Đến khuya thì Châu Dã mới đi ngủ, mấy ngày nay cô cũng không thể ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì cô sẽ thấy ác mộng, cho nên cô thường thức giấc vào giữa đêm lắm.
Tầm 12 giờ Thư Uyên mới về đe đến nhà,sau đó thì cô cũng vào phòng ngủ.
Đến sáng ra Châu Dã thức dậy rất sớm chắc có lẽ cô đã quen giấc giống như trước đây rồi.
Đánh răng và thay đồ xong thì cô ngồi ở trên giường chơi với Nala..Có bé chó này ở bên cạnh thì cô cũng đỡ buồn.
_###
Khắc Huy đã về nhà sau chuyến công tác dài hạn hơn nửa tháng qua,Diệp Yến cũng đi cùng với anh.Anh đã không muốn cô ta đi theo rồi, mà mẹ anh cứ nằng nặc cho cô ta đi.
" Thanh Hải,Châu Dã đâu rồi."
"Dạ.da."""
" Mau trả lời nhanh đi. " anh gằn giọng lên.
" Hôm trước cô Châu Dã bị thương cho nên tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện.Mấy ngày qua cũng không có về đây nữa."
"Cậu muốn biết gì thì đi hỏi cô chủ đi,thời gian này 2 người họ ở chung với nhau..."
Sao cô ấy lại bị thương chứ,rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở nhà vậy.
"Nói rõ ràng 1 chút đi."
"Bữa đó cô Châu Dã nằm ở dưới tầng hầm với cả người đầy máu me.."
"Ừm,cậu mau đi tìm Thư Uyên đi."
" Vâng."
Sau đó thì anh cũng đi lên phòng của mình, Diệp Yến cũng bám theo anh
" Mau ra ngoài đi."
" Khắc Huy, cuối tuần này chúng ta đi thử váy cưới"
" Tôi biết rồi".
Anh ấy vẫn cứ lạnh nhạt như vậy.Con khốn đó đã không còn ở đây nữa,mà anh ấy lại đối xử với cô như vậy đấy.
" Khắc Huy, không chừng Châu Dã đã bỏ đi rồi.Đi rồi cũng tốt mà,2 chúng ta sẽ cưới nhau trong êm đềm và hạnh phúc"
" Đi ra ngoài " anh hét lên.
" Được "..
Đến cuối cùng thì cô ta cũng đành phải đi ra ngoài,Khắc Huy cởi áo vest ra rồi ngồi xuống ghế sofa hút thuốc.
Châu Dã,em muốn trốn tôi sao, không đời nào đâu.
Dù cho có như thế nào thì tôi cũng phải tìm em về mới được,.
( Cậu chủ, tôi không tra được thông tin của cô chủ.)
( Cứ tìm tiếp cho tôi..)
( Vâng …)
Anh cởi đồ ra rồi thay cho mình 1 bộ quần áo mới,qua 20 phút sau thì liền lái xe ra ngoài.
Bây giờ Thư Uyên đang lái xe qua nhà chính,cô phải hỏi chuyện cho rõ ràng mới được.
Thư Uyên bước vào thì thấy mẹ mình đang nhàn nhã ăn bánh ngọt, trên bàn có sữa tươi..
"Mẹ,! Tại sao mẹ lại làm như vậy chứ?.."
" Thư Uyên con nói vậy là có ý gì? Mẹ có làm gì đâu."
" Mẹ diễn giỏi quá đi,.." Thư Uyên cười cười rồi giật cái bánh lại.
" Vậy cái này là cái gì đây.." Thư Uyên giơ cái bông tai lên cao.
"Nó là bông tai của mẹ..Chính mẹ là người đã hại Châu Dã,vậy mà bây giờ vẫn có thể thảnh thơi ăn bánh ngon như thế này..."
"Tuy Châu Dã không có nói ra nhưng con biết người đó chính là mẹ mà.." Thư Uyên hét lên khiến cho ai nấy cũng sợ hãi
Mộ Hoàng là ba của cô cũng đã đi xuống lầu.
"Thư Uyên con và mẹ con có chuyện gì mà lớn tiếng dữ vậy "
"Không có gì đâu ông,chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi.."
"Mẹ,súyt chút nữa mẹ đã giết người rồi.Là 1 xác hai mạng người đấy."
" Thư Uyên đừng nói nữa. " Lý Duyên ôm lấy cánh tay của con gái mình.
"Đừng mà Thư Uyên.."
" Con gái,con cứ nói tiếp đi ba sẽ đứng về phía của con. "
"Ba! Mấy ngày trước mẹ đến nhà của anh hai tìm Châu Dã,đã vậy còn ra tay đánh người ta nữa. Khi mà con đi vào thì cả người của Châu Dã toàn là máu me mà thôi,bác sĩ nói cô ấy bị liệt bàn tay phải,đã vậy bây giờ còn mang giọt mâu của anh hai nữa.."
"Ba phải làm chủ cho cô ấy,Châu Dã đáng thương lắm.."
" Mấy tuần trước anh 2 hiểu lầm chị ấy ngoại tình, nhưng mà không có đâu.."
" Mẹ quá đáng lắm,hết 5 lần 7 lượt cứ uy hiếp gia đình của cô ấy để rời xa anh hai mà thôi..".
Nghe xong Mộ Hoàng vô cùng bất ngờ,ông không nghĩ con trai mình lại có con..
"Vậy anh hai con có yêu Châu Dã không?."
" Cái này con không biết."
" Thư Uyên bây giờ Châu Dã đang ở đâu,con hãy dắt ba đến đó đi."
"Nhưng mà chị ấy không muốn gặp chúng ta """
" Con dẫn ba đến đó đi,ba sẽ thuyết phục con bé."
" Mộ Hoàng ông không được đi đâu hết."
" Lý Duyên bà đợi tôi về nhà rồi nói chuyện với bà sao..Nếu đây thật sự là con cháu của Mộ gia thì tôi sẽ đưa
Châu Dã về đây.."
Nói xong 2 cha con liền nhanh chóng rời khỏi nhà,Khắc Huy thấy Thư Uyên và ba mình ra khỏi nhà với bộ dạng vô cùng gấp gáp thì anh cũng lái xe theo hai người.
Lý Duyên bây giờ không còn tâm trạng gì mà để ăn nữa rồi,tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ.
Mọi thứ rõ ràng đã đi vào quỹ đạo rồi mà,vậy mà bây giờ lại tan tành hết rồi, càng nghĩ thì lại càng tức giận hơn nữa.