Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Chương 13

Trả lời với trích dẫn

Có bài mới Re: [Hiện Đai] Tình yêu cũ thức tỉnh - Huyền Mặc - Điểm: 11


Cái gì đến rồi cũng sẽ đến.

K gọi điện vào hai giờ sáng, lúc đó Daisy và Mạc Tang đều đã ngủ. Trong tiềm thức, Mạc Tang còn hơi lo sợ, cô vùng dậy khi khi điện thoại đổ tiếng chuông đầu tiên.

Daisy đưa tay bật điện, rời khỏi giường. Chuông cuộc gọi của K không giống những số khác nên chỉ nghe là biết, cô nhìn Mạc Tang hỏi: “Cậu có chắc muốn nghe điện thoại?”

“Đưa cho tớ.” Mạc Tang rất tỉnh táo, ngồi ở mép giường. Mái tốc rối bung nhưng vẻ mặt kiên định.

Daisy chần chừ giây lát, sau đó chuyển điện thoại cho Mạc Tang, còn cô khoác lên mình chiếc áo choàng ngủ bằng lụa tơ tằm, tay với hộp thuốc lá rồi đi vào bếp.

Phòng ngủ tĩnh mịch, Mạc Tang ấn nút nhận cuộc gọi song không nói gì. Người ở đầu dây bên kia quả nhiên đã sớm dự đoán được: “Con mèo nhỏ của anh, anh rất nhớ em.”

Mạc Tang đăm đăm trông ra ngoài cửa sổ, lòng cô cũng như cảnh đêm mịt mùng, lạnh lùng, không chút xao động. Rất lâu rồi cô không nghe giọng nói của K, hắn dường như vừa hút nhiều thuốc lá, giọng khản đặc.

Cô điềm nhiên chào hỏi, không còn cảm thấy phẫn nộ.

Ba năm qua đi, giờ đây Mạc Tang là cô gái hai mươi tư tuổi, khác trước rất nhiều, cô không còn bồng bột như năm nào.

Giữ khuya, họ nói chuyện điện thoại như ôn lại chuyện cũ, Mạc Tang tạm thời quên đi những ý nghĩ thù hằn.

Cô hỏi hắn: “Anh ở đâu, tôi muốn gặp anh một chút.”

“Ồ, cuối cùng em chịu trở về nhà rồi. Nếu em sớm nghe lời, anh nỡ lòng nào làm em bị tổn thương… Em nhớ buổi tối hôm đó chứ?” Giọng K đầy vẻ tiếc nuối, hắn tiếp lời: “Trợ thủ của em khá đấy, anh chẳng phải nhọc công tốn sức, nhà họ Đường đã ém xong xuôi.”

Anh ta luôn thích coi Mạc Tang như một con mèo, trước đây cô nghĩ, đó là cách gọi thân mật nhưng sau này vô cùng căm ghét kiểu xưng hô đó. “Tôi không còn là con vật cưng như trước nữa. K, đọc địa chỉ đi.” Mạc Tang hơi mệt, nhắm mắt tựa trên tường, ghé sát điện thoại nói: “Dù sao các người cũng muốn giết tôi, giờ tôi chủ động về, chắc anh vui lắm nhỉ.”

K cười khàn, xung quanh vắng lặng đến nỗi tiếng cười của hắn thấp thoáng vọng lại, nghe rất kì dị. K thản nhiên lẩm nhẩm một đoạn nhạc cổ điển, trả lời cô với vẻ đắc ý: “Khách sạn Lellan, tầng bốn mươi bốn.”

“Lellan? Tôi nhớ đó là công trình bỏ hoang, anh định lên tận đó bằng cách nào?”

“Em yêu… nhiệm vụ Tuyết Sơn Chi Lệ thất bại, đương nhiên chỉ còn cách bỏ hoang, nếu không nó sẽ là niềm tự hào của Diệp Thành.” K giải thích đơn giản: “Anh đã đầu tư xây khách sạn, sau này còn làm nơi dưỡng lão, à, đương nhiên… anh vốn định tặng nó cho em.”

Mạc Tang cười nhạt, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi ra đó, nếu anh muốn tặng nó cho tôi thì vẫn còn kịp đấy.”

Tòa nhà Lellan hay gọi chính xác hơn là khách sạn Lellan, nằm trên trục đường tới biệt thự trên núi của Đường Tụng. Mỗi lần đi đón Đường Đường, cô đều ngang qua đó, vì thế còn lưu ấn tượng.

Lellan nằm gần điểm giáp ranh giữa nội thành và ngoại ô, lúc mới xây đã rất hoành tráng, nhưng không biết vì lý do gì, mấy năm trước công trình bị tạm dừng. Nghe nói sau đó không ít người muốn mua lại để phục vụ ý đồ kinh doanh khác, đáng tiếc chủ sở hữu từ chối bán, cứ giữ nguyên hiện trạng, dường như để đợi vốn luân chuyển, cuối cùng nó thành công trình bỏ hoang.

Đường Tụng từng nói, công ty anh vốn cũng có ý định thương lượng mua lại nhưng sau đó không thực hiện.

Hóa ra, K luôn ở sát bên họ.

Mạc Tang biết K không nói dối, chắc chắn hắn đã bỏ vốn xây dựng để làm chỗ lùi cho mình sau này, nhưng không ngờ Tuyết Sơn Chi Lệ sắp đến tay thì biến mất. Công trình lại lớn, đòi hỏi khoản đầu tư khổng lồ, song K không phải doanh nhân, không có nguồn vốn ổn định nên đành tạm thời dừng lại. Lần này về Diệp Thành… mọi thứ đều phù hợp với phong cách hành sự của hắn. Chọn con đường đó làm nơi ẩn náu, chắc chắn hắn đã biết đến sự tồn tại của Đường Tụng, cố tình ở lại để tìm thời cơ thích hợp trừ khử Mạc Tang.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, lừa gạt người đời là sở thích của K.

Mạc Tang xuống lầu khi trời còn tối đen như mực. Chủ nhân chiếc xe Jeep mà cô lấy trộm chắc chắn đã báo cảnh sát, giờ lái xe trên đường sẽ không an toàn nhưng đành vậy, vì Lục Viễn Kha đang tìm Daisy khắp thành phố nên không thể dùng xe của cô ấy. May là vào giờ này, đường vắng tanh, ít có khả năng bị người khác trông thấy.

Mạc Tang không cảm thấy lo sợ hay băn khoăn, K chẳng có lý do gì để từ bỏ ý định xây dựng khách sạn đó.

Daisy tiễn Mạc Tang ra ngoài, không nói câu nào. Cho đến khi chuẩn bị ngồi vào xe, Daisy bỗng kéo cánh tay cô. Mạc Tang nhìn bạn, lắc đầu bảo: “Tớ hứa với cậu, nếu có cơ hội, nhất định tớ sẽ tiếp tục sống.”

Daisy gật đầu, ôm Mạc Tang trong màn đêm, khẽ nói bên tai cô: “Tớ muốn giúp cậu, cho dù phải từ bỏ tất cả, nhưng tớ biết mình không có tư cách xen vào chuyện này.”

“Chỉ có tớ và hắn mới có thể giải quyết, đó là lý do tớ chủ động quay về. Daisy, cậu cũng phải đồng ý với tớ chuyện này, nếu tớ không trở lại, cậu sẽ…”

Daisy bỗng ngắt lời Mạc Tang: “Đường Tụng vẫn ổn.”

Mạc Tang sững người khi nghe thấy câu này. Ánh mắt Daisy hiền hòa, bao dung, “Cậu tưởng tớ không nhìn ra điều gì ư… Hôm qua ra ngoài, tớ biết được thông tin, tối đó Đường Tụng được đưa về, giờ chắc ổn rồi.”

Mạc Tang cúi đầu, bảo: “Vậy thì tốt.” Cô không muốn giải thích thêm, mở cửa vào trong xe.

Nhưng Daisy vẫn muốn thuyết phục Mạc Tang, cô gõ của kính xe hỏi: “Cậu không muốn gặp lại anh ấy sao?”

Mạc Tang nhìn thẳng hướng trước mắt, biết mình không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Cô khẽ lắc đầu, nói: “Không như cậu nghĩ đâu, Daisy. Chuyện của tớ và anh ấy… chỉ là một việc ngoài ý muốn.”

Daisy buông tay, nhìn theo chiếc xe dần xa.

Rất nhanh sau đó, tiếng xe chạy cũng tan biến vào khoảng không, chỉ còn lại một mình Daisy đứng trong bóng đêm mịt mùng. Cô thu mình trong chiếc váy ngủ tơ tằm trắng, chậm rãi đốt một điếu thuốc. Hơn hai giờ sáng, trên con đường ở khu phố nhỏ, Daisy từ biệt người bạn thân yêu.

Khoảng không im lặng như tờ, Mạc Tang đi chuyến này chẳng khác gì tự nộp mạng, đây là sự thật mà cả hai đều hiểu rõ. Những người phụ nữ làm nghề như họ, sớm muộn cũng chẳng có kết thúc êm đẹp.

Vậy mà Daisy vẫn không rơi nước mắt.

Đêm đó dài dằng dặc, dài đến mức khiến người ta băn khoăn liệu có phải mình đang mơ.

Mạc Tang nhớ rằng, những hình ảnh này cô chỉ từng thấy trong cơn mộng mị.

Từ khi K bắn phát súng cách đây ba năm, cô đã chôn vùi mọi tình cảm cùng trận nổ. Cô nghĩ rằng, đời này kiếp này, cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn.

Nhưng đêm nay, Mạc Tang từng phút, từng phút một tiến gần K - người đàn ông cô đã yêu đã hận, giờ đây muốn đoạt mạng cô. Cô không phẫn nộ như dự tính, chỉ có chút buồn rầu, thất vọng, chẳng biết tại sao còn có phần luyến tiếc.

Mạc Tang vừa lái xe vừa chế giễu bản thân, phải chăng đây gọi là tâm lý không yên lòng? Vì từng mong ước cao xa nên lúc này bắt đầu cảm thấy luyến tiếc khi phải đối diện với cái chết.

Còn có thể thế nào đây? Biết Đường Tụng vẫn ổn là cô mãn nguyện rồi. Tất cả những điều cần làm lúc này là bình thản, như màn đêm im lìm trước mặt.

Giữa không gian mịt mùng, khách sạn Lellan trông như một thành lũy đáng sợ, đầy vẻ chết chóc.

Dưới ánh trăng, chiếc bóng của Mạc Tang hắt lên tấm kính lờ mờ. Cô một mình bước vào tòa nhà xây dở đồ sộ nhưng hoang tàn, bụi bặm. Xung quanh tối om, huơ tay ra cũng chẳng nhìn rõ năm ngón. Mạc Tang bỗng nhìn thấy tia sáng yếu ớt ở góc đại sảnh, dò dẫm lại gần, cô nhận ra đó là hướng đặt thang máy, không ngờ ở đây có điện, nhưng chỉ duy nhất thang máy đó hoạt động.

Mạc Tang vào trong, lên thẳng tầng bốn mươi bốn như K đã hẹn. Khi cửa thang máy mở, không gian cũng tối om. Cô bước ra, đứng một chỗ, không tài nào xác định nổi phương hướng.

“K?”

Cửa thang máy đằng sau từ từ đóng lại, ánh sáng duy nhất cũng biến mất, cô cứ đơn độc đứng trong đó, như ở dưới tầng hầm năm mười tuổi.

Đen tối, nguy hiểm và không lối thoát, thần chết có thể đến bất cứ lúc nào.

Bốn bề vắng lặng đến ghê rợn. Mạc Tang gọi vài tiếng thăm dò nhưng không ai đáp lại. cô đành dựa vào trực giác để bước về phía trước, dường như ở đây còn chưa trang trí nội thất. Vì quá yên ắng, cô có thể nghe chính tiếng bước chân mình vọng lại.

Mạc Tang lờ mờ nhìn thấy khung của sổ ở phía xa nằm ở một góc hiểm hóc, cổ quái. Ánh trăng phản xạ qua tấm kính, tạo thành một dải phân cách bên sáng bên tối dưới nền. Nhờ ánh sáng này, cô trông thấy sau lưng dường như có bóng người đang đứng lẳng lặng.

Mọi thứ xung quanh khiến người ta dựng tóc gáy, nhưng Mạc Tang không kêu lên mà chỉ đứng yên nhìn chiếc bóng, cho đến khi hai cánh tay phía sau từ từ đưa lên, ấn xuống vai cô, Mạc Tang vẫn không cử động.

Đôi bàn tay mỗi lúc một lúc một đè nặng hơn, song vẫn có chút gì đó như vỗ về thân mật, có vẻ đang xác nhận điều gì. Rồi anh ta nhè nhẹ xoa cổ Mạc Tang, cúi người cười khàn bên tai cô, “Anh biết mà, em sẽ quay lại.”

Mạc Tang nhắm mắt, khẽ thở dài, cuối cùng cũng thốt lên tên hắn: “K.”

K rút khẩu súng ở sau lưng cô, xoay chuyển trên tay rồi bước về hướng cửa sổ có ánh trăng chiếu sáng, Mạc Tang theo sau, dần dần nhân rõ vẻ ngoài của K hiện tại.

“Anh già đi nhiều quá.” Mạc Tang có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy mái đầu bạc trắng gần một nửa của K, dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Mới có ba năm.”

Thực ra K lớn hơn Mạc Tang mười hai tuổi, tính ra, hắn mới ba mươi sáu, vậy mà luôn làm cho mình có vẻ như một ông già. Hắn tựa lên một chiếc ghế để ngồi xiên xẹo bên ô cửa sổ, mặt thoáng nở nụ cười đầy hàm ý.

K chẳng hề bận tâm tới nhận xét của Mạc Tang, đưa tay xoa nhẹ lên viên đá trên súng, mở lời hỏi cô: “Tại sao phải trốn chạy?”

Hắn chẳng hề khác trước, vẫn hành xử theo ý muốn, tàn nhẫn đến mức khiến người khác phẫn nộ. Mạc Tang hết sức gồng mình mới có thể kìm nén cơn tức giận, “Cho dù là con vật cưng, tôi cũng có quyền phản kháng.”

Đối phương phá lên cười, dường như cảm thấy câu trả lời rất thú vị. Có lẽ mấy năm nay hắn hút thuốc nhiều hơn trước nên giọng càng khàn đục, tiếng cười vọng lại như tiếng con quỷ rền rĩ trong đêm.

Mạc Tang nghiến răng nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó nói: “Anh đã cứu tôi, nuôi tôi mười năm. Là do tôi tự làm tự chịu, cứ tưởng anh còn có lòng tốt…” Một cơn gió phảng phất bay vào, ở độ cao hơn bốn mươi tầng, cô cảm giác gió đêm như lưỡi dao cắt. Cô đứng đó, người run lên, mặt đối mặt với gã đàn ông, “Hãy trả lời rõ ràng với tôi, sau đó tùy anh xử lý tôi thế nào cũng được.”

Nụ cười của K chợt tắt, trên chiếc áo jacket màu xám đen còn vương tàn thuốc lá. Hắn đưa tay ép Mạc Tang lại gần hơn, sự phản kháng của cô chẳng có tác dụng, cô bị hắn ôm chặt. Hắn chưa già mà đôi mắt đã mờ đục, ẩn chứa sự dị hợm, điên cuồng, chất rồ dại thể hiện từng chút, từng chút một, như ép người khác phát điên.

Ba năm trước, khi nhận được cái ôm thế này, Mạc Tang sẽ ngoan ngãn như một con mèo, đáp lại với sự tình tứ. Cô cũng sẽ vui sướng âm ỉ trong lòng khi được hắn lại gần. Mạc Tang từng yêu và từng khao khát cái ôm như một cặp tình nhân, vậy mà giờ đây, cái ôm đó khiến cô lạnh đến run người, không thể chống đỡ được, cô gần như vỡ vụn. Sự phòng bị, cảnh giác mà cô chuẩn bị trong mấy ngày qua bỗng chốc sụp đổ sau hành động này của hắn, cô lẩm bẩm: “Thả tôi ra, anh thả tôi ra… anh chưa từng yêu tôi.”

K bóp cổ Mạc Tang, ép cô nhìn vào mắt hắn, “Em muốn câu trả lời gì?”

“Con gái… Câu mà anh nói khi ở Zurich! Con gái của tôi… đã bị làm sao?”

Hắn không trả lời, dường như không hài lòng với phản ứng của Mạc Tang, sau đó cố tình áp sát khuôn mặt cô, hôn lên giữa hai hàng lông mày. “Nó chết rồi, con em chết rồi! Tại sao… em lại trốn tránh anh? Em quên rồi sao, con mèo nhỏ của anh, trước đây em thích nhất là được anh hôn như thế… phải chăng là… đừng từ chối anh.”

Mạc Tang cảm nhận được sự thô ráp khi râu của K chạm vào, lướt qua má, cô bỗng giãy giụa mạnh hơn, dùng cả chân để đạp, song vẫn bị K giữ chặt.

Hắn vặn cánh tay cô một cách thô bạo, xô cô vào cửa sổ. Kính rất lạnh, khiến cô như tỉnh táo ra vạn phần. Lúc bị xô, cô va vào kính làm hé ra một bên cánh cửa sổ. Gió quần quật trên độ cao bốn mươi bốn tầng, táp mạnh làm rối tung mái tóc dài, dường như muốn cuốn cả cô xuống.

Mạc Tang bám chặt vào mép cửa sổ còn K một tay nắm cổ tay cô, tay còn lại túm tóc, bứt mạnh. Hắn bỗng lên cơn giận dữ, “Cô cự tuyệt tôi? Cô có tư cách gì cự tuyệt tôi!”

Cô chống cự trong tuyệt vọng, biết mình đang cách cái chết rất gần.

Tiếng gió rít mạnh khiến người ta chẳng còn nghe thấy rõ gì nữa, gió như sắp xé cô thành mảnh vụn. Chỉ cần K đẩy tay, cô sẽ rơi xuống từ tầng bốn mươi bốn, chết ở tòa nhà hoang chẳng ai ngờ tới. Vài tháng sau… cũng có thể là vài năm sau mới được người ta phát hiện, lúc đó thi thể cô đã thối rữa, chẳng thể nhận ra hình hài.

Đó là sở thích của K, cũng là mục đích hắn bảo cô đến đây.

Nhưng K cứ túm tóc Mạc Tang, đẩy nửa người cô qua cửa sổ mà không thả tay, dường như hắn cố tình giày vò thêm.

Mạc Tang cắn môi không phát ra tiếng động nào, đau đến mức mắt nhòa đi. Vậy mà cô còn có thì giờ để phân tâm, bắt đầu giễu cợt chính mình vì trò đùa lần trước với Đường Tụng ở trung tâm thương mại, cô đã cố ý trêu chọc anh, lúc đó mới ở tầng bảy. Đáng đời, giờ đây cô sắp rơi xuống từ tầng bốn mươi bốn.

Thiên đường, địa ngục chỉ cách một lằn ranh. Mạc Tang vốn chẳng dám nơ được kết thúc đẹp đẽ, nhưng giờ đây cô rất đau lòng. Ngày vẫn nối tiếp ngày trong thế giới nhiều đối cực cùng tồn tại này, cô vẫn còn một vài điều chưa kịp nói, nhưng chẳng còn cơ hội nào nói ra nữa.

Cô nghĩ, rơi xuống rồi cô sẽ hóa đá, ngày ngày nhìn Đường Tụng về nhà, dõi theo cuộc sống bình lặng của anh. Có thể rồi anh sẽ kết hôn, tìm cho Đường Đường một người mẹ nhân từ. Nhưng đời này kiếp này, anh sẽ không bao giờ biết được rằng, câu chuyện sau cơn mưa xối xả đã cho cô dũng khí lớn đến thế nào.

Để cô dám quay lại gặp K, đối diện với quá khứ mục rữa của mình.

Hóa ra sống cũng dễ dàng như vậy. Cô muốn vì Đường Tụng mà trở thành người tốt hơn, dù cho chẳng còn cơ hội được sống.

K túm mạnh tóc cô hơn, bỡn cợt hỏi: “Con mèo nhỏ của anh dũng cảm lắm, thích tư thế này không hả? Anh nhớ lần trước em thích chơi như thế này… Đúng không? Gã đàn ông đó? Phải chứ?”

“Anh điên rồi!” Mạc Tang lại giãy giụa nhưng bị K đẩy xuống thêm, cô buộc phải để yên. Tiếng gió bên tai mỗi lúc một to, cô dồn mọi sức lực hỏi hắn: “Trả lời tôi đi, lúc ấy anh đã nói gì…”

Tóc của K cũng bị gió thổi tung, chỉ mới vài năm mà tóc của K đã đổi màu, khiến hắn trở nên già nua. Mạc Tang thoáng trông thấy sự điên cuồng lóe lên từ đáy mắt hắn, nhưng mau chóng bị che đậy, chuyển sang vẻ khảng khái giả tạo, như thể một người anh cả, một người thân. Hắn đột nhiên kéo Mạc Tang vào, đưa cô về từ chỗ cận kề cái chết, sau đó đóng cửa sổ.

Hắn vỗ lên lưng Mạc Tang, tỏ ý bảo cô đừng sợ hãi, rồi làm dấu tay ra hiệu yên lặng, như muốn bảo cô giờ đây đã ổn. Toàn bộ thời gian bị đẩy chỉ vài ba phút mà cô ngỡ như dài bằng cả nửa đời người.

Mạc Tang thở dốc, lảo đảo đổ sụp xuống nền nhà. Toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh, tóc rối bung.

K đứng đó, hỏi cô với vẻ của người bề trên: “Sao em lại ở bên Đường Tụng?”

Quả là một câu hỏi nực cười, hắn còn chuyện gì không biết nữa đâu mà đi hỏi vậy. Rõ ràng hắn truy sát trước, ép cô cao chạy xa bay, khiến cô không còn chỗ trốn buộc phải nương náu ở nhà Đường Tụng. Giờ đây hỏi những điều này, lẽ nào là để thỏa mãn tâm lý muốn chiếm hữu quái đản của hắn?

Mạc Tang không muốn nói gì. K đốt xì gà trước mặt cô, mùi nồng nặc tỏa ra khắp căn phòng, cô nhìn thấy sự giận dữ từ động tác của hắn.

Gã đàn ông này luôn là lãnh đạo xuất sắc của tổ chức, rất hiếm khi tỏ ra lo lắng, buồn rầu.

Vì lý do gì? Hắn đã ra tay tàn nhẫn với cô, chắc chắn chẳng có lòng thương xót, vậy vì sao phải diễn vẻ khổ sở khi đứng đây.

Mạc Tang không tài nào lý giải nổi biểu cảm biến thái của K, còn hắn đứng đó rít mạnh điếu xì gà rồi nhìn cô, hỏi: “Có biết vì sao vừa rồi anh không buông tay không?”

Mạc Tang sững người, sau đó cười cợt chính bản thân vì bỗng chốc hiểu ra: “Tôi còn có tác dụng gì với anh?”

Giọng của K càng khàn đục: “Vì em làm anh thất vọng! Trước đây em không sợ chết, vậy mà vừa rồi… em đã sợ hãi.”

Nói hết câu, K ngồi xuống, khói thuốc phả thẳng vào mặt Mạc Tang. Cô muốn lùi lại phía sau nhưng đó là sự thật, cô đành đăm đăm nhìn vào đôi mắt hắn, trong đó chứa đựng quá nhiều trạng thái tâm lý mà cô không thể hiểu rõ, cũng không thể nhìn ra chân tướng.

Ngón tay hắn rờ rờ lên má Mạc Tang, tia sáng từ điếu xì gà chỉ cách cô trong gang tấc, đầu điếu xì gà lóe lên từng tia nhỏ như đang muốn nhắc nhở điều gì. Hắn giận dữ vì nhìn thấy sự cảnh giác từ đôi mắt người đối diện, “Anh sẽ không nói cho em câu đó, trừ khi em sắp chết một lần nữa! Tại sao em trở nên sợ anh... em là của anh, có nhớ không hả! Người em yêu là anh, tại sao lại phản bội anh!”

Đêm dài dằng dặc như thể chẳng bao giờ còn có ngày mai. Bị trói chân ở khu công trình bỏ hoang trống rỗng, ngoài cái chết, cô chẳng còn đường thoát thân nào.

K ôm Mạc Tang như ngày cô còn bé.

Những người như cô và K đều phải bảo mật thân phận, năm đó sốt cao, Mạc Tang không thể tới bệnh viện, lúc đó K cũng ôm cô chặt như thế này.

K nói: “Em còn nhớ không, lúc mới theo anh em rất nhát gan, hay khóc nhè, lại không nghe lời. Đêm mà không nhìn thấy anh thì không chịu ngủ.”

Họ từng nương tựa nhau để sinh tồn, đó là quãng thời gian ấm áp nhất trong hồi ức của cô.

Mạc Tang không giãy giụa nữa, khẽ mở lời xin K, như cô gái bé bỏng năm nào: “K, anh nuôi em lớn, em không thể nào phản bội anh, dù có bỏ đi em cũng không phản bội… Em cũng chẳng thể ở bên người đàn ông họ Đường đó, em sẽ tới một nơi xa lạ, nhất định không gây phiền toái cho ai cả.” Cô ngước lên nhìn thẳng mắt hắn, “Em thực sự mệt mỏi, giờ hãy giải quyết cho xong đi, hoặc là anh giết em, hoặc là để em đi… được không?”

Cho dù không là người tình cũng là người thân, K có muốn tiếp tục giày vò cô?

Yêu thì sẽ nhẫn nại, không yêu thì cũng nên có sự từ bi.

Bờ vai của Mạc Tang dường như bị ngón tay K bóp nát, vết thương trên vai cô vẫn chưa lành, lúc này nó đau đớn từng hồi, thấu vào tận xương. Nhưng cô để mặc hắn bóp mạnh, như thể đây là vết thương của cả cô và hắn.

Vì K mà cô luyện tập bắn súng, luyện tập mọi phương thức mưu sinh đầy tội lỗi

Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ.

Mạc Tang dò dẫm trên người, lấy ra một món đồ, đưa cho K. Đó là chiếc đồng hồ quả quýt cổ mang tên Vết Nứt Thời Gian, cô khẽ nói: “Nhiệm vụ này đã thất bại, nó hỏng rồi, nhưng em nên giao nó cho anh.”

K cầm chiếc đồng hồ, đáy mắt lóe lên tia sáng mà cô không thể hiểu được. Anh ta thở dài, vứt điếu xì gà xuống nền nhà, nhìn Mạc Tang nói: “Em đã yêu kẻ khác.”

Lần này không phải là câu nghi vấn.

Con mèo của hắn lớn lên, yêu người khác, phản bội hắn.

Đôi môi Mạc Tang run rẩy, nói khẽ trong bóng đêm: “K, em từng tự nguyện chết vì anh.”

K phá lên cười, “Nhưng giờ đây em muốn sống vì hắn ta.”

Tấm kính màu sắc ở nhà thờ với lịch sử vài thế kỷ cuối cùng bị bắn vỡ, quãng thời gian đó không được khoan thứ, chết đi trong phúc âm ngày cũ.

“Em biết luật chơi mà, rời bỏ thì phải để lại cho anh một thứ.”

Mạc Tang nghĩ tới điều này từ trước, không hề do dự nói: “Anh muốn cái gì, tay của em? Chân? Hay…”

K lại cười, giọng thều thào, xen lẫn là tràng ho khan dữ dội. Hắn đá khẩu súng có khảm viên đá mạc tang về phía cô, từ nền xi măng thô ráp phát ra âm thanh xoàn xoạt.

Mạc Tang cầm chắc khẩu súng, im lặng chờ đợi sự lựa chọn của K. Cô ngồi bất động dưới nền nhà, một lúc lâu vẫn không nghe thấy hồi đáp, bèn nắm súng bằng tay trái, ấn mũi súng vào khớp xương vai phải, “Em phế bỏ tay phải, từ nay không cầm súng được nữa, các tổ chức khác không tìm đến em, chẳng thể uy hiếp anh được, anh có thể yên tâm rồi.”

Nhưng K bỗng chặn lại, “Anh không thích con mèo tàn phế… Nghe đây, giúp anh làm một việc, hoàn thành nó, anh để em đi.” Hắn ngừng lại, dường như còn muốn nói gì đo nhưng sau đó im lặng.

Ba năm trước K từng nói tương tự, song sau đó lừa cô.

Nhưng lần này Mạc Tang cảm thấy chắc chắn K nói thật. Cô biết có những điều không như trước nữa, sau ba năm, người thay đổi không phải chỉ có cô.

Trước kia cũng có người muốn bỏ tổ chức, K giấu cấp trên, nộp báo cáo khác sự thật rồi bắt kẻ kia để lại con mắt bên phải.

Hôm nay hắn phá quy tắc, không bắt cô để lại bộ phận nào.

Trên tầng cao, gió thổi phần phật, Mạc Tang nghe tiếng gió rít bên ngoài, buông lỏng ngón tay cầm súng, vai run lên bần bật. Cô liên tục mấp máy môi nhưng không thể nói ra câu trả lời hoàn chỉnh trong bóng tối.

Rất lâu sau đó, Mạc Tang vịn vào kính, ép bản thân đứng dậy, trong ánh trăng mờ mờ, cô gật đầu, nói: “Tôi đồng ý.”
Bình Luận (0)
Comment