Thay quần áo xong thì Khắc Huy cũng đi đến công ty còn Diệp Yến thì vẫn ở nhà của anh.Cô ta xem đây như là nhà của mình vậy,cứ tự do đi lại mà không cần ý kiến của ai hết.
" Châu Dã,mau đi pha nước cam cho tôi đi "
"Vâng."
Khi bưng nước cam ra thì cô ta không chịu uống,mà cứ chê lên chê xuống.Vậy cho nên Châu Dã đành phải đi pha ly khác,và đến ly thứ 5 thì cô ta mới miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng mà Diệp Yến uống được 1 ngụm thì liền phun ra ngoài,Thư Uyên từ nãy giờ đã thấy hết rồi.Sau đó cô liền đổ hết ly nước lên đầu của Diệp Yến.
" Ào..".
Thật sự mà nói thì Thư Uyên rất ghét cô ta, người gì đâu mà giả tạo hết sức...
Đã vậy bây giờ còn sắp bước vào làm dâu nhà cô nữa chứ,cô thấy Châu Dã tốt hơn Diệp Yến nhiều.
" Thư.Thư Uyên ….sao em lại làm vậy."
"Thì sơ ý thôi mà,em thấy chị cần phải tắm rửa cho sạch sẽ. "
"Em...Thư Uyên,hai chúng ta sắp là người nhà rồi đấy."
"Ai là người nhà với chị chứ,càng nhìn càng thấy chướng mắt mà. "
Nói xong Thư Uyên liền kéo Châu Dã đi ra hoa viên chơi...Ở đây vô cùng mát mẻ,có cả tiếng chim hót nữa.
"Cô đó,đúng là ngốc hết chỗ nói mà."
"Cô chủ,cám ơn cô."
" Đừng khách sáo như vậy."
" Mà Châu Dã,cô và anh 2 của tôi đang ngọt ngào mà,sau bây giờ lại thành như vậy rồi..Nghe nói cô cắm sừng anh ấy à!.."
" Thôi bỏ đi,anh 2 tôi vô cùng ngạo mạnh anh ấy sẽ không nghe người ta nói gì đâu..Bây giờ chuyện này cũng không còn quan trọng nữa rồi,dù gì thì anh ấy cũng sắp cưới Diệp Yến rồi.."
" Châu Dã bây giờ cô định làm gì?."
" Tôi cũng không biết nữa." cô thành thật trả lời.
Lần đầu tiên trong đời Thư Uyên phải nói nhiều như vậy và gặp phải 1 người ngốc như Châu Dã..
" Không biết.."
" Không biết cô ngốc thiệt hay giả bộ nữa,càng nói chuyện với cô thì càng chán mà."
" Tôi hỏi cô,cô có yêu anh 2 tôi không"
"Có chứ. "
"Vậy thì cô hãy tranh giành với Diệp Yến đi, không lẽ cô định cho 2 người họ lấy nhau à."
" Diệp Yến xứng đáng hơn tôi mà,với lại bây giờ anh ấy đã rất chán ghét tôi rồi.".
" Khắc Huy chỉ xem tôi là tình nhân mà thôi, và bây giờ cũng sẽ như vậy.Dám không chừng sau khi kết hôn anh ấy sẽ không cần tôi nữa."
"Đúng là ngốc mà, thôi đừng nói chuyện này nữa.Càng nói thì càng mệt hơn.".
Thư Uyên cảm thấy cô gái này quá là ngốc đi,sao lại không tranh giành tình yêu của mình chứ..
Sau đó thì Thư Uyên liền kéo Châu Dã lên xe,và rồi đưa cô đi chơi.
Đám vệ sĩ thấy vậy cũng liền chạy theo,Thư Uyên thấy vậy cũng mặc kệ bọn họ.
Đầu tiên thì 2 người họ đến trung tâm thương mại mua quần áo.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ cô lại như lần trước đâu."
" ปm "
Thư Uyên chỉ là có cá tính mạnh mà thôi,chứ cô gái này cũng khá là tốt bụng,lâu lâu thì cũng có hơi kiêu căng mà thôi.
" Cái này đẹp nè,cái kia cũng đẹp nữa.".
" Châu Dã cô thích cái gì thì cứ lựa đi. "
" Cô chủ không cần đâu,ở đây bán đồ rất là mắc tiền. "
" Tôi trả mà,cô yên tâm đi.Xem như đây là lời xin lỗi lần trước của tôi "".
Thư Uyên tùy ý chọn đại rồi đưa cho Châu Dã đi thử đồ,Châu Dã thử hơn mười mấy bộ đồ nhưng vẫn chưa xong.
"Ở đây còn mấy cái nữa nè,thử luôn đi."
" Nhưng mà nó hở quá.."
" Đẹp đó,Châu Dã cô mặc đẹp mà.""
Hai tiếng sau thì cũng rời khỏi trung tâm thương mại,cả 2 người họ liền đến nhà hàng ăn trưa.
Thư Uyên gọi rất nhiều món ăn ngon,Châu Dã cũng phải ăn cùng cô mà thôi.
" Cô cứ ăn đi, đừng có ngại."
" Ừm "
" Nào kể cho tôi nghe tiếp chuyện của 2 người đi. ".
" Thì anh ấy hiểu lầm tôi ở cùng người đàn ông khác, chuyện chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng mà tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi nhưng mà anh ấy lại không tin.."..
" Vậy anh 2 tôi có làm gì cô không."..
" Không có."
" Hừ! Có quỷ mới tin cô." sau đó Thư Uyên liền vén váy của cô lên thì mới thấy những vết thương màu đỏ tím,cái này là bị đánh bằng roi hoặc là thắt lưng rồi.
" Châu Dã, thật sự trước kia tôi rất là ngạo mạng,khó tính nữa. Nhưng mấy ngày qua khi mà nhìn thấy bạn bè của tôi phải chật vật đi kiếm tiền thì tôi mới nhận ra là mình đã sống 1 cuộc sống quá là sung sướng,còn có người phải vì tập luyện mà bị thương,té ở dưới sàn rồi có cả ở trên cao nữa...""".
"Trường hợp của cô cũng giống như bọn họ vậy,rất đáng thương "".
"Cô chủ tôi thật sự không sao mà." vừa nói Châu Dã lại vừa khóc...
"""" Lần trước tôi bỏ cô lại mà cô vẫn không nói lại với anh hai của tôi, không trả đũa tôi thì tôi cũng hiểu được con người của cô rồi."
" Mọi chuyện đã qua rồi,..""
" Cô vẫn còn đau có đúng không? Nhiều vết thương lận mà. "
" Không đau chút nào cả," Châu Dã vội vã lắc đầu.
" Tôi đã quen rồi."..
" Khi nhỏ tôi cũng từng bị đánh như thế này,vậy cho nên không hề thấy đau nữa.."
" Tại sao lại bị đánh." Thư Uyên có chút bất ngờ.
"""" Khi đó nhà của tôi rất khó khăn,ba thì thường xuyên uống rượu..Nhà cũng có thiếu nợ nữa, không có tiền trả cho bọn xã hội đen,cho nên khi không có tiền thì bọn họ sẽ đánh 1 trận rồi mới đi về,tháng nào cũng như vậy hết.Ba tôi khi say lên thì cũng như thế, nhưng mấy năm nay thì ông ấy không còn đánh tôi nữa."
" Cô ổn chứ?."
" Ổn mà? Cô chủ,đã lâu rồi mới có người nghe tôi nói, thật sự đã được giải toả."
Châu Dã ôm chầm lấy Thư Uyên,hai người họ như những người bạn vậy.
" Anh ấy đánh tôi không đau? Nhưng mà những lời của Khắc Huy nói khiến cho tôi không thể thở được nữa, tôi không có cắm sừng, không có câu dẫn đàn ông và cũng không có lăng loàn."
"Hức..hức."
"Đừng khóc nữa.."
" Tôi tin cô mà,cô sẽ không là con người như vậy. "
" Cô chủ,cô tin tôi sao."
"Ừ "
" Bây giờ tôi cũng không biết nên nói như thế nào cho anh hai của tôi hiểu nữa, "
" Không cần đâu, bây giờ Khắc Huy đã sắp lấy vợ rồi cho nên tôi cũng không muốn phá anh ấy nữa. Dù sao thì anh ấy cũng nên lấy vợ sinh con,."
Nói xong Châu Dã liền cầm nĩa lên ăn tiếp, nhưng sau cô lại thấy ở cổ nó có cái gì đó vướng lại thì phải.Cảm giác rất là khó chịu luôn,cơ thể cũng có chút bất an, không biết là tiếp theo lại có chuyện gì xảy ra nữa.