Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 8

Hiền vương phủ, huyên náo xong thì khôi phục yên tĩnh.

Xác định Thương Phượng Vũ đã ngủ, Bạch Mặc rón rén ra khỏi phòng của mình, nhìn quanh quất một chút mọi chuyện trong viện, xác định không có người thì phi thân, biến mất khỏi phủ.

Trong thư phòng đèn dầu vẫn cháy sáng, Thương Thiên Vũ vẫn đang làm việc nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên nụ cười như có như không.

Chuyện xảy ra bên hồ đêm nay Thương Thiên Vũ đã biết. Đang lúc hắn tranh thủ thời gian, trong đầu họa lại tình cảnh lúc đó ở ven hồ thì cửa thư phòng bật mở, sau đó một tiểu thân thể mang theo mùi hương thơm ngát nhào vào ngực hắn.

“Phụ thân, người và Vũ Nhi đi bắt kẻ gian dâm được không?” Tiếng nói non nớt đầy khó chịu ngột ngạt mà vẫn bắt chước giọng điệu của người lớn.

Nghe vậy, nụ cười của Thương Thiên Vũ cứng lại trên mặt, khóe môi khẽ co quắp. Nhưng dù sao cũng là người từng trải qua nhiều sóng gió, chỉ một lát sau liền khôi phục bình tĩnh: “Vũ Nhi, ý của con là gì?” Thông minh bất phàm như hắn nhưng lúc này không ngại học hỏi kẻ dưới.

Bắt kẻ gian dâm, nữ nhi gần sáu tuổi của hắn nói muốn đi bắt kẻ gian dâm. Điều này khiến hắn thấy bối rối, mê muội, dù có nghĩ đến nát óc cũng không tìm ra nguyên nhân.

“Phụ thân, người đồng ý với Vũ Nhi đi.” Nằm trong lòng Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Vũ dùng giọng nói mang theo buồn khổ.

Ha ha, Xuân Dạ Các, Vãn Thanh, ước hẹn vào giờ Hợi, Bạch Mặc, ngươi khá lắm. Dám vào lúc ta không để ý mà đi tìm nữ nhân khác. Được, được, được lắm. Nơi Thương Thiên Vũ không nhìn thấy, đáy mắt của Thương Phượng Vũ hiện lên ngọn lửa.

“Vũ Nhi, con nói cho phụ thân sao lại muốn đi bắt kẻ gian dâm? Là ai nói cho con biết đi bắt kẻ gian dâm?” Đưa tay ra ôm ngang lấy Thương Phượng Vũ, Thương Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi.

Thương Thiên Vũ nghĩ nhất định có người nói lung tung gì đó với nữ nhi của mình rồi. Nếu không thì sao nó còn nhỏ như thế lại biết bắt kẻ gian dâm.

“Không ai nói cho Vũ Nhi. Là Vũ Nhi tự nói.” Thấy Thương Thiên Vũ muốn nói gì đó, Thương Phượng Vũ tiếp tục: “Phụ thân, nhanh lên, nếu không Mặc Mặc phu quân sẽ bị nữ nhân xấu kia ăn hết.”

“Bạch Mặc? Hắn làm sao?” Bạch Mặc sẽ bị nữ nhân xấu ăn hết? Rốt cuộc trong đầu nữ nhi của mình chứa cái gì vậy? Thương Thiên Vũ tò mò.

“Phụ thân, phụ thân, con mặc kệ, con mặc kệ, người nhất định phải đi với con. Mặc Mặc phu quân đi tìm nữ nhân xấu rồi, hắn đi tìm nữ nhân xấu rồi.” Nhảy khỏi lòng Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Vũ giẫm đôi chân nhỏ, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đều là sốt ruột.

Nhớ đến chuyện xảy ra ở bờ hồ, Thương Thiên Vũ liền sáng tỏ. Nhưng hắn không ngăn cản mà vỗ tay một cái.

Trong thư phòng sáng ngời, trống trải xuất hiện một người mặc đồ đen.

“Tham kiến chủ tử.”Người vừa tới quỳ một chân trên đất, cung kính hành lễ. Là nữ nhân.

Thương Phượng Vũ tò mò nhìn nữ nhân quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Thiên Vũ.

Thương Thiên Vũ ôm Thương Phượng Vũ từ dưới đất lên, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Minh Nguyệt, ngươi và Nhật Chiếu đi ra ngoài với Vũ Nhi. Tất cả nghe theo lời Vũ Nhi.”

“Vâng.”Giọng của Minh Nguyệt trong trẻo lạnh lùng. Nàng biến mất ngay lập tức trong thư phòng.

“Vũ Nhi, hai người họ là thị nữ cận thân phụ thân cho con. Sau này sẽ là người của con, hiểu không?” tuy nói như vậy nhưng Thương Thiên Vũ biết chắc nữ nhi của mình nhất định sẽ hiểu.

“Biết, Vũ Nhi biết. Vậy Vũ Nhi đi trước.” Nói xong, không đợi Thương Thiên Vũ kịp phản ứng liền chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dánh nho nhỏ chạy đi như bay, Thương Thiên Vũ cười, sau đó cũng đi theo. Hắn muốn xem xem rốt cuộc Vũ Nhi thông tuệ đến mức nào.

Hắn vừa mới phát hiện nữ nhi của mình bình tĩnh hơn những đứa trẻ cùng lứa. Nàng chứng kiến trong thư phòng trống rỗng xuất hiện một người nhưng không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn bình thường. Còn nhỏ mà đã có định lực như thế thật không đơn giản. Thương Thiên Vũ chỉ có thể dùng từ không đơn giản để hình dung về nàng.

Cùng cảm thán, trong lòng hắn hiện lên bóng dáng của Ngạch Mẫn, thầm than: cũng chỉ có người thông minh nhanh nhạy như nàng mới có thể dạy được một đứa bé bất phàm như vậy…

Đáng tiếc, một nữ tử thông minh lại tuyệt mỹ như thế không phải người mình yêu. Ngoại trừ cảm thán, trong lòng Thương Thiên Vũ không nghĩ gì khác.

Xuân Tiêu Các, đèn màu treo trên cao, tiếng đàn bay cao đầy phấn khởi.

Các cô nương bên trong đẹp như hoa như ngọc, mềm mại đa tình, ngợp trong vàng son, khiến tất cả các nam nhân như được sống trong tiên cảnh.

Hậu viện Thủy Tạ tiểu các, từng bụi trúc mang lại vẻ thanh tịnh, đẹp đẽ, nhã nhặn lịch sự.

Trăng sáng chiếu soi, tiếng tiêu vang lên, say người nơi nào, khóa chặt tâm người nào…(ta biết nó là thơ hoặc trong một khúc nào đó, nhưng bất tài @.@)

Một khúc kết thúc, buông trường tiêu trong tay, Bạch Mặc quay đầu nhìn Vãn Thanh mặc sa y màu tím giống u lan trong cốc, đáy mắt lóe lên sự bối rối.

Cuối cùng, hắn bước về phía Vãn Thanh, ôm eo nàng, đi vào trong phòng.

“Minh Nguyệt, ngươi đã lấy được thứ ta muốn chưa?” trong chỗ tối ở rừng trúc, Thương Phượng Vũ dùng giọng rất nhỏ nói.

“Đã lấy được thưa thiếu chủ tử.” Nói xong, Minh Nguyệt liền móc một vật từ trong tay áo ra, cung kính đưa đến tay Thương Phượng Vũ.

Nhật Chiếu đứng bên cạnh nhìn thấy món đồ thì run lên, ánh mắt nhìn Thương Phượng Vũ như có thêm gì đó.

“Sau khi tiến vào thì mỗi người các ngươi dùng thủ pháp điểm huyệt sở trường của mình bắt hắn tại chỗ cho ta, rồi lôi nữ nhân kia đi. Đừng thương tổn nàng, an bài tốt cho nàng, biết chưa?” lời nói non nớt rành mạch phân minh, mang theo khí thế không được nghi ngờ.

“Vâng.”Minh Nguyệt và Nhật Chiếu đáp một tiếng. Trong giọng nói ngắn gọn mạnh mẽ mang theo sự run rẩy rất nhỏ.

Trong lầu các, xuân tình nồng đậm.

Sa y màu tím và quần áo bạch sắc phân tán trên thảm.

Màn trướng tầng tầng dao động. Vật trang trí ở hai đầu cũng lay động theo.

Tiếng thở gấp ồ ồ hòa vào tiếng rên rỉ như có như không, còn có tiếng mút từng đợt thật kích thích…

Lặng yên không tiếng động bước vào phòng.

Nhìn quần áo phân tán trên đất, nghe tiếng thở và tiếng rên rỉ truyền ra từ trong màn trướng, trong tim Thương Phượng Vũ dâng lên ngọn lửa. Nàng nâng tay nhỏ bé lên ra hiệu điểm huyệt với Minh Nguyệt và Nhật Chiếu.

Hai người nhìn nhau, thân thể như quỷ mị đến gần bên giường, vén màn trướng lên. Người trên giường chưa kịp phản ứng thì điểm một cái rồi vén màn trướng lên, đứng sang một bên chờ phân phó…

Mặt hai người ửng hồng, mắt nhìn thẳng phía trước, không dám quay đầu.

Thân trên xích lõa, hạ thân chỉ có một chiếc quần lót, trên mặt vẫn còn sắc đỏ vì kích tình, không thể động đậy, Bạch Mặc chỉ có thể dùng tài hùng biện: “Đồ nhi ngoan, con đang làm gì vậy? Mau giải huyệt cho ta.” Tim hắn đập thình thịch như đạo tặc bị chủ nhà bắt được, chột dạ, luống cuống, sau đó là sợ hãi.

Không phải nàng đã ngủ sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hai nữ nhân bên người nàng là ai? Nàng muốn làm gì? Sao lại điểm huyệt mình?

Chết tiệt, chết tiệt, đây là thủ pháp điểm huyệt gì? Sao mình không thể giải được? Xong rồi, xong rồi, bộ dáng mình thế này xuất hiện trước mặt nàng. Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Tim đập mạnh và loạn nhịp, hoang mang lo sợ, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, Bạch Mặc cảm thấy bất an mãnh liệt. Nụ cười cứng đờ, lời nói ôn hòa, không ai biết hắn gấp muốn chết.

Cười tươi như hoa, đi từng bước nhỏ, Thương Phượng Vũ chậm chạp đi tới bên giường.

Nàng càng đến gần, tim của Bạch Mặc càng đập nhanh hơn, cơ hồ như hít thở không thông. Hô hấp hắn nhanh hơn, lồng ngực phập phồng, đôi môi khẽ run: “Vũ Nhi, mau giải huyệt cho ta. Chúng ta về nhà, về nhà.” Nhìn bóng người càng ngày càng gần, mồ hôi hắn chảy thành dòng xuống…

Tốt, tốt, phản ứng rất tốt, biểu hiện rõ ràng trong lòng hắn có mình. Ôm ý nghĩ này, lửa giận trong lòng Thương Phượng Vũ giảm đi nhưng nụ cười trên mặt chỉ tăng lên chứ không nhạt đi.

“Minh Nguyệt, lấy y phục màu tím tới đây.” Ngưng mắt nhìn Vãn Thanh xích lõa trên giường, Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng nói.

Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân. Đạo lý này Thương Phượng Vũ biết rất sớm.

Minh Nguyệt cúi đầu đưa quần áo đến tay Thương Phượng Vũ rồi đứng thẳng tại chỗ.

Tay cầm áo, Thương Phượng Vũ gian nan mặc lại tử tế cho Vãn Thanh, sau đó ngưng mắt nhìn thật sâu vào mắt nàng: “Ngươi lớn hơn Vũ Nhi, Vũ Nhi vốn nên gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ. Nhưng địa vị và thân phận của Vũ Nhi không cho phép Vũ Nhi làm càn như vậy. Làm vậy là không có quy củ.”

“Không dám nhận.” Vãn Thanh lạnh lùng đáp. Lúc này nàng coi tiểu hài tử sáu tuổi trước mắt là tình địch.

“Lúc Vũ Nhi còn rất nhỏ, mẫu thân từng nói nếu có một ngày gặp được người mình thích thì phải nắm chặt trong tay, không được buông ra. Hạnh phúc phải tự mình tranh thủ, không phải do người khác bố thí, càng không phải là chờ đợi.” Khi Thương Phượng Vũ nói những lời này, sự thiên chân vô tà thường ngày không còn mà thay vào đó là trịnh trọng.

Một hài đồng lại nói với người lớn về chuyện tình yêu, ai cũng sẽ coi là chuyện cười, cảm thấy không thể tin được.

“Ngươi biết yêu là gì sao? Một đứa bé như ngươi thì biết yêu là gì sao?” Vãn Thanh hỏi ngược lại, mang theo ý giễu cợt nồng đậm.

“Vũ Nhi không biết nhưng Vũ Nhi rất rõ ràng mình không muốn bên cạnh Mặc Mặc phu quân có thêm người khác. Hắn chỉ có thể là của Vũ Nhi, ai cũng không thể đụng vào.”Lời nói vô cùng kiên định phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn.

“Ha ha, nực cười, thật nực cười, Hướng Vãn Thanh ta trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào? Cư nhiên nói về tình yêu với một tiểu oa nhi chưa dứt sữa. Nói về tình yêu, thậm chí còn đến đoạt một nam nhân, nực cười, nực cười quá.” Tuy nói vậy nhưng vẻ mặt nàng lại không cho là đúng.

“Không, không nực cười chút nào. Ai nói tuổi còn nhỏ thì không thể thích ai? Vũ Nhi thích Mặc Mặc phu quân. Mặc dù hắn không coi trọng Vũ Nhi, chỉ coi Vũ Nhi là đứa bé nhưng Vũ Nhi sẽ không bỏ qua. Một ngày nào đó Vũ Nhi sẽ trưởng thành. Mặc dù còn một thời gian rất dài nữa nhưng Vũ Nhi sẽ bảo vệ hắn chặt chẽ, không để nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh hắn, càng không cho hắn có cơ hội ra ngoài tìm nữ nhân.” Thương Phượng Vũ chăm chú nhìn Hướng Vãn Thanh, biểu đạt ý của mình rất rõ ràng.

Bạch Mặc, ngươi thấy không? Ta không giống người khác. Ngươi không hiểu ta vậy dùng chuyện phong lưu này của ngươi để ngươi hiểu cho rõ ràng…

Thấy rõ ràng ta là không chỉ là nữ hài tử mà còn là nữ hài tử muốn dây dưa cả đời với ngươi.

Ngươi như ánh mặt trời…

Sự thoải mái của ngươi….

Sự ngây thơ hiền lành của ngươi…

Nụ cười thuần khiết của ngươi…

Ta đều thích… Rất thích… Rất thích…

Nếu trên người ta không có những thứ này thì hãy để ta nắm chặt ngươi – người có những thứ này.

Bạch Mặc…gặp ta…ngươi nhất định không thể chạy thoát…

Lên trời xuống đất, lên thiên đường xuống địa ngục, ngươi cũng không thể nào thoát khỏi…

Nhìn người còn nhỏ tuổi nhưng lại có phong cách và tâm cơ không ai cùng lứa có được này, Hướng Vãn Thanh cười: “Thua không hối hận. Ta đã cố gắng…” Lệ chảy ra khỏi khóe mắt. Cho dù không cam lòng, cho dù oán hận nhưng nàng vô lực, vô lực tranh đoạt với Thương Phượng Vũ.

Thua, thua không còn manh giáp…

Âm thầm rơi lệ, khóc không thành tiếng…

Thương Phượng Vũ phất tay một cái. Minh Nguyệt và Nhật Chiếu tiến lên.

“Đưa dược cho hắn ăn đi. Các ngươi mang nàng xuống, an bài cho tốt, không được sơ xuất. Hiểu không?” Bạch Mặc, hãy tiếp nhận trừng phạt, nhìn cho rõ tâm nguyện của ta…

Minh Nguyệt và Nhật Chiếu nhanh chóng làm xong mọi chuyện, mang Vãn Thanh đang khóc đến thất thần rời đi…

Trong phòng chỉ còn lại Bạch Mặc đang hoảng hốt và Thương Phượng Vũ với vẻ mặt tươi cười.

Thương Phượng Vũ lấy một vật trong ngực ra, nhẹ giọng nói với Bạch Mặc: “Mặc Mặc phu quân, đêm vẫn còn rất dài, hãy để Vũ Nhi hầu hạ chàng thật tốt.”

Dứt lời, người đã tới gần.

Thấy người, mồ hôi lạnh của Bạch Mặc càng tuôn nhiều hơn….Cũng không dám nói chuyện…

Bởi vì nụ cười của Thương Phượng Vũ rất đẹp, sáng lạn đến mức hắn không thể khinh thường, không dám nhìn thẳng, chỉ có thể thở dồn dập, mồ hôi đầm đìa nhìn Thương Phượng Vũ lấn đến….

Đúng vậy, giờ Hợi vừa qua.Đêm còn rấtdài….Rất dài. 
Bình Luận (0)
Comment