Chiều muộn, những đám mây đen bay lượn trên bầu trời kéo tới nhiều hơn...
Ở căn nhà trên tầng 99, khu chung cư cao cấp. Ngọc đang làm cơm. Mùi thơm của cá hồi hấp lan tỏa khắp nơi, thịt bò xào nức mũi mùi đặc trưng, cơm trắng tinh bốc hơi nghi ngút đặt lên bàn ăn. Chỉ còn thiếu món canh rau dền đặt trên bếp.
Bếp thông phòng khách, TV phòng khách đang chạy kênh truyền hình thời trang, là cuộc phỏng vấn một nhà thiết kế nổi tiếng. (Hội thoại Tiếng Anh dịch sang Tiếng Việt luôn nhé mn)
- Trông bà giống người Châu Á. Có phải bà là người gốc Á không? _ Giọng Anh bản xứ phát ra.
- Đúng thế, tôi là người Việt Nam. _ Người phụ nữ đối diện ăn mặc sang trọng, nói.
- Ồ... Thật ngạc nhiên. Trông bà rất trẻ. Tôi nghĩ bà khoảng 37 tuổi.
- Ô không. Tôi 43 tuổi cơ.
.......... Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn còn tiếp diễn, lát sau........
- Sắp tới, bà có dự định nào cho mình khôg? Ừm... Ra mắt bộ sưu tập mới chẳng hạn?
- Như các tín đồ thời trang, cũng như tất cả mọi người cũng biết, tôi vừa cho ra mắt bộ "Sắc trời" hai ngày trước. Vì thế, dự định tiếp theo của tôi là về nước.
- Về nước?
- Vâng, đúng thế.
- Bà sẽ đi cùng chồng mình chứ?
- Vâng, tất nhiên rồi!...
... - Cuộc trò chuyện cùng nhà thiết kế Thùy Băng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi chương trình.
Vào giây cuối cùng, khi chương trình sắp kết thúc, Ngọc lướt nhìn gương mặt tươi cười của người phụ nữ đấy. "Xẹt", như có luồng điện chạy qua người, cô buông lỏng tay... "Cạch", tiếng đáy nồi va chạm với mặt bàn vang lên, nước trong nồi vẫn còn sôi, hơi nóng bốc lên. Ngọc an ủi chính mình: "Không sao, không sao. Không phải mẹ, không phải. Phù..." Cô thở ra một hơi mạnh, ngồi xuống bàn ăn ngon lành.
...
Trời mưa ...
~~~~~~~~~~~~~
Ngoài ban công lớn phòng ngủ của Khang, cậu đang đứng đó. Những giọt mưa đậu trên gương mặt cậu, trượt xuống má, xuống cằm rồi rơi xuống nền nhà. Khang nhắm mắt, cảm nhận thời tiết lạnh giá cùng làn nước đập vào ướt người mình. Cậu đang mệt mỏi, một thứ mệt mỏi bắt nguồn từ mọi phía khiến cậu không thể gánh nổi tất cả. Khang ngồi xuống, mái tóc ướt rũ xuống mắt cậu. Cậu đang hối hận, cậu... muốn tất cả mọi thứ, quay lại 9 năm về trước... để được chết đi...
"Brừm... brừm..." Tiếng động cơ cùng đèn pha ôtô phía xa làm Khang giật mình. Cậu lại đứng lên, nhìn theo chiếc xe chạy đi trong mưa. "Sao cậu không tự lái xe? Không thấy bất tiện sao? ... Coi trọng luật pháp quá ha. Muốn học không? Tôi sẽ giúp... sau khi cánh tay trái hồi phục." Khang bất chợt nhớ tới những câu nói của Ngọc lúc xuất viện (Cuối chương 10 đây)
- Sau khi cánh tay trái hồi phục... là lúc cô giúp tôi._ Nở một nụ cười, Khang lắc lắc đầu xoay người bước vào phòng. Nụ cười ấm áp khiến băng đá phải tan chảy...
~~~~~~~~
- Mẹ, mai con đi học nhé! Gần thi cuối kì rồi..._ Một giọng chanh chua vọng ra.
- Ừ.
- Mẹ, mẹ không đùa con hả?
- Đúng thế. Chỉ cần con đeo rọ mồm vào, mẹ sẽ cho con đi ngay- và- luôn._ Cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối.
- Mẹ!
- Mẹ mẹ con con cái gì. Lớn chừng này rồi mà ngu hết chỗ nói._ Bà mẹ dúi dúi vào trán cô con gái. - Cái miệng hại cái thân. Cấm túc ở nhà mới chừng ấy ngày mà đã ngứa mồm rồi.
- Mẹ, con không...
- Không không cái gì. Vi à, mẹ cho con hay, đừng có vì thằng Khang kia mà làm liên lụy đến cái nhà này. Con gái con đứa, đánh ghen? Tay chân như bún thế làm được trò gì? Ngoan ngoãn một chút, còn không... không- đi- đâu- cả!
- Mẹ...
- Con ngoan, nghe lời cha con. Dù sao con cũng có hôn ước rồi.
- Không thích.
- Thôi đi. Từ hôm nay, không có mẹ cho phép, con không được ra khỏi phòng.
Nói xong, mẹ cô đã quay lưng, ngoay ngoảy bỏ đi.
- Không cho bà đi à. Được, bà trốn!