Tình Yêu Còn Mãi

Chương 13

Những tin đồn bịa đặt, những dư luận xôn xao nhanh chóng giáng xuống.

Nhà họ Hạ tuy rằng có tiếng tăm ở bên ngoài, nhưng trước sau đều kín tiếng, chỉ là gần đây, rắc rối xảy ra ngày càng nhiều, vậy mà Hạ Khải Thành lại có thể làm ngơ như không hay biết. Đến khi dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt trong thành phố Tịnh, anh liền đưa Quý Đồng về Mộ Phủ.

Việc này khiến cho Trang Dục rất bực mình, lúc Hạ Khải Thành sắp lên máy bay, anh ta còn gọi điện cho Hạ Khải Thành, muốn anh ở lại. Nhưng Vi Lâm nghe máy và nói: “Anh Hạ kiên quyết phải rời khỏi đây ít hôm, ai khuyên cũng vô ích thôi… Họ đã lên máy bay rồi”.

Trang Dục không biết làm gì nữa, đùng đùng trút giận: “Giờ là lúc nào rồi? Tài liệu tố cáo Bí thư Lục đã được chuyển lên trên, hơn nữa tin đồn nhảm về Quý Đồng cũng vừa mới lắng xuống, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện, cậu ấy còn dám đưa người đi lung tung khắp nơi sao? Quay lại vườn chè đó làm gì? Giờ không phải là vấn đề của vườn chè nữa rồi, giờ là xung đột giữa chúng ta với nhà họ Lục”.

Vi Lâm đương nhiên hiểu rõ: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, chuyến đi này của anh Hạ không có nguyên nhân nào khác, chỉ là cô Quý Đồng muốn trở về thăm quê cũ mà thôi”.

Chỉ đơn giản là như vậy.

Trang Dục không còn lời nào để nói nữa, tại thời điểm quan trọng này, Hạ Khải Thành vẫn có tâm trạng đưa Quý Đồng về thăm nhà, đâu đến lượt anh ta phàn nàn!

Trang Dục cười gượng rồi gác máy, lòng thầm nghĩ, cái tên Vi Lâm này mấy năm gần đây cứ làm như mình là ông chủ không bằng, chẳng nể nang ai cả, cách nói chuyện cũng thật khó lọt tai! Anh ta không quan tâm tới việc vớ vẩn của người khác nữa, lúc chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhớ lại câu nói của Vi Lâm ban nãy, “Họ đã lên máy bay rồi”, như thế nghĩa là… Hạ Khải Thành không cho Vi Lâm đi cùng?

Người ý thức được việc này không chỉ có Trang Dục. Mãi khi máy bay đã cất cánh, Quý Đồng mới phát hiện Vi Lâm không đi theo hai người họ. Điều này quả thực khiến cô cảm thấy bất an, cô nhìn anh hỏi: “Ngộ nhỡ gặp phải chuyện phiền phức…”.

Kỳ thực, cô nói ra câu kia chỉ là lúc nhất thời, Hạ Khải Thành làm việc gì cũng suy xét chu đáo, cô thật không ngờ anh nói đi là đi ngay.

Ánh nắng chói chang xuyên qua những tầng mây, Hạ Khải Thành kéo rèm che cửa sổ vào, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.

“Trước mắt, tất cả những chuyện phiền phức đều ở thành phố Tịnh”, anh nói, “Vi Lâm đi theo chúng ta cũng chẳng có ích gì, cậu ấy ở lại để quan sát tình hình trong thành phố”.

Mặc dù ký ức về Mộ Phủ không quá sâu đậm, nhưng ít nhiều thì Quý Đồng vẫn nhớ được rằng, nằm cách vườn chè gần nhất chỉ có một thị trấn nhỏ. Ngay cả trung tâm huyện lị cũng chưa được đô thị hóa hoàn toàn chứ chẳng nói gì đến khu vực trên núi. Vườn chè vì thế vẫn giữ được môi trường sinh thái nguyên bản, đó là một nơi hoàn toàn xa lạ với Hạ Khải Thành,thế mà anh lại không đưa người theo. Quý Đồng cảm thấy thật kỳ lạ. Cô tỉ mỉ quan sát biểu hiện của anh. Người nhà họ Hạ chắc chắn chưa từng trải qua cuộc sống vùng thôn quê. Dù cho Hạ Khải Thành không quá coi trọng việc này, nhưng môi trường sống từ nhỏ đã ăn sâu vào nhận thức, bây giờ đến Mộ Phủ, anh có thích ứng được hay không? Hơn nữa, thời tiết mùa đông ở đó rất khắc nghiệt…

Trong lúc Quý Đồng đang mải miết đeo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, Hạ Khải Thành nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi nhả ra hai tiếng: “Đi ngủ!”.

Quý Đồng nhắm mắt lại, sau đó chợt nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ bên tai: “Cả ngày nghĩ ngợi lung tung cái gì thế, lúc anh bị ông nội bắt đi điều tra nghiên cứu, không biết em còn đang ở xó nào!”.

Cô tủm tỉm cười. Hạ Khải Thành chỉ nói bừa một câu đã khơi dậy lòng hiếu kỳ trong cô. Nguồn: diễn đàn lê quý đôn Cô bắt đầu tò mò về tuổi thơ của anh, khi ấy cô còn quá nhỏ, và đương nhiên vẫn chưa được gặp anh, nhưng cô cứ thử hình dung một chút… Hạ Khải Thành lúc bé chắc chắn vô cùng xấu tính, thế nên bây giờ ba mươi rồi mà chẳng có tính kiên nhẫn gì cả, thậm chí một chút xíu lòng khoan dung hiện có cũng là do ông nội nghĩ hết cách mới rèn luyện được cho anh.

Càng nghĩ càng thấy thú vị, cô quay mặt đi chỗ khác rồi cười khúc khích. Hạ Khải Thành ban đầu còn mặc kệ cô, nhưng lát sau anh không chịu nổi, liền cốc nhẹ lên trán cô: “Gì thế?”.

Quý Đồng quay người lại, kề sát mặt anh, vừa cười vừa nói: “Hồi nhỏ anh đã bị đánh đòn bao giờ chưa?”.

Hạ Khải Thành không ngờ cô đột nhiên hỏi về chuyện này. Anh ngẩn ra một lúc rồi cười đáp: “Chẳng nhớ nữa, nhưng chắc từng bị ông đánh rồi, trẻ con bướng bỉnh mà”.

Quý Đồng đắc chí cười. Bấy giờ, Hạ Khải Thành mới nhận ra cô đang tò mò về tuổi thơ của mình, bèn để mặc cô tự do tưởng tượng một lát, sau đó anh kéo cô vào lòng, ép cô nằm yên.

Trong lòng Quý Đồng hiểu rõ, cuộc sống của Hạ Khải Thành cũng không lấy gì làm vui vẻ. Từ nhỏ, anh đã không còn cha mẹ, khi bắt đầu có nhận thức thì được giáo dục bằng quan niệm “con trưởng tối cao”. Hơn nữa, chứng kiến việc ông nội không ngại ra tay với cả con ruột, đuổi hết mấy người con thứ ra khỏi thành phố Tịnh, dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ sự bình an cho đứa cháu nội duy nhất, Hạ Khải Thành càng không tể chối bỏ trách nhiệm của bản thân đối với gia đình này. Anh không biết đạo lý đối nhân xử thế của những gia đình bình thường như thế nào, vì vậy, đôi khi anh làm việc khá độc đoán, quen với việc đặt mình lên vị trí người bảo hộ.

Hạ Khải Thành không biết Quý Đồng đang đắm chìm trong những suy nghĩ rối ren ấy, anh đặt tay lên vai cô, cảm nhận rõ ràng cô gầy đi: “Đợi khi khỏe lại phải đi tập thể dục cho anh! Trông em bây giờ kém xa trước kia rồi. Dạo gần đây mặt mũi nhợt nhạt, thể chất yếu hẳn”.

Thực ra vóc dáng Quý Đồng vẫn được coi là cân đối, lúc bé trông nhỏ nhắn đáng yêu, sau này lớn rồi cũng không đến nỗi quá gầy, chẳng qua cuộc sống phải bươn trải nhiều.

Quý Đồng vốn định phản bác rằng bình thường cô không dễ bị ốm, ngoài căn bệnh thâm căn cố đế ra thì cẳng có gì đáng ngại. Nhưng chợt nhớ đến lần bị ngã cầu thang phải nằm viện, cô lại không dám nói gì nữa. Thực lòng, cô vẫn chưa nghĩ kỹ về việc có nên thẳng thắng với anh chuyện về đứa con hay không. Trước đây, cô coi nó là sự trả thù duy nhất, ra sức nói dối để làm tổn thương người khác, đồng thời làm tổn thương chính mình. Còn hiện giờ, không phải là không muốn giải thích, mà là… không dám giải thích.

Trong lòng cô hiểu rõ, nguyên nhân thật sự khiến Hạ Khải Thành và cô không gặp nhau suốt hai năm chính là lời nó dối này. Chiêu “trả thù độc ác” của cô năm đó làm anh quá đỗi kích động và tổn thương, thế nên bây giờ cô không dám thú nhận, càng không dám tưởng tượng ra phản ứng của anh khi nghe sự thật.

Hạ Khải Thành cảm thấy rõ Quý Đồng còn lời muốn nói, nhưng không chịu nói ra, cứ giữ trong lòng tự giày vò bản thân. Anh xoa bờ vai cô, thở dài. Rõ ràng chẳng hỏi cô điều gì, vậy mà anh lại vô duyên vô cớ thốt lên một câu: “Quý Đồng, không sao cả”.

Những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Quý Đồng bỗng chốc được tháo gỡ. Cô nhích lại gần anh thêm chút nưa, tựa đầu lên vai anh.

Trước đây, Hạ Khải Thành tuy phải đi giao thiệp nhiều nhưng chẳng bao giờ hút thuốc. Còn hiện tại, trên người anh luôn thoang thoảng mùi thuốc lá . Quý Đồng chạm vào cổ anh, thì thầm: “Anh cũng phải nghe em một việc, đừng hút thuốc lá nữa, không tốt cho sức khỏe. Bố em vì hút thuốc nhiều, năm ông bà qua đời, bố còn vừa hút thuốc vừa uống rượu nữa, lúc đầu chỉ bị ho, bây giờ ảnh hưởng đến cả tim rồi kìa”.

Nhắc đến bố, Quý Đồng lại buồn bã. Quý Như Trạch năm nay đã nhiều tuổi, một mình run rẩy trong trại giam thật sự nguy hiểm, cũng chỉ trông mong việc đề nghị điều trị tại ngoại nhanh chóng được đồng ý.

Hạ Khải Thành khẽ cười, cô bé của anh lớn rồi nên bắt đầu muốn quản lý anh đây!

Máy bay tư nhân thuận lợi bay trên độ cao ba nghìn mét, ánh mặt trời gần như xuyên thấu tất cả, theo khe hở của rèm che lọt vào bên trong. Tỏ ra rất thích thú, Quý Đồng đưa tay lên, làm như thật sự có thể cầm được ánh nắng.

Mọi thị phi rắc rối đều vứt bỏ lại phía sau, trong khoang máy bay quá đỗi yên tĩnh, suốt cả hành trình chẳng ai đến làm phiền hai người họ.

Đôi khi phóng túng bản thân một chút cũng không có gì đáng trách.

Quý Đồng đột nhiên cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở thành một việc xa xỉ. Cô mong được ôm chặt anh mãi như thế này, cả đời này không buông tay, cho dù bên ngoài có ai nói gì đi nữa, cho dù người trong gia đình có cho phép hay không, Hạ Khải Thành vốn dĩ là của cô.

Ý nghĩ này đeo bám Quý Đồng suốt cả chuyến bay. Cô trở nên mạnh bạo hơn, xuống máy bay cũng không chịu buông anh ra, Hạ Khải Thành hiếm khi thấy cô vui vẻ như thế. Lúc này đã là giữa trưa, từ sân bay về tới Mộ Phủ vẫn phải trải qua nửa ngày đường ô tô nữa. Nếu không có trục trặc thì sẩm tối hai người sẽ có mặt ở vườn chè.

Dọc đường, Quý Đồng ngạc nhiên phát hiện, người không thích ứng được hóa ra là mình. Con người khó tránh được những điều phàm tục, thường không biết quý trọng những gì mình có, điều kiện sống ở nhà họ Hạ quá tốt khiến cô quên mất rằng cuộc sống trước đó của mình cũng không đến nỗi tệ.

Lúc mới xuống máy bay, Quý Đồng vẫn cho rằng Hạ Khải Thành đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy. Nhưng khi hai người bắt taxi rời khỏi thị trấn, rồi lại chuyển xe đến Mộ Phủ, cô mới biết anh chưa hề có sự chuẩn bị cho chuyến đi này, cũng chẳng bàn bạc với bất kỳ ai, chỉ vì một câu nói của cô, anh liền đưa cô trở về đây.

Mùa đông ở miền Tây Nam, khí hậu còn thất thường hơn thành phố Tịnh, lại vừa có thông báo gấp về đợt không khí lạnh sắp diễn ra. Hai người đến bên xe ngoại thành thì đã là xế chiều, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, trời bỗng chốc rối sầm lại, gió lạnh mang theo hơi ẩm lùa vào người, rét thấu xương. Đi chưa nổi mấy bước, cả người Quý Đồng đã run lên cầm cập. Rời khỏi Mộ Phủ quá lâu, cô quên mất mức độ khắc nghiệt của mùa đông nơi đây. Trước lúc họ đi, Vi Lâm đã nhắc nhở cô phải mặc nhiều áo, cô còn cho là không cần thiết, chỉ quàng một chiếc khăn cổ dày. Bây giờ lạnh cắt da cắt thịt, cô chẳng dám kêu ca, vội vàng kéo lớp quần áo mỏng dính sát vào người, hít thật sâu. Chưa được bao lâu, da mặt cô đã tê cóng vì lạnh.

Cái rét ẩm của miền Nam rất nguy hiểm, bất ngờ ập đến khiến người ta không kịp thích ứng, lúc nào cũng cảm thấy uể oải như không còn sức lực. Dù đã đeo găng tay nhưng bàn tay Quý Đồng vẫn liên tục run rẩy. Hai người đi bộ gần nửa tiếng trên con đường nhỏ, không có nhiều xe chạy qua.

Hạ Khải Thành ôm cô vào lòng, xoa má cô, nói: “Tại anh quyết định gấp quá, lúc đầu định để Vi Lâm đến xem xét trước, nhưng…”.

Thời điểm này nội thành xảy ra quá nhiều vấn đề, anh muốn nhanh chóng đưa cô ra khỏi chốn đầy rẫy thị phi đó. Tuy nhiên, Mộ Phủ không giống những nơi khác, để đảm bảo an toàn, anh không thể tùy tiện tiết lộ thông tin với người trong thị trấn. Vì không biết rõ đường đến Mộ Phủ, hai người chỉ có thể đợi xe khách đến để đi cùng. Tối nay có thể đến được vườn chè một cách thuận lợi hay không, hoàn toàn là dựa vao may mắn.

Lúc này Hạ Khải Thành vẫn tỏ ra rất ung dung. Anh buộc lại khăn quàng cổ cho Quý Đồng, đứng chắn gió trước mặt cô: “Chịu khó thêm chút nữa”.

Quý Đồng đã lạnh cóng người, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười với anh. Cô cảm thấy sức chịu đựng của con gái thường tốt con trai, cô thì cố gắng chịu đựng lạnh một chút là được, nhưng Hạ Khải Thành ngày nào ra ngoài cũng có xe đưa xe đón, mùa đông chỉ cần mặc một chiếc áo khoác là xong, giờ bỗng nhiên bị cô kéo đến nơi này, thật sự khiến người ta lo lắng. Hai hàm răng đã va vào nhau mà cô vẫn cố hỏi: “Anh… Anh có lạnh không?”.

Hạ Khải Thành bật cười, thở dài một hơi rồi kéo cô vào lòng. Làm sao mà không lạnh cho được? Một cơn gió thoảng qua thôi đã khiến anh rét run lên rồi. Chiếc áo bành tô nhanh chóng ngấm một tầng hơi ẩm, khiến cả người anh gần như sắp đóng băng. Đoạn đường này có tất cả năm bóng đèn nhưng chỉ còn một bóng sáng, cách chỗ hai người đứng mấy trăm mét, tạm đủ để chiếu tia sáng yếu ớt tới chỗ họ.

Quý Đồng kề sát vào ngực anh, nheo mắt quan sát. Không biết tại mưa hay gió làm mờ đi đường nhìn, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại mà cuối con đường vẫn không xuất hiện bất kỳ ánh đèn xe nào, càng không có người.

Hạ Khải Thành đang yên lặng bỗng nhiên buông tay, dắt cô đi về phía trước. Quý Đồng cảm thấy anh cũng đã lạnh tới mức toàn thân cứng đờ, nhưng cô biết, nếu hai người cứ tiếp tục đứng im tại chỗ thì càng không tốt, cần phải vận động mới có thể giữ đầu óc tỉnh táo.

Đi được một đoạn, Quý Đồng càng run rẩy hơn. Hạ Khải Thành bèn lấy điện thoại ra, định gọi cho Vi Lâm bố trí người đến đón, nhưng lại bị Quý Đồng ngăn cản: “Đợi thêm chút nữa”. Năm xưa, Hạ Khải Thành can dự vào chuyện mua bán đất Mộ Phủ, quan hệ giữa các bên rất căng thẳng, nếu giờ lộ ra thông tin anh một mình tới đây thì thật sự rất nguy hiểm.

Hạ Khải Thành cởi chiếc áo khoác ra choàng vào người Quý Đồng, cô thật sự sốt ruột, giờ là lúc nào chứ, giữa nơi đồng hoang giá rét, anh chỉ có mỗi chiếc áo khoác để cản gió mà còn nhường cho cô. Cô nhất định không chịu mặc.

Hạ Khải Thành kiên quyết: “Em chọn đi, hoặc là anh gọi người đến, hoặc là em mặc áo khoác vào”.

Sống tới ngần này tuổi, có khó khăn gì mà anh chưa gặp, chỉ vì lần này đưa cô theo nên anh mới không muốn cô phải gánh chịu cùng mình.

Cuối cùng, Quý Đồng đành lựa chọn phương án thứ nhất. Vi Lâm nhiều năm phục vụ bên cạnh Hạ Khải Thành, đương nhiên hành sự rất cẩn trọng. Sáng sớm, anh ta đã lường trước được tình huống hai người có thể gặp khi trời tối, vì thế đã bố trí sẵn xe. Để tránh người của chính quyền, Vi Lâm âm thầm liên lạc với một gia đình chuyển từ Mộ Phủ vào trong thị trấn, trước đây, Hạ Khải Thành từng giúp đỡ họ nên về cơ bản có thể tin tưởng trông cậy.

Hạ Khải Thành nhận được tin báo của Vi Lâm, liền nói với Quý Đồng: “Xe sẽ đến ngay bây giờ, vì tắc đường trong thị trấn nên mới bị trễ”.

Bấy giờ, hai người mới bớt lo lắng đi một chút. Quý Đồng chợt thấy phiền muộn, quả nhiên việc gì dính dáng đến cô thì luôn gặp trở ngại. Cô kéo áo khoác của anh sít lại, sau đó còn xoa xoa mặt anh giống như anh làm với mình. Hạ Khải Thành vốn đang cau mày cũng phải bật cười, ôm cô vào lòng: “Anh hiểu rồi”.

Quý Đồng ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Hiểu cái gì?”.

“Anh luôn cho rằng phải để em nếm trải khổ cực, em mới trưởng thành hơn, như vậy sau này có gặp phải khó khăn gì, em cũng không quá yếu đuối. Thường thì phụ nữ hễ gặp phải một chút trở ngại là lại nghĩ tiêu cực, nhưng hôm nay…

Hôm nay, anh đau lòng, đau lòng tới mức lần đầu tiên hối hận vì việc mình làm.

Ngay từ khi Quý Đồng mới đến sống ở nhà họ Hạ, anh đã muốn dạy cô từng li từng tí, bất luận là cách đối nhân xử thế hay chuyện tình cảm. Anh chưa bao giờ thật sự quan tâm xem cô sống thế nào, chưa bao giờ hỏi han hay nghe cô tâm sự. Cho dù cô làm sai việc gì, anh cũng để mặc cô tự học cách sửa chữa lỗi lầm. Giờ đây, anh mới nhận ra, tất cả những điều này đối với cô mà nói quả thực quá khắt khe.

Bất chợt, anh cúi đầu hôn lên trán cô.

Hai người sắp mất đi toàn bộ hơi ấm, đứng sát vào nhau lại có cảm xúc khó diễn tả. Tia sáng yếu ớt đằng xa dần mất hẳn, màn đêm ngự trị hoàn toàn, những hạt sương trĩu nặng mang theo giá rét bắt đầu rơi xuống, cơ hồ trời sẽ không bao giờ sáng nữa. Như vậy cũng tốt, hiếm khi nào anh được ôm chặt cô như lúc này.

Thực ra, Hạ Khải Thành vẫn còn điều muốn nói, nhưng Quý Đồng đã nhắm mắt lại, anh sợ cô nghe rồi sẽ khóc nên đành giữ lại trong lòng.

Anh muốn nói với cô, cuộc đời này anh đã chứng kiến quá nhiều những mánh khóe gian xảo nơi thương trường, những mưu toan suy tính trong gia đình… Con người ta một khi đã leo lên vị trí cao, thường sẽ quên mất thuở ban đầu. Nhưng anh thì chỉ mong được cùng cô chịu khổ.

Con đường trở về quê hương gian khổ hơn so với họ nghĩ.

Không biết phải qua bao lâu, cuối cùng xe cũng đến đây là một chiếc xe tải lớn của đội sản xuất, chạy trên con đường đất gồ ghề nên lắc lư nghiêng ngả, khiến người ta thót tim hết lần này đến lần khác. Người lái xe hơn bốn mươi tuổi, quê gốc ở Mộ Phủ. Ông ta từng nghe nói đến Hạ Khải Thành nhưng trước giờ chưa từng gặp anh. Hạ Khải Thành đỡ Quý Đồng lên xe trước, toàn thân cô đã bị cái lạnh hút hết sức lực. Chỗ ngồi khá chật chội, khó khăn lắm hai người mới có thể chen vào.

Quý Đồng không quên nói lời cảm ơn đối phương, đã muộn thế này mà vẫn đến đón họ. Cuộc sống của người dân quê luôn diễn ra theo một quy trình đơn giản, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mặt trời mọc thì làm việc. Chỉ trừ khi có việc cực kỳ quan trọng, người ta mới phải ra đường vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Quý Đồng nói một câu mà mãi không gãy gọn, Hạ Khải Thành ôm cô vào lòng, không muốn cô phải gắng gượng chịu đựng: “Thôi được rồi, không sao, có gì đến vườn chè rồi từ từ nói”.

Tài xế cũng mang họ Quý, người trong vườn chè Mộ Phủ gần như đều mang họ này vì xưa kia chung tổ tiên. Ông ta bảo Quý Đồng gọi mình là chú Quý. Cả thôn trước đây sống dựa vào nhà Quý Như Trạch, bây giờ gặp lại Quý Đồng, chú Quý đương nhiên rất mừng, chỉ thấy lạ vì cô và Hạ Khải Thành đi cùng nhau. Tuy thế, ông ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi thăm qua loa vài câu. Hạ Khải Thành không muốn để Quý Đồng tốn sức lực nên thay cô tiếp chuyện đối phương. Việc này khiến chú Quý không khỏi căng thẳng, chạy xe cũng nhanh hơn.

Đường núi hiểm trở, khó khăn lắm mới đến được vườn chè. Khu vực tiếp giáp với Mộ Phủ luôn bị những người trưng thu đất ở trên trông coi, mười mấy năm sự việc vẫn bỏ đó chưa giải quyết, nên vùng đất này không được tiến hành khai phá. Núi tuy không cao, nhưng chỉ có một con đường tạm bợ rất khó đi. Ngoài cửa xe chỉ có âm thanh “phật phật” chốc chốc lại vang lên, không biết là cành cây hay là thứ gì khác.

Cơ thể Quý Đồng dần dần ấm hơn một chút, nhưng tinh thần vẫn còn mơ hồ, không biết do buồn ngủ hay kiệt sức. Cô gắng sức chống đỡ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô mới biết xe sắp lên núi. Con đường này khó đi nhất, cô đột nhiên lo lắng, muốn ngồi thẳng dậy nhìn xem sao nhưng Hạ Khải Thành không cho.

“Không sao đâu, em nhắm mắt vào ngủ một lát đi, sắp đến nơi rồi”.

Thấy Quý Đồng vẫn gắng gượng muốn cử động, chú Quý cười: “Bên ngoài tối đen như mực, bóng cây liên tiếp, chú lo cháu sợ đến nỗi mất ngủ đấy”.

Quý Đồng biết Hạ Khải Thành lo lắng cho cô, tay anh còn lạnh hơn cô rất nhiều, cô không dám quấy rối nữa, mà nghe lời ngồi yên cho đến khi tới cổng thôn.

Bốn bề tối đen như mực, may mà trong thôn đã được nối điện, lác đác vài hộ gia đình còn thức và bật đèn dưới mái hiên. Quý Đồng đứng trước cổng thôn, bỗng dưng cảm thấy thời gian như ngừng lại, tất cả vẫn hệt với diện mạo trong ký ức của cô.

Những mái nhà cấp bốn hằn lên vết tích do nước mưa tạo thành, những mảnh sân phơi đầy lá chè, giữa đêm đen vẫn thoang thoảng một mùi hương đặc biệt.

Gió lạnh táp vào mặt, Quý Đồng hít một hơi thật sâu. Dường như ai đó đã bật công tắc quay về quá khứ, khiến đầu óc cô thoáng chốc tỉnh táo lại. Cô từng cô gắng kể với Hạ Khải Thành về nơi này, nhưng không thể miêu tả chính xác hương chè lan tỏa trong không khí, xen lẫn mùi của bùn đất, của chồi non, tạo nên một mùi hương đượm chất thanh tịnh.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với dưới chân núi, đương nhiên không thể nói rõ nơi nào tốt hơn hay xấu hơn. Phố xá có ưu điểm của phố xá, nếu không mọi người cần gì phải bon chen đến đó, còn Mộ Phủ lại là một chốn bình dị để người ta tìm về cho tâm hồn thanh thản. Con người luôn ôm ấp một thứ tình cảm hoài niệm, dẫu khó khăn vất vả đến nhường nào cũng phải quay về cố hương, để hiểu được ông cha đã khổ cực ra sao. Thế hệ sau như họ nhất định phải giữ lấy cái gốc của người đời trước.

Hạ Khải Thành không muốn mất thời gian chịu cái lạnh một cách vô ích, anh đã đi lên trước được một đoạn, khi quay đầu lại mới phát hiện Quý Đồng vẫn đứng trầm ngâm tại chỗ, bèn gọi cô nhanh lên. Chú Quý cũng thấy ban đêm sương xuống càng lạnh, bèn buột miệng nói bằng tiếng địa phương, Quý Đồng tuy không hiểu, nhưng biết ý ông muốn nó gì. Cô lắc đầu rồi vội đuổi theo họ. Đến bên Hạ Khải Thành, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay em mới thật sự hiểu giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hạ”.

Không được quên gốc rễ.

Đạo lý này đúng với tất cả mọi người.

Ba người nhanh chóng vào trong thôn. Chú quý muốn đi gọi những người khác trong thôn ra, nhưng Quý Đồng kịp thời ngăn lại. Giờ đã quá khuya, không cần thiết phải quấy rầy mọi người. Cô quan sát xung quanh, chợt nhớ ra con đường về nhà cũ của mình, bèn kéo Hạ Khải Thành đi theo.

“Có một đống đá ở đây, ngày xưa người trong thôn xây nhà còn thừa nên chừa lại. Bố em nói vì xung quanh đống đá này không có người sinh sống nên dần dần nó được coi là cổng thôn. Về sau, dân trong thôn mỗi lúc một đông, ai dựng vợ gả chồng xong đều phải xây nhà. Người ta xây đều tránh đống đá này ra, cuối cùng nó bị vây trở thành vị trí trung tâm của thôn.

Quý Đồng còn nhớ, đi tới đống đá này thì rẽ trái, liền đi trước dẫn đường, chẳng mấy chốc đã về tới nhà mình. Hạ Khải Thành và chú Quý thấy tinh thần cô khởi sắc nên yên tâm hẳn.

Vì họ hàng thân thích gần như đã mất hết, nên trước khi rời khỏi Mộ Phủ, Quý Như Trạch đã giao lại căn nhà này cho một bà cụ neo đơn.

Chú Quý nhanh nhẹn đi gọi cửa. Cụ Tú giờ này vẫn còn thức, nghe tiếng gọi, liền khoác thêm áo rồi đi ra mở cửa. Tuy đã bảy, tám chục tuổi nhưng cụ vẫn khỏe mạnh, chỉ có mắt là hơi kém. Cụ nhờ vào ánh sáng le lói để nhìn những vị khách bên ngoài, không nhận ra ai, cụ đành gọi tên chú Quý trước. Mãi đến khi chú Quý giới thiệu, cụ mới sửng sốt cầm lấy tay Quý Đồng, nói liền mấy câu.

Nơi đây trước kia là nhà của cô, tất cả vẫn vẹn nguyên như cũ, phía sau nhà là vườn chè trùng trùng điệp điệp, tựa lưng vào núi, cảnh sắc ban đêm trầm lặng hơn nhiều so với thành phố Tịnh. Mặc dù Quý Đồng chỉ nghe được loáng thoáng vào từ trong lời của bà cụ, nhưng lúc này ai nói gì cũng không quan trọng, quan trong là tình cảm giữa người với người.

Đang mải nói, chợt nhớ ra ngoài trời rất lạnh, cụ Tú vội lấy chiếc áo khoác màu xanh lam của mình khoác lên người Quý Đồng. Những nếp nhăn nhuốm màu sương gió trên gương mặt già nua của bà cụ hệt như vườn chè, mấy chục năm vẫn vậy, hiền lành, ôn hòa, chứa đựng tính thiện thuở sơ khai của con người.

Nỗi chua xót bỗng chốc dâng trào trong lòng Quý Đồng. Cô biết bà cụ trước giờ chưa từng rời khỏi mảnh đất Mộ Phủ, có lẽ bà cũng không hiểu hết những điều cô nói, nhưng cô vẫn nghẹn ngào giải thích với cụ: “Bố cháu tạm thời không thể về thăm bà, bố cháu cũng nhớ mọi người ở đây lắm… Cháu thay bố về thăm mọi người, sau này cháu sẽ đưa bố về đây an dưỡng…”.

Vẫn là người lý trí nhất, Hạ Khải Thành nhắc nhở cô: “Vào trong nhà trước đã, bà và chú Quý đều có tuổi rồi, đứng ngoài này mãi lạnh”.

Tối nay, cụ Tú hết sức vui mừng, nói rất nhiều chú Quý phải làm “phiên dịch viên”, truyền đạt lại cho Hạ Khải Thành và Quý Đồng. Cụ nói đáng ra đã ngủ rồi, nhưng chợt nghĩ đến chuyện thu dọn quần áo mùa đông. Sau đó, cụ lại cảm thấy cứ có việc gì chưa xong, cuối cùng thức đến khi Quý Đồng trở về.

Bà cụ tươi cười nghe chú Quý giải thích, đột nhiên quay sang hỏi Hạ Khải Thành là ai. Chú Quý lưỡng lự một lúc không biết trả lời thế nào, người ở đây đều không rõ cảnh ngộ của Quý Đồng từ sau khi rời khỏi Mộ Phủ.

Bầu không khí trở nên gượng gạo. Quý Đồng đã gọi Hạ Khải Thành là anh trai nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay, cô không đành lòng thừa nhận điều đó.

Hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi khiến tâm trạng mọi người đều tốt hơn hăn lên. Quý Đồng bỗng không muốn tiếp tục lừa mình dối người ở trong chính ngôi nhà của mình nữa. Cô ngước nhìn Hạ Khải Thành, rồi quay sang nói với chú Quý : “Người yêu của cháu”. Hạ Khải Thành không có biểu hiện gì, chỉ siết chặt tay cô thêm một chút, Quý Đồng lại nói: “Hôm nay anh ấy mới cùng cháu về thăm quê được”.

Không biết chú Quý nói lại với cụ Tứ thế nào mà nghe xong, cụ cười đến xán lạn.

Hạ Khải Thành nhìn cô, cuối cùng cũng không nói gì. Gian nhà chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ không đủ để nhìn rõ mặt người. Anh thở phào một hơi, cảm giác ngay cả dài bóng trên tường cũng đã nhẹ nhõm đi nhiều.

Nửa đêm, đường sá lại khó đi nên chú Quý không quay về thị trấn nữa. Chú giúp bà cụ dọn dẹp hai gian phòng cho mọi người qua đêm. Ở nông thôn, cái gì cũng sạch sẽ tinh khiết. Lúc này trời đã gần sáng, Hạ Khải Thành và Quý Đồng cũng thu xếp xong phòng ngủ.

Ánh trăng chiếu vào bức tường màu trắng ngà. Gian nhà này phía trước có ô cửa sổ nhỏ, phía sau tựa sườn núi. Quý Đồng vừa rửa mặt xong, mái tóc mềm mại.

Thôn quê dân dã và bình yên, đối lập hẳn với khung cảnh ồn ào của thành phố. Bầu không khí mang một mùi hương trong lành rất riêng của trời đất, ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

Hạ Khải Thành bỗng nhiên chống nửa người dậy, vén tóc cô sang một bên rồi hôn nhẹ vào gáy cô. Quý Đồng thấy hơi nhột, liền co người cười khúc khích. Cô đặt cây lược gỗ cũ kỹ xuống, khẽ nói: “Ngủ thôi”.

Anh lẳng lặng ôm cô vào lòng. Cô quay đầu lại, chạm tay vào mặt anh, lo lắng hỏi: “Anh lạnh lắm rồi phải không?”.

Hạ Khải Thành lờ đi câu hỏi của cô, nghiêng mặt sang nhìn cô: “anh chợt nhớ đến mấy chuyện em nói…”.

Quý Đồng đang định hỏi, nhưng chần chừ mãi lại thôi. Cô xoay người lại đẩy anh ra, khiến cả hai cùng ngã xuống giường. Lần đầu tiên trong đời cô to gan như thế, dám tự tay cởi áo của anh.

Hạ Khải Thành vẫn tỏ ra bình thản như không, anh kéo tấm chăn dày bên cạnh lại, để yên xem cô làm thế nào và không hề có ý định trợ giúp một tay. Kết quả, Quý Đồng vì quá hồi hộp, lúng túng mãi vẫn chưa cởi xong cúc áo anh.

Hạ Khải Thành bật cười, âm thanh ấy khiến trái tim Quý Đồng rộn rạo. Cô xấu hổ quá thành ra bất chấp tất cả, lần theo măng-sét tay áo của anh luồn vào bên trong. Rốt cuộc bản lĩnh của cô cũng chỉ đến mức ấy mà thôi, gương mặt thoáng cái đã đỏ bừng. Quý Đồng cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa, xưa nay bản thân chưa từng mất kiểm soát trước bất kỳ cám dỗ nào. Vậy mà trong đêm đông tối đen như mực nay, cô lại điên cuồng muốn anh.

Hạ Khải Thành không thách thức cô nữa, chủ động kéo cô vào lòng. Vòng tay của anh khiến Quý Đồng mau chóng bình tĩnh lại. Khi lớp áo được trút bỏ, cơ thể lấm tấm mồ hôi của hai người dính sát vào nhau, nhưng cả anh và cô đều không cảm thấy có gì ngượng ngùng. Bởi vừa nãy chính cô đã nói, anh là người yêu của cô. Lời khẳng định đó khiến cả hai đều không khỏi kích động.

Cụ Tứ và chú Quý lo hai người họ ở xa về không thích ứng ngay được với thời tiết nơi đây nên đốt lò sưởi khá lớn, không khí nóng hừng hực như thể thiêu đốt cơ thể cả hai.

Hạ Khải Thành để cô nằm sấp trên ng mình. Trong làn ánh sáng mờ ảo, anh nhìn lên bóng dáng mảnh mai in trên tường, bỗng nhiên anh cảm thấy lúc này nói gì cũng là thừa, bởi Quý Đồng đã sớm hiểu rõ tất cả, anh cũng không cần phải xác nhận lại. Dường như khoảng thời gian để lỡ trong quá khứ đã được tìm về, từng chút từng chút một hiện rõ trước mắt anh.

Cô chính là nỗi phiền toái cả đời này anh không dứt ra được. Anh đột nhiên nghĩ, thà rằng cứ xé toạc cái “mớ phiền phức” này ra, về sau đỡ phải lo lắng nhiều.

Suy nghĩ ác độc ấy xuất hiện trong đầu thôi thúc hành động của anh càng thêm cuồng dã hơn. Trong tình yêu, chẳng có thời điểm nào khiến người ta rung động hơn khoảnh khắc này nữa cả: Không gì có thể ngăn cản nổi, không ai có thể chia rẽ được.

Khao khát như ngọn lửa bùng cháy đốt sạch kiên nhẫn của Hạ Khải Thành, anh gấp gáp tiến vào cơ thể cô. Sợ cô không thoải mái, anh ôm lấy cô mà vỗ về. Nhưng Hạ Khải Thành mau chóng phát hiện, sự lo lắng của mình là thừa thãi, bởi vì Quý Đồng đã đẩy anh ngã ngửa về phía sau.

Anh cười phản ứng quá nhanh nhạy của cô. Quý Đồng xấu hổ, nhấc chân lên định đạp anh, nhưng lại bị anh giữ lấy và đè xuống, toàn thân cô nhất thời mềm nhũn.

Nhiệt độ quá cao, Quý Đồng không thể phân biệt rõ rốt cuộc là thân nhiệt của ai, mọi vị trí trên cơ thể đều bị thiêu đốt đến bỏng rát. Cô mơ mơ màng mang cúi xuống tìm bờ môi anh. Hạ Khải Thành cố tình tránh đi để trêu chọc cô. Quý Đồng tức giận, men theo đường viền cổ, cắn vào yết hầu anh rồi quay đầu đi trốn.

Xúc cảm từ đầu lưỡi cô trở thành cái mát lạnh duy nhất hiện hữu, cơ hồ đánh thức một thứ gì đó trong lòng Hạ Khải Thành. Anh hít sâu một hơi rồi cứ nhìn cô chằm chằm. Quý Đồng lúc này không mảnh vải che thân, da mặt dẫu có dày đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi cái nhìn nảy lửa ấy, đành ôm chầm lấy anh.

Hạ Khải Thành kề môi bên tai cô, giọng nói mang theo sự đe dọa và tức giận vô duyên vô cớ: “Học ai thế?”.

Quý Đồng không trả lời, lại bị anh ép tới mức phải thét lên. Cuối cùng, cô cũng phải đầu hàng, thành thật nói với anh rằng từ trước tới giờ, giữa mình và Cố Kim Đông chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Hạ Khải Thành đã biết thừa nhưng vẫn cố tình hỏi, cố tình làm khó cô.

Hai người giằng co nhau đến nỗi chăn cũng tuột khỏi giường. Quý Đồng đẩy anh về phía sau, vô tình khiến anh va vào tủ cạnh giường. Hạ Khải Thành đè hai vai cô xuống, gần như muốn nuốt chừng cô để trả thù…

Đêm nay, mọi khúc mắc trong lòng Quý Đồng đều đã được tháo gỡ. Có lẽ bởi vì đây vốn là nơi cô thuộc về, nên cô không cần đắn đo hay e dè bất kỳ ai, bất kỳ điều gì. Cô tỏ ra hết sức chủ động, tới nỗi Hạ Khải Thành cũng không kiểm soát được chính mình.

Đáng tiếc, Quý Đồng cũng không có bản lĩnh gì to tát. Chẳng mấy chốc cô đa bị anh hành hạ đến thất điên bát đảo, cơ thể mềm nhũn như sắp tan chảy. Cô mệt nhoài tựa vào ngực anh, vô thức thốt lên: “Anh trai”.

Vào những thời điểm mấu chốt, đàn ông thường có một vài thói quen kỳ lạ. Chẳng hạn như lúc này, Hạ Khải Thành cực kỳ phản cảm khi nghe cô gọi vậy. Với anh, nó dường như trở thành một điều cấm kỵ. Cơn giận nháy mắt bùng lên, anh càng muốn giày vò cô thêm. Thế nhưng, Quý Đồng ngốc nghếch không ý thức được việc mình làm, cứ liên tục gọi anh như vậy, cuối cùng tự chuốc vạ vào thân mà không hay biết.

Chẳng mấy chốc, gian phòng đã trở nên bừa bộn. Nơi này vốn dĩ được dùng để cất giữ lá chè, hiện giờ dù đã được thu dọn hết nhưng vẫn còn thoang thoảng hương thơm dịu mát. Trên giường trải một tấm chăn rất dày, sau vì quá nóng, hai người đều không dùng đến.

Sức lực chống cự và tranh đấu đã hết, Quý Đồng chỉ có thể che miệng để không phát ra âm thanh. Nhà ở vùng thôn quê đều được xây dựng hết sức đơn giản, đương nhiên không có cửa cách âm. Bị dồn ép quá lâu, cô sắp không chịu nổi mà phát khóc, cô nghẹn ngào trốn tránh nhưng bị anh kéo lại vào ngực dỗ dành.

Quý Đồng nhanh chóng hiểu ra sự khác biệt giữa mình và Hạ Khải Thành. Trong chuyện này, dù có gắng sức thể hiện thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành, không hề có những kỹ năng thành thục, càng không thể sáng tạo ra những “chiêu trò” mới mẻ. Cô yếu ớt như một con mèo, chỉ có thể trông chờ vào sự từ bi của anh.

Dẫu biết sức chịu đựng của cô có hạn nhưng Hạ Khải Thành không ngừng lại được. Lúc này, cô không còn là con nhím bướng bỉnh thường ngày thích làm đau người khác nữa. Anh bịt mắt cô, khiến toàn bộ thế giới của cô tối sầm lại , cơ thể cô run rẩy từng hồi trong vòng tay anh.

Từ trước tới giờ, Quý Đồng chưa từng trải qua cảm giác quyến luyến dai dẳng như vậy. Cơ thể dần dần ướt đẫm khiến cô bất giác thấy xấu hổ, nhưng mắt chẳng thể nhìn được gì. Cô ra sức gạt tay anh xuống. Vừa mở mắt, cô liền trông thấy vầng trăng treo trên tán cây ngoài cửa sổ, hệt như đôi mắt sáng quắc đang quan sát nhất cử nhất động của hai người.

Thoáng chốc, cả người Quý Đồng cứng đơ. Ánh trăng vằng vặc kia khiến cô căng thẳng, cô rên rỉ một cách đau xót, quay người lại ôm chặt anh.

Hạ Khải Thành xoa lưng cô để cô thả lỏng, sau đó che miệng cô lại không để cô nói lung tung. Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, Quý Đồng đột nhiên cúi đầu cắn vào tay anh, dường như đang trút hết căm phẫn trong lòng.

Anh hôn lên trán cô: “Năm đó anh không nên thương hại em”.

Lẽ ra, anh nên để mặc cho cô tự chống chọi với số mệnh. Có lẽ như vậy, anh sẽ không rung động với cô.

Nước mắt và mồ hôi hòa quyện trên gương mặt Quý Đồng. Hạ Khải Thành cũng không khá hơn là bao, anh kéo chăn phủ kín cơ thể cả hai.

Quý Đồng lại một lần nữa bị tác động bởi câu nói của anh. Bàn tay mềm nhũn như được tiếp thêm sức lực, cô chống người dậy, chạm vào mặt anh: “Quá muộn rồi… Hạ Khải Thành, cả đời này anh đừng nghĩ đến chuyện đá em đi!”.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh như đã nhìn bao nhiêu năm. Khi cô nghĩ quẩn đến bên bờ sông, hình ảnh anh lại hiển hiện trước mặt. Cô làm sao nỡ từ bỏ người đàn ông này?

Nước mắt cô cứ thế tuôn trào, rơi xuống gò má Hạ Khải Thành. Đêm nay cô mới được khóc một trận thoải mái.

Tình yêu trong cõi đời nay nhiều vô kể, tốt xấu không phân định rõ ràng. Quý Đồng đã hiểu rõ một điều, tất cả những khổ đau mà cô từng trải qua trước đây chung quy không phải luôn tồi tệ. Dù sao nó cũng đã mài giũa trái tim cô, giữ lại một vị trí mà không người nào khác có thể xâm nhập. Từ lâu đã bị buộc phải cúi đầu trước hiện thực, cô chưa từng yêu cầu điều gì quá đáng, duy chỉ có anh – niềm ước nguyện duy nhất trong cô. Bởi thế vì anh, cô có thể cam chịu mọi khổ đau.

Cô có thể không cần bất cứ điều gì, có thể thỏa hiệp với mọi thứ, nhưng chỉ riêng Hạ Khải Thành thì cô không muốn nhường.

Người đàn ông này là của cô.
Bình Luận (0)
Comment