
'rượu á hả?'
'ừ. Còn chế biến ra thêm nhiều loại cocktail nữa'
'ừa, vậy tối tôi qua nhé!'
'ừ, nếu muốn thì rủ thêm Ách Hân nữa.'
'ok'
'vậy bye nhé!'
'bye'
'Không biết chị ấy về nhà chưa nhỉ?'
Cô tự hỏi mình, mau chóng làm xong việc để xin về sớm.
__________
Ách Hân lái xe trên đường về thì có điện thoại.
'alo Là Ách Hân à?'
'đúng rồi, là tôi đây'
'may quá, cô đến nhà tôi gấp nhé!'
'là ai?'
'còn ai khác ngoài Y Lương sinh này. Haha'
'tên khốn. Lại còn dám gọi điện??' Ách Hân tức giận đến đỏ cả mặt, nàng nghiến răng nói, hiện giờ nàng chỉ muốn xé xác tên này rồi bỏ lên rừng để cho cá mập ăn thịt thì may ra nàng mới hạ hoả.
'tại sao lại không chứ? Mau đến nhanh đi. tôi có một thứ muốn cho cô xem đây. Giám đốc Ách à. Haha' nói dứt câu hắn tắt máy không cho Ách Hân nói câu nào, nàng còn chưa chửi xong nữa mà.
'Mẹ kiếp' nàng vì tức giận mà chửi thề.
_______
Ách Hân lái xe đến nhà hắn nhưng không quên gọi vệ sĩ đi theo sau mình để bảo đảm sự an toàn.
'ngồi đi ngồi đi' hắn nhanh chóng ngồi xuống nhìn nàng.
'gọi đến làm gì?'
'tôi nói, chỉ là muốn cho cô xem... Vài thứ... Thật đẹp đẽ mà thôi... Haha'
'tên chó chết.' Ách Hân tức giận nghiến răng nói.
'haha, đừng chửi tôi quá vội vàng như vậy' Hắn cầm điện thoại mở gì đó rồi đưa cho nàng xem.
Ách Hân nhìn điện thoại của hắn mà chầng chờ mãi.
'xem đi. Rất tuyệt đấy nha. Chắc chắn sẽ không phí thời gian của cô bỏ ra đâu' Hắn để điện thoại trên bàn chờ Ách Hân cầm lên xem.
'nhưng mà nếu cô không xem thì... Sẽ càng uổng hơn đấy. Lúc đó có chuyện thì đừng có mà hối tiếc.' Hắn vừa nói vừa rót trà ra ly.
Ách Hân cầm điện thoại của hắn và mở lên xem. Nàng dường như đứng hình, bỗng xanh mặt và... Cảm thấy rất sợ hãi, kinh tởm với cái tên người đội lớp thú này.
'mày dám?' Ách Hân dơ tay định đánh hắn nhưng hắn nhanh tay hơn, một tay cầm ly trà uống một tay thì nắm cổ tay của Ách Hân ngăn cú đánh của nàng.
'làm gì mà tức giận như vậy... Tôi còn chưa giải quyết xong với cô' Hắn cầm tay nàng rồi hôn lên. Ách Hân thật sự kinh tởm mà rút tay về, lau đi.
Ách Hân không kìm nỗi nữa, đập điện thoại của hắn xuống đất, tứ chi văng ra ngoài. Máu điên của nàng hiện giờ đã dồn lên não hết rồi. Chắc nàng giết tên này ngay mất...
'quéo queo quèo' Hắn nhìn điện thoại mình rồi nhìn Ách Hân cười to.
'những việc cô làm sẽ không có ích lợi gì đâu. Bởi vì... Nhưng thứ đó đã được coppy vào cái này rồi cô gái à.' Hắn đưa cái USB màu đen lên cho Ách Hân xem.
'có cần tôi cho cô xem lại nội dung bên trong nó hay không?'
'mày là tên khốn...' Ách Hân căm thù nhìn hắn.
'tôi sẽ đưa cái này cho cô, với điều kiện là hãy ngoan ngoãn mà nghe theo lời tôi. Còn không... Cô biết cái này có thể làm gì rồi đấy. Tung lên báo. Hoặc... Cho con bé kia của cô... Haha thật thú vị...'
Ách Hân thở dài thật mạnh để lấy bình tĩnh.
'mày là người đội lớp thú đó. Thằng chó.'
'wow, cám ơn đã khen nha. Tôi đã nói rồi, trái lời tôi...' Hắn đứng dậy đi đến chỗ nàng.
'thì sẽ nhận lại bằng một kết cục... Mà cô nghĩ rằng nó sẽ không nên xảy ra với cuộc đời cô đâu.' Hắn hất mặt cô ra rồi cười lớn.
'rồi mày cũng sẽ bị Ách Hân này tự tay giết và nhấn chìm mày xuống chân thôi.' Ách Hân đứng lên bỏ đi.
'nếu vậy thì Y Lương Sinh này sẽ chờ đợi... Haha... Mấy đứa, tiễn khách về...'
Ách Hân ngồi trong xe, thở dài rồi ôm mặt khóc. Bây giờ nàng phải làm sao?
Có nên nói cho Trần Thanh biết hay không?
Liệu rằng cô có tha thứ cho nàng không?
Có còn muốn bảo vệ nàng nữa hay không?
Còn nữa...
Lúc đó nàng mang máng nhớ rằng...
Hắn làm tình với nàng.
Rồi... Sau đó... Nàng nàng cảm thấy sợ quá đi mất.
Hàng loạt câu hỏi của Ách Hân và cần câu trả lời. Nàng đưa tay lên bụng mình rồi càng khóc hơn.
Lỡ như có con của hắn thì nàng phải làm sao đây? Chả nhẽ phá? Không được, như thế khả năng mang thai sẽ giảm đi rất nhiều. Nàng muốn có con với người mình yêu chứ không phải là... Một tên cầm thú như tên kia.
Nàng phải làm sao đây...?
Hay là nàng định lừa dối Trần Thanh một lần.
Chỉ một lần thôi
Nàng sợ lời nói dối này của mình, rồi sau này nếu Trần Thanh mà biết.
Chắc chắn sẽ không tha lỗi cho nàng
Thay vào đó sẽ chán ghét và bỏ rơi nàng.
Còn nếu như phá. Rồi sau này nàng sợ sẽ không sinh con được nữa.
Nàng hứa với Trần Thanh là sẽ mang thai, nhưng cốt nhục này sẽ không phải con ruột của hai người.
Nàng phải làm sao đây?
Hàng vạn câu hỏi vì sao cho Ách Hân
_______
Tội lỗi quá đi.