Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 2

Khoe hồng phô tía tỏa hương say 

(2 câu thơ trong bài “Cuối xuân” của Hàn Dũ. Bản dịch của Lý Tứ)

Mạc Ngôn mở to đôi mắt đầy ngơ ngác nhưng không thể thấy được gì. Tất cả đều mơ hồ. Chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người, muốn động đậy một chút nhưng tay chân không chịu nghe lời. Khi Mạc Ngôn không biết phải làm sao thì một giọng nói dịu dàng như gió xuân vang lên: “Phụ thân, Vũ nhi đã tỉnh. Người mau đến đây đi.”

Mạc Ngôn thầm nghĩ: mình đã chết rồi mà? Sao vẫn có cảm giác? Có rất nhiều thắc mắc nhưng Mạc Ngôn không ngốc đến nỗi mở miệng hỏi. Cứ làm rõ tình huống trước đã.

Một giọng nam thanh như trúc vang lên: “PhượngNgôn, con ra ngoài trước đi. Ta bắt mạch cho Vũ Nhi.”

Không nhìn được gì nên Mạc Ngôn dứt khoát nhắm mắt lại, để mặc cho nam nhân có giọng nói rất êm tai kia bắt mạch cho mình. 

Một lát sau liền vang lên tiếng bút sột soạt trên giấy, sau đó tiếng nói rất êm tai lại cất lên một lần nữa: “Phượng Ngôn, con đi bốc thuốc theo phương thuốc này đi. Ta sẽ chăm sóc Vũ Nhi.”

Nghe tiếng đóng cửa, Mạc Ngôn biết PhượngNgôn đã đi. Đang lúc nàng xuất thần thì một bàn tay lạnh lẽo xẹt qua gò má nàng. Sau đó là giọng nói ôn hòa: “Vũ Nhi, Tiểu Vũ của ta, sao con lại tùy hứng như vậy? Mẫu thân đã mất nhưng con còn có phụ thân và đại ca mà. Con mau khỏe lại đi.” Aiz, một tiếng thở dài thật thấp. Nam nhân kia im lặng.

Mẫu thân đã mất? Còn có đại ca và phụ thân? Sao người đàn ông này lại ăn mặc theo lối cổ trang? Chẳng lẽ? Mạc Ngôn sợ mất hồn bởi suy luận của mình. Nàng liều mạng đè xuống ảo tưởng của mình, hoàn toàn im lặng.

Không gian khác.Cuộc sống mới.

Cây cỏ biết xuân vốn ít ngày 

Khoe hồng phô tía tỏa hương say 

( 2 câu thơ trong bài “Cuối xuân” của Hàn Dũ. Bản dịch của Lý Tứ)

Một tháng sau! Mạc Ngôn (Thương Phượng Vũ) mặc quần lụa mỏng màu hồng, ngồi ngay ngắn trong thư phòng, cúi đầu cụp mắt không nói một lời.

Thương Thiên Vũ nở nụ cười dịu dàng, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt sáng như sao nhìn cô bé đang cúi đầu không nói đầy ấm áp: “Vũ Nhi, sức khỏe của con đã tốt hơn, sao lại không chịu học với phu tử?”Hắn thầm thở dài trong lòng. Hài tử này thật nhạy cảm. Mẫn Nhi đã đi hơn một tháng nhưng nó vẫn chưa nguôi ngoai. Nó ăn nói nhỏ nhẹ theo đúng chuẩn mực nhưng càng như vậy càng khiến người ta  đau lòng và thương yêu hơn.

Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen nhánh linh động nhìn chằm chằm Thương Thiên Vũ tuấn mỹ như ngọc không chớp lấy một cái. Giọng nói trẻ con non nớt như châu rơi trên khay ngọc cất lên: “Ngoài mẫu thân, Vũ Nhi không cần ai cả.”

“Vũ Nhi, mẫu thân con đã không còn. Mẫu thân không thể dạy con được, hiểu không?” Thương Thiên Vũ vẫn giữ vẻ ôn hòa thân thiết.

Thương Phượng Vũ khẽ mở đôi môi nhỏ phấn nộn hồng hào, nhìn vào mắt của Thương Thiên Vũ, nói: “Vũ Nhi hiểu. Nhưng con không thích phu tử đó. Hắn luôn khi dễ Vũ Nhi.”

Mắt Thương Thiên Vũ lóe lên hàn quang. Ông cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thương Phượng Vũ: “Vũ Nhi ngoan. Con nói cho phụ thân biết hắn khi dễ con thế nào?”

Thương Phượng Vũ dán lên người Thương Thiên Vũ, kéo bàn tay to của ông: “Phụ thân, người cúi xuống. Vũ Nhi sẽ nói cho người.”

Thương Thiên Vũ hơi ngẩn ra nhưng vẫn ngồi xuống, nhìn Thương Phượng Vũ. Ông chưa kịp mở miệng thì một đôi môi ấm áp mềm mại mang theo hương thơm thoang thoảng đã áp lên môi ông. Sau đó là cái lưỡi ấm áp lướt nhẹ qua môi.

Thương Phượng Vũ rời khỏi môi Thương Thiên Vũ, khẽ vuốt cằm, kề sát mặt ông, nói: “Tiểu mỹ nhân, quả nhiên môi nàng ngọt như trong tưởng tượng của ta vậy.” Nàng nói xong thì nhìn Thương Thiên Vũ đầy bất mãn: “Phụ thân, hắn khi dễ Vũ Nhi như vậy đấy. Mẫu thân từng nói chỉ có phu quân của Vũ Nhi mới có thể hôn con. Con không muốn học với hắn.”

Lửa giận của Thương Thiên Vũ dâng lên nhưng vẫn nở nụ cười: “Vũ Nhi, ngoan ngoãn ở đây chờ phụ thân. Ta đi một lát rồi trở lại ngay.” Vừa dứt lời thì bóng dáng cũng biến mất.

Công phu trong truyền thuyết?Xác định Thương Thiên Vũ đã đi, trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Thương Phượng Vũ ngồi lên ghế.Suy nghĩ của nàng quay trở về một tháng trước.

Khi Mạc Ngôn hoàn toàn tỉnh táo đã là chuyện của ba ngày sau. Nàng phát hiện ra mình không còn ở thế kỷ hai mươi mốt nữa mà là ở một không gian không có trong lịch sử - đại lục Viêm Hoa. Mạc Ngôn tìm trong tất cả các cuốn sử ký cũng không tìm ra được đại lục Viêm Hoa này thuộc thời đại nào. Rốt cuộc nàng hoàn toàn chắc chắn linh hồn mình đã xuyên không, tới một thế giới cổ đại không ai biết…

Mạc Ngôn thấy thật kỳ lạ. Mình rõ ràng đã chết, tại sao lại xuất hiện ở không gian này? Hơn nữa còn nhập vào thân thể này và thừa hưởng toàn bộ trí nhớ. Tử thần làm việc tắc trách? Phải giải thích thế nào về tình cảnh bây giờ của mình đây? Mạc Ngôn hoàn toàn mù mờ và cả đau lòng. Đau lòng cho quá khứ của mình, đau lòng cho cuộc sống không biết ngày mai của mình sau này.

Mạc Ngôn là một cô nhi. Cô lớn lên trong cô nhi viện Ái Tâm. Toàn bộ chi phí cho việc ăn học và thi nghiên cứu sinh của cô đều là do cô nhi viện trả. Đây là nhà của cô cũng là ranh giới không thể chạm vào của cô. Vậy nên Mạc Ngôn mới buông Kỳ Hiên mà chọn cô nhi viện, lấy một số tiền lớn. Cô biết không có Kỳ Hiên mình vẫn sống rất tốt, anh cũng vậy. Nhưng những đứa trẻ ở cô nhi viện thì không như thế. Mạc Ngôn thấy giao dịch này rất lời. Hy sinh bản thân và tình yêu để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp cho những đứa trẻ ở cô nhi viện.

Có lẽ có người sẽ nói cô là kẻ vô tình nhưng mấy ai hiểu được cuộc đấu tranh sinh tồn của người dưới đáy xã hội vất vả như thế nào? Bôn ba khắp nơi để lo đủ một ngày ba bữa. Vì cuộc sống mà phải tươi cười với người ta, nịnh nọt người ta. Dù cô chưa từng than phiền gì nhưng không có nghĩa cô không mệt mỏi. Hôm nay đã được giải thoát, đối với cô mà nói lại là hạnh phúc… Từ khi sống lại ở thế giới này cô đã hạ quyết tâm: nếu ông trời đã cho mình cơ hội thì nhất định mình phải sống một cuộc sống của mình, tùy tâm sở dục, du ngoạn khắp nơi.

Đây chỉ là suy tính mà thôi. Cô bây giờ mới chỉ là cô bé sáu tuổi, thân phận là kim chi ngọc diệp của hoàng gia, sao có thể lưu lạc giang hồ được? Sợ là Thương Thiên Vũ và Phượng Ngôn không đồng ý.

Hoàng gia từ trước đến nay đều là nơi tối tăm, ăn tươi nuốt sống người ta. Mạc Ngôn quyết định trước mắt mình phải đóng vai Thương Phượng Vũ cho tốt. Đến khi mình đủ năng lực sẽ tính tiếp. Nghĩ đến đây, nàng nở nụ cười ngọt ngào, đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến lời Thương Thiên Vũ.

Các Thư Lan, Bạch Mặc chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn qua tấm lụa mỏng ra xa, lẩm bẩm: “Sao tiểu bất điểm (đứa nhỏ) kia lại không tới học nhỉ? Chẳng lẽ con bé bị bệnh?” Hắn vừa nói xong thì nâng tay phải lên vuốt cái cằm trơn bóng.

“Bạch Mặc, đệ là đồ vô lại.” giọng Thương Thiên Vũ truyền đến từ xa. Thân ảnh hắn xuất hiện ngay sau đó. Hắn giơ tay lên, đánh một chưởng vào Bạch Mặc.

Bạch Mặc nghiêng mình, đụng vào ghế, vội vàng xua tay: “Thiên Vũ, có gì từ từ nói. Sao huynh lại nổi giận như vậy? Đệ không có chọc giận huynh nha.” Bạch Mặc biết võ công của mình không đánh lại Thương Thiên Vũ nên thức thời cầu xin tha thứ.

Mắt Thương Thiên Vũ sắc như dao. Lúc này trên dung nhan tuấn mỹ như ngọc của Thương Thiên Vũ đầy giận dữ, khẽ mở môi mỏng: “Bạch Mặc, ta mời đệ – đồ đệ của Quốc sư tiền nhiệm – đến dạy cho nữ nhi của ta. Vậy mà đệ đã làm gì hả?”

Bạch Mặc nhìn Thương Thiên Vũ đầy nghi ngờ: “Đệ làm gì cơ?”

Thương Thiên Vũ tiến lên, cách Bạch Mặc ba bước, nói: “Đệ còn giả bộ không biết gì nữa à? Bạch Mặc, thật uổng cho đệ là đồ đệ của lão quốc sư. Người là một nhân vật quang minh lỗi lạc, sao lại thu một kẻ hèn nhát làm đồ đệ cơ chứ.”

Lời của Thương Thiên Vũ đã chạm vào nỗi đau của Bạch Mặc. Hắn như bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Khuôn mặt tuấn lãng bất phàm của hắn đỏ ửng vì giận dữ: “Đệ hèn nhát? Thương Thiên Vũ, huynh nói rõ cho đệ. Bằng không đệ sẽ không để yên cho huynh đâu.” Nhưng trong lòng Bạch Mặc rất bối rối: rốt cuộc mình đã làm gì khiến cho “Ngọc diện công tử” luôn luôn ấm nhuận như ngọc lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy. 

Trong đôi mắt sáng như sao của Thương Thiên Vũ bắn ra tia lửa. Hắn cắn răng nghiến lợi thốt ra từng từ một: “Giỏi lắm Bạch Mặc! Giỏi lắm Bạch Mặc! Đệ còn dám bảo ta nói cho rõ ràng? Được, được. Hôm nay ta sẽ khiến đệ tâm phục khẩu phục.”

Thấy Thương Thiên Vũ khí thế mạnh mẽ, hận không thể lột da mình thì Bạch Mặc đổ mồ hôi lạnh. Hắn thay đổi thái độ ngay lập tức: “Nói đi. Đệ xin rửa tai lắng nghe. Hy vọng huynh nói rõ ràng một chút. Nếu không thì mặc kệ huynh là Vương gia dưới một người trên vạn người đệ cũng đánh.”

Thương Thiên Vũ hít sâu một hơi, nhìn Bạch Mặc rồi nói: “Ta mời đệ tới làm gì?”

Bạch Mặc liếc Thương Thiên Vũ, nói: “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là để dạy nữ nhi của huynh rồi.” Hắn thầm nghĩ: tiểu bất điểm Thương Phượng Vũ đó phấn điêu ngọc mài, thật là đáng yêu…Khiến cho người ta nhìn thấy liền có ý đồ xấu xa…

Thương Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: “Nửa tháng này đệ dạy Vũ Nhi những gì?”

“Sử ký, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa.” Bạch Mặc đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nghe vậy, thiếu chút nữa thì Thương Thiên Vũ mắng to Bạch Mặc là đồ vô sỉ. Hắn điều chỉnh lại nét mặt, tới gần Bạch Mặc: “Chỉ những thứ này thôi sao?”

Bạch Mặc gật đầu rất bình tĩnh: “Chỉ những thứ này, không có gì khác.” Vừa nói hắn vừa lặng lẽ lui lại.

Thương Thiên Vũ vứt bỏ dáng vẻ ôn hòa trở nên cường thế bức người: “Bạch Mặc, tới bây giờ mà đệ vẫn còn chối cãi được sao? Vũ Nhi mới chỉ sáu tuổi…Không hiểu gì cả…Đệ dám trêu ghẹo nó…”

Trêu ghẹo? Mình trêu ghẹo tiểu bất điểm đó? Bạch Mặc bị Thương Thiên Vũ định tội thì sững sờ. Hắn suy nghĩ một hồi thì nhớ ra: hoàng hôn ba ngày trước, Thương Phượng Vũ mặc bộ quần áo màu trắng ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh tịch dương đến xuất thần. Nét mặt ấy, động tác ấy khiến người ta cảm thấy yêu mến đến lạ. Bạch Mặc cứ như bị ma xui quỷ khiến mà ôm lấy bờ vai nhỏ của Thương Phượng Vũ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Lúc Bạch Mặc ý thức được mình làm gì thì đã muộn. Nhìn ánh mắt trong sáng ngây thơ của Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc nổi lên ý lưu manh. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của con bé, mỉm cười, nói: tiểu mỹ nhân, quả nhiên miệng nàng ngọt như trong tưởng tượng của ta vậy...

Nhớ lại, Bạch Mặc hận không thể tự tử.

Nghĩ đến đây, Bạch Mặc nở nụ cười lấy lòng: “Hiền vương, đại sư huynh, huynh đừng tức giận. Đệ sai rồi, đệ sai rồi. Huynh muốn đánh muốn mắng thì cứ việc. Lúc đó đệ chỉ đùa một chút mà thôi. Không tin huynh hỏi tiểu bất điểm đi.” Mồ hôi lạnh tuôn ra...Tiểu bất điểm đó lại tố cáo với Thương Thiên Vũ? Không phải mình đã dặn nó không được nói với bất kỳ ai sao? Aiz, thật là người tính không bằng trời tính...
Bình Luận (0)
Comment