Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 39

Lan Đình Phương đứng ở trên sân khấu, ánh mắt dừng ở trên người Liên Hảo. Anh đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước, khi đứng ở bên trong hội trường nhỏ của trường đại học ở Triều Dương, có phải cô cũng bất an như thế này?

"Tôi có một người quen, cô ấy đã ở bên tôi rất nhiều năm. Vì tôi không biết cô ấy tốt, cho nên cô ấy tức giận, và rồi cô ấy rời đi. Cô ấy đi rồi nhưng lại đem rất nhiều dấu vết của mình để lại. Mỗi năm cô ấy đều sẽ mang theo một đống lớn này nọ đi đến Châu Phi, lúc trở về lại vừa đen vừa gầy, có đôi khi còn có thể sinh bệnh. Tôi cảm thấy cô ấy làm vậy là tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng cô ấy nói rằng chính những đôi mắt trong trẻo của bọn trẻ đã khiến cho cô ấy hết lần này đến lần khác muốn đi đến vùng đất đó. Sau này, khi cô ấy rời đi, tôi tò mò, vì thế tôi cũng đi đến nơi mà cô ấy đã từng nói đến. Đó chính là Châu Phi. Sau khi đặt chân đến đó, tôi mới biết được thì ra trên thế giới này còn tồn tại một nơi như vậy. Quốc gia đó hàng năm đều thiếu nước một cách trầm trọng, nơi mà không thể trồng được bất kỳ hoa màu nào, nơi mà mọi người mỗi ngày phần lớn thời gian đều sẽ ở trụ sở cứu tế xếp hàng chờ đợi để được phát một chút lương thực ít ỏi, nơi mà những bà mẹ mỗi ngày trước khi ngủ đều lo lắng đứa con ngủ ở bên cạnh mình sáng ngày hôm sau có thể tỉnh dậy hay là không, nơi mà bọn trẻ có đôi khi tỉnh dậy chạm đến cơ thể lạnh như băng của người thân mình. Khi tôi hai mươi tuổi, tôi không biết còn có những số phận như vậy. Khi tôi hai mươi tuổi, tôi cả ngày đều chỉ biết oán hận, hận cuộc đời đối với tôi không công bằng."

Lan Đình Phương dừng một chút, khuôn mặt ở bên dưới ánh đèn vô cùng dịu dàng.

"Hai mươi tuổi, Lan Đình Phương chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày biến thành bộ dáng của hiện tại. Đúng vậy, tôi nghĩ, tôi hẳn là phải cảm tạ cô ấy, tôi còn muốn nói với cô ấy, cô ấy không biết rằng cô ấy đã làm tôi thay đổi như thế nào."

"Tôi nghĩ, mỗi một cá nhân đều sẽ có thời khắc mê man, không biết vì sao bản thân lại tồn tại trên thế giới này. Tôi cảm thấy thật may mắn vì đã gặp được cô ấy trong khoảng thời gian đó. Vào thời điểm đó, tôi giống như một con nhím không biết viết chữ ngoan là như thế nào, là cô ấy tay cầm tay dạy tôi viết ra một chữ hoàn chỉnh đó. Do đó con chữ này có ẩn hàm ý nghĩa, để ngày hôm nay tôi có thể đứng ở nơi này."

Trong hội trường im ắng, dường như mọi người còn đang đắm chìm vào nội dung của bài phát biểu.

Bách An Ny lặng lẽ đứng lên, lặng lẽ rời khỏi hội trường. Ở bên ngoài hội trường, cô ta dựa vào trên tường, bên trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay này tựa như là lốc xoáy xuyên đến màng tai cô ta.

Lau mặt, Bách An Ny đờ đẫn đi vào nhà vệ sinh.

Liên Hảo ở trong những tiếng vỗ tay như sấm rền kia lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, từng bước một rời khỏi hội trường.

Cô cảm giác được có một tầm mắt luôn gắt gao dừng ở trên lưng mình.

Nhưng hiện tại cô không có biện pháp nào để đối mặt với ánh mắt này.

Bách An Ny đứng trước gương của nhà vệ sinh, cầm lấy son môi, đây là mẫu son môi mới nhất của Maybelline, màu này chỉ thích hợp cho phụ nữ hai mươi mấy tuổi, nhưng cô ta vẫn cố tình chọn màu son này.

Thoa lên môi, khuôn mặt trong gương tươi thêm vài phần, cười khổ, Bách An Ny, khi nào thì mày trở nên không tự tin như vậy?

Vừa mới rồi, người mà Lan Đình Phương thâm tình chân thành muốn biểu đạt sự cảm tạ rốt cuộc là ai? Trừ bỏ bản thân cô ta thì ai có thể làm bạn cùng anh vượt qua năm tháng dài như vậy?

Một cái tên sinh động hiện ra, Bách An Ny lắc lắc đầu, cô ta đốt một điếu thuốc, vô lực tựa vào trên tường, sương khói lượn lờ kia tựa như năm tháng mây khói, vô cùng mông lung, có cố nhìn thế nào cũng nhìn không rõ, muốn lưu cũng lưu không được.

Lan Đình Phương làm sao có thể biến thành người theo chủ nghĩa tình cảm? Làm sao anh có thể đem những lời nói này nói được có khuông có dạng như vậy?

Lan Đình Phương, anh đã thay đổi bao nhiêu? Khi Bách An Ny không ở bên cạnh anh, có phải anh liền giống như lời mà Cố Liên Hảo đã nói, anh của hiện tại đã không còn là anh của ngày xưa nữa? Vậy thì, Cố Liên Hảo đã chứng kiến tất cả sao? Như những gì mà cô ta đã nói, lấy thân phận của một người vợ?

Không không, hiện tại không phải! Hiện tại, Cố Liên Hảo đã là vợ trước của Lan Đình Phương.

Vậy thì, sự việc phát sinh trên cái sân khấu kia là như thế nào? Những lời nói của Lan Đình Phương mà Bách An Ny không hề quen thuộc của đêm nay đại biểu cho cái gì?

Thực sự khó chịu, Bách An Ny tắt thuốc, nhìn vào trong gương nhíu mày, Bách An Ny, mày không chỉ trở nên không tự tin mà còn thích suy nghĩ lung tung, Cố Liên Hảo cùng lam Đình Phương đã trở thành quá khứ, hiện tại, mày còn đang ở bên người anh ấy còn cô ta thì không.

Ra khỏi nhà vệ sinh, có một bóng lưng yểu điệu mặc lễ phục màu đen đang đưa lưng về phía cô ta, một bên bả vai cô tựa vào trên tường, cúi đầu nghe điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng.

Cô đang nói: "Anh Hùng, khi nào thì anh trở về?".

Anh Hùng, khi nào thì anh trở về? Khi nghe được câu nói này, Bách An Ny cảm thấy thật thú vị, tên của người cùng người phụ nữ này gọi điện thoại sẽ không phải là Anh Hùng? Thật là có người dám đem cái tên Anh Hùng ra đặt?

Người phụ nữ cùng Anh Hùng gọi điện thoại này có bóng lưng rất đẹp, cô có một chiếc gáy xinh đẹp tuyệt trần, người có chiếc gáy đẹp như vậy thích hợp nhất là mặc sườn xám. Bách An Ny mơ hồ nghĩ như vậy.

Thời điểm dự định bước đi, cô ta đột nhiên phát hiện ra giọng nói của người đang nói chuyện điện thoại kia dường như giống như đã từng quen biết, và điều đó đã khiến cho Bách An Ny dừng bước chân.

Trong ký ức xa xôi, Lan Đình Phương từng có một cái đuôi theo sau. Cái đuôi kia thường đi theo phía sau nhắc nhở anh: Lan Đình Phương, anh còn chưa có ăn cơm. Lan Đình Phương, anh ký tên đi! Lan Đình Phương, anh nên đổi một đôi giày mới. Lan Đình Phương, anh có muốn uống nước hay không?.....

Lan Đình Phương, Lan Đình Phương, cái tên này luôn treo ở trên miệng của cái đuôi kia, khiến cô ta cảm thấy vô cùng chán ghét. Cuối cùng, cô ta nói với Lan Đình Phương: "Lan Đình Phương, em không thích Cố Liên Hảo."

Chiều hôm đó, ở bên dưới bóng râm, cái đuôi kia lại gọi tên Lan Đình Phương, bởi vì anh bỏ quên sách trong phòng học, anh cứ như vậy nhận lấy sách từ tay cái đuôi kia, thẳng thừng nói: "Cố Liên Hảo, về sau không cần lúc nào cũng lẻo đẽo theo tôi, An Ny không thích."

Cái đuôi kia lẳng lặng đứng ở dưới bóng cây, vô cùng đơn giản đáp một câu: "Được."

Lúc đó, Bách An Ny thật sự không thích Cố Liên Hảo, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình tốt, thành tích học tập lại ưu tú. Bách An Ny cảm thấy Cố Liên Hảo, con gái quan ngoại giao có một loại cao quý từ trong xương, cùng xuất thân và thành tích học tập không quan hệ. Đó là một loại cao quý bẩm sinh, cái loại cao quý này khiến cho cô khi đứng yên tĩnh giữa một đám người mặc quần áo giá rẻ cũng có cảm giác tồn tại mãnh liệt, khiến cho cô ở giữa một đám học sinh có gương mặt hơi ngây ngô cũng vô cùng nổi bật.

Do đó, với sự tính toán riêng của mình, Bách An Ny dung túng để cho Cố Liên Hảo đến gần Lan Đình Phương, bởi vì cô ta muốn cho Cố Liên Hảo nếm thử mùi thất bại.

Khi đó, Bách An Ny không biết, đứng ở bên dưới bóng râm kia, cái đuôi Cố Liên Hảo có thương tâm một chút nào hay không. Từ phía xa nhìn đến, cô ta chỉ thấy được Cố Liên Hảo đứng ở đó rất lâu.

Sau này, Cố Liên Hảo thật sự rất ít xuất hiện xung quanh Lan Đình Phương.

Sau này, cái đuôi kia thế nhưng lại trở thành vợ của Lan Đình Phương.

Bóng lưng kia vẫn cúi đầu nghe điện thoại, bàn tay Bách An Ny một mảnh lạnh lẽo.

Tắt điện thoại, Liên Hảo không có ý định tiến vào hội trường, cô cúi đầu đùa điện thoại trong tay, mở album ảnh ra, cuối cùng, lục ra một bức ảnh chụp chung cùng mẹ mình. Khi đó, cô và mẹ đứng ở bên dưới gốc cây sồi cao lớn, khuôn mặt của cô lúc ấy hơi nhăn nhó, còn mẹ thì mặc một bộ váy trang trọng, biểu cảm cũng thoáng câu nệ. Dì Đại Thiến đã từng nói cho Liên Hảo biết, mẹ cô nói bà gặp khó khăn trong việc nắm bắt tâm lý của con gái mình, và điều này còn khó khăn hơn bất kỳ lĩnh vực ngoại giao nào. Bà sợ kiểm soát cô quá chặt sẽ sinh ra tác dụng ngược, sợ khoảng cách của hai mẹ con sẽ ngày một xa dần.

"Mẹ ngốc!" Ngón tay Liên Hảo xoa lên khuôn mặt của mẹ mình.

"Cố... Cố Liên Hảo?" Một giọng nữ chậm chạp mang theo nghi ngờ phát ra từ phía sau lưng Liên Hảo.

Liên Hảo không có quay đầu, cho tới bây giờ, Cố Liên Hảo chẳng phải người có thính giác tốt, nhưng đối với giọng nói sau lưng này, cô có thể đoán được là ai.

Đó là người có thể gọi ra cái tên Lan Lan như đọc thơ ca, cũng có thể hát ra âm thanh cao vút.

"Liên Hảo, Cố Liên Hảo." Giọng nói sau lưng cô hơi run rẩy.

Liên Hảo quay đầu lại, Bách An Ny đứng ở nơi đó, xinh đẹp mà tinh xảo.

Bách An Ny dường như sắp bắt không được túi xách, ngón tay cô ta siết thật chặt, giây tiếp theo đã hơi hơi nâng cằm lên, hướng Liên Hảo tiến đến vài bước.

"Liên Hảo, cô trở về từ khi nào?" Cô ta cười yếu ớt.

Dùng nụ cười yếu ớt này, Bách An Ny cho dù ở thời khắc u tối nhất cũng muốn bày ra nụ cười rung động lòng người này cho bản thân xem, đây là điều ở Bách An Ny mà Lan Đình Phương say đắm.

"Trở về đã vài ngày." Liên Hảo đem di động thả lại vào trong túi xách, nhàn nhạt trả lời.

"Chiếc váy rất đẹp." Cô ta chỉ vào chiếc váy trên người Liên Hảo: "Rất thích hợp với cô."

Liên Hảo không hề động cũng không có trả lời, cô đương nhiên sẽ không cho rằng Bách An Ny muốn cùng cô đàm luận về chuyện quần áo.

"Cô cũng nhận được thiệp mời? Hay là...." Bách An Ny dừng một chút: "Hay là đến cùng Đình Phương?"

Cô ta nói đến đây, Phương Hữu Vi liền mang bộ mặt sốt ruột xuất hiện, thở gấp: "Cố tiểu thư, Lan tiên sinh đang tìm cô khắp nơi."

Mọi chuyện dĩ nhiên không cần nói cũng đã quá rõ ràng.

Bách An Ny đã vài lần gặp qua Phương Hữu Vi, anh ta là trợ thủ đắc lực bên người Lan Đình Phương. Cô ta đã vài lần trở thành trò cười trong mắt anh ta, có một lần anh ta coi cô ta thành đối tượng ái mộ theo dõi Lan Đình Phương, còn dùng khẩu khí nghiêm khắc quát mắng cô ta.

Trên thực tế, cô ta cũng thực sự không khác gì những kẻ ái mộ theo đuôi Lan Đình Phương.

Phương Hữu Vi lúc này mới nhìn thấy Bách An Ny, hai người phụ nữ gặp nhau ở tình huống này đối với Lan tiên sinh tuyệt đối bất lợi. Anh ta nghiêng người chặn Bách An Ny lại, đối với Liên Hảo biểu hiện thái độ vô cùng cung kính.

Phương Hữu Vi che chở Liên Hảo bước qua trước mặt Bách An Ny.

Giày cao gót tám tất có thể chống đỡ, đem lưng Bách An Ny đứng thẳng, nhưng không thể ngăn được nổi đau trong lòng cô ta lúc này.

Bách An Ny chán ghét trạng thái lúc này của mình.

Rõ ràng, thật lâu thật lâu trước kia, chỉ vì một câu không thích Cố Liên Hảo của cô ta mà Lan Đình Phương liền lựa chọn cùng Cố Liên Hảo phân rõ giới hạn.

Người ở bên trong hội trường đã lục tục theo cửa chính rời đi. Ở khu vực phỏng vấn, tiếng người ồn ào, âm thanh chụp ảnh cùng với những câu hỏi của phóng viên liên tiếp được đặt ra, bọn họ đều giống nhau trường thương đoản pháo nhắm ngay Lan Đình Phương.

Phương Hữu Vi đưa Liên Hảo đến khu phỏng vấn.

Bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên, sắc mặt Lan Đình Phương không được tốt cho lắm, đôi chân mày anh nhíu lại, biểu thị sự không kiên nhẫn.

Vấn đề mà các phóng viên đưa ra đều quay quanh thân phận của người mà anh muốn cảm tạ, bọn họ đối với vấn đề này rất nhiệt tình.

Trong lúc các phóng viên còn đang không ngừng đặt ra câu hỏi, Lan Đình Phương lạnh lùng nói: "Việc này các người không cần thiết biết, cũng hãy thu hồi sự hiếu kỳ của các người lại. Tôi cho rằng hành động này đối với các người hoàn toàn không có lợi ích gì, trái lại, nói không chừng còn sẽ khiến cho các người rước lấy phiền toái không cần thiết. Nếu các người muốn bảo toàn bát cơm của mình, thì tốt nhất nên để cho tôi yên tĩnh một chút, cũng đừng có phát huy sức tưởng tượng của mình."

Lời này nếu từ người khác nói ra có lẽ sẽ ngay lập tức rước lấy công kích từ phía các phóng viên, nhưng một khi Lan Đình Phương đã nói thì liền có sức ảnh hưởng rất lớn. Truyền thông Á Thái tuyệt đối có thể làm mưa làm gió ở trong giới truyền thông. Chỉ trong tích tắc, mọi người đều bắt đầu cười ha ha cho qua chuyện.

"Người mà Đình Phương muốn cám tạ kia có lẽ chính là cô, Cố Liên Hảo." Bách An Ny không biết từ lúc nào đã đi đến bên người Liên Hảo: "Anh ấy đúng là nên cảm tạ cô, anh ấy có thể đứng ở đỉnh cao của ngày hôm nay đều có một nửa công lao là đến từ cô, bởi vì cô có một người mẹ có quyền có thế. Tuy rằng, anh ấy không có nói ra, nhưng tôi biết anh ấy luôn luôn cảm kích cô."

"Cố Liên Hảo, Đình Phương anh ấy rất cảm kích cô. Tôi nghĩ, cả đời này anh ấy đều sẽ luôn cảm kích cô như vậy."
Bình Luận (0)
Comment