Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 47

Đêm, sương xuống mang theo hơi lạnh, Minh Thương Vũ vì có Mộc Thanh Vũ ở bên nên đã ngủ ngon lành.

“Đi ra đi.” Không ai biết rằng tu vi của Mộc Thanh Vũ rất cao, trong thiên hạ không ai có thể thắng được hắn. Dĩ nhiên là trừ người của tiên giới ra.

“Thanh Vũ ca ca, so huynh biết là muội? Rõ ràng muội đã tu luyện hoàn hảo thuật ẩn thân rồi mà.” Mặc quần áo đỏ rực, tinh linh hoa tường vi  Phó Linh quyến rũ xinh đẹp xuất hiện trong phòng.

Mộc Thanh Vũ điểm nhẹ lên Minh Thương Vũ chú An Hồn rồi nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi giường. “Sao lại tới muộn thế? Có chuyện gì à?”

“Vâng. Bệ hạ bảo ta tới tìm huynh.” Đôi mắt sáng như minh châu của Phó Linh lóe lên tình cảm lúc sáng lúc tối. Chỉ cần là người sáng suốt ở ngoài đều biết nàng thích Mộc Thanh Vũ.

“Ngày mai không được à?” Mộc Thanh Vũ quay lại nhìn Minh Thương Vũ, nhăn nhẹ lông mày. Mình mà đi thì nàng lại đá chăn mất. Biết là bệnh tật không thể xâm nhập vào nàng được nhưng hắn vẫn không thể yên tâm.

Phó Linh lắc nhẹ đầy, bày tỏ mình không biết là có chuyện gì. Nhưng nàng vẫn lên tiếng để hắn yên tâm, “Huynh yên tâm đi, sẽ trở lại nhanh thôi. Nó sẽ không sao đâu.” Khi nào thì chàng mới đặt mình trong lòng mà không phải coi như không tồn tại? Ý nghĩ này vừa lóe lên thì nàng liền cười châm biếm. Sợ rằng dù mình có đợi chàng đời đời kiếp kiếp thì cũng sẽ không có ngày này. Nhìn thấy hắn nhìn người trên giường đầy dịu dàng trìu mến, đáy mắt nàng dâng lên một tầng sương lạnh tàn nhẫn. Nhưng chỉ chớp mắt một cái thì liền biến mất, trở lại như thường, nàng vẫn là Phó Linh xinh đẹp quyến rũ, nhìn như ngây thơ.

Đưa tay dém chăn cho Minh Thương Vũ, Mộc Thanh Vũ cầm quần áo lên, bước nhẹ nhàng ra ngoài, ra hiệu im lặng với Phó Linh.

Thấy hắn ra hiệu, Phó Linh cũng nhẹ chân nhẹ tay bước theo. Ánh sáng trên người nàng hơi mờ đi. Khuôn mặt vốn quyến rũ phủ một lớp bụi.

Hai người ra khỏi Thanh Vũ uyển, một trước một sau cách nhau hai bước. “Thanh Vũ ca ca, nhiều nhất là một ngàn năm nữa muội sẽ lên được tầng thứ ba, yêu cốt tan đi, lột xác thành tiên. Đến lúc đó lại có thể nhìn thấy huynh rồi.” Dưới ánh trăng sáng, Phó Linh nở nụ cười, vui mừng nói.

“Ta sẽ không lên tiên giới.” Mộc Thanh Vũ vừa đi vừa nói, không che giấu ý định của mình.

“Thanh Vũ ca ca, huynh nói gì cơ?” Lúc nghe Minh Cửu Phượng nói chuyện đó, Phó Linh còn tưởng nàng nói dối. Hôm nay nghe chính miệng hắn nói ra thì nàng run lên, không bước tiếp.

Mộc Thanh Vũ cũng dừng chân, quay lại nhìn nàng, trả lời, “Linh Nhi, với tu vi của ta dù không lên tiên giới thì cũng có thể không già không chết. Cho nên ta quyết định ở lại.”

“Muội không hiểu. Không phải trước giờ huynh vẫn mơ ước lột xác thành tiên sao? Vì sao huynh lại buông tay một cách dễ dàng như thế?” Mơ mơ hồ hồ biết được chút gì đó, nhưng trong tiềm thức Phó Linh không muốn tin, cũng không dám tin.

“Ta không bỏ Vũ Nhi lại được nên ta muốn ở lại.” Không hiểu tâm trạng, không biết tình yêu của nàng dành cho mình nên Mộc Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra nguyên nhân không chút gợn sóng, không quan tâm người khác sẽ thấy thế nào, sẽ nghĩ gì.

Mắt Phó Linh mở to, không dám tin, cúi đầu để bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp, lúc ngẩng đầu lên thì đã bình tĩnh. “Thanh Vũ ca ca, nếu huynh muốn có con thì có thể sống lại mà.”

Nghe nàng nói, Mộc Thanh Vũ mỉm cười, “Linh Nhi ngốc, chờ tới khi muội có cốt nhục của mình thì muội sẽ biết ta cảm thấy thế nào.” Từ khi nàng ra đời cho tới bây giờ chưa bao giờ rời khỏi mình. Ở bên nhau mười năm nhưng như đã qua ngàn năm vạn năm cô tịch. Bất tri bất giác đã ràng buộc tận xương, tận vào linh hồn.

“Chỉ là cốt nhục thôi sao?” Nhìn ánh mắt hắn, cảm nhận tấm lòng của hắn, lòng Phó Linh nghi ngờ nên mới hỏi.

Mộc Thanh Vũ nhìn nàng đầy kỳ lạ, “Linh Nhi, Vũ Nhi là con ta. Chuyện này ta không phải chứng minh nữa. Sao muội lại hỏi thế?”

Nhìn phản ứng của hắn, Phó Linh mừng thầm: thì ra là hắn còn chưa hiểu, chưa nhìn thấu. Nếu là vậy thì mình vẫn còn cơ hội. Chờ người kia hết kiếp nạn trở về trời thì mình có cơ hội rồi.

“Không có gì đâu. Chỉ là hâm mộ Thanh Vũ ca ca thôi.” Lòng vui vẻ, trên mặt cũng vui mừng.

“Muội đi tu luyện đi. Tự ta có thể đi tìm nàng được.” Trăng đã lên tới đỉnh đầu, là lúc linh khí đậm nhất. Ở chung mấy ngàn năm, đáy lòng Mộc Thanh Vũ vẫn mong nàng sớm thoát khỏi xác yêu.

“Được.” Mình có thể tưởng tượng chút chút được không? Tưởng tượng hắn đang quan tâm mình, không phải không hiểu gì? Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Phó Linh càng rực rỡ hơn.

“Đi đi.” Mộc Thanh Vũ cười với nàng. Cười được một nửa thì liền thu lại. Chỉ vì hắn nhớ lúc chiều Minh Thương Vũ có nói, “Phụ hậu là của một mình con. Trừ con ra thì không được cười dịu dàng như vậy với ai cả. Nếu không thì không thèm quan tâm người nữa.” Câu nói này chỉ như vừa mới nói đây. Trong lòng như được tưới mật, không cảm thấy có gì không ổn.

“Ta đi đây Thanh Vũ ca ca.” suy nghĩ của Phó Linh còn lâm vào cảnh mình tự tưởng tượng, không để ý hắn thất thần trong chốc lát.

Mộc Thanh Vũ khoát tay, xoay người, rời đi trước.

Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn, dư âm còn lượn lờ xung quanh, Phó Linh cười rồi rời đi.

Đi qua ngự hoa viên với đủ loại mùi hương thơm ngát, qua con đường nhỏ lát đá xanh lịch sự tao nhã, Mộc Thanh Vũ tới tẩm cung của Minh Cửu Phượng – điện Ngọc Thanh. Không có thị vệ ở cửa, rất yên tĩnh. Bởi vì lúc Minh Cửu Phượng đăng cơ làm đế đã nói nàng là tiên sứ trời cao phái xuống, pháp lực vô biên, không ai có thể đả thương nàng nên không cần thị vệ. Nàng là thượng tiên, biết rõ mọi việc nên mọi người trong triều cũng không phản đối.

Giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, Mộc Thanh Vũ nói: “Bệ hạ, thần tới rồi.” nghe nàng đáp lời từ bên trong, hắn đẩy cửa đi vào.

Minh Cửu Phượng ngẩng đầu khỏi thư án nhìn Mộc Thanh Vũ, vẻ mặt mệt mỏi nhưng chỉ là giả vờ…Bởi vì vừa thống nhất đại lục thì nàng đã ném tất cả chính sự cho Phó Linh, Thương Viêm, Ngạch Tử Mộc – ba vị thần hộ quốc. Mà việc chính sự nàng phải làm hàng ngày chỉ có một. Đó chính là lén lút dùng thuật ẩn thân, quan sát nhất cử nhất động của Mộc Thanh Vũ. Về phần Minh Thương Vũ thì nàng không quan tâm. Nàng cho rằng Minh Thương Vũ chỉ là người kéo dài huyết mạch tiên gia. Trừ việc đó ra thì không còn tác dụng gì nữa. Sống hay chết chẳng liên quan gì tới nàng. (hèn chi con bả coi bả như kẻ thù @.@)

Nhưng hôm nay nhìn nàng như mệt không chịu nổi mà nhìn Mộc Thanh Vũ, chỉ có một mục đích…

“Nghe Linh Nhi nói nàng tìm ta có việc?” Mộc Thanh Vũ đi thẳng tới ghế, ngồi xuống, nhìn nàng, lên tiếng hỏi, không để sự mệt mỏi của nàng vào mắt chút nào….

Vẻ mệt mỏi cứng đờ trên mặt nhưng Minh Cửu Phượng khôi phục rất nhanh, khẽ cau mày. “Thanh Vũ, nghe nói chàng còn một đệ đệ?” không phải nghe nói mà là chắc chắn.

“Ừ, nó vẫn bế quan tu luyện ở núi Lạc Già.” Sen tịnh đế sinh từ cùng một gốc, một người thì mang tiên khím một người thì xinh đẹp. Chuyện đã qua tuy bị chôn sâu dưới đáy lòng nhưng nỗi đau vẫn bám theo Mộc Thanh Vũ dai dẳng.

“Tu luyện? Ta nghe Phó Linh nói rằng đệ ấy từng không cẩn thận bị nhập ma. Có chuyện này không?” Yêu nhập ma, chỉ còn cách hồn phi phách tán không xa. Hôm nay nguyên thần của hắn có thể bình yên, chỉ sợ là đã bị phong ấn, trở về nguyên hình. Nhưng dù là vậy thì hắn vẫn không thể tránh khỏi vận mệnh bị mất hồn. Vào lúc này, ở đây, Minh Cửu Phượng nhắc tới chuyện này là có ý gì?

“Không sai. Chuyện này là thật. Bây giờ nó đã bị ta phong ấn bằng hàn băng, nguyên thần vẫn còn.” Sự tồn tại của hắn giống Minh Thương Vũ, khiến Mộc Thanh Vũ không thể dứt bỏ được.

“Nếu có cách cứu đệ ấy, để đệ ấy khôi phục lại tu vi, hóa thành người thì huynh thấy sao?” Thời hạn mười năm qua rất nhanh, nếu không thể có được lòng hắn, Minh Cửu Phượng có một giấc mơ. Trong mơ, nàng thấy hắn cười với mình, bảo vệ mình, bồi mình ngủ.

“Nàng có cách?” đôi mắt sáng như sao của Mộc Thanh Vũ lúc nghe những lời này thì bỗng sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Khuôn mặt tuấn mỹ cũng nhờ thế mà rực rỡ hơn, khiến người ta thất hồn lạc phách, không thể dời được tầm mắt.

Nhớ lúc đầu hắn đã đồng ý cho Minh Cửu Phượng một đứa con, dùng điều kiện lột xác thành tiên để ký kết hiệp ước với nàng, hoàn toàn là bởi vì hắn muốn học được pháp thuật uyên thâm ở tiên giới, cứu đệ đệ Mộc Thanh Liên của mình. Nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng mình sẽ hãm sâu vào giao dịch này, hơn nữa còn có ràng buộc với Minh Thương Vũ. Rời khỏi nàng thì thà rằng hắn chết đi. Cho nên hắn quyết định, một ngàn năm sau, khi hồn Minh Thương Vũ rời khỏi xác thì hắn sẽ dùng tất cả tu vi của mình để cứu Mộc Thanh Liên. Từ đó đệ ấy có thể sống còn mình thì đi vào luân hồi.

“Không sai, ta có cách.” Giơ tay nhẹ xoa trán, Minh Cửu Phượng trả lời.

“Vậy chúng ta đi ngay thôi.” Mộc Thanh Vũ nóng lòng, đứng dậy, ngây thơ cho rằng nàng sẽ giúp mình không đòi hỏi gì….

“Thanh Vũ, ta hỏi lại lần nữa. Chàng tình nguyện đi theo ta không?” Minh Cửu Phượng chỉ muốn xác định xem hắn có muốn thay đổi ý định ban đầu hay không. Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, chờ câu trả lời.

Ánh mắt lóe lên rồi tối lại, Mộc Thanh Vũ trả lời, “Ta muốn ở cùng Vũ Nhi, không đi đâu cả.” Đã sớm quyết định thì sao có thể thay đổi được?”

Minh Cửu Phượng cúi đầu, vỗ trán, chau lông mày, hạ quyết định. Lúc nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, không hề che giấu tình yêu của mình nữa. “Ta có thể cứu đệ ấy nhưng với một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” chỉ cần không bảo hắn rời khỏi Minh Thương Vũ thì điều kiện gì cũng được.

“Ta còn mười năm ở hạ giới, chàng cũng biết.” Nói lại lời đã nói mấy ngày trước nhưng hôm nay tâm trạng đã khác.

Mộc Thanh Vũ gật đầu, không nói gì, ý bảo mình biết.

“Ta muốn chàng giống như phu quân bình thường, ở bên ta cho đến giây phút cuối cùng.” Dứt lời, Minh Cửu Phượng bình tĩnh khóa lại tầm mắt của hắn, không để hắn trốn tránh.

“Chúng ta vốn là phu thê. Nàng không cần nói ta cũng sẽ làm vậy.” Từ phu thê có nghĩa là phải thực hiện nghĩa vụ. Cho tới bây giờ Mộc Thanh Vũ cũng chưa hiểu điều này. Hắn cho là phu thê là như bây giờ, ai đi đường nấy, ngày ngày hắn ở cùng với Minh Thương Vũ, Minh Cửu Phượng không quấy rầy cuộc sống của hắn. Phu thê chính là như thế…

“Không, Thanh Vũ, chàng còn chưa hiểu ý ta.” Từ lúc thấy hắn lần đầu tiên, Minh Cửu Phượng đã biết hắn không hiểu tình hình, cũng không hiểu chuyện tình cảm, trắng tinh như tuyết, càng không có suy nghĩ không đứng đắn gì. Ngây thơ tới mức quá tốt khiến người ta hướng tới, khiến người ta không đành lòng phá hỏng, chỉ muốn giữ lại.  Nhưng lại không thể làm thế. Bởi người như vậy không phải ngu xuẩn, cũng không phải không có tâm cơ. Chỉ là hắn chưa ngộ ra. Đợi tới ngày hắn hiểu rõ ràng thì chào đón hắn là đại ngộ, dù là trí thông minh hay tâm cơ, người có thể thắng được hắn rất ít. Nếu trở thành tà thì thế giới này sẽ lâm vào địa ngục vô biên vô hạn, chìm trong bóng tối không thấy được ánh sáng mặt trời. Với tu vi của hắn thì hoàn toàn có thể hủy diệt đại lục này. Minh Cửu Phượng chưa từng nghi ngờ điều này.

“Hả?” chân mày Mộc Thanh Vũ nhăn lại, đôi mắt tràn đầy khó hiểu.

“Mười năm, ta dùng sự sống còn của đệ đệ huynh để đổi lấy nhân duyên phu thê mười năm của ta và chàng. Chàng có đồng ý không?” Tuy đã nắm chắc nhưng trong lòng Minh Cửu Phượng vẫn hơi lo sợ, không yên lòng. Ánh mắt tuy sâu nhưng lại mang theo chút sợ hãi.

“Ta không hiểu. Ta và nàng vốn là phu thê, vì sao còn phải dùng điều kiện để trao đổi?” Không phải giả bộ hồ đồ mà là không hiểu thật. Sự mơ hồ trong mắt càng sâu hơn, khuôn mặt như ngọc mờ mịt.

“Không giống. Mười năm này ta muốn chàng và ta đồng sàng cộng chẩm, sớm chiều ở cạnh nhau, triền miên dịu dàng. Chàng hiểu chưa?” Thân tiên không thể phá nhưng lòng có thể không bị khống chế, linh thức càng không cần phải nói. Tâm linh và dục vọng giao hòa, chỉ suy nghĩ một chút thì Minh Cửu Phượng đã thấy tâm hoảng ý loạn.

Nghe nàng nói, Mộc Thanh Vũ lắc đầu, đôi môi quyến rũ mềm mại khẽ mở, “Không được. Ta quen ôm Vũ Nhi ngủ rồi.” từ chối lời đề nghị của nàng ngay lập tức.

“Tốt nhất chàng nên suy nghĩ một chút đi. Ta không ép chàng. Nhưng đệ đệ chàng có thể chờ bao lâu? Nếu ta đi rồi vậy trong thiên hạ này không ai có thể cứu đệ ấy được. Dù có bỏ tất cả tu vi của chàng cũng chỉ có thể bảo vệ đệ ấy một ngàn năm mà không phải vĩnh viễn.” Một câu đã nói hết suy nghĩ trong lòng hắn. Minh Cửu Phượng thề phải chặt đứt đường lui của hắn. Chỉ cầu một giấc mộng, nguyện trả giá tất cả. 

_________________
Bình Luận (0)
Comment