Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 24

Trước chân tình, ai có thể vô tình...

Mưa đã tạnh, sương mù giăng khắp trời. Toàn đại lục như một thiếu nữ che sa mỏng thần bí khiến người ta say mê.

Trở lại Hiền vương phủ thì đã đến giờ Mùi.

Thương Phượng Vũ lấy cớ mệt mỏi từ chối khéo Bạch Mặc muốn bồi mình, không chào hỏi Thương Thiên Vũ mà đi thẳng vào nhà, khóa trái cửa phòng, lẳng lặng ngồi trước cửa sổ.

Không biết qua bao lâu.

“Cốc cốc cốc” – tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó là giọng Bạch Mặc, “Vũ Nhi, là ta.”

“A, đến đây.” Thương Phượng Vũ thu lại tâm hồn đang bay lơ lửng, đứng lên từ trên ghế dựa, nghĩ: Chàng tới làm gì? Chẳng lẽ có việc gì gấp sao?

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra. Bạch Mặc vừa cười vừa đi vào, kéo tay nàng tới bên ghế dựa, ngồi xuống. “Vũ Nhi, vẫn còn mệt à?”Tiếng nói vừa dứt thì tay phải đã ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng.

“Ừ.” Thương Phượng Vũ đáp lời, hơi híp mắt tựa vào ngực hắn.

Cánh tay đang ôm nàng ở eo cứng lại một chút, Bạch Mặc cúi đầu hôn lên má nàng: “Ngủ đi, ta ở đây với nàng.”

Thương Phượng Vũ vẫn không lên tiếng, chỉ ‘ừ’ một tiếng nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nữa.

Nhìn vẻ mặt không chút gợn sóng của nàng, thử dò xét một chút thì nàng im lặng không lên tiếng, tâm Bạch Mặc rơi ‘lộp bộp’, trở nên tối tăm: Nàng sao vậy? Tại sao lại có nét mặt như thế này? Chẳng lẽ nàng vẫn đang nghĩ đến chuyện ở phủ Ngạch Khanh? Hay là chuyện gì khác?... Nghi vấn chất đầy bụng Bạch Mặc.

Cảm thấy vòng tay đang ôm hông mình chặt lại, hơi thở và nhịp tim của hắn cũng trở nên khác thường, trong lòng Thương Phượng Vũ liền sáng tỏ: Rốt cuộc hắn và Ngạch Thiên Dương đã có hiệp định gì? Sao họ lại nói chuyện với nhau như vậy? Lúc này hắn đang thử dò xét cái gì? Muốn thấy phản ứng của mình hay chỉ đơn thuần là quan tâm?

Không rõ, không thể nào xác định nhưng không thể hỏi được.

Tâm mệt, thân mệt, nàng không nghĩ nữa, cứ vậy mà tựa vào lòng hắn, an tĩnh ngủ.

Bất tri bất giác đã đến giờ cơm tối. Minh Nguyệt phụng lệnh Thương Thiên Vũ đi mời Thương Phượng Vũ. Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng gọi của Minh Nguyệt.

Nếu không phải vì tiếng gõ cửa quá lớn, Thương Phượng Vũ còn có thể ngủ thêm một lát. Có điều, rõ ràng là không thể được.

Lông mi như cánh quạt khẽ run, chớp chớp hai cái, nàng mở mắt. Trong mắt nàng có làn hơi nước mỏng manh. Nàng miễn cưỡng giơ tay vươn vai như bình thường.

“Tỉnh rồi?” Bạch Mặc nhìn bộ dáng đáng yêu này của nàng, khóe môi nở nụ cười, hỏi.

“Ừ, khiến chàng vất vả rồi. Để ta dựa vào như vậy hẳn là đã tê rần rồi.” Nàng trả lời, trong lời nói thoảng qua vẻ xa cách.

“Không sao đâu. Có thể được ôm nàng thế này thì muốn ta làm gì cũng được.” Ôm vai nàng, quay nàng lại phía mình, Bạch Mặc nhìn vào mắt nàng mà nói.

“Ưmh, ngủ một giấc dậy là thấy đói bụng ngay. Chúng ta đi ăn cơm đi.” Nàng nở nụ cười rực rỡ, đứng lên. Điệu bộ này hoàn toàn khác với cái người vừa nói chuyện với vẻ xa cách lúc nãy.

Bạch Mặc vận công điều hòa kinh mạch, đứng dậy, cười nói: “Được.” Ẩn dưới nụ cười là sự lo lắng.

Đi theo Minh Nguyệt qua hàng lang cong cong, hai người Thương Phượng Vũ dừng lại trước Phượng Lai các.

“Minh Nguyệt, sao hôm nay lại thiết yến ở đây? Có khách quan trọng tới à?” Thương Phượng Vũ không hiểu gì cả, hỏi Minh Nguyệt. Trong trí nhớ của nàng thì đây là chỗ dùng để tiếp đãi khách quý của Hiền vương phủ.

“Thưa thiếu chủ, Minh Nguyệt không biết.”

“À...”

“Vũ Nhi, vào rồi nói tiếp.” Trên mặt Bạch Mặc không có biểu hiện gì khác thường. Nghĩ qua đã biết yến này dành cho ai.

Thương Phượng Vũ liếc nhìn Bạch Mặc rồi nhấc chân vào trong.

Vừa mới vào cửa liền nghe thấy tiếng cười sảng lãng của nữ tử. Chỉ thấy một bóng lưng, tóc dài ngang eo dùng một dây tơ buộc lại.

“Phụ thân, con tới rồi.” Thương Phượng Vũ cười duyên dáng, tiến đến cạnh cạnh Thương Thiên Vũ, khẽ làm nũng, mắt nhìn về phía nữ tử kia. Mi thanh, mắt hạnh, gương mặt tròn trịa, nụ cười ánh lên trong mắt.

Thấy Thương Phượng Vũ nhìn nữ nhân đó, Thương Thiên Vũ nói: “Vãn Ca, đây là Vũ Nhi.”

Nữ tử tên Vãn Ca cười khẽ một tiếng, nói: “Quả nhiên là giai nhân tuyệt sắc, thật tiện nghi cho tiểu tử Bạch Mặc kia.” Nói xong liền nghiêng đầu nhìn Bạch Mặc, nói tiếp: “Tiểu Mặc, đã lâu không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?” Hàm răng trắng tinh lộ ra, trong lời nói mang theo ý nhạo báng rất rõ ràng.

“Nhờ phúc của ngươi, ta rất khỏe.” Chỉ cười, không có phản ứng gì khác.

“Phụ thân...” Vãn Ca, nghe rất quen. Mình nghe ở đâu rồi nhỉ?

“Ha ha, Vũ Nhi, chờ đại ca con về rồi nói.” Thương Thiên Vũ cười, thừa nước đục thả câu.

Thấy ông không muốn nhiều lời, Thương Phượng Vũ cũng không hỏi nữa, chỉ ngồi lẳng lặng một bên, thỉnh thoảng nghe câu chuyện của họ. Mọi chuyện mơ hồ nhưng trên mặt nàng không biểu hiện gì cả.

Vãn Ca, Vãn Ca... Ý nghĩ lóe lên trong đầu, nhớ lại chuyện bảy năm trước: Phó vãn ca, một khúc vãn ca, nguyệt quang ẩn.

Nữ tử này tên là Vãn Ca, là trùng hợp hay là?

Nghe giọng điệu của phụ thân, liếc nhìn nét mặt trang nghiêm của Bạch Mặc liền biết thân phận của nữ tử này không đơn giản. Rốt cuộc nàng là ai? Tại sao phải chờ đại ca trở về rồi mới nói? Họ đang mưu tính chuyện gì?

Từng nghi vấn một hiện ra, nụ cười trên mặt càng tươi.

“Vương gia, khi nào thì Phượng Ngôn mới về?” Trong lúc tán gẫu, Vãn Ca thuận miệng hỏi.

“Xem thời gian thì lúc này đã về rồi.” Thương Thiên Vũ cười, đáp lời.

“Ha ha, Vãn Ca lỗ mãng rồi, mong Vương gia không chê cười, thực là khó lòng kìm nổi mà.”

Nghe nàng nói thế, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu, trong mắt mang theo sự kinh ngạc. Ở thời đại này mà có nữ tử dám to gan bày tỏ tình cảm như vậy sao? Chỉ bằng điểm này, Thương Phượng Vũ liền có hảo cảm với nàng.

Có thể tại ánh mắt của nàng quá mức ‘nồng nhiệt’, Vãn Ca giương mắt nhìn nàng, cười một tiếng. Nụ cười này rất tự nhiên thanh thản lại vô cùng xinh đẹp.

“Vãn Ca, các nàng đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ quá vậy?”Bộ y phục màu xanh nhạt, trâm cài đầu bằng bạch ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ phiêu dật là nụ cười.

“Phượng Ngôn ca ca, huynh đã về.” Có điều nàng không nhào vào lòng hắn như hồi còn bé.

“Ừ...” Đáp lại Thương Phượng Vũ một tiếng, Thương Phượng Ngôn quay lại, bước nhanh đến trước mặt Vãn Ca, trong mắt mang theo sự yêu thương, nói: “Vãn Ca, chờ lâu như vậy, nhất định là nàng đói rồi.”

“Không sao đâu.” Đáy mắt mang theo tình ý, không thèm để ý mọi người xung quanh.

Thương Thiên Vũ sai người hầu mang thức ăn lên, Thương  Phượng Vũ, Bạch Mặc ngồi cạnh nhau.

Trong bữa tiệc, mọi người vừa nói vừa cười, ăn rất vui vẻ, chung đụng hòa hợp. Thương Phượng Vũ cũng biết được một chút qua cuộc nói chuyện: nữ tử này họ Phó, tên là Vãn Ca, là người nắm quyền thứ ba trên đại lục Viêm Hoa.

Một nữ tử nắm trong tay một phần ba tiên hạ, mà giờ khắc này họ lại đối xử với nàng như vậy, và cuộc đối thoại bảy năm trước, Thương Phượng Vũ tựa như đã đoán ra chút ít nhưng không dám khẳng định.

Sau nửa canh giờ, yến tiệc kết thúc.

Thương Phượng Ngôn đưa Phó Vãn Ca về nhà, Thương Thiên Vũ xử lý công vụ, Thương Phượng Vũ đi tới hoa viên, Bạch Mặc theo sau nàng.

Màn đêm như say, đèn lồng trong phủ đã sáng lên.

Đứng trong đình bát giác nhìn cảnh vật mông lung, lòng Thương Phượng Vũ cũng như bị một tấm lụa mỏng bao phủ: “Cách sa ngắm cảnh, cảnh mông lung. Say mê ngắm hoa, hoa trong hoa.” (Đoạn này ta chưa tìm ra nó nằm trong tác phẩm nào @.@) Rồi nàng cười khẽ một tiếng, trong lòng dâng lên sự chua xót.

Ánh nến chập chờn, gió mát vi vu, trong đình bát giác có thêm một người.

Đã sớm biết Bạch Mặc theo sau nhưng Thương Phượng Vũ làm như không biết.

Sống chung với nhau gần mười năm, vốn biết tâm tư hắn thâm trầm, không gần gũi với người khác nhưng bây giờ xem ra giống như hoa trong gương, trăng trong nước khiến cho người ta...

Nếu không bị ám toán nàng nhất định sẽ không để mình chịu ủy khuất ở trong cái nhà giam này như vậy.

Nàng nghĩ đến một ngày mình có thể tự do bay lượn giữa trời cao biển rộng bên cạnh người mình yêu.

Nghĩ đến đây, nàng bật cười thành tiếng.

Tưởng tượng bao giờ cũng tốt đẹp như thế.

“Vũ Nhi, nàng đang cười gì vậy?” Không muốn bị nàng tiếp tục làm lơ, Bạch Mặc tiến tới, lên tiếng.

“A? Chàng tới lúc nào vậy?” Thoáng như chỉ vừa mới phát hiện ra hắn.

“Ta vẫn theo phía sau nàng.” Đôi tay dùng sức một chút, ôm chặt nàng vào lòng, đầy oán hận mà hôn lên đôi môi son của nàng. Tâm tình hắn mất khống chế mà không hề hay biết.

Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình cho được?

Không giãy dụa, mặc cho hắn ôm hôn, một chỗ nào đó trong lòng mềm đi.

“Thương Phượng Vũ, sau này không cho phép nàng không để ý đến ta.” Buông đôi môi anh đào của nàng ra, Bạch Mặc tuyên bố một cách bá đạo. Ánh nến mờ ảo nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Dựa vào ngực hắn, Thương Phượng Vũ cười duyên ‘khanh khách’. Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của nam nhân này?

“Nàng cười gì vậy?”

“Không có gì.”

“Có.”

“Ta nói không có. Chàng nghe lầm rồi.”

“Xem gia pháp đây.”

Ưmh ưmh ưmh... Tiếng động ám muội vang lên...

Đèn lồng đỏ treo cao nhưng không thể soi rõ tất cả mọi ngóc ngách.

Một người đứng trong bóng tối. Ánh sáng ở đó yếu đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy người đó siết chặt nắm đấm, một giọt máu tràn qua ngón tay.

Giờ Mùi đã qua, trong thư phòng, đèn vẫn sáng rực, tiếng nói vang lên.

“Phượng Ngôn, còn hai năm.” Thương Thiên Vũ vừa lật sổ sách trên tay, vừa nói.

“Vật đã tới tay, chỉ chờ lời hứa của người.” Thương Phượng Ngôn trả lời một cách lạnh nhạt. Đối mặt với Thương Thiên Vũ, giọng điệu của hắn không bao giờ có thể tốt được.

Thương Thiên Vũ ngẩng đầu cười với hắn, ánh mắt chạm tới hai tay hắn, trong giọng nói mang theo sự quan tâm: “Tay của con bị thương, để ta lấy thuốc cho con.”

“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, không chết được.” Không cảm kích chút nào mà tuấn nhan lại tái đi.

“Phượng Ngôn, tâm huyết mười năm, chỉ cần phạm một lỗi nhỏ sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Con hiểu chứ?” Với công phu của hắn thì không ai có thể khiến hắn bị thương. Chỉ có một khả năng đó là do tâm tình hắn mất khống chế mà tự gây ra. Nhưng chuyện gì khiến hắn mất khống chế như vậy?

Xem ra mình nên tra xét một chút. Nhất định phải bóp chết những thứ ràng buộc hắn từ trong trứng nước! Không thể để sai sót xảy ra.

“Chú Tỏa Hồn, nguyệt quang ẩn.” Thương Phượng Ngôn nói ra yêu cầu của mình.

“Không được, giữ lại hắn còn có chỗ dùng.” Thương Thiên Vũ quả quyết cự tuyệt.

“Ba tháng.” Thấy Thương Thiên Vũ còn muốn nói gì đó, Thương Phượng Ngôn giành nói trước: “Đây là cực hạn.”

“Được, ba tháng.” Thương Thiên Vũ cười, trả lời.
Bình Luận (0)
Comment