Trì Tinh sau khi mua đồ xong thì anh cũng đem lên phòng cho cậu chủ, thấy cửa đã bị khóá ngoài vậy cho nên anh đành phải đề ở trước cửa phòng.
Cậu chủ không có ở trong phòng vậy thì bây giờ đang ở đâu chứ? Hay là ở thư phòng.
Chắc chắn là cô gái kia vẫn còn ở trong phòng ngủ,cậu chủ định nhốt người ta ở trong phòng luôn hay sao đây..
5 phút sau Trì Tinh có mặt ở trong thư phòng,lúc này Khắc Huy đang lựa sách.
" Cậu chủ,đồ tôi đã mua xong hết rồi." Trì Tinh cúi người xuống báo cáo.
"Um,tốt lắm."
"Trì Tinh hỗm rài ở nhà có chuyện gì không?.""
"Dạ có, ngày mà cậu đi công tác phu nhân có đến đây.."...
Là mẹ của anh sao? Bà ấy đến đây để làm gì chứ..
"Ừm,bà ấy đến đây làm gì?."
" Hình như là thăm cậu, nhưng khi không có cậu ở nhà thì bà ấy cũng ở lại chơi một chút. "
" Sau đó thì bảo tôi và Thanh Hải lấy dây thừng ra đánh Châu Dã,sau đó thì bắt cô ấy quỳ đến tối.Tiền lương cũng bị trừ hết 2 tháng,và sau đó thì cô ấy phải điều trị hết mấy ngày thì mới hồi phục.."".
"Có chuyện này nữa hả?." Khắc Huy quăng cuốn sách xuống bàn.
" Chuyện là Tấn Phú có xin về quê cho nên Châu Dã thay thế cậu ta làm vườn và phun thuốc, nhưng qua mấy ngày sau thì cây cải và cà chua điều chết hết.Bà ấy thấy vậy liền ra lệnh lấy dây thừng đánh cô ấy."
Trì Tinh kể lại mọi chuyện cặn kẽ thêm một lần nữa cho anh nghe....
"Ừm, được rồi." Anh bóp chặt cuốn sách ở trong tay.
" Còn chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi.".
"Dạ Lương Kiên là Châu Dã cùng quê với nhau,cậu ta 26 tuổi đang kinh doanh quán cà phê.Mấy ngày gần đây
Châu Dã hay lui đến đó lắm, thường là buổi tối. Nhưng mà hai người họ chưa có phát sinh hay quan hệ gì bất thường cả. ".
Vậy là cô ấy nói sự thật, Châu Dã và hắn ta chưa từng xảy ra quan hệ....
" À hồm qua cô ấy đến tìm cậu ta là để mượn tiền."
Mượn tiền sao? Cô ấy đang cần tiền..
" Ừm."
" Cậu chủ có phải cậu thích Châu Dã không?..".
Sau đó liền bồi thêm một câu nữa:" có phải cô gái ở trong phòng cậu là Châu Dã không """"..
" Ừm,chính là Châu Dã,cô ấy đang ở trong phòng của tôi,cậu có ý kiến gì à. "
Sau mọi người trong nhà này ngộ thật đấy,sao ai nấy cũng không thích khi cô ấy ở bên cạnh của anh hết vậy.
" Dạ không,tôi không có ý kiến. Chỉ là tôi sợ mà thôi,mẹ của cậu đâu có thích Châu Dã đâu,với lại bà ấy đang tìm con dâu cho cậu mà. Bà ấy rất quan trọng chuyện môn đăng hộ đối."..
Nghe Trì Tinh nói thì anh mới nhớ ra,đúng là mẹ anh không thích những người có thân phận thấp kém, người không đi học, bà ấy chỉ thích những người giàu mà thôi..
Lúc trước mấy cô gái kia cũng vậy,anh cứ nghĩ là bà ấy đã bỏ ý định đó rồi chứ..
Hèn chi lúc nãy bác quản gia cũng dè chừng đối với anh,vậy chắc là chuyện này rồi...Đúng là đau đầu thật đấy,mẹ anh lúc nào cũng xen vào cuộc sống của anh hết vậy...
Năm xưa cũng như thế, Mẫn Thy có học thức có trình độ đại học nhưng gia cảnh của cô ấy chỉ ở tầm khá mà thôi không có giàu sang gì cả. Và thế là hai mẹ con cứ cải nhau về vấn đề này liên tục, mỗi lần mẹ anh và Mẫn Thy gặp mặt thì liền cải nhau,anh cũng không biết làm gì giữa hai người này.
Quen nhau hai năm thì Mẫn Thy lại cắm sừng anh, cuộc sống của cô ta dần trở nên phóng túng và xa hoa hơn.Khi ấy anh chỉ mới có 20 tuổi mà thôi,sự nghiệp thì vẫn chưa có,mọi thứ anh vẫn luôn nhờ vào giá đình của mình mà có..
"Tôi biết rồi..." Khắc Huy xoa xoa thái dương của mình,sau đó thì lấy thuốc lá ra hút..
" Nếu tôi không có ở nhà thì cậu nhớ coi chừng cô ấy.""
"Vâng. "
" Cậu chủ, Châu Dã mới 18 tuổi thôi cậu định xem cô ấy như những người mà cậu từng quen sao?."
" Cũng không hẳn,cô ấy khác với bọn họ. "
" Tôi có chút cảm giác với cô ấy,nói thích thì tôi cũng chưa xác định được."
" Ừm,cậu cũng hơn 30 tuổi rồi.Đã đến tuổi lập gia đình rồi, tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc trong một mỗi quan hệ.".
" Hừ,hôm nay dám dạy chủ nhà luôn."
" Không, tôi không dám, tôi chỉ nói cảm nghĩ của mình mà thôi."".
" Um, tôi không trách cậu đâu.""....
Nửa tiếng sau Khắc Huy nằm dài trên ghế sofa,anh không nghĩ là Châu Dã lại thích cam chịu như vậy đấy.
Tại sao lại không nói cho anh biết chứ,cô ấy sợ anh sẽ không đòi lại công bằng cho cô sao.
Dù cho anh có hỏi như thể nào thì cũng không chịu nói ra,Châu Dã chỉ biết ôm trong lòng mà thôi....
Hiện tại anh đang trọng dụng người phụ nữ này,vậy mà cô chẳng biết nắm bắt thời cơ và cơ hội của mình gì cả...
Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy cả..Ngay cả đang cần tiền cũng không chịu nói cho anh biết nữa, đến sáng cũng không nhắc đến...Ấy vậy mà lại mượn tiền của người khác,Châu Dã đang sợ anh hay là đang coi thường anh đây..
"Haiz.."
Anh khẽ thở dài, phụ nữ đúng thật là khó hiểu mà. Ngửi khác còn đỡ,Châu Dã là người đầu tiên lại khiến cho anh đau đầu như thế đấy.
Lúc trước mỗi lần ân ái với đám người ở ngoài kia thì anh chỉ cần đưa một cái thẻ là xong. Người ta cần tiền vậy thì Châu Dã cần gì chứ?.Cô ấy cần sự bình yên của những người thân ở bên cạnh của mình.