Tình Yêu Bảy Năm

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Đình

Biên tập: Iris

9907061f606fc34dc78ae8f747c39168

Trâu Diệc Minh vừa nghe điện thoại vừa chạy ra bến xe, đúng là lần trước có người động vào phanh xe anh, vì để tránh xảy ra chuyện tương tự nên anh đưa xe đi sửa lại toàn bộ. Ai biết được cô gái nhỏ gọi đến ngay lúc này, còn khóc đau lòng như vậy, anh chỉ còn cách đón xe quay về thành phố Mậu.

Lúc này có một cuộc điện thoại khác gọi đến, Trâu Diệc Minh cúi đầu nhìn, là người giao hàng đã hẹn từ trước. Nhưng anh không thể cắt ngang cuộc gọi của Giản Hinh, cũng không thể quay lại kiểm tra hàng hóa, mặc kệ mấy chuyện vặt vãnh này, anh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Giản Hinh, đừng khóc, lát nữa mắt sưng lên đấy.”

Giản Hinh ngoan ngoãn vâng lời, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thút tha thút thít. Trâu Diệc Minh cười nói: “Thôi được rồi, em khóc đi.”

Giản Hinh hít mũi, nhỏ giọng giục anh: “Anh đến nhanh lên nhé!”

Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, càng nhanh càng tốt.

Khóe miệng Trâu Diệc Minh cong lên, tâm trạng anh rất tốt nên đồng ý, còn hỏi: “Anh sẽ đón chuyến xe gần nhất đến, em sẽ đón anh chứ?”

Đến lúc này Giản Hinh mới cảm thấy không ổn, vội xuống xe ở trạm kế tiếp, cô đứng chịu cơn gió rét ở trạm chờ nói với anh: “Anh đừng sang đây, em qua đó tìm anh.”

Trâu Diệc Minh thấp giọng gọi: “Giản Hinh, anh không mệt, chờ anh.”

Giản Hinh đặc giọng mũi đồng ý, đột nhiên Giản Hinh lại muốn khóc, nói: “Em đến bến xe đợi anh, khi anh xuống xe sẽ thấy em ngay.”

“Ừ.”

Trâu Diệc Minh vừa đi vừa nói chuyện, bến xe đã ở ngay trước mắt, đối diện có một người đi tới nhưng anh ta không biết đường tránh, Trâu Diệc Minh đành tránh sang phải. Ai biết được người này cũng nhào sang phải, đấm vào bụng anh một cái, Trâu Diệc Minh không đề phòng nên nhất thời cả người đau đến không dậy nổi. Thời gian lại là giữa trưa, trên đường rất vắng người, căn bản sẽ không có ai chú ý đến chuyện ở góc này. Vài tên đồng bọn không biết ở đâu đến, trong lòng Trâu Diệc Minh biết không hay rồi, sợ Giản Hinh lo lắng nên cúp điện thoại luôn.

Mà bên kia, tên cầm đầu chỉ chỉ vào con ngõ nhỏ cạnh đó, nói: “Vào đó nói chuyện một chút.”

Bọn họ nhiều người, từ từ vây Trâu Diệc Minh lại, anh đành phải đi vào ngõ cụt kia. Tuy nói là trò chuyện một chút nhưng căn bản không hề nói câu nào đã trực tiếp vung nắm đấm, Trâu Diệc Minh biết mình sẽ bị lột da, trong lòng nghĩ lát nữa giải thích với Giản Hinh thế nào.

Có vật gì đó sượt qua mặt đất, Trâu Diệc Minh còn chưa nhìn kỹ chỉ thấy một bóng đen thoáng qua, sau đó cánh tay đau nhức đến nỗi có thể nghe rõ tiếng xương gãy, anh không muốn kêu đau trước mặt những tên này. Liều mình cắn răng chịu đựng, ngược lại tên cầm đầu lại khen anh, nói rằng: “Cứng đấy, hôm nay là nhắc nhở mày, nếu sau này còn ra đường như thế này thì hai cái chân và cánh tay còn lại cũng chặt đứt luôn.”

Bây giờ Trâu Diệc Minh đã biết mình chọc phải ai, làm ăn ở Giang Châu vốn chỉ có một nhà nhưng anh và Đại Phúc xuất hiện đã phá vỡ cục diện độc quyền này. Hơn nữa họ chia bốn sáu còn nhà khác chia năm năm, rất nhiều chủ nhà đều sẵn lòng tìm Trâu Diệc Minh. Anh cản đường làm ăn của người khác, người khác bẻ gãy một cánh tay cảnh cáo anh.

Tên nhóc thối Đại Phúc kia rất may mắn, tránh được một kiếp này.

Trâu Diệc Minh đau đến độ muốn ngất đi, sau khi đám người đó đi khỏi anh gọi ngay cho Giản Hinh, cô nhận máy ngay, hỏi: “Lúc nãy sao lại cúp ngang?”

Trâu Diệc Minh liếc nhìn cánh tay mình, giống như sẽ luôn có chuyện gì đó chắn ngang giữa hai người họ, anh không biết làm sao đành nói: “Giản Hinh, có thể hôm nay anh không đến được.”

Giản Hinh không chờ được chuyến xe buýt đến bến, nóng lòng đưa tay chặn một chiếc taxi, cánh tay kéo cửa của cô ngừng lại một lát, không lên tiếng.

Trâu Diệc Minh dựa vào bức tường cũ kĩ thở hổn hển, cơn đau kéo đến như dao đâm vào đầu, nhưng anh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Nếu là trước đây, anh sẽ không nói.

Anh cười châm biếm, phần nhiều là cười bản thân mình trước đây, nói: “Vừa rồi anh bị người ta chặn lại, bốn người đánh một mình anh, anh bị thương nhẹ thôi, phải đến bệnh viện trước đã.”

Giản Hinh vô thức giơ tay lên, tài xế lớn tiếng gọi: “Rốt cuộc cô có lên xe hay không?”

Giản Hinh bị anh ta hét lên mới tìm lại được tâm trí: ‘Bây giờ em qua đó tìm anh.”

Cô mở cửa xe rồi ngồi vào trong, nghe thấy Trâu Diệc Minh nói: “Giản Hinh, sau này mặc kệ có chuyện gì anh cũng sẽ nói với em, sẽ không giấu em nữa.”

Giản Hinh nặng nề “ừm” một tiếng, những điều luôn giấu trong lòng tựa như một cơn mưa lớn, sau khi mặt trời mọc tất cả đều bay đi hết, tấm lòng của cô lại lần nữa trở nên sáng tỏ.

Sau đó Trâu Diệc Minh gọi một cuộc điện thoại khác: “Tôi đưa vị trí, cậu đến đón ngay bây giờ, lập tức.”

Ông chủ nhỏ đang cho con gái ăn, thật tình không nghĩ lại xảy ra chuyện lớn đến thế, đợi đến khi tìm thấy người trong con ngõ cụt mới buột miệng chửi ầm lên. Trâu Diệc Minh yếu ớt mở mắt ra: “Khoan hãy mắng, đưa tớ đến bệnh viện đã, nếu chậm tí nữa tớ sợ cánh tay này sẽ bị phế luôn đấy.”

Sau khi đến bệnh viện lại giày vò cả buổi, cuối cùng Trâu Diệc Minh được băng bó như gói bánh chưng rồi bị ném vào phòng bệnh. Những người đó ra tay thật ác độc, căn bản anh không có cách nào tránh được, bây giờ vừa gãy xương vừa bị chấn động não, bác sĩ thông báo phải nằm viện quan sát vài ngày.

Cả quãng đường đi lòng Giản Hinh như bị lửa đốt, ở cửa ra trông thấy ông chủ nhỏ ra đón cô. Giản Hinh run rẩy hỏi: “Anh ấy sao rồi?”

Ông chủ nhỏ phất tay: “Không chết được, đừng lo lắng.”

Giản Hinh nhìn thẳng vào anh ta, bấy giờ anh ta mới nhận ra mình nói bậy rồi, đành phải giở chiêu pháp bảo ra, chỉ vào ghế ngồi trẻ em trong xe nói: “Con gái lúc ngủ chỉ quấn anh, cũng không còn cách nào khác là phải mang nó theo. Lát nữa em ngồi ghế sau trông con bé hộ anh một lát nhé!”

Giản Hinh thò đầu vào xem, thấy thiên sứ nhỏ đang ngủ ngon lành, còn đang tự cắn ngón tay cái. Cô mở cửa thật khẽ, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lau nước miếng giúp bé.

Ông chủ nhỏ nhìn thấy từ kính chiếu hậu, nói: “Dễ thương không?”

Giản Hinh gật đầu.

Em bé trong sáng đáng yêu thế này có thể làm tan chảy pháo đài vững chắc nhất trong lòng, đồng thời cũng khiến người ta cảm giác được hy vọng vào cuộc sống tốt đẹp hơn. Giản Hinh rất ít khi tiếp xúc với trẻ sơ sinh nên ngây ra một lúc.

Lúc đến bệnh viện đứa trẻ đã tỉnh, không khóc không làm ồn, chỉ mở to mắt nhìn Giản Hinh, đột nhiên bé con toét miệng cười khúc khích. Ông chủ nhỏ dừng xe xong bế con vào lòng, nói với Giản Hinh: “Anh không lên trên nữa, thằng nhóc đó vẫn đang đợi em.”

Giản Hinh đáp lại: “Cảm ơn anh.”

Ông chủ nhỏ gọi cô lại: “Giản Hinh ơi, đối xử tốt với nó một chút nhé.”

Tâm tư căng thẳng suốt quãng đường, tâm trạng chán chường Giản Hinh cuối cùng cũng buông lỏng khi đứng trong phòng bệnh của anh. Đúng như lời anh ấy nói, không chết được.

Chỉ cần không chết là rất tốt, cho dù anh biến thành bộ dạng gì cô cũng sẽ ở cạnh bên.

Tay Trâu Diệc Minh bị treo lên, những chỗ khác cũng bị băng bó, nằm trên giường với tâm trạng căng thẳng nhìn Giản Hinh, chờ cô mở lời.

Chỉ nghe thấy cô dịu dàng hỏi: “Đau lắm à?”

Đến lúc đó người anh mới thả lỏng, cười nói với cô: “Em đến rồi không đau nữa, Giản Hinh qua đây, lại gần một chút, anh không với đến.”

Giản Hinh hít mũi đi qua, Trâu Diệc Minh kéo cô ngồi lên giường, trong chốc lát hai người không nói gì, ăn ý đan mười ngón tay vào nhau.

Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mí mắt anh, anh không đeo mắt kính, mặc dù cười nhưng cũng không giấu được vẻ mặt yếu ớt. Giản Hinh nhẹ nhàng đến gần, hôn lên môi anh.

Trâu Diệc Minh kiên cường chống đỡ nãy giờ cũng hóa thành một tiếng thở dài: “Lúc nãy chỉ sợ sẽ không được gặp lại em.”

Nước mắt Giản Hinh rơi trên mặt anh, từ từ lăn xuống khóe miệng, cô hôn anh từng chút một, ngón tay siết chặt quần áo bệnh nhân của anh.

Trâu Diệc Minh dỗ cô: “Được rồi, đừng khóc, như trẻ con vậy.”

Giản Hinh vâng một tiếng, lau sạch nước mắt.

Anh vực dậy tinh thần, hỏi cô: “Buổi chiều muốn gặp anh gấp như vậy, sao thế?”

Giản Hinh không né tránh ánh mắt anh, nói cực kỳ thẳng thắn: “Bỗng dưng phát hiện em yêu anh hơn em tưởng rất nhiều.”

Trâu Diệc Minh ngẩn người.

Giống như Giản Hinh từng so đo, xưa nay anh chưa từng nói yêu cô mà phía Trâu Diệc Minh cũng chưa từng nghe cô nói.

Giản Hinh cười nhẹ: “Anh quan trọng với em hơn là em nghĩ, em không thể không có anh.”

“Anh…” Trâu Diệc Minh trong một lúc có rất nhiều cảm xúc, trong lòng cảm giác lẫn lộn. Lúc đầu biết mình khi yêu sẽ hạnh phúc như thế thì những lời này anh hẳn phải nói trước với cô.

Giản Hinh cười: “Lời bây giờ em nói không hề miễn cưỡng.”

Trong mắt Trâu Diệc Minh lộ vẻ vui sướng, một tay vuốt mái tóc dài đến vai của cô, trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, họ không trò chuyện nữa nhưng bầu không khí vẫn rất ấm áp. Trâu Diệc Minh chăm chú nhìn Giản Hinh ở bênh cạnh, thuốc giảm đau dần có tác dụng khiến mí mắt anh dần rũ xuống, trước khi ngủ còn lầm bầm: “Em đừng lo lắng… Đừng nói cho mẹ anh biết…”

Lúc Trâu Diệc Minh ngủ, Giản Hinh lẳng lặng nhìn anh như cũ, trong đầu là chuyện họ từng trải qua cùng nhau, có vui có buồn, cũng từng khóc từng cười. Bây giờ ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn cô gặp nhiều chuyện không tốt, đại khái gặp được anh là đã sử dụng hết may mắn.

Trâu Diệc Minh gọi tên Giản Hinh mà tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô ở cạnh, cười với cô. Cũng không biết người này mùa hè phơi nắng kiểu gì mà cả người màu lúa mạch mùa đông đến cũng không trắng lại được, trong phòng bệnh chỉ thuần một màu trắng như tăng thêm sắc đen của anh. Giản Hinh cầm khăn nóng lau mặt cho anh, lau cả những phần không bị băng bó trên người anh, bị người đàn ông này kéo tay xuống vùng bụng, anh không nói gì chỉ cười nhìn Giản Hinh.

Giản Hinh rút tay về, nói: “Lát nữa em ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Em nói với mẹ anh một tiếng.”

Trâu Diệc Minh không cười nổi.

Giản Hinh nhìn anh như thế trong lòng cảm thấy buồn cười, người này sao giống trẻ con thế? Nghịch ngợm gây chuyện ở bên ngoài chỉ sợ về nhà gặp người lớn, Trâu Diệc Minh kéo cô: “Em đừng đi, hai ngày nữa anh xuất viện rồi, không phải ở đây còn có em chăm sóc anh à?”

Anh không muốn mẹ anh lo lắng, càng không muốn Giản Hinh một mình qua đó, mẹ anh có thể nói lời gì anh biết rất rõ.

Giản Hinh hất tay anh ra đứng ở nơi anh không với đến, vẻ mặt rất bình thản, giọng trầm ổn: “Mấy ngày anh không về nhà bà ấy sẽ rất lo lắng.”

Trâu Diệc Minh còn muốn nói gì đó, Giản Hinh không cho anh cơ hội đã mở cửa rời đi.
Bình Luận (0)
Comment